Thông Gia (Hào Môn)

Chương 29




Không đủ thời gian tự vấn vì sao lại là Tề Thụy, Lục Minh nhặt cây dù rơi trên mặt đất, ngồi xuống quan sát vết thương rỉ máu trên chân cậu ta, hỏi: “Chân cậu thế nào? Cử động được không? Tôi đưa cậu đến bệnh viện hay là gọi xe cứu thương?”

Tề Thụy gật đầu, nói: “Đỡ tôi đứng lên trước.”

Lục Minh cẩn thận dìu cậu ta. Trời mưa lớn, một tay Lục Minh còn đang cầm dù khiến cả hai cực kì chật vật, hắn kéo tay Tề Thụy, tuy nhìn cậu ta đau đớn nhưng có vẻ không … gãy thứ gì, hắn yên tâm một chút, đỡ người vào xe.

Có một bệnh viện ở gần đây, Lục Minh chăm chú lái, trong lòng hắn bây giờ chỉ lo lắng làm sao liên lạc với Diêu Cẩn Hi, chẳng buồn chuyện trò nửa câu với Tề Thụy, cậu ta ngồi phía sau nhìn bóng lưng hắn, vài lần định nói lại thôi, kết quả cũng im lặng, cả quãng đường chẳng nói năng gì.

Vết thương của Tề Thụy không nghiêm trọng bằng Diêu Cẩn Hi, chỉ là vết thương ngoài da, không đụng đến gân cốt, nhưng vết rách khá sâu khiến máu vẫn chưa ngừng chảy, băng bó xong bệnh viện sắp xếp cho Tề Thụy một giường truyền nước biển, thân là người gây ra tai nạn Lục Minh cũng phải ngồi cùng.

Trong phòng bệnh còn lại hai người, các giường khác thì đều trống rỗng, y tá xong việc rời đi, Lục Minh cảm thấy không thoải mái, chủ động xin lỗi.

Tề Thụy lắc đầu, nói: “Chỉ là tiểu thương, anh đừng để trong lòng.”

Suy nghĩ một lát, cậu ta bổ sung: “Tôi sẽ không báo cảnh sát, anh yên tâm.”

Lục Minh cảm thấy xem ra mình không thể đi sớm rồi, bèn thẳng thắn kéo cái ghế ngồi xuống, hơi chần chừ hỏi Tề Thụy: “Có thể cho tôi … mượn điện thoại của cậu không, của tôi hết pin, tôi cần nhắn Cẩn Hi về nhà trước.”

Nghe thấy cách Lục Minh thân thiết gọi tên Diêu Cẩn Hi, Tề Thụy ở một góc hắn không thấy nhíu mày, nói: “Số điện thoại của Arthur … không còn trong máy tôi.”

“Không hề, tôi nhớ mà, bấm là được.”

Môi Tề Thụy mấp máy, đưa di động cho hắn: “Hình như cũng hết pin rồi.”

Lục Minh nhìn qua, đúng là đã tắt nguồn, nhưng không biết hết thật hay hết giả, vì vậy nói: “Tôi ra ngoài bàn y tá gọi điện nhờ, lát sẽ quay về.”

Tề Thụy giật giật miệng, đang muốn lên tiếng Lục Minh đã vội đi ra, nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt phức tạp của cậu ta biến thành một mảnh lạnh lùng.

Không biết đã là lần thứ mấy gọi cho Lục Minh, bảy giờ rưỡi, anh đã bị cho leo cây nửa tiếng, Lục Minh bên kia vẫn không liên lạc được.

Nhân viên nhà hàng đến hỏi vài lần, Diêu Cẩn Hi cố gắng giải thích bạn của mình kẹt xe chưa tới, tâm trạng của anh càng ngày càng không biết làm sao, mãi đến khi có một số lạ gọi đến.

Diêu Cẩn Hi thử nhấn nút nghe, giọng nói mệt mỏi của Lục Minh liền vang lên: “Cẩn Hi, tôi không tới được, anh dùng bữa xong về nhà đi.”

“Làm sao vậy?”

“… Trên đường gây ra tai nạn, đang ở trong bệnh viện.”

Diêu Cẩn Hi nghe xong, tâm trạng đang hụt hẫng vì Lục Minh lập tức biến thành lo lắng: “Gây tai nạn? Tại sao bất cẩn vậy? Anh có sao không?”

“Tôi không sao.” Lục Minh đáp: “Đừng lo lắng, không nghiêm trọng, người kia chỉ bị tiểu thương, vá vài mũi rồi truyền nước, có lẽ đêm nay tôi mới về nhà, anh ăn xong đi trước đi.”

Không hiểu vì lí do gì, trực giác mách bảo Lục Minh nên giấu tên Tề Thụy trước mặt Diêu Cẩn Hi.

“Anh ở bệnh viện nào, tôi đến đó.”

“Không cần thiết.” Lục Minh vội vàng từ chối: “Trời đang mưa lớn, chân anh vừa khỏi, đừng đi lại, về nhà nghỉ ngơi đi nhé.”

Diêu Cẩn Hi không nói nữa, nói một câu “Tôi biết rồi” rồi cúp máy, xin lỗi nhân viên nhà hàng, bỗng lại nghĩ Lục Minh chưa ăn cơm tối, đợi lúc hắn về thì không biết mấy giờ, bèn nhờ nhân viên đóng gói tất cả đồ ăn anh đã đặt, thanh toán rời đi.

Lục Minh quay lại phòng bệnh liền thấy Tề Thụy đang ngẩn người ngồi ở trên giường, nhìn thấy hắn như muốn nói lại thôi.

Lục Minh ngồi xuống, bầu không khí trong phòng làm hắn hơi ngột ngạt, cuối cùng hắn mở miệng trước: “Tại sao cậu ở đây?”

Tề Thụy đầu tiên im lặng, sau mới hỏi: “Có phải tôi phá hỏng cuộc hẹn của anh và Arthur?”

Lục Minh cảm thấy câu hỏi của cậu ta hơi kì dị, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chẳng để ý trả lời: “Vốn là hẹn nhau đi ăn tối, nào biết trời đã mưa còn gây tai nạn, không còn cách nào khác phải gọi điện bảo anh ấy về trước.”

Giọng nói của Lục Minh như rủa thầm hôm nay ra khỏi nhà không xem hoàng lịch, cứ như Tề Thụy chỉ là một tên xui xẻo hắn ta đụng vào, đổi thành anh Giáp Ất Bính Đinh cũng chẳng khác gì nhau.

Tề Thụy miệng đắng lưỡi khô, nhưng nét mặt không để lộ ra ngoài, dối lòng nói một câu: “Tình cảm hai anh tốt thật, đúng là khiến người ta ghen tị.”

Nghe thấy câu trả lời của cậu, Lục Minh bật cười trêu chọc: “Cậu và Tư Đồng cũng vậy thôi, có gì ghen tị chứ.”

“Đến bây giờ anh vẫn còn để bụng chuyện tôi và em họ anh kết hôn à?” Tề Thụy đột nhiên hỏi.

Lục Minh đáp: “Tư Đồng thích cậu, cậu thích Tư Đồng, hai người là cặp đôi ông trời tác hợp, tôi để bụng cái gì.”

Nghe xong, Tề Thụy lần thứ hai trầm mặc, không lên tiếng nữa, Lục Minh cũng lười khơi tiếp, liếc nhìn số nước biển còn dư, ước chừng thời gian kết thúc, thầm rủa hôm nay đúng là số chó, tối thứ sáu lãng mạn định rủ Diêu Cẩn Hi đi xem phim tan thành mây khói, đã phải vào bệnh viện còn gặp phải người mình không muốn gặp.

“Có phải anh không thích gặp lại tôi?” Một lát sau, Tề Thụy lên tiếng, ánh mắt nhìn vào Lục Minh nếu là trước đây sẽ khiến hắn không thể không xiêu lòng.

Đáng tiếc, Lục Minh không muốn vào vòng chơi của cậu ta, chỉ lạnh lùng đáp: “Đạo bất đồng bất tương vi, có gặp cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

(Đạo bất đồng bất tương vi: Không cùng tư tưởng thì gặp gỡ cũng bằng thừa)

“Nếu như lúc trước tôi đồng ý cùng anh thì sao?”

******

Hôm nay Diêu Cẩn Hi không lái xe, mấy ngày nay Lục Minh đóng vai tài xế của anh, hôm nay đến đây anh phải bắt xe, đương nhiên lúc về cũng u như kĩ, may mà anh tốt số, đứng đợi chừng mươi phút thì có xe trống.

Nhà hàng họ định dùng cơm kỳ thực không xa, trong khu này cũng chỉ có một bệnh viện lớn, khi taxi đi ngang qua bệnh viện, Diêu Cẩn Hi ngẩng đầu nhìn tòa nhà sáng trưng đèn đuốc, do dự không đến ba giây đã bảo tài xế dừng xe.

Xách theo một đống đồ ăn, cầm dù bước vào bệnh viện, Diêu Cẩn Hi cảm thấy hành động bây giờ của anh chẳng giống bình thường chút nào, nhưng nếu đã tới anh cũng không vòng vèo.

Trong sảnh bệnh viện người đến người đi, Diêu Cẩn Hi mở máy, gọi vào số Lục Minh liên lạc với mình, người ở đầu dây sau khi chào hỏi liền báo danh bệnh viện, hỏi anh cần giúp gì.

Diêu Cẩn Hi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không đi nhầm chỗ, anh hỏi: “Vừa rồi một người bạn của tôi gọi tôi bằng số này, cậu ta bảo gây ra tai nạn, xin hỏi phòng bệnh và số tầng cụ thể bên đó là bao nhiêu?”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Diêu Cẩn Hi cúp máy, vào thang máy ấn lầu.

******

Lục Minh bất ngờ nhìn chằm chằm Tề Thụy, sợ run ba giây mới xác nhận bản thân không nghe nhầm, hắn lập tức cau mày: “Cậu mê sảng à?”

“Tôi không mê sảng.” Tề Thụy nhìn vào mắt hắn, lặp lại lần nữa: “Nếu như trước đây em nhận lời anh, bây giờ anh có tỏ thái độ như vậy với em không?”

Khuôn mặt Lục Minh sầm xuống, nếu bây giờ Tề Thụy không bị thương, hắn chắc chắn sẽ trả lại một đấm cho cậu ta, hắn không thèm nể nang gì nữa, nói: “Bây giờ cậu nói vậy là sao? Muốn gì?”

“Anh trả lời em trước, nếu như trước kia em đồng ý, thì bây giờ ở cùng nhau có phải là chúng ta?” Tề Thụy khăng khăng muốn đáp án từ hắn.

“Trên đời này làm đéo gì có chuyện nếu như.” Lục Minh đã chẳng thèm lịch sự, hắn đứng lên, lạnh lùng nhìn Tề Thụy: “Lòng tự trọng của cậu cho chó ăn rồi à? Nghĩ lại Tư Đồng đi.”

Ý tứ “Không có tự trọng” khi phát ra từ miệng Lục Minh khiến cho sắc mặt Tề Thụy trắng bệch, cậu ta muốn nói nhưng không phát ra lời, thân thể cậu run rẩy, Lục Minh không muốn nhìn thêm nữa, bỏ lại câu “Tiền thuốc tôi đã trả, tôi xem cậu cũng chẳng còn vấn đề, tôi về trước, có gì liên lạc lại.” Lúc hắn xoay người bước đi, đột nhiên cánh tay bị người kéo.

“Em ly hôn rồi.”

Lục Minh lần thứ hai hốt hoảng, sau khi lấy lại tinh thần, hắn gằn giọng quát: “Ly hôn?! Tư Đồng và cậu mới kết hôn bao lâu mà đã đòi ly hôn?!”

Tề Thụy siết chặt cánh tay hắn, đôi mắt đỏ bừng, thân thể lung lay sắp đổ, run rẩy nói: “Em ly hôn … là thật … Em ly hôn với cô ấy … Em không yêu cô ấy … Em …”

“Cậu điên rồi!” Lục Minh cắt đứt lời Tề Thụy, dằng tay cậu ta ra: “Cậu có biết Tư Đồng yêu cậu như thế nào không?! Cậu cưới con bé chưa được nửa năm đã ly hôn với nó?! Cậu coi tình cảm của nó là trò đùa à?!”

Tề Thụy liếc thấy bóng hình của người đứng ngoài phòng bệnh, cố sức giật hết kim tiêm trên người, nhào tới ôm tay Lục Minh, nói không nên lời:

“Em không yêu cô ấy, em vốn yêu anh, em yêu anh, em đã lầm, người mà em yêu là anh … Trước đây em ngu ngốc … Nhưng bây giờ em đã biết, người em thích là anh … thật đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.