Yêu Mình Tôi Được Không

Chương 18




Sau một hồi sáu người à nhầm năm người nấu nướng thì đã xong. Cô vui mừng:

-Mãi mới làm xong, mình thấy tự hào mình ghê!

Hắn buông một câu:

-Cô có làm gì đâu đứng xem chúng tôi làm thì có.

Cô gân cổ:

-Tôi có làm chứ bộ, anh không thấy thì có. Đồ mắt chột!

Hắn kệ cô bê thức ăn ra ngoài, nàng tủm tỉm nói:

-Mình thấy hai người như Tom và Jerry ý suốt ngày cãi nhau. Hôm nào mà không cãi nhau thì có bão a.

Chàng từ đâu nhảy vào nói:

-Anh cho 1 like câu nói của em. Em gái à, Khánh nói đúng đó anh ở ngoài thấy em có làm gì đâu.

Cô tức giận sát khí bao quanh, cô tới gần Duy kéo cổ áo gằn giọng nói:

-Anh nói nghe hay như đài ý nhỉ, anh nên đi làm MC đi là vừa. Anh thì làm cái gì trong lúc bọn em nấu cơm hả? TÊN ĐÁNG GHÉT!

Cô đấm vào người chàng vừa đánh vừa nói:

-CHẾT ĐI! TỔ QUỐC SẼ VÔ CÙNG TƯƠI ĐẸP KHI MẤT ĐI MỘT THẰNG VÔ TÍCH SỰ!

Chàng nhìn mọi người cầu cứu nhưng mọi người đáp lại bằng ánh mắt:"Hình như mình không quen người đó" trừ nàng. Nàng lại gần chàng nói với cô:

-Thôi được rồi đó, chắc cậu cũng đói rồi chúng ta đi ăn thôi. Cậu tha cho anh...

Nàng như chợt nhớ ra cái gì đó hỏi:

-Anh của Mai tên gì ý nhỉ hình như chưa ai nói với mình tên của anh ấy cả?

Hắn nói:

-Tên Yêu.

Nàng nói với Mai tiếp:

-Cậu tha cho anh Yêu đi mà.

Mọi người phì cười trước sự ngốc nghếch của nàng, cậu ôm bụng cười nói:

-Sao cậu có thể ngốc như vậy chứ? Haha! Có ai lại tên kì cục như vậy chứ! Tên anh ấy là Duy đó.

Mai cười lăn bò càng một lúc mới đứng dậy nói với nàng:

-Đau bụng quá, chắc quặn ruột mà chết mất thôi. Chắc não cậu vừa rơi ở đâu rồi đấy, đi nhặt lại đi là vừa.

Nàng đỏ mặt, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn mọi người. Chàng ngồi dậy nói:

-Em đánh anh đau quá, thôi chúng ta ra ăn cơm. 

Chàng xoa đầu nàng:

-Em ngốc quá rồi đó.

Rồi tất cả mọi người ra ăn cơm, mọi người đồng thanh:

-Mời mọi người ăn cơm!

Mọi người gắp thức ăn nhanh như sợ có kẻ khác cướp mất trừ nó và hắn ra. Cậu gắp cho nó miếng thịt nói:

-Ăn đi, không là đói đó.

Nàng nhìn vậy mặt hơi buồn buồn, chàng thấy vậy cũng gắp cho nó con tôm nói:

-Ăn đi cho béo.

Nó nói:

-Béo rồi thành heo, nhìn xấu.

Cậu nói:

-Xấu càng tốt sẽ không có ai để ý cậu thì sẽ luôn có một người rước cậu về cho dù cậu thế nào. 

Nó thoáng đỏ mặt nhưng không ai nhìn thấy, cậu nói vậy làm mọi hoạt động dừng lại. Mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu. Cậu ngượng chín mặt, cúi xuống. Mai nói:

-Xì, sến thấy nổi da gà.

Rồi mọi người tiếp tục ăn duy chỉ có hai người chưa chịu đụng đũa đó là cậu và nó. Hắn gắp rau cho cô nói:

-Ăn hoài thịt thành heo đó.

Cô phồng mồm nói:

-Ý anh tôi là heo hả?

Hắn thản nhiên:

-Chắc vậy.

Cô lấy cái đũa đập vào tay anh, nói:

-Chết nè.

Hắn kêu:

-Đau đó, cô đang làm cái gì vậy? Sao cô đánh tôi, đồ heo?

Cô nói:

-Do anh đấy.

Nói rồi cô tiếp tục ăn kệ cho hắn nhìn cô bằng ánh mắt viên đạn. Tụi nó đã ăn xong và quyết định oẳn tù xì để xem ai đi rửa bát. Tụi nó đồng thanh:

-Oẳn tù xì ra cái này ra cái gì.

Chàng, nàng, hắn, cô ra bao còn cậu và nó ra đấm thế là hai đứa đi rửa bát. Hai người rửa bát, không khí im lặng bao trùm. Cậu không chịu được hỏi:

-Cậu thật sự yêu anh Duy sao?

-Không liên quan đến cậu.

-Có đó, tớ và cậu...

-Làm sao?

-Không có gì.

Rửa bát xong, năm tụi nó xin ra về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.