Thông Gia (Hào Môn)

Chương 28




Hơn nửa tháng băng bó cuối cùng cũng đến ngày giải thoát, Diêu Cẩn Hi tựa vào Lục Minh, từ từ đứng dậy, anh cử động một lúc, cảm thấy không còn vấn đề mới thở phào, gật đầu với hắn.

Lục Minh yên lòng, bác sĩ đứng một bên nói: “Tôi đã bảo sẽ hồi phục mà cậu không tin.”

Lục Minh và Diêu Cẩn Hi hai mắt nhìn nhau, hắn cười sượng, nhanh chóng cám ơn bác sĩ rồi dìu anh ra về.

Diểu Cẩn Hi cảm thấy chân mình có thể hoạt động bình thường, tuy đi hơi chậm nhưng không sao cả. Trái lại Lục Minh vẫn còn lo lắng, mặc kệ họ đang ở bệnh viện, xung quanh có bao nhiêu con mắt nhìn vào, hắn ôm eo Diêu Cẩn Hi, để anh tựa vào mình, thì thầm nói: “Dựa vào tôi, bước từ từ.”

Diêu Cẩn Hi cười khẽ: “Chú ý bên ngoài.”

Lục Minh véo eo anh một cái: “Ai cười kệ họ, anh cứ đi đứng cẩn thận cho tôi là được.”

“Vậy anh muốn tôi ngồi xe lăn cả đời à …”

”Nói nhăng nói cuội.” Lục Minh dìu anh, lúc ngang qua một góc khuất, hắn kéo anh vào, chơi trò kabe-don.

Diêu Cẩn Hi đẩy đẩy hắn: “Này, cẩn thận có người.”

Ở cùng Lục Minh bao lâu nay, anh mới phát hiện Lục Minh rất nghiện ôm ấp. Khi có người ngoài còn kiềm chế, đến khi chỉ có hai người, hắn chỉ hận không thể dính anh 24/7. Tuy Diêu Cẩn Hi không khó chịu, nhưng đôi khi anh không biết nên vui hay buồn vì mình đủ sức hấp dẫn với Lục Minh.

Lục Minh khóa chặt tay anh, hôn xong hai cái mới trả lời: “Chỗ này khuất lắm, không ai đến đâu.”

“Bệnh viện đầy mùi thuốc khử trùng mà anh cũng hứng được, về đi đã.”

Lục Minh mất hứng, nhưng dù sao cũng vừa thả dê xong, nghĩ như vậy, hắn kéo anh ra ngoài, bấm thang máy xuống lầu.

Xe đã đậu trước cửa bệnh viện, Lục Minh nhận chìa khóa từ tài xế, đỡ Diêu Cẩn Hi ngồi vào ghế phụ, tự mình lái xe.

“Giờ đi đâu đây?”

“Đi ăn mừng.”

Lục Minh đã đặt bàn ở một nhà hàng Đông Nam Á, vứa có dàn nhạc vừa có khiêu vũ. Khác hẳn những nơi dành cho cổ trắng bọn họ. Khách ở đây ăn mặc rất bung xõa, vừa dùng cơm vừa chuyện trò rôm rả, không khí nhà hàng cực nháo nhiệt.

Bàn của hai người nằm cạnh cửa sổ, có thể ngắm nhìn ánh đèn lấp lánh của thành thị về đêm, bên trong thì là ánh đèn vàng ấm áp lãng mạn. Ở những nơi thế này Lục Minh thoải mái hơn nhiều, cà vạt áo vét đều cởi bỏ, còn phanh cúc áo sơ mi, bộ dạng lưu manh cũng có nét quyến rũ riêng biệt.

Diêu Cẩn Hi chỉ lướt qua hắn rồi tập trung vào đĩa của mình, Lục Minh rót rượu cho anh, Diêu Cẩn Hi nhìn chiếc nhẫn lóe sáng trên ngón áp út của hắn, dừng một lát, hỏi: “Anh nóng lắm à?”

Lục Minh tươi cười: “Thế mới thoải mái.”

Có một cô bé cầm lẵng hoa hồng đến các bàn tình nhân chào bán, phần lớn mọi người đều vui lòng bỏ vài đồng mua tặng người yêu. Cô bé đến chỗ hai người, mắt to tròn nhìn họ. Diêu Cẩn Hi bỏ hai mươi đồng, chọn một bông hồng xinh đẹp ướt át, để trước mặt Lục Minh, hất cằm dưới, ý bảo hắn nhận đi.

Lục Minh cười nói: “Tặng tôi à?”

“Ừ.”

Là người tặng hoa nhưng vẻ mặt lẫn giọng nói vẫn bình thản như thường, giống như đây chỉ là sự kiện đương nhiên của buổi tối hôm nay, Lục Minh cười khẽ, cầm hoa, ngắm nghía trong tay một hồi mới nói: ”Cám ơn.”

Giọng nói ngập tràn ý cười, sau đó cũng bắt chước Diêu Cẩn Hi, chọn đóa hoa nở to nhất trong làn của cô bé, vặt một hồi mới đưa đến trước mặt Diêu Cẩn Hi.

Diêu Cẩn Hi nhướn mày, không hiểu hành động của hắn, Lục Minh cười càng tươi, sau đó cài cành hoa vào áo tây trang của anh.

Hoa hồng đỏ trên tây trang xám, mặc trên người Diêu Cẩn Hi không hiểu sao lại dấy lên cảm giác quyến rũ cấm kị. Lục Minh vừa lòng, vươn tay nâng cằm anh, học phường lưu manh trêu chọc gái nhà lành nói: “Người còn đẹp hơn hoa~”

Diêu Cẩn Hi không chịu thua kém: “Như nhau cả.”

Một bữa tối hai người đều hài lòng. Dùng bữa xong, Lục Minh đứng dậy đi toilet, Diêu Cẩn Hi gọi bồi bàn đến thanh toán, nhân viên mời anh làm thẻ hội viên, Diêu Cẩn Hi định từ chối, bỗng nghe cậu ta quảng cáo trong tháng này mỗi đêm nhà hàng sẽ tổ chức hoạt động theo chủ đề, nếu rơi đúng vào sinh nhật sẽ được tổ chức tiệc theo yêu cầu, tạo bất ngờ cho người đó, anh nghe xong ngừng lại, nhớ tới lần vô tình xem hộ chiếu của Lục Minh, tuần sau là sinh nhật hắn, vậy là ma xui quỷ khiến đồng ý, dùng tên và số điện thoại của Lục Minh làm thẻ VIP.

Diêu Cẩn Hi không còn nhớ rõ sinh nhật của mình, sau khi tới Trung Quốc thì quên luôn, đây là lần đầu anh tổ chức sinh nhật cho ai đó, lúc cậu bồi bàn đưa thẻ tới, Diêu Cẩn Hi cứ ngẩn người nhìn mãi, sau đó nở nụ cười nhẹ.

Lục Minh quay về, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Diêu Cẩn Hi đang cười một mình, hắn suýt tưởng bản thân hoa mắt, không biết làm sao, gần đây hắn cảm thấy Diêu Cẩn Hi không còn lạnh lùng như trước, anh nói nhiều hơn, cũng thường mỉm cười, có lẽ hiểu biết về Diêu Cẩn Hi của hắn chưa bao giờ đủ, hoặc có lẽ đây là vẻ mặt anh chỉ lộ ra khi ở cạnh người nhà.

Người nhà … Nghĩ đến từ này, trong lòng Lục Minh run lên, hắn ho nhẹ, gọi hồn Diêu Cẩn Hi về, ngồi xuống ghế tò mò hỏi: “Sao tự nhiên ngẩn người vậy?”

“Không có gì.” Diêu Cẩn Hi thu lại nụ cười, bí mật giấu chiếc thẻ trong tay, mặc dù đây là lần đầu, nhưng anh vẫn muốn cho Lục Minh một bất ngờ: “Tôi thanh toán xong rồi, chúng ta trở về đi.”

Lục Minh nhìn anh nghi ngờ, nhưng cũng không dò hỏi, hắn đứng lên trước, tự nhiên ôm eo Diêu Cẩn Hi, đỡ anh rời khỏi nhà hàng.

***

Sinh nhật Lục Minh là vào thứ sáu tuần sau, như anh dự đoán, tên này cũng quên bẵng sinh nhật của mình, đây chính là cơ hội để anh tạo bất ngờ, hai ngày trước anh đã gọi điện đặt bàn, nhân viên đảm bảo sẽ chuẩn bị bữa tiệc hoàn hảo, nhất định sẽ khiến anh Lục có một sinh nhật khó quên, Diêu Cẩn Hi an lòng.

Bên cạnh đó, khi Lục Minh đưa anh đến công ty sáng nay, anh đã đặc biệt dặn dò buổi chiều đón mình trước ba mươi phút.

Lục Minh không thắc mắc, dù sao cả tháng trước hắn cũng đưa đón anh như vậy, Diêu Cẩn Hi nói xong hắn cũng chẳng nghi ngờ.

Hoàn thành mọi việc theo đúng lịch trình, Lục Minh canh chuẩn, đúng hẹn rời bàn làm việc, phần chưa xong cứ giao cho cấp dưới, còn mình thì thoải mái rời đi, bấm thang máy xuống hầm gửi xe.

Vừa ngồi vào ghế lái thì Diêu Cẩn Hi gọi điện, Lục Minh định nói mình sắp đi, Diêu Cẩn Hi đã báo anh đang ở nhà hàng hai người tới tuần trước, kêu hắn bây giờ lái xe đến đó.

Cúp điện thoại, Lục Minh có chút nghi ngờ, lái xe từ bãi đỗ ra, trời đang đẹp bỗng nhiên đổ mưa to, nước ầm ầm từ trên trời trút xuống, trận mưa lớn ngăn cản tầm nhìn, khiến hắn phải lái thật chậm.

Ở trong nhà hàng, Diêu Cẩn Hi đang cùng nhân viên thảo luận, lát nữa khi dùng cơm sẽ mang bánh ngọt tới, sau đó dàn nhạc sẽ chơi bài Happy birthday, thay anh gửi lời chúc phúc, toàn bộ phòng ăn đã được trang trí sẵn, khắp nơi đều là ánh nến vàng, rất ấm áp.

Tựa vào cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài, Lục Minh chưa tới, Diêu Cẩn Hi nhờ nhân viên đem cho mình một ly nước chanh, hai tay đan vào nhau, ngón tay không tự chủ ma sát chiếc nhẫn ở ngón áp út, trong lòng anh bỗng hơi hồi hộp. Ngày trước kết hôn với Lục Minh anh còn không run thế này, hôm nay chỉ là tổ chức sinh nhật cho hắn, Diêu Cẩn Hi lại có cảm giác như sắp sửa bước vào lễ đường.

Trên tay Lục Minh luôn có nhẫn, còn anh từ khi trở về vẫn cất đi, chưa đeo lần nào, rất nhiều lần Lục Minh phàn nàn anh, buổi sáng hôm nay trước khi rời nhà, Diêu Cẩn Hi mới lấy nhẫn ra, đeo vào tay, giống như đã hạ quyết định nào đó.

Mưa càng ngày càng lớn, Lục Minh sốt ruột nhìn đồng hồ, hắn đã trễ hơn dự kiến, tranh thủ lúc đèn đỏ định gọi cho Diêu Cẩn Hi, điện thoại dùng cả ngày đã tắt nguồn, đến khi hồi lại bỗng thấy những xe phía trước đã đi xa, hắn vội nhấn ga theo.

Quẹo qua một ngã tư, đường bây giờ mới thông thoáng, hắn ấn số gọi Diêu Cẩn Hi, điện thoại yếu pin tắt phụt. Lục Minh căm tức chửi thề, ngã tư vắng vẻ bỗng nhiên xuất hiện một bóng người cầm ô băng qua đường, đứng ngay trước xe hắn.

Trong nháy mắt hốt hoảng đạp phanh, Lục Minh sợ điếng người, chỉ cần chậm một giây, hắn sẽ tông vào người trước mắt.

Lấy lại tinh thần, Lục Minh nhanh chóng dừng xe, khoác áo mưa bước xuống, người đang té sõng soài chật vật nhìn hắn, cả hai đều sửng sốt.

Tề Thụy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.