Tiểu Bạch Liên, Đại Thần Thương Em!

Chương 21: Tâm ý




ASK: Vân phi, đối với chuyên lần trước xảy ra với xã đoàn kia, cậu có nghĩ gì không? —- Người qua đường.

ANS: Chuyện đã qua rồi O(∩_∩)O~ —- Bạch Tiểu Vân.

**

An Viễn dựa theo địa chỉ của Bạch Tiểu Vân, tìm rất lâu mới tới nơi, thấy khu nhà tập thể này vừa xa vừa cũ, An Viễn khó có thể tưởng tượng mỗi ngày Bạch Tiểu Vân mất bao lâu để đi làm. Khi y chạy tới nhà Bạch Tiểu Vân, bộ dạng của cậu quả thực có thể dùng từ “đáng thương vô cùng” để hình dung.

Phòng ở Bạch Tiểu Vân thuê rất nhỏ, phòng khách nhà An Viễn còn lớn hơn ở đây. Hoàn cảnh cũng không phải quá tốt, nhìn qua có chút cũ kỹ. Từ nhỏ An Viễn đã là đại thiếu gia không lo cơm áo, nhìn mà thấy chua xót trong lòng.

Đồ đạc của Bạch Tiểu Vân không nhiều lắm, toàn bộ hành lý chỉ dùng hai va li cũng chứa đủ. Một cái va li đã sắp xếp xong được đặt ở giữa phòng, ra vẻ vô cùng giản dị.

An Viễn đi tới giúp cậu kéo một cái, Bạch Tiểu Vân mau chóng kéo một cái khác đuổi theo.

Bạch Tiểu Vân ngồi trên xe An Viễn, có chút ngại ngùng nhìn y, “An Viễn, hôm nay tôi mới biết phải chuyển nhà, tôi, tôi không biết nên đi đâu…”

An Viễn thản nhiên gật đầu, liếc bộ dạng hoảng hốt của Bạch Tiểu Vân, cũng hiểu cậu không được chuẩn bị trước.

Bạch Tiểu Vân sờ sờ túi tiền, toàn thân trên dưới chỉ còn đúng đồng tiền năm xu.

“An Viễn.” Mặt Bạch Tiểu Vân có chút đỏ lên, “Anh có thể cho tôi mượn ít tiền không? Tôi muốn tìm phòng ở. Chi phiếu của tôi bị tạm khóa rồi, tiền mặt cũng bị trộm mất, trên người chỉ còn có năm đồng QAQ Cuối tháng phát lương, tôi trả lại cho anh.” Đây là lần đầu tiên trong đời Bạch Tiểu Vân vay tiền người khác, còn tìm bạn bè của mình để vay, cậu thấy rất ngại.

An Viễn lắc đầu, “Không cần tìm phòng ở, tôi có một nhà để không, cậu trực tiếp tới đó ở đi.”

Bạch Tiểu Vân nhìn chằm chằm An Viễn, đôi mắt chớp chớp, có chút giật mình. “Như vậy làm phiền anh quá…”

“Có gì phiền đâu, giữa bạn bè với nhau không cần nói những lời này.” An Viễn liếc mắt quyến rũ với Bạch Tiểu Vân một cái, “Nếu như quá cảm kích tôi, có thể lấy thân báo đáp mà.”

Mặt của Bạch Tiểu Vân vốn đỏ lại càng đỏ bừng lên. “Anh lại không đứng đắn rồi!”

“Ha ha.” An Viễn cười hài lòng.

Bạch Tiểu Vân không làm bộ từ chối nữa, dù sao bây giờ cậu thật sự không một xu dính túi, hơn nữa lại chẳng có chỗ ở, An Viễn có thể tạm thời cung cấp nơi cho cho cậu, chẳng khác nào đưa than sưởi ấm cho cậu trong ngày tuyết rơi. Cậu cảm thấy vô cùng biết ơn y.

An Viễn tới một ngân hàng thì dừng lại, khi đóng cửa, y còn khom lưng nói với Bạch Tiểu Vân, “Thỏ ngốc, chờ tôi một lát.”

“Ừ ừ.” Bạch Tiểu Vân gật đầu, nhìn bóng dáng An Viễn biến mất trong ngân hàng.

Rất nhanh, An Viễn đã đi ra, khi chuẩn bị lái xe còn đưa cho Bạch Tiểu Vân một vạn đồng trong tay, “Trước dùng cái này đi.”

Vốn Bạch Tiểu Vân chỉ muốn mượn mấy trăm đồng tạm dùng làm sinh hoạt phí vài ngày, nào ngờ An Viễn trực tiếp cho cậu mượn nhiều như vậy, thật khiến cậu hoảng sợ.

“Không cần nhiều như vậy QAQ Mấy trăm đồng là đủ rồi.” Bạch Tiểu Vân mau chóng đẩy trở lại.

“Không sao đâu.” An Viễn thật sự muốn giúp Bạch Tiểu Vân, hơn nữa một vạn đồng với y mà nói chẳng là cái gì.

Nào ngờ Bạch Tiểu Vân vẫn không chịu nhận, cuối cùng An Viễn bất đắc dĩ phải rút ra một nghìn đồng cho Bạch Tiểu Vân vay.

Xe của An Viễn mau chóng tiền vào một khu nhà cao cấp. Sau khi dừng lại, y dẫn theo Bạch Tiểu Vân tới căn nhà mình không ở kia.

An Viễn đẩy cửa ra, Bạch Tiểu Vân vừa vào bên trong nhìn, cả người lập tức mắt trợn tròn miệng há hốc. Cậu hoàn toàn không ngờ, “phòng trống để đó không dùng” mà An Viễn nói lại lớn như vậy, đẹp như vậy!

Không thể không nói Bạch Tiểu Vân quá ngốc, trong số những người quen biết An Viên, có lẽ chỉ có mình thỏ ngốc không biết An Viễn là con nhà đại gia, có rất nhiều nhà, căn bản không thiếu tiền.

“An Viễn… Tôi nghĩ tôi không dám ở QAQ” Bạch Tiểu Vân sững sờ ở cửa không dám vào.

An Viễn quay đầu lại, khó hiểu hỏi, “Thế nào?”

“Tôi sợ đem bán tôi cũng không trả được tiền thuê nhà QAQ”

An Viễn nghe xong bật cười ha hả, “Thỏ ngốc, ai bắt cậu phải trả tiền thuê nhà chứ? A? Muốn bán thân cho tôi sao?” An Viễn nói xong, vươn tay kéo Bạch Tiểu Vân vào trong phòng, “Cậu cứ ở đi, không lấy tiền của cậu.”

“Nhưng nhà mới như vậy… Hơn nữa, sao có thể không lấy tiền chứ?” Thỏ ngốc tiếp tục băn khoăn.

“Cậu không đến ở thì cũng chẳng có ai ở. Dần dần nó cũng thành nhà cũ thôi. Hơn nữa bình thường còn phải thuê người tới dọn dẹp, cậu vào đây ở, có thể tiết kiệm tiền, vậy nên coi như tiền thuê nhà đi.” Đầu óc An Viễn linh hoạt hơn Bạch Tiểu Vân gấp trăm lần, vòng vo bắt đầu lừa Bạch Tiểu Vân.

“Tuy là thế… Hay là tôi vẫn trả tiền đi.” Bạch Tiểu Vân không có thói quen chiếm lợi từ người khác, cố chấp muốn gửi tiền. An Viễn đã giúp cậu nhiều lắm rồi, trong lòng cậu cứ băn khoăn vì mình gây phiền phức cho y.

“Vậy thì một năm trả bốn nghìn đồng là được rồi. Cứ như thế đi, dọn dẹp một chút rồi chúng ta đi ăn trưa. Bụng tôi đói lắm rồi…” An Viễn sợ Bạch Tiểu Vân cứ quấn quít trong lòng, tùy tiện nghĩ ra một mức giá, cũng dời đi trọng tâm câu chuyện để Bạch Tiểu Vân không nghĩ nhiều nữa.

Giá nhà của y nếu cho thuê, đừng nói một năm bốn nghìn, cho dù một tháng bốn nghìn, sợ rằng đã có rất nhiều người tranh cướp muốn thuê rồi.

Bạch Tiểu Vân không biết An Viễn kêu đói chỉ là mượn cớ gạt cậu, đơn giản thu dọn xong xuôi rồi dẫn An Viễn đi ăn.

Cậu biết bệnh đau dạ dày của An Viễn, sợ y đói.

Hai người cơm nước xong xuôi, An Viễn nằm ở trên giường Bạch Tiểu Vân, có chút trầm tư.

Bạch Tiểu Vân đi ra thấy An Viễn có tâm sự, tuy rằng y vẫn mang bộ dạng hài lòng.

“An Viễn, anh làm sao vậy? Có phải khó chịu lắm không?” Bạch Tiểu Vân nằm ở bên cạnh An Viễn, tư thế chẳng khác gì y.

An Viễn không nói gì, Bạch Tiểu Vân tưởng y ngủ rồi. Nào ngờ ngay khi Bạch Tiểu Vân sắp ngủ, An Viễn lên tiếng.

“Thỏ ngốc, nếu như tôi không thích người kia, có khi tôi sẽ trực tiếp theo đuổi cậu… Cậu ngốc  nghếch như thế, cái gì cũng viết trên mặt, tính cách không tệ, rất dễ dỗ dành, còn rất hiền lành… Tôi còn có thể gặp cậu mỗi ngày.” An Viễn bất tri bất giác nói một đống lớn.

“Đây là đang khen tôi hay đang chê tôi vậy QAQ” Bạch Tiểu Vân dở khóc dở cười.

“Đương nhiên là khen cậu.”

“Có mỗi cậu khen người như đang chửi thôi…” Bạch Tiểu Vân bất mãn phản bác, cậu đâu có ngốc QAQ Các cậu không thể kì thị người khác đầu óc không linh hoạt QAQ

“Sao lại không có, vừa rồi chẳng phải…”

Bạch Tiểu Vân từ bỏ phản bác, “Rốt cuộc anh làm sao vậy? Có ai khiến anh buồn à?”

An Viễn ấm ức gật đầu, “ Tôi thấy thầm mến một người quá đau khổ… Hơn nữa còn là tự mình đa tình…”

Bạch Tiểu Vân vỗ vỗ vai An Viễn, không biết nên an ủi y thế nào.

“Cho tôi mượn bờ vai để dựa đi.” An Viễn rầu rĩ mở miệng, không đợi Bạch Tiểu Vân đồng ý đã trực tiếp dựa vào vai cậu, sau đó thì thào, “Vai của tiểu nhược thụ đúng là không đủ rộng.”

Bạch Tiểu Vân: “…”

“Chỉ có vai của đại thần là đáng tin.” An Viễn đột nhiên bật ra một câu.

Bạch Tiểu Vân nhất thời trợn mắt nhìn An Viễn, có chút không nói nên lời.

Lúc này An Viễn len lén nở nụ cười, “Ái chà, phản ứng mạnh thế~ có phải ghen rồi không ﹁_﹁”

Bạch Tiểu Vân một tay đẩy An Viễn ra, quay người đi không để ý tới y, vừa rồi nhất định là y cố ý.

An Viễn chọc chọt sau lưng Bạch Tiểu Vân, cố ý hiểu lầm ý của cậu, “Tức giận à? Tôi chỉ nói đùa thôi mà, lúc trước tôi mới ngắm chút xíu thôi, đừng ghen mà.”

“Anh…” Bạch Tiểu Vân đột nhiên nghĩ mình căn bản không thể nào phản bác, đúng là khi cậu vừa nghe đến, trong lòng loạn cào cào.

Hiện tại cậu chỉ có thể dùng trầm mặc để giả vờ tức giận.

Bởi vì cậu cảm thấy dường như mình có tình cảm không nên có với đại thần…

An Viễn thấy Bạch Tiểu Vân giận, cũng không dám tiếp tục trêu cậu, không nói nữa.

Nhưng mà thấy phản ứng vừa rồi của Bạch Tiểu Vân, hình như cậu ấy không ngốc như y tưởng?

Xoa cằm, hai người này chắc cũng sắp thành ﹁_﹁

Bạch Tiểu Vân nghĩ tuy vận khí của mình kém nhưng cũng rất may mắn. Bạn bè của cậu không nhiều lắm, nhưng khi gặp khó khăn, vẫn có người dốc hết sức giúp đỡ cậu, ví dụ như An Viễn, ví dụ như… Kỳ Tu.

Có chỗ ở An Viễn cho, Bạch Tiểu Vân tạm thời không cần lo lắng quá nhiều. Cậu không nói những chuyện đen đủi này cho Kỳ Tu, mà khi đó An viễn đang rối ren vì đội trưởng, cũng quên không nói cho Kỳ Tu.

Vì vậy, cho đến giờ, đại thần vẫn chưa biết gì hết, không có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân ﹁_﹁

**

Trung tuần tháng mười, có hoạt động kỷ niệm ngày thành lập xã đoàn Mây Nhàn Nhạt, mấy người cấp cao đã bí mật lên kế hoạch tổ chức ca hội, cuối cùng chọn buổi tối thứ bảy mở ca hội.

Là một thành viên của Mây Nhàn Nhạt, tất nhiên Bạch Tiểu Vân cũng sẽ tham gia. Dưới yêu cầu mãnh liệt của cô bạn A và C, Bạch Tiểu Vân đồng ý hát hai bài.

Đương nhiên, không phải Bạch Tiểu Vân kiêu căng mới miễn cưỡng đồng ý mà là cậu rất ít khi hát trước mặt nhiều người như vậy, sẽ khẩn trương, sợ mình không ứng phó được.

Nhưng mà cô bạn A và cô bạn C đều vỗ ngực bày tỏ, tất cả đều là case nhỏ thôi, nếu như xảy ra vấn đề gì, đại thần sẽ tới cứu viện ﹁_﹁

Nhưng mà thật tình cờ, cùng ngày đó, một xã đoàn khác cũng tổ chức ca hội kỷ niệm thành lập.

Hai xã đoàn đều là xã đoàn lớn, chỉ là lĩnh vực chuyên môn khác nhau. Xã đoàn Mây Nhàn Nhạt trăm năm làm đam mỹ, toàn bộ kịch đều là kịch đam mỹ, các CV hầu như cũng chỉ tiếp kịch đam mỹ.

Mà xã đoàn Đêm Trăng Thưởng Sen lại chuyên kịch ngôn tình, thỉnh thoảng làm một ít kịch năm mới và kịch đam mỹ, các CV trong xã đoàn ít nhận kịch đam mỹ hơn.

Vậy nên tuy rằng đều là xã đoàn trong giới võng phối, nhưng xét trên một mức độ nào đó thì cũng cách nhau một chút, nhằm vào đối tượng người nghe khác nhau. Mặc dù trùng một ngày, nhưng ảnh hưởng với công chúng không quá lớn, trừ phi xã đoàn kia mời được đại thần nào vô cùng nổi tiếng trong giới làm khách quý.

Nhưng mà ngay sau khi poster của xã đoàn Mây Nhàn Nhạt trắng trợn tuyên truyền, Bạch Tiểu Vân đã nhận được lời mời của Niệm Niệm.

Niệm Niệm: Tiểu Vân sama, xã đoàn chúng tôi tổ chức ca hội vào thứ bảy, có thể đặc biệt mời cậu tới làm khách quý chứ?

Bạch Tiểu Vân: Xin lỗi, xã đoàn chúng tôi cũng tổ chức vào ngày đó.

Niệm Niệm: Không sao cả, thời gian hoàn toàn có thể khác nhau mà, xã đoàn chúng tôi sẽ dựa vào thời gian của cậu để sắp xếp O(∩_∩)O~

Bạch Tiểu Vân: Thế nhưng thật xin lỗi…

Niệm Niệm: Sama, cậu giận tôi vì chuyện lần trước sao QAQ Thật sự không cố ý mà, đều do tôi sai QAQ

Bạch Tiểu Vân: Không phải, cô hiểu nhầm rồi, thật sự không phải. Tôi không giận.

Niệm Niệm: Sama, chuyện lần trước khiến tôi rất áy náy, cho tôi một cơ hội bù đắp cho cậu có được không? Tham gia ca hội đi, hát một bài thôi được không?

Niệm Niệm: Sama, không đồng ý chính là giận tôi rồi ┭┮﹏┭┮ Tôi đây chỉ có thể lui giới để tạ tội ┭┮﹏┭┮

Bạch Tiểu Vân thấy Niệm Niệm nói nghiêm trọng như vậy, nghĩ chắc là thái độ của cậu đã làm tổn thương cô, vì vậy đồng ý với cô.

Bạch Tiểu Vân: Được rồi, hát một bài thôi. Niệm Niệm, tôi thật sự không giận cô.

Niệm Niệm: Cảm ơn sama o(≧v≦)o~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.