Trùng Sinh Trọng Khải Nông Trường

Chương 35: Kinh hỉ, nông trường biến hóa




Editor: Linh Phan.

*kinh hỉ: ngạc nhiên mừng rỡ

Ảnh Tử đã chết, người khó chịu nhất là Cố Tự, người gian nan nhất là Cố Bồi.

Nếu không phải Cố Bồi cầu xin, nếu không phải Cố Tự kiên trì, nếu không vào nội thành đón người nhà của mấy sinh viên kia, sao Ảnh Tử có thể bị tang thi cào rách da, bỏ mệnh?

Có lẽ, nếu không có chuyện này, Ảnh Tử cũng sẽ bị thương, cũng có thể chết, nhưng xảy ra chuyện, Cố Tự nhất định sẽ tự trách đến chết.

Khâu Vân cũng biết điều đó, nhưng...

"Em khó chịu! Anh, sao lại trở thành như vậy? Ảnh Tử anh ấy..." Cậu ta túm tóc trượt xuống nền nhà, dùng đầu đập vào vách tường.

Nhóm người bọn họ, cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, cùng nhau vào sinh ra tử, nhiều năm như vậy chết thì đã chết, rời khỏi cũng đã rời khỏi, chỉ còn lại năm người, thân như anh em một nhà. Khâu Vân nhỏ tuổi nhất, được chăm sóc nhiều nhất, Ảnh Tử tuy trầm mặc ít lời, nhưng cẩn thận săn sóc, biết cách chăm sóc người khác, tình cảm của mọi người đối với anh không thể ít hơn so với những người khác, cái chết của anh giống như khoét thịt trên đầu quả tim bốn người còn lại, đau đớn không thể nào diễn tả được.

Khâu Phong quay đi chỗ khác.

Không khí trong siêu thị đè nén khó có thể hô hấp, không ai nói chuyện, tất cả đều đỏ mắt cắn chặt răng.

Bỗng nhiên Cố Bồi kêu lên: "Anh, anh Ảnh Tử còn có hơi thở! Mọi người đến xem!"

Những người khác khiếp sợ vây lại, tiếng kêu vừa mừng vừa sợ này vừa vang lên, bày miệng tám lời hỏi han, Cố Tự vui sướng quay đầu nhìn, đã không còn nhìn thấy Biên Trường Hi nữa.

Cách đó không xa, bên phía gian hàng chất đầy khăn giấy, Lâm Dung Dung nhịn rồi nhịn, có chút luống cuống an ủi Biên Trường Hi: "Trường Hi, cậu đừng để ý đám người dã man kia, không chịu nói đạo lý, người đã chết cũng không phải do cậu mà."

Còn chưa nói xong, phía bên kia truyền tới tiếng hô: "Không chết, không chết!", Lâm Dung Dung sửng sốt, vậy mà chưa chết? Chưa chết lại nói đã chết, một đám không có việc gì gây sự!

"Lần này xem thử bọn họ có thể nói gì!" Lâm Dung Dung đắc ý nhìn Biên Trường Hi, không thấy cô có bộ dáng cao hứng hay khiếp sợ: "Cậu, cậu sớm đã biết?"

Biên Trường Hi lẳng lặng nâng mảnh vỡ của vòng ngọc, nắm tay lại: "Tôi muốn yên tĩnh một lát."

"Ơ, được, tớ sẽ đi ngay." Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra tâm tình cô không tốt, bị người ta nói như vậy, một chiếc vòng tay tốt đẹp không hiểu sao lại vỡ, ai có thể có tâm tình tốt?

Lâm Dung Dung đi ra, vừa lúc bắt gặp có người đang đi tới, cảnh giác nâng đèn pin lên, là người đội trưởng đẹp mắt kia, cô nhất thời nghiêm mặt: "Sao, người không chết lại tới xin lỗi, không cần nha, bây giờ người ta không có tâm tình đó."

Cố Tự còn chưa nói, Khâu Vân cùng đi theo đã vội vàng mở miệng: "Biên tiểu thư, tôi không cố ý nói những lời đó, chỉ là vừa rồi quá kích động, nhất thời không quản được miệng, tôi, tôi đáng chết, tôi cho cô mắng lại, không, đánh lại." 

Lâm Dung Dung trợn trắng mắt trong lòng, xin lỗi còn thật có thứ tự.

Biên Trường bước ra, nhẹ nhàng nói: "Không cần xin lỗi, thói thường của con người thôi, dù sao tôi cũng không tổn thất gì.” Lại nói với Cố Tự: "Ảnh Tử đã không sao, còn lại phải xem chính anh ta bao giờ thì tỉnh lại. Đêm nay chúng tôi sẽ ở lại đây một đêm."

Cố Tự thấy sắc mặt cô không tốt, thật sự là mệt mỏi không còn sức lực nói nhiều, rất nhiều nghi vấn trong lòng đành phải nuốt trở về, vuốt cằm: "Tang thi trong tòa nhà này đều đã được thành lý sạch sẽ, cửa lớn phía dưới cũng đã bị phá hỏng, buổi tối chúng tôi sẽ sắp xếp người trực đêm, hai người chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi là được. Tầng dưới có mấy người hung ác, hai người đừng đi xuống, trên này chúng tôi cũng đã lấy không ít đồ ăn, lát nữa nấu chút đồ nóng, hai người hãy cùng ăn luôn."

Ánh mắt Biên Trường Hi lạnh nhạt, gật đầu tỏ vẻ sao cũng được, Cố Tự nhìn cô thấp giọng nói: "Biên tiểu thư, thật có lỗi, còn có, vô cùng cảm ơn cô."

Biên Trường HI cong khóe miệng, xem như tiếp nhận.

Khâu Vân quả thực vô cùng tự trách, ân cần chạy trước chạy sau, đưa hai cái ba lô của Biên Trường Hi và Lâm Dung Dung, cộng thêm rất nhiều đồ ăn quả khô, quả tươi, còn có vài thùng nước khoáng tới, bộ dáng nịnh nọt lấy lòng này khiến Lâm Dung Dung lòng tràn đầy khó chịu cũng không khỏi cười rộ lên.

"Người này tuy đáng ghét, nhưng cũng coi như là biết sai chịu sửa, chỉ là da mặt cũng đủ dày." Cô xem xét đồ ăn được mang tới, đều là thịt khô, chân gà, lạp xưởng, mấy thứ đồ nhẹ cân nhưng nhiều năng lượng, một ít bánh mì, cháo bát bảo, còn có không ít kẹo mềm và khoai tây chiên. Hoa quả là một quả dưa cáp mật, vài quả táo, cam, chuối tiêu, đều còn tốt, không bị hư thối.

Mấy thứ này chắc chắn là lấy được sau khi vào siêu thị.

Cô nghi hoặc hỏi: "Lấy nhiều nước như vậy làm gì, uống cũng không hết, tắm rửa sao?"

Biên Trường Hi cầm lấy một cái gói to, bên trong tất cả đều là tinh hạch trắng bóng, là thù lao đã ước định với Cố Tự, gần hai trăm viên, cũng khá nặng. Cô đưa mắt nhìn: "Qủa thật có thể tắm."

"Vậy cũng quá lãng phí."

"Dù sao cũng không mang đi được, không cần uổng phí."

"Sao có thể..." Lâm Dung Dung nhất thời hiểu được, trong mấy người này không có hệ Không gian, trong siêu thị nhiều đồ như vậy đương  nhiên là thoải mái dùng, đâu giống cô, thấy cái gì cũng nghĩ tiết kiệm một chút, cất đi về sau dùng.

"Lúc nãy tiến vào, tôi thấy một đám sói ở tầng hai, thật nhiều thứ đều chỉ ăn một miếng đã ném xuống đất, khiến tôi đau lòng chết đi được, bọn họ ăn không hết thì để lại cho người phía sau, sao lại phá hỏng tất cả." Lâm Dung Dung nhỏ giọng oán trách.

Một núi bảo vật lại không thể mang đi, còn không dùng sức tiêu xài? Biên Trường Hi cũng cảm thấy đau lòng, cô đã từng chịu cảnh đói khát cực độ, cũng biết cảm giác trăm cay nghìn đắng tìm được một siêu thị lại phát hiện bên trong rỗng tuếch tuyệt vọng như thế nào, cho nên cô rất quý trọng đồ ăn, thu thập đồ cũng không thích lấy sạch.

Nhưng nói thật, Giang Thành luân hãm thực sự rất nhanh, những thứ kia bảo tồn được tốt cũng không có bao nhiêu người dùng được nữa, phá hỏng cũng thôi.

"Nơi này đầy đủ đồ dùng, tôi muốn đi tắm, cô cứ tùy ý." Biên Trường Hi cầm năm viên tinh hạch đưa cho Lâm Dung Dung: "Nửa viên tinh hạch cấp hai."

"Không phải nói là dùng đổi tin tức? Tôi không thể lấy."

"Tôi cũng không phải đặc biệt nói về tinh hạch cho cô." (lúc đó là nói cho Cố Tự, Lâm Dung Dung chỉ tiện thể nghe luôn) Biên Trường Hi khoát tay, xoay người cầm đèn pin tìm kiếm, chỉ một lát đã tìm đủ dụng cụ tắm rửa gội đầu và quần áo, tầng ba tuy không có đồ ăn, nhưng đồ dùng hàng ngày rất đầy đủ. Sau đó cô cầm đồ đi tìm toilet.

Toilet quá bẩn, ngược lại có một gian phòng nghỉ của công nhân, cô xem xét cảm thấy thích hợp, bưng hai thùng Nông Phu Sơn Tuyền 4.5 lít vào, vừa đóng cửa xong, không nhịn được dựa cửa trượt xuống.

Rất mệt, rất đau. Cả người đều mệt, mỗi một tấc da thịt đều đau, may mắn phần lớn năng lượng đều tràn vào vòng ngọc, nếu không chỉ sợ cô đã nổ tung như khinh khí cầu.

Nhưng vì sao vòng ngọc lại vỡ? Một giây kia cô cảm thấy bản thân sẽ phát điên, cũng may nhanh chóng thử kiểm tra, không gian nông trường vẫn còn, bởi vậy mới miễn cưỡng trấn định lại.

Cô giơ tay lên, trên cổ tay trái có một ấn ký vòng tròn rất mờ, cô sờ lên, trong lòng nghĩ "Tiến vào", ngay sau đó, trước mắt sáng ngời, cô đã tiến vào trong nông trường.

Cô mở to hai mắt, dường như nông trường đã lớn hơn gấp đôi, cho dù là thổ địa hay mặt cỏ cũng lớn hơn nhiều, dòng suối nhỏ cũng rộng rãi và sâu hơn, cô hít sâu một hơi, dường như ngay cả không khí cũng tươi mát hơn nhiều, cảm giác không khỏe trên người không cánh mà bay. Bầu trời trên đỉnh đầu càng xanh càng cao, ánh mặt trời tựa như tầng lụa vàng óng phủ lên, làn gió nhẹ mang đến cảm giác nhẹ nhàng thư thái, quả thực tuyệt vời như tiên cảnh.

Cô quay đầu, nhìn thấy bên cạnh đất đen sương trắng bao phủ, một tòa nhà gỗ nho nhỏ cùng tồn tại với kho hàng, ngay cả phòng ở cũng đã xuất hiện sao?

Tùy theo sự thăng cấp của nông trường, sẽ xuất hiện nhà ở, từ nhà gỗ đến nhà gạch, từ một tầng đến hai tầng, cuối cũng sẽ biến thành một biệt thự tinh xảo loại nhỏ. Thời gian rảnh rỗi, cô đặc biệt thích giết thời gian bên trong biệt thự, đọc sách, uống trà, nấu cơm, ngủ, không hề hỗn loạn, tỉnh ngủ thì bên ngoài cũng chỉ mới trôi qua mười phút, giống như chợt trộm được một đoạn nhân sinh khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.