Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 65-6




“Cho hắn vào đi, ” Mộc Thanh Dao lười biếng giãn cánh tay một cái, phất tay ý bảo Mai Tâm đem A Cửu lĩnh tiến vào, Mai Tâm lĩnh mệnh lui ra ngoài, rất nhanh đem A Cửu công công mời đến.

“Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương, ” A Cửu cung kính mở miệng, trên khuôn mặt mài thanh mắt đẹp, nụ cười đột nhiên tràn đầy, hôm nay hắn đã thật được cử chỉ lợi hại của hoàng hậu nương nương, đừng nói hắn một tổng quản thái giám nho nhỏ, mà ngay cả thái hậu nương nương, thậm chí kiêu ngạo hung tàn giống Như Âm công chúa, cũng bị một kích, nếu hắn dám đắc tội với nữ nhân trước mắt, chỉ sợ sẽ không có ngày dễ chịu.

“Nói đi, hoàng thượng kêu ngươi tới đây làm gì?”

Đôi mắt trong suốt của Mộc Thanh Dao phát ra ánh sáng loang loáng trầm tĩnh quét nhìn về phía A Cửu, khóe môi nhếch lên vẻ tựa tiếu phi tiếu, A Cửu nội trong lòng run lên, vội vàng mở miệng: “Hoàng thượng khẩu dụ, khuya hôm nay ở Lưu Ly cung chiêu đãi lục quốc sứ thần, đến lúc đó thỉnh nương nương đi Lưu Ly cung dự tiệc.”

“Bản cung đã biết.”

Mộc Thanh Dao sắc mặt so với trước còn lạnh hơn, trên đại điện hoa lệ, lập tức đầy rẫy hàn khí lạnh lẽo, u ám nhìn về phía A Cửu đang đứng, xem ra buổi tối hôm nay sẽ có sóng ngầm hung hiểm a…

A Cửu một khắc cũng không muốn chờ lâu, rất nhanh mở miệng: “Tiểu nhân cáo lui, ” động tác linh hoạt lui xuống.

Mai Tâm cùng Mạc Sầu vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bóng lưng của hắn, kỳ lạ khó hiểu nhăn mài lại, A Cửu công công làm sao thế? Hai người quay đầu nhìn lên chỗ hoàng hậu nương nương, chỉ thấy chủ tử nhà mình, hé ra khuôn mặt xinh đẹp trong suốt, lúc này bị tiêm nhiễm băng sương vô tận, một đôi ánh mắt tròn to trong suốt như quả nho, đang bao phủ mây đen sâu lắng, từng đợt sóng cuộn trào mãnh liệt, thảo nào A Cửu công công sợ đến chạy trối chết, nguyên lai là bị chủ tử làm sợ hãi.

“Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?”

Mạc Sầu đi tới, quan tâm hỏi, Mộc Thanh Dao ngẩng đầu yếu ớt mở miệng: “Khuya hôm nay thật là một đêm không bình an! Lục quốc sứ thần, mỗi người đều lai giả bất thiện …”

Hai tiểu nha đầu nhìn nhau, nguyên lai nương nương là lo lắng chuyện này, nếu như là trước đây các nàng có lẽ sẽ không yên lòng, nhưng hiện tại dường như cũng không có nghiêm trọng như vậy, đôi lông mài thanh tú của Mạc Sầu nhíu lại, tự tin mở miệng: “Sợ cái gì chứ, binh tới tướng đở, nước tới đất ngăn, hoàng đế của Huyền Nguyệt quốc chúng ta cũng không phải ngồi không, cộng thêm trí tuệ song toàn của nương nương, chẳng lẽ sợ bọn họ hay sao?”

Lời này đem trạng thái sửng sốt của Mộc Thanh Dao trở thành tức cười, bầu không khí trên đại điện sôi nổi rất nhiều: “Đúng, vẫn là Mạc Sầu chúng ta bình tĩnh, xem ra là bản cung suy nghĩ nhiều.”

Mộc Thanh Dao vừa mới nói xong, ngoài cửa điện một người đã vội vàng chạy ào tới, đi theo phía sau là một đống thái giám cung nữ, thất kinh gọi lại, cùng nhau tràn vào đại điện.

“Công chúa, công chúa, ngươi chờ một chút, ngươi chờ một chút! Cho chúng nô tỳ bẩm báo nương nương!”

Người dẫn đầu có khuôn mặt không thèm quan tâm, nhanh như gió đi vào, đứng ở giữa đại điện, vẻ mặt tiếu ý nhìn Mộc Thanh Dao ngồi ở phượng trường kỷ: “Hoàng tẩu, Tinh Trúc sang đây thăm ngươi!”

Tinh Trúc công chúa vô cùng thân mật mở miệng, Mộc Thanh Dao trên mặt hiện lên kinh ngạc, nàng lúc nào cùng này công chúa thân thiết như vậy, nếu như nàng nhớ không lầm, các nàng tổng cộng mới gặp qua một lần, hơn nữa nha đầu kia vẫn là mang theo kiếm đi giết của nàng, mắng nàng là dâm phụ, nàng này giống như con nít thay đổi liên tục, Mộc Thanh Dao rất bình tĩnh nhìn công chúa Mộ Dung Tinh Trúc, đứng ở sau lưng nàng thái giám cùng cung nữ sớm bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, ùm một tiếng quỳ xuống.

“Nương nương tha mạng, chúng tiểu nhân ngăn không được công chúa, thỉnh nương nương trách phạt.”

“Đi xuống đi, ” Mộc Thanh Dao phất phất tay, Tinh Trúc công chúa xem ra là một nhân vật làm cho người ta đau đầu, những thái giám cung nữ này làm sao chế phục được nàng…

Thái giám cùng cung nữ vừa Phượng Loan cung nghe hoàng hậu nương nương nói thế, tất cả đều thở dài một hơi, xem ra hoàng hậu nương nương cũng có mặt nhân từ, cũng không giống như loại nhân vật cao cao tại thượng, thị phi chẳng phân biệt được, thấy được khoan dung, mọi người nhanh chóng lui xuống.

Trên đại điện, Mộ Dung Tinh Trúc không đợi Mộc Thanh Dao mở miệng nói chuyện, sớm đã nhắm phượng trường kỷ phóng lên, Mạc Sầu ở bên cạnh không biết nàng muốn làm gì, nhanh chóng tiến lên một bước định ngăn trở nàng, Mộc Thanh Dao giơ tay ngăn động tác của Mạc Sầu, khiến cho nàng lui về phía sau một bước.

Tinh Trúc công chúa sớm đã mang vẻ mặt tươi cười lôi kéo tay Mộc Thanh Dao, ngọt ngào mở miệng.

“Hoàng tẩu, ngươi vì sao không để ý tới người ta, có phải còn  vì sự tình lần trước mà tức giận hay không, ngươi cũng biết, lần trước người ta không phải cố ý, ta thật nghe nói ngươi không tốt chỗ này không tốt chỗ kia, người ta mới có thể đi ám sát ngươi!”

Mộ Dung Tinh Trúc lớn lên diện mạo ngọt ngào, nói chuyện mang theo sự hồn nhiên trẻ thơ, lông mi giống như cánh bướm phối hợp với tốc độ nói chuyện, chớp chớp mắt lay động, đáng yêu giống như búp bê, ngay cả Mộc Thanh Dao cũng cảm nhận được trên người nàng hơi thở đơn thuần…

“Được rồi, chuyện trước kia đều là quá khứ, đừng nói nữa, hi vọng công chúa sau này làm chuyện gì, đều phải động não, đỡ phải hao tài tốn của.”

Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu ôn hòa rất nhiều, khó có khi gặp phải một người đơn thuần, không nghĩ tới hoàng thượng quả nhiên đem nàng bảo hộ được tốt như vậy, không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng, do đó có trên người nàng vẫn rất hồn nhiên.

Nhưng đơn thuần quá thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, người chỉ có ở trong nghịch cảnh mới có thể trưởng thành.

“Dạ, hoàng tẩu, người ta sau này nhất định sẽ nghe lời ngươi nói, chỉ là ta có thể thường xuyên đến tìm ngươi chơi không?”

Mộ Dung Tinh Trúc liên tục gật đầu, nhấp nháy ánh mắt hiện lên khẩn cầu, bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao đáy lòng thở dài, công chúa có lẽ là quá cô độc, thân là một công chúa, ngay cả một bằng hữu bình thường cũng không có, nhiều nhất nàng chỉ là một con chim tước nhốt trong lòng son quý báu, cho nên mới phải khát vọng bằng hữu như vậy.

“Tốt, bất quá cũng đừng đến khuya quá.”

Mộc Thanh Dao khó có được lòng trêu ghẹo như vậy, Mộ Dung Tinh Trúc lập tức cao hứng nhảy cẩn lên, một chút hình tượng công chúa cũng không có, Lam Y đứng ở dưới mặt lập tức biến sắc kêu lên: “Công chúa, chú ý hình tượng.”

“Nha, ta đã biết, ” Mộ Dung Tinh Trúc đè nén một ít, bất quá vẫn rất vui vẻ nhìn Lam Y: “Nơi này là chỗ của hoàng tẩu, cần cái gì hình tượng a, mấy thừ đó làm nhiều thiệt mệt a.”

Mộc Thanh Dao không nghĩ tới công chúa dĩ nhiên không hề đồng ý giữ hình tượng, bình thường đoan trang hào phóng đều chỉ là một ngụy trang, kỳ thực nàng muốn nói, công chúa vốn có tính cách này mới làm cho người ta thích, chân thành lại đơn thuần, có quá nhiều mấy thứ kia sẽ giống như dối trá.

Trong cung thêm một người bạn, so với thêm một kẻ địch vẫn tốt hơn, với lại bản tính công chúa không làm cho người ta chán ghét, Mộc Thanh Dao sắc mặt tốt rất nhiều, vỗ vỗ chỗ ngồi trống bên người.

“Ngồi xuống đi, công chúa.”

“Hoàng tẩu, gọi ta Tinh Trúc đi, hoàng huynh chính là gọi ta như vậy ” Mộ Dung Tinh Trúc thân thiết ngồi ở bên Mộc Thanh Dao trên phượng trường kỷ, Mai Tâm dâng nước trà qua đây: “Công chúa thỉnh uống trà.”

“Ừ.”

Công chúa Mộ Dung Tinh Trúc lên tiếng trả lời rồi nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, để xuống, không biết là bởi vì thường ngày quá buồn, hay là trời sinh thích nói chuyện, lôi kéo Mộc Thanh Dao líu ríu nói tiếp, Lam Y đứng ở phía dưới, vẻ mặt hắc tuyến nhìn chủ tử nhà mình, trời ạ, công chúa trở mặt thật nhanh a, lần trước nàng còn đi giết hoàng hậu nương nương, lần này thì lại tốt giống như người thân vậy.

Bất quá hoàng hậu nương nương đẹp quá, một thân y phục quần dài màu xanh cỏ nước, nổi bậc lên sắc mặt xinh đẹp như mây, da thịt trong suốt, ánh mắt lớn và phát sáng, mũi cao môi anh đào, quanh thân khí chất đẹp đẽ quý phái, làm cho người ta dời không ra tầm mắt, Lam Y luôn luôn cho rằng công chúa lớn lên đủ đẹp, nhưng giờ khắc này, lại cảm thấy nương nương so với công chúa đẹp hơn vài phần nội hàm, lại thần bí khó lường, làm cho không người nào có thể liếc nhìn thấu, mà công chúa chỉ là một nữ hài tử ngọt ngào, làm cho người ta liếc mắt một cái được cá tính đơn thuần của nàng.

“Hoàng tẩu, ngươi biết không? Khuya hôm nay hoàng huynh ở Lưu Ly cung chiêu đãi lục quốc sứ thần, đến lúc đó ngươi có đi không, Tinh Trúc cùng ngươi đi, có được hay không?”

Mộc Thanh Dao nghe xong công chúa nói, ánh mắt nhảy lên giật mình, hứng thú mở miệng.

“Lục quốc kia là sáu nước nào a?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.