Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 66-1: Lục quốc sứ thần




Mộc Thanh Dao tuy rằng có thể cảm ứng được tin tức trong đầu, biết phong vân đại lục là một thế giới có bảy quốc cùng tồn tại, cũng biết trong thất quốc lợi hại nhất chính là Huyền Nguyệt quốc, sau đó lần lượt là Thanh La quốc, Vạn Hạc quốc, nhưng tin tức nàng nhận được lại không có các quốc gia khác, bởi vì Mộc Thanh Dao chân chính chẳng qua là một háo sắc tiểu thư của phủ thừa tướng, căn bản không quan tâm thế sự, vì thế trong đầu tin tức lại càng ít, mà Mộ Dung Tinh Trúc thân là công chúa hoàng thất, tự nhiên so với người khác càng nhiều hiểu biết hơn một chút…

Mộ Dung Tinh Trúc vừa nghe Mộc Thanh Dao hỏi nàng, sớm đã cao hứng nheo mắt lại, cặp mắt hạnh cong thành hình dạng trăng non vừa dài vừa nhỏ, rất đáng yêu và xinh đẹp.

“Thanh La quốc, Vạn Hạc quốc, Đan Phượng quốc, Vân Thương Quốc, Hoàng Viên Quốc, Nguyệt Nhưỡng Quốc, tổng cộng có sáu quốc gia, cùng chúng ta Huyền Nguyệt quốc nữa là bảy quốc cùng tồn tại, nhưng mà trong tất cả quốc gia thì Huyền Nguyệt chúng ta là quốc gia mạnh nhất, lúc này hoàng huynh đại hôn, nên các nước khác đều phái ra sứ thần tới dâng tặng lễ vật.”

Mộc Thanh Dao nghe xong Mộ Dung Tinh Trúc nói, đôi mài nhướng lên, ánh sáng lạnh lẽo lóe trong đáy mắt, chỉ sợ không phải là đơn thuần tặng lễ vật, thiên hạ này cho tới bây giờ đều là hợp hợp phân phân, phân lâu thì sẽ hợp, mà hợp tất nhiên sẽ phân, lúc này chính là thời buổi rối loạn, thất quốc cũng không hòa bình giống như mặt ngoài nhìn thấy, tuy rằng Huyền Nguyệt lợi hại, chỉ sợ nước khác cũng không yếu, lấy Thanh La quốc mà nói, thái tử Trưởng Tôn Trúc cũng không phải là một kẻ đơn giản, mà những quốc gia khác còn không có chân chính giao tranh, vẫn ẩn núp trong bóng tối, tùy thời mà hành động, nên giang sơn nhất thống chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi…

Bất quá nàng biết Mộ Dung Lưu Tôn cũng không phải một kẻ đơn giản, thiên hạ này bá chủ rốt cuộc rơi vào tay ai, chỉ có thể mỏi mắt mong chờ, mà Huyền Nguyệt lúc này còn có nội hoạn chưa trừ, bây giờ chỉ có thể bảo trì ôn hoà, không để cho người khác nhìn ra mà thôi.

“Tinh Trúc, lần này là ai tiếp đãi lục quốc sứ thần?”

Mộc Thanh Dao quan tâm hỏi, đây chính là trọng trách lớn a…

“Là nhị hoàng huynh Bắc Tân vương, ” Mộ Dung Tinh Trúc giòn giã trả lời, Mộc Thanh Dao sắc mặt tối sầm lại, lạnh hơn bình thường, khiến cho Tinh Trúc công chúa lo lắng hỏi thăm: “Hoàng tẩu, làm sao vậy?”

Mộc Thanh Dao lắc đầu, lòng có chút bất an, vì sao hoàng thượng phái Bắc Tân vương đi tiếp đãi lục quốc sứ thần, chẳng lẽ hắn không sợ Bắc Tân vương ở giữa dở trò hay sao? Hay là kỳ thực hắn đã nghĩ đến Bắc Tân vương có vấn đề, bất kể như thế nào, chỉ sợ cũng sẽ đưa đến những việc không ổn định, đêm nay chắc chắn sẽ nước sôi lửa bỏng a…

“Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi.”

Mộc Thanh Dao thật sự cảm giác hơi mệt một chút, đầu tiên là chuyện gay go của thái hậu cùng Như Âm công chúa, sau đó thì đến hai tỷ tỷ không biết sống chết, may mà Tinh Trúc công chúa đem nàng làm bằng hữu, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra cảm thấy cũng không tệ chút nào, Mộc Thanh Dao nhàn nhạt cười lên, nàng cười, làm cho toàn bộ đại điện dường như có dòng nước vui sướng ấm áp chảy xuôi qua, Mộ Dung Tinh Trúc lập tức đứng dậy quan tâm.

“Hoàng tẩu, vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi, Tinh Trúc đi về trước, buổi tối còn phải đi Lưu Ly cung chiêu đãi sứ thần nữa!”

“Được ” Mộc Thanh Dao gật đầu, mâu quang vừa chuyển quét nhìn về phía Mai Tâm, nhàn nhạt mở miệng: “Mai Tâm, tiễn công chúa đi ra ngoài.”

“Dạ, nương nương, ” Mai Tâm lên tiếng, cung kính tiễn Tinh Trúc công chúa ra khỏi điện, Mộ Dung Tinh Trúc cùng Mộc Thanh Dao nói tạm biệt, rồi dẫn cung nữ Lam Y ra khỏi Phượng Loan cung, một đường quay về Trường Lạc cung.

Bởi vì buổi tối còn có yến hội, nên Mộc Thanh Dao đứng dậy đến tẩm cung nghỉ ngơi một chút, còn không biết yến hội sẽ cử hành tới khi nào, nàng thân là hoàng hậu Huyền Nguyệt, tất nhiên không có khả năng không đi dự tiệc, cũng không có khả năng giữa đường ném khách nhân quay về cung điện, vì thế vẫn là ngủ một chút, buổi tối mới có tinh thần chiêu đãi khách, hơn nữa đêm nay tuyệt đối sẽ có việc xảy ra nên phải chuẩn bị kỹ, lục quốc này không chỉ đơn giản là qua đây chúc mừng…

Mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn.

Trăng tròn giống như khay ngọc treo ở giữa không trung, ánh trăng như nước trút xuống mặt đất, ở hoa viên trước cửa Lưu Ly cung trong, ngàn đóa hoa tím hồng xinh đẹp, ở dưới ánh trăng chúng hòa thành một mảnh biển hoa rực rỡ, ngọn gió đêm êm dịu mát mẽ lướt nhẹ qua, làm bóng hoa sum xuê, dưới ánh trăng càng thêm phơi phới.

Lưu Ly cung.

Lúc này sáng như ban ngày, đèn lồng dầy đặt như mây dưới mái hiên dưới, chúng được treo theo cách thức của cung đình, cung nữ cùng bọn thái giám qua lại không ngớt bên dưới, một mảnh thanh âm bận rộn …

Trên đại điện nguy nga lộng lẫy, dạ minh châu chiếu ra ánh sáng sinh động rực rỡ, ở đỉnh kim đồng huân hương vừa mới thay, cháy lên tỏa ra làn khói lượn lờ, ở hai bên màn lụa đỏ thẫm, chỗ ngồi trên cao để kim hoàng long ỷ của hoàng thượng, hai bên chia ra hai hàng ghế riêng biệt, lần lượt là chỗ ngồi của hoàng hậu, thái hậu cùng quý phi nương nương, ngoài ra còn có hai vị công chúa.

Yến hội lần này tổ chức theo cách thức tự do, không giống như phần lớn bộ cục các yến hội trước đây là ngắm thưởng, mà yến hội này trước mặt tân khách đặt một cái bàn thấp hình chữ nhật các món ăn được bày biện bên trên, ghế là đệm ngồi, tất cả rượu ngon món ngon đều đặt lên bàn, cho khách nhân thoả thích hưởng dụng.

Lúc này, hai bên đại điện trên bàn thấp chữ nhật từ lâu đã bày đầy món ăn, trên đó có quỳnh tương ngọc dịch, dưa và trái cây đặt trên dĩa đế cao, cuối cùng là món ngon và mỹ tửu.

Trên bàn ngoại trừ thức ăn tinh tế, còn thêm hương thơm rượu ngon, ngoài ra họ còn đặt một lọ hoa tươi thật đẹp, liếc mắt một cái nhìn tổng quát tựa như từng đợt sóng biển màu hồng, làm nổi bật được những hoa quả tươi mát đặc biệt kia, rượu ngon phiêu hương, món ngon thì xông vào mũi, hơn nữa còn thêm mùi thơm của hoa tươi.

Trong lúc nhất thời, cả tòa cung điện, đầy rẫy mùi thơm nồng nặc, mùi đồ ăn, mùi rượu, mùi hoa, các loại hương vị dung hợp cùng nhau, tạo thành một đạo hương thơm say lòng người.

Tổng quản thái giám Lưu Ly cung, A Cửu công công dẫn thủ hạ thân tín, dè dặt cẩn thận kiểm tra mỗi một chi tiết, khuya hôm nay, không thể xảy ra chút sai lầm nào, nếu như có chút gì ngoài ý muốn, chỉ sợ người của Lưu Ly cung từ trên xuống dưới, một mạng cũng đừng nghĩ sống.

“Hoa này hình như có mùi vị hơi khác rồi, có chút héo úa, một lần nữa thay cái khác đi.”

“Còn có bình rượu vàng này không đủ sáng, đổi một lần nữa đi, ” trên đại điện, chỉ có thanh âm nghiêm nghị của A Cửu, thủ hạ thái giám cùng cung nữ cẩn thận đáp lời, một lần nữa lại đổi mọi thứ, thấy thời giờ đã đến, nên kiểm tra đều đã kiểm tra rồi, trước mắt thấy một chút sai lầm cũng không có, A Cửu mới thở dài một hơi, xoay người lại phân phó thái giám ở phía sau, “Đem hết thảy mọi thứ ở đây theo dõi chặt chẽ một chút, ở lại đợi các khách nhân đều tới, lanh lợi một chút mà trả lời họ ” hắn phải đi thượng thư phòng thỉnh hoàng thượng qua đây.

“Dạ ” các thái giám đều hô lớn cung kính tiễn A Cửu đi.

Lần này yến hội, nói ít một chút, sự tình liên quan đến nền tảng lập quốc của Huyền Nguyệt, nói lớn một chút, là liên quan đến cục diện thiên hạ tồn vong, bởi vậy Huyền đế cực kỳ coi trọng việc sứ thần đến thăm lần này, ngoại trừ thành viên hoàng thất nhất định phải đến, trong triều còn có nhất phẩm đại quan đều phải đến tiếp khách.

Lúc này, giờ Dậu thoáng cái đã, liền đã có đại thần lục tục tới, bọn họ không thể so với thành viên hoàng thất có thân phận cao quý, cũng không phải sứ thần được các quốc gia phái tới, để có thân phận mà cao ngạo, làm dáng, bọn họ chỉ là thần tử, trách nhiệm đêm nay là vì hoàng thượng chia sẻ trọng trách chiêu đãi khách nhân, bởi vậy ai cũng không dám thong dong tới chậm…

Phượng Loan cung.

Trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao vừa mới tỉnh ngủ, duỗi dài cánh tay, lười biếng hoạt động gân cốt, ngủ một giấc, quả nhiên cảm giác tinh thần sảng khoái rất nhiều, ngẩng đầu liền thấy dạ minh châu trong cung đang phát sáng chói mắt, gió theo ngoài cửa sổ thổi vào làm lay động màn lụa mỏng, bồng bềnh mênh mông, đặc biệt êm ái.

Trăng tròn đọng bên ngoài song cửa, ánh sáng bạc trắng noãn như lụa, chiếu vào tẩm cung hoa mỹ.

Đêm phủ xuống.

Mộc Thanh Dao ánh mắt sâu xa mù mịt, sắc mặt thì lạnh buốt, chuyện nên tới cuối cùng sẽ đến, ngẩng đầu lên hỏi Mạc Sầu đứng ở bên giường: “Bây giờ là giờ gì?”

“Bẩm nương nương, vừa qua giờ Dậu, nương nương nên dậy đi, ngồi một chút còn phải đi Lưu Ly cung, hoàng thượng đã phái thái giám qua đây truyền khẩu dụ, nói đợi một lát sẽ qua đây đón nương nương cùng đi.”

Mạc Sầu nói trầm ổn nhỏ nhẹ, như mặt nước không gợn sóng, vô cùng có tác dụng trấn định lòng người, Mộc Thanh Dao thở ra một hơi, lạnh nhạt mở miệng.

“Tốt, hầu hạ ta đứng lên đi.”

Mai Tâm lập tức động tác lưu loát tiến lên hầu hạ, trong tẩm cung cả một người không phận sự cũng không có, bọn họ đều bị hai người các nàng phân phó ở ngoài, chỉ để lại hai người các nàng chiếu cố tất cả mọi thứ hàng ngày của nương nương, ở Phượng Loan cung không biết có bao nhiêu người là gián điệp của thái hậu nương nương, các nàng rất sợ có người âm thầm đối với nương nương bất lợi, vì thế luôn luôn không để cho người khác tới gần chủ tử, mọi việc đều tự thân tự lực làm.

Vì hôm nay là trường hợp đặc thù, nên Mai Tâm vì chủ tử chọn lựa một bộ cung trang màu lam, tuy là cung trang, nhưng đơn giản uyển chuyển, đây là  đều Thanh Dao rất thích, vải vóc thượng đẳng, cắt may khéo léo vừa người, nó bao quanh những đường cong lả lướt trên người của Thanh Dao, không thêu thùa xa hoa, chỉ có ở làn váy lựa ra mấy lá trúc xanh nhạt, làm nổi bật được quý khí trong trẻo lạnh lùng, cả người lại lịch sự tao nhã, hoàn toàn không có cái loại khí thế kêu ngạo vênh váo của người trong hoàng thất, chỉ còn lại khí chất cao cao tại thượng đẹp đẽ quý giá.

Mai Tâm luôn luôn khéo tay, rất nhanh liền làm cho chủ tử một búi tóc uốn lượng, rồi cột lỏng lẻo mái thả xuống, phía trên đầu tóc đen mượt, cài một đóa hàn mai tinh xảo trông rất sống động, hàn mai này dùng bạch ngọc điêu khắc thành, ở giữa nó còn chấm một điểm màu hồng xinh đẹp, khiến cả người lộ ra trong suốt thơm ngát, thật giống như hương thơm tỏa ra từ chổ sâu, nơi giá lạnh khủng khiếp, khi đã lọt vào trong tầm mắt người ta, thì họ không cách nào dời đi.

Mộc Thanh Dao nhìn mình trong gương, trang phục quanh thân trên dưới đều rất thỏa mãn, ngoái đầu nhìn lại Mai Tâm, nha đầu kia càng ngày càng hiểu được tâm ý của nàng, xem ra sau này rời đi sẽ không thể bỏ lại nàng ta rồi.

“Mai Tâm tay nghề ngày càng khéo, bất luận kẻ nào nếu trải qua tay ngươi trang điểm, đều trở thành thiên tiên.”

Mai Tâm cùng Mạc Sầu nhìn chủ tử tâm tình tựa hồ không tệ, hai tiểu nha đầu đều nở nụ cười, một phòng không khí ôn hòa, Mai Tâm cười mở miệng: “Là do nương nương lớn lên đẹp, nếu như là người quái dị, Mai Tâm ngay cả có lòng cũng không thể có sức a.”

“Đúng vậy, nương nương lớn lên thật xinh đẹp mà ” Mạc Sầu nhìn chủ tử từ trên xuống dưới, sửng sốt dời không ra tầm mắt, chủ tử không giống mẫu đơn hòa nhã vinh hoa cao quý, cũng không giống Nguyệt Quý phong lưu xinh đẹp, nhưng lại tươi mát như trúc, kêu ngạo như tùng, lạnh lùng như mai, thế gian này người có khuôn mặt đẹp chỗ nào cũng có, thế nhưng lại có ai vừa xinh đẹp, còn mang thêm hương thơm của trúc, kiên quyết của tùng, dịu dàng của mai, chỉ có nữ tử như nương nương vậy mới có được phẩm chất kêu ngạo và mùi thơm băng hàn mà từ trước tới nay chưa ai có được.

“Hai người tiểu nha đầu các ngươi, miệng đúng là tha mỡ mà, được rồi, nương nương ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta nên đi ra, thời gian sẽ nhanh đến.”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, ngoài cửa tẩm cung liền vang lên thanh âm cung nữ.

“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đang trên nhuyễn kiệu ở ngoài cửa cung, nói đón nương nương cùng đi Lưu Ly cung.”

Mộc Thanh Dao ánh mắt âm u xuống, nam nhân này thật là biết làm công phu bề ngoài a, hai người bọn họ vốn có không có gì, chỉ ở trong cung một đêm đánh cờ, nhưng lại nghe mọi người truyền miệng nhiều lời nóng bỏng a.

“Đã biết.”

Mộc Thanh Dao lên tiếng trả lời, dẫn hai nha đầu ra khỏi tẩm cung, trước cửa cung đứng thẳng một hàng cung nữ, dẫn đầu là nữ quan Hoạ Mi Phượng Loan cung, nhìn thấy Mộc Thanh Dao đi tới, nở nụ cười dịu dàng chào đón, cung kính cẩn thận mở miệng: “Nương nương đã xuất hiện, hoàng thượng ở ngoài cung chờ.”

“Ừ, đi thôi.”

Mộc Thanh Dao liếc xéo Hoạ Mi một cái, nàng có thể trăm phần trăm khẳng định, Họa Mi là người của thái hậu, bởi vì quanh thân nàng toát ra cảm giác tự cho mình cao hơn những người khác, khiến cho nàng dễ dàng tự lộ ra thân phận bên trong.

Hoạ Mi mặc dù là nữ quan Phượng Loan cung, nhưng kỳ thật thân phận vẫn là cung nữ, chẳng qua là trưởng cung nữ thôi, nhưng ngôn hành cử chỉ của nàng, lại mang theo một phần ưu việt tự nhiên, rõ ràng trong cung có người làm chỗ dựa, người kia chỉ sợ chính là thái hậu.

Mộc Thanh Dao khóe môi hiện lên nụ cười rất lạnh, ánh mắt lạnh như băng, muốn ở Phượng Loan cung giám thị nàng, nàng ta còn non một chút, nàng sẽ không để người có ý xấu ở bên mình.

Ngoài cửa Phượng Loan cung, một loạt thái giám cùng cung nữ đứng thẳng dựa vào lan can bạch ngọc ở hành lang, vừa nhìn thấy bóng dáng Mộc Thanh Dao, đều cung kính kêu một tiếng: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”

“Đứng lên đi.”

Mộc Thanh Dao phất tay, dẫn Mai Tâm cùng Mạc Sầu hai người lướt qua một loạt thái giám cùng cung nữ, trực tiếp đi xuống thềm đá, các thái giám cung nữ ngồi thẳng lên, đưa mắt nhìn hoàng hậu nương nương rời đi, bóng dáng thật ưu nhã cao quý, làm cho người ta không thở nổi, nương nương thực sự là không giống người thường a.

Chỗ trống trãi lót đá trước cửa cung đang đứng một nhuyễn kiệu hoa lệ như đá ru-bi, bên cạnh kiệu là một hàng thái giám đang đứng, dẫn đầu chính là thiếp thân thái giám A Cửu công công của hoàng thượng, vừa nhìn thấy bóng dáng Mộc Thanh Dao, đầu tiên là sửng sốt một chút, không nghĩ tới hoàng hậu nương nương ăn mặc giản đơn như vậy, nhưng chỉ là phần đơn giản này lại làm cho nương nương giống như Hằng Nga trên mặt trăng, lành lạnh bức người, làm  người ta khó có thể tiếp cận.

“Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương.”

Trăm miệng một lời nói, Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, ánh mắt như có như không nhìn về hướng nhuyễn kiệu, Mộ Dung Lưu Tôn đang ngồi ở trong kiệu sao, hắn qua đây đón nàng đi Lưu Ly cung, nhưng vì cái gì chỉ có một cỗ kiệu thế? Chẳng lẽ còn muốn nàng cùng hắn ngồi chung trong nhuyễn kiệu nhỏ hẹp này, Mộc Thanh Dao ánh mắt đột nhiên lạnh thêm vài phần, xoay người đang chuẩn bị phân phó thái giám Phượng Loan cung chuẩn bị một nhuyễn kiệu khác, ai ngờ, thanh âm ám chìm vang lên.

“Hoàng hậu, thời giờ đã đến.”

Một đôi bàn tay thon dài trắng trẻo vén lên màn kiệu, đưa tay ra ngoài, Mộc Thanh Dao mâu quang lạnh lùng nhìn chằm chằm cái tay kia, cắn răng nghiên người không lên kiệu, đạm nhiên mở miệng: “Hoàng thượng thân thể đáng giá ngàn vàng, Thanh Dao có thể nào cùng hoàng thượng ngồi một kiệu đâu?”

Lời vừa nói ra, đứng ở bên cạnh nhuyễn kiệu A Cửu cùng Mạc Sầu các nàng thân thể cứng đờ, lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo len lõi trong không trung, nương nương nói nghe thật hay, nhưng thật ra là không muốn cùng hoàng thượng ngồi chung nhuyễn kiệu, đây là vì sao? Tất cả mọi người có chút nghĩ không ra, ai cũng không nói thêm cái gì, đều đem đầu cúi xuống, giả vờ như không biết xảy ra chuyện gì.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.