Thương Vân Nhu rất ngạc nhiên: "Anh biết em trai tôi à? Tôi biết anh là giáo viên của đại học Thanh Loan, nhưng em tôi học khoa tài chính, thấy trường lớn lắm nên tôi tưởng anh không biết nó."
Cô gái này thực sự là chị của Thương Mục Kiêu...
Sự trùng hợp đáng kinh ngạc này khiến tôi á khẩu không biết nói gì. Đúng vậy, trường học lớn như vậy, tại sao tôi lại cứ phải dính đến Thương Mục Kiêu? Tôi thực sự muốn biết lắm.
Tôi nhìn những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của Thương Vân Nhu, một lần nữa than thở về sự kỳ diệu của bộ gen con người.
Cô ấy không giống Thương Lộc, cả hình dáng mặt và ngũ quan đều không giống, nhưng cô ấy có chút giống Thương Mục Kiêu. Tôi nghĩ có lẽ là vì Thương Mục Kiêu giống cả cha và mẹ, mà Thương Vân Nhu chỉ giống mỗi mình mẹ.
Vậy thì, mẹ của hai chị em này cũng là một người đẹp tuyệt trần đó.
"Tôi dạy triết học ở trường, em trai cô đăng ký khóa học tự chọn của tôi." Tôi nói.
Thương Vân Nhu đã hiểu.
"À hóa ra là như thế. Không biết Mục Kiêu trong trường học có tốt không? Tôi cách nó mười tuổi. Khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ chúng tôi... sức khỏe không tốt, còn bố thì bận bịu công việc, chỉ có tôi quan tâm đến em trai của nhiều, nên cũng sinh ra cưng chiều nó quá mức." Dĩ nhiên, làm chị ắt cũng biết tính khí của Thương Mục Kiêu tệ như thế nào. Khi nói đến đứa em trai này, vẻ mặt cô thoáng lo lắng. "Nó làm gì cũng chẳng biết đúng sai, luôn làm tôi đau đầu".
Nghĩ đến những lời Thương Mục Kiêu nói khi tham gia nhóm hỗ trợ, tôi nghĩ đứng đầu trong danh sách "những điều em trai làm đau đầu" của cô ấy ắt hẳn là việc cậu ta không chấp nhận người yêu của mình.
"Tôi không tiếp xúc nhiều với cậu ấy lắm. Nếu cô muốn biết thành tích của cậu ấy ở trường, tôi có thể hỏi mấy giảng viên khoa tài chính cho cô."
Thương Vân Nhu vội vàng xua tay nói: "Không, không cần đâu, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, anh đừng quan tâm."
Liếc nhìn Dương Hải Dương đối diện đang có vẻ cười khinh miệt, cậu ấy luôn có biểu hiện này kể từ khi nhắc đến Thương Mục Kiêu, nhưng chỉ ngồi bên cạnh yên lặng không xen vào. Dựa trên những hiểu biết của tôi về cậu ấy, nếu Thương Vân Nhu không ngồi đây, khá là chắc kèo cậu ấy sẽ phun ra một loạt những câu từ phỉ nhổ, hung hăng công kích cái con chó con Thương Mục Kiêu luôn chọc người ghét bỏ kia.
Tôi không đề cập đến nhóm hỗ trợ tâm lý, thứ nhất là tôi không muốn Thương Vân Nhu nghĩ rằng tôi có bất kỳ vấn đề tâm lý nào ngay lần đầu tiên gặp mặt. Thứ hai, nhân vật chính của ngày hôm nay dù gì vẫn là Thương Vân Nhu và Dương Hải Dương, bàn tán chuyện của người khác vào cũng không thích hợp.
Người phục vụ lần lượt dọn các món ăn ra, mọi người không còn bàn luận về Thương Mục Kiêu nữa, bắt đầu nói về một số đề tài thoải mái thú vị hơn.
Thương Vân Nhu và em trai cô có ngoại hình giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Sinh ra cùng cha mẹ, tôi không biết làm thế nào mà có sự khác biệt lớn như vậy.
Kể về lần gặp đầu tiên của cô ấy với Dương Hải Dương, Thương Vân Nhu dí dỏm, hài hước nhưng vẫn đúng mực, dịu dàng lại pha chút nghịch ngợm, còn tình tiết câu chuyện thậm chí còn hấp dẫn hơn tôi nghĩ.
"Hôm đó tôi lái xe về nhà, bất ngờ nhìn thấy một đứa trẻ đang khóc bên đường. Tôi dừng lại và hỏi tại sao cháu lại khóc. Nó nói rằng không tìm thấy mẹ. Đúng lúc này, Hải Dương và Linh Linh tình cờ đi ngang qua, biết tình hình như vậy, nên hai bố con họ cùng tôi đưa cậu bé đến đồn cảnh sát báo bị lạc mẹ." Thương Vân Nhu vừa nói vừa nhìn bạn trai bên cạnh, đôi mắt đầy dịu dàng, "Đôi khi thực sự là duyên số. Lúc tôi vừa nhìn thấy Linh Linh, tôi đã nghĩ đứa trẻ này thật đáng yêu. "
Tôi hơi ngạc nhiên, vì đối tượng mà Thương Vân Nhu "yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên" không phải là Dương Hải Dương, mà là con gái của cậu ta, Dương Ấu Linh.
Nhưng mà, Linh Linh tuy mới năm tuổi nhưng ăn nói ngọt ngào, vừa ngoan lại hiểu chuyện, cư xử khéo léo nên tôi chưa từng thấy người lớn không thích nó. Con bé là người duy nhất tôi biết mà có khả năng có được cả thế giới trong tay nhờ vẻ ngoài.
"Vốn dĩ, một Bắc Giới đối với tôi là đủ lắm rồi, bây giờ phải thêm vào một người, không cho đánh không cho mắng, cưng chiều như vậy trẻ con rất dễ hư đó." Dương Hải Dương lắc đầu không chịu nổi.
Tôi lạnh lùng liếc cậu ấy: "Là cha, cậu càng phải nhẫn nhịn con bé hơn chứ. Hơn nữa nó ngoan như thế, làm gì để đáng bị đánh đòn?"
Thương Vân Nhu nâng ly nước của mình lên mời tôi, ý đồng tình với câu nói.
"Quá đồng ý. Linh Linh ngoan như vậy sao có thể mắc lỗi được? Người sai chắc chắn là papa."
Tôi nâng ly chạm vào ly cô ấy, cả hai nhanh chóng xác định chung lập trường, thành lập "Liên minh Linh Linh" để cùng nhau chống lại sự bá chủ của Dương Hải Dương với chúng tôi.
"Vì vậy, cô bắt đầu hẹn hò vì Linh Linh?"
Tôi vừa nhắc nhở, Thương Vân Nhu mới nhớ đến câu chuyện kể còn đang dang dở: "Không, là do gót giày tôi bị gãy."
Cả ba gửi cậu bé đến đồn cảnh sát, sau khi chắc chắn rằng cha mẹ cậu bé đã trên đường đi đón, họ định đường ai nấy đi. Nhưng thật trùng hợp, đôi giày cao gót của Thương Vân Nhu bị kẹt trên nắp cống khi cô bước ra khỏi đồn cảnh sát, sau đó thì bị gãy luôn.
"Thực ra, đó không phải là giày quá cao. Gãy luôn toàn bộ thì dễ rồi nhưng nó chỉ gãy một nửa, nửa còn lại thì vấn vương tơ lòng với đế giày nên không chịu đi, làm tôi xấu hổ muốn chết."
Đúng vào cái lúc xấu hổ này, Dương Hải Dương thấy bất thường nên bước tới hỏi thăm. Đầu tiên cậu ấy hỏi Thương Vân Nhu xem cô có bị thương không, sau đó ngồi xổm xuống xem tình trạng giày của cô. Trong khi sửa giày cao gót, cậu ấy đưa tạm đôi dép lớn của mình cho Thương Vân Nhu, còn mình thì đi chân trần trên nền đá.
Dương Hải Dương vẫn luôn nhiệt tình, đây quả thực là điều cậu ấy sẽ làm. Ngoại trừ lúc vừa ly hôn, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy bi quan tiêu cực cả. Nếu tôi là một người theo chủ nghĩa bi quan cực hạn, thì Dương Hải Dương lại hoàn toàn trái ngược với tôi, luôn lạc quan và tích cực.
"Lúc đó, tôi nghĩ anh ấy thật đẹp trai, nhưng vì Linh Linh gọi anh ấy là bố, tôi nghĩ anh ấy đã có gia đình, tôi còn nghĩ... Quả nhiên, tất cả những người đàn ông tốt đều đã kết hôn hết rồi."
Dương Hải Dương sửa đôi giày bị gãy bằng cách... bẻ luôn cả hai gót giày. Để cảm ơn, cô lái xe đưa hai cha con trở về nhà.
Trò chuyện suốt chặng đường, khi biết Dương Hải Dương là bố đơn thân, cô quyết phải hỏi cậu ấy thông tin liên lạc khi cậu ấy chuẩn bị bước xuống xe.
Tôi cứ tự hỏi làm thế nào mà Dương Hải Dương đột nhiên thay đổi ý định về việc độc thân, hóa ra đây là kịch bản nữ theo đuổi nam.
"Không ai có thể từ chối nổi cô ấy." Dương Hải Dương thở dài, "Tớ đã nghĩ đến việc chống cự, nhưng không có tác dụng gì cả."
Đây chắc là ma lực chảy trong máu của nhà họ Thương nhỉ, cái khả năng thôi thúc dục vọng nguyên thủy nhất ấy! Chỉ cần họ ngoắc ngoắc ngón tay, dù biết là không nên dây vào, nhưng vẫn sẽ có một đống người lao tới không chút nào do dự.
Sau khi ăn xong, Thương Vân Nhu chở tôi về nhà cùng với Dương Hải Dương.
Lúc xuống xe, Dương Hải Dương kêu bạn gái đợi trong xe, còn mình thì xuống đẩy tôi vào thang máy.
"Đừng tiếp xúc quá nhiều với Thương Mục Kiêu, nó không giống với chị nó đâu, nó bị điên đó."
Tôi còn tưởng cậu ấy muốn nói gì đặc biệt, hóa ra chỉ là muốn nhắc tôi tránh xa Thương Mục Kiêu.
"Chỉ là một đứa trẻ thôi, cậu làm gì mà sợ thế."
"Không phải, nó bị tâm thần thật đó!" Dương Hải Dương cẩn thận liếc mắt nhìn hướng Thương Vân Nhu, rõ ràng âm thanh không thể đi xa như vậy, mà cậu ấy vẫn hạ giọng nói, "Cậu có biết "Kiêu" là chim gì không?"
"Cú vọ?"
"Là cú vọ, nhưng thời cổ đại nó còn được gọi là "thực mẫu điểu", có nghĩa là con chim ăn thịt mẹ của nó. Tớ không biết chi tiết, nhưng khi Thương Mục Kiêu được sinh ra, mẹ của nó bị trầm cảm sau sinh, bà là một nữ họa sĩ rất có triển vọng, nhưng cuối cùng bà hoàn toàn không còn khả năng sáng tạo vì trầm cảm, rồi lại càng trầm cảm hơn vì không còn khả năng sáng tạo, sau năm năm đau khổ cuối cùng bà đã tự sát."
Tôi ngẩn ra, không ngờ chuyện lại như vậy.
Lúc đầu nghe Dư Hỉ Hỉ nói vợ của Thương Lộc chết vì bệnh, tôi chỉ nghĩ đó là một căn bệnh cấp tính như ung thư, nhưng không ngờ đó là bệnh trầm cảm.
"Ai đặt tên cho cậu ta vậy?" Tôi hỏi.
"Mẹ." Dương Hải Dương nói, "Mối quan hệ giữa anh chị em của họ và cha họ khá kỳ lạ, nhưng Vân Nhu thì khá hơn một chút, vẫn nói chuyện qua lại được với nhau. Còn thằng lỏi Thương Mục Kiêu này thì gần như đối đầu với ông già nhà nó, ngày cãi nhau cũng phải ba bốn lần. Có vẻ như ông Thương cảm thấy cái chết của vợ mình là lỗi của đứa con trai nhỏ, nên nói với nó mấy câu đại loại như "Mày đừng sinh ra thì tốt hơn". Cái tính tình này của nó chỉ có thể nói là do cha mẹ nuôi dạy không đúng thôi, cha mẹ phải chịu trách nhiệm rất lớn trong việc này. "
"Thảo nào cậu ta phụ thuộc vào chị gái nhiều như vậy." Đối với cậu ta, Thương Vân Nhu không chỉ là chị gái, mà còn là cha mẹ, là tất cả tình thân.
"Còn chẳng phải sao?" Dương Hải Dương vừa rồi còn có vẻ bi thương, nghe xong câu này thì chuyển ngay thành vẻ mặt ghét bỏ, "Bảo vệ Vân Nhu như con gà mái che con, nó nói nếu như tớ còn quấn lấy Vân Nhu nữa thì nó đánh gãy chân tớ. Làm như bố mày chưa từng đánh nhau, không biết sợ ai, ai bị gãy chân đâu nha."
Đây là sự thật. Dương Hải Dương hồi cấp 2 đánh nhau có tiếng, thường xuyên gây gổ với dân lưu manh ngoài trường, lên lớp mặt mũi lúc nào cũng bầm tím, là học sinh có vấn đề nhất trong mắt các thầy cô.
"Ding" một tiếng, thang máy đến.
Tôi điều khiển xe lăn đi vào thang máy, quay đầu lại nói với cậu ấy: "Dù sao họ cũng là chị em, đừng gây gổ với Thương Mục Kiêu làm Thương tiểu thư khó xử."
Dương Hải Dương ngoáy mũi, ậm ừ mấy cái, cũng không biết có chịu nghe hay không.
Vào ngày hoạt động nhóm hỗ trợ tâm lý hôm chủ nhật, tôi không thấy bóng dáng Thương Mục Kiêu đâu. Lần đầu tiên cậu ta đến là miễn cưỡng, chắc là chỉ tham gia để ứng phó với chị gái mình. Nếu không đến lần này, lần sau chắc chắn sẽ không đến nữa.
"Tuần này anh thế nào?"
Tôi rời mắt khỏi tách trà màu hổ phách tĩnh lặng, ngước nhìn chị Liêu đang hỏi chuyện.
"Tốt lắm." Tôi nói, "Cuối cùng xe của tôi cũng được sửa xong."
Sau hai tuần bảo trì, bây giờ nó trông gần như mới. Tôi không biết mình đã nhớ nó đến mức nào cho đến khi tôi ngồi vào nó một lần nữa.
Sang tuần sau, Thương Mục Kiêu biến mất. Cậu ta không đến các khóa học tự chọn, cũng không thấy đột ngột xuất hiện trong văn phòng của tôi nữa.
Còn chưa đầy một tháng, mới chỉ một tuần, cậu ta đã chán cá cược với tôi rồi. Lúc đầu, tôi còn nghĩ vậy.
Kết quả là ngày thứ sáu, lại một tiết môn tự chọn khác, cậu ta đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện. Vị trí được đổi thành hàng cuối cùng, cậu ta đeo một cái khẩu trang đen trên mặt, nằm dài trên bàn bơ phờ suốt tiết. Hai sinh viên hay đi cùng cậu ta ngồi hàng ghế đầu thỉnh thoảng ngoái lại nhìn, nhưng cậu ta cũng không có phản ứng gì.
Chuông tan học vang lên, mọi người lần lượt rời khỏi lớp học, tôi thu dọn giáo trình trên bục giảng, lúc ngước mặt lên, tôi thấy Thương Mục Kiêu đang đứng trước mặt.
Cậu ta đứng đó, chỉ nhìn tôi mà không nói gì.
"Thầy, tụi em về trước." Một trong hai người bạn học của Thương Mục Kiêu, nam sinh có vẻ ngoài nho nhã hơn gật đầu với tôi, liếc Thương Mục Kiêu đang không nhúc nhích một cái, sau đó cùng với một sinh viên đầu vàng chóe khác đang đợi ở cửa, cùng nhau rời đi.
Vì khá thân thiết với Thương Mục Kiêu, lần trước Dư Hỉ Hỉ điểm danh, tôi đặc biệt chú ý đến hai sinh viên này, cái cậu trông thanh tú hơn là Doãn Nặc, còn người nhuộm cả cái đầu màu vàng tên là Chu Ngôn Nghị. Giống như Thương Mục Kiêu, hai cậu này đều là sinh viên tài chính.
"Thầy nhìn hai đứa đó làm gì?" Giọng nói của Thương Mục Kiêu vang lên sau lớp khẩu trang vừa u oán vừa nguy hiểm. "Em đứng trước mặt thầy, mà thầy không chịu nhìn em? "
Tôi thu hồi ánh mắt, dựng tập bài giảng lên, từ xa nhìn thấy Dư Hỉ Hỉ kinh hãi nhìn chằm chằm sang bên này, chỉ chỉ vào Thương Mục Kiêu, giống như không biết đang xảy ra chuyện gì.
Tôi khẽ lắc đầu với cô ấy, ra hiệu cho cô đi trước. Dư Hỉ Hỉ còn sốc hơn, cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, không biết tôi đang làm gì, nhưng cô ấy vẫn từng bước đi ra khỏi phòng học.
Cuối cùng chỉ có hai người, Thương Mục Kiêu và tôi, có thể tĩnh tâm đi dỗ dành con nít rồi.
"Sao cậu đeo khẩu trang?" Tôi phát hiện trên khóe mắt không bị che khuất bởi lớp khẩu trang hình như có một vết bầm lớn: "Mặt cậu bị sao vậy?"
Cậu ta đưa tay lên kéo khẩu trang xuống, tôi nhận ra các khớp ngón tay cậu ta cũng bị bầm tím.
"Em bị người ta đánh." Cậu ta trông rất tủi thân, bước đến cúi người xuống trước mặt tôi để tôi nhìn kỹ hơn, "Thầy xem nè, khóe miệng em cũng bị rách luôn."
Cậu ta nắm tay tôi kéo đến sờ vào vết thương trên mắt.
"Là ai đánh?"
Không hiểu sao tôi có linh cảm xấu.
"Bạn trai của chị gái em."
Lúc ngón tay tôi khó khăn chạm được vào khóe mắt cậu ta, tôi run lên, cậu ta xuýt xoa một tiếng, ánh mắt lập tức lóe lên, nhưng khi nhìn thấy tầm mắt của tôi, chúng nhanh chóng dịu đi.
Cái tên Dương Hải Dương đó không hề để tâm đến lời nói của tôi mà. Đánh thì đánh đi, lại còn đấm cả vào mặt.
- -
Chú thích một chút về tích chim kiêu bất hiếu.
Mặc dù là loài chim có ích, nhưng từ xa xưa, người Trung Quốc coi chim cú là loài "chim dữ" hay "chim bất hiếu" vì con non sẽ ăn thịt chim mẹ. Người ta nói rằng khi cú mẹ nuôi dưỡng cú con, cú con dần lớn lên, càng ngày càng muốn ăn nhiều, cú mẹ không đủ thức ăn cho cú con, nên cú mẹ để cú con ăn thịt mình, cú con rỉa thịt mẹ ăn đến khi chỉ còn đầu của cú mẹ treo trên cành. Chữ kiêu (枭) viết từ chữ điểu (chim/ 鳥) phía trên và chữ mộc (cây/木) phía dưới, ý là cái đầu chim treo trên cây, cũng bắt nguồn từ tích này. Những từ có chữ Kiêu đều không tốt đẹp, ví dụ Kiêu kinh (bất hiếu), Kiêu thủ (hình phạt bêu đầu thời nhà Thanh)......
Còn cái này mình vô tình research ra thôi không biết có phải dụng ý tác giả không nhưng cái họ Thương của thằng Cú ấy nó cũng make sense lắm....
Các nhà khảo cổ học đã khai quật được những vật dụng thờ cúng thời nhà Thương cách đây hơn 3000 năm có hình dạng chim cú, từ đó cho thấy chim cú là loài chim được thờ phụng ở triều đại nhà Thương. Ngoài ra, theo các học giả, chữ tượng hình "thương/商" trong giáp cốt văn rất giống tạo hình của khuôn mặt cú.
Sau thời nhà Thương là thời nhà Chu, vì cú là loài chim mà triều nhà Thương sùng bái, nên dĩ nhiên, người nhà Chu không thể để văn hóa nhà Thương ảnh hưởng và tồn tại. Từ đây, bắt đầu có mấy quan niệm không có cơ sở về cú như xui xẻo, sứ giả thần chết, ăn thịt mẹ blad..blad..... mọi người bắt đầu kỳ thị loài cú, và cú trở thành một loài chim xấu.