Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 66-2




Mộ Dung Lưu Tôn đang ngồi ngay ngắn ở trong nhuyễn kiệu, sắc mặt trắng xanh khó coi đến cực điểm, một đôi con ngươi lạnh lẽo như hàn đầm, sâu không lường được như đại dương mênh mông, từng con sóng cuồn cuộn giá lạnh tựa biển băng, sự tức giận nhuộm ở khóe môi đang cố gắng đè nén xuống không phát tác ra ngoài, hắn là người luôn luôn trầm ổn biết kiềm chế, nhưng nữ nhân trước mắt này có bản lĩnh chọc được hắn nổi giận, hắn đường đường hoàng thượng của Huyền Nguyệt quốc, là Huyền đế cơ trí anh minh trong mắt thế nhân, mà lại bị người ta ghét bỏ, người này không ai khác chính là hoàng hậu của hắn, ánh mắt đột nhiên lãnh lệ thêm vài phần.

Mộc Thanh Dao lạnh lùng trừng mắt, cũng không có thỏa hiệp, ngược lại còn lui ra phía sau một bước, chuẩn bị phân phó người khác lấy thêm nhuyễn kiệu, bất quá nàng còn chưa mở miệng, thì cảm thấy trước mắt có quang ảnh chợt lóe, mùi Long Tiên Hương thổi qua, thân thể của nàng đã đường hoàn chính chính ngồi ở trong nhuyễn kiệu, mà người nam nhân bên cạnh, đang âm ngao trừng mắt nhìn nàng, ngũ quan lập thể trên gương mặt lúc này đang bao phủ bão tố dữ dội, khóe môi nhất câu, lạnh lùng mở miệng.

“Hoàng hậu, ngươi đang làm cái gì, đừng quên đúng mực.”

Trong không gian nhỏ hẹp, hai người ngồi sát chung một chỗ, ngay cả hô hấp đều phun tới trên mặt của đối phương, gương mặt Mộc Thanh Dao có chút nóng lên, nguyên nhân là do tức giận, không nghĩ tới nam nhân này không biết lịch sự còn không được sự đồng ý của nàng, đã đem nàng mang lên cỗ kiệu, đúng là dễ làm người ta phát cáu mà, chẳng lẽ hoàng đế liền rất giỏi sao, có thể không để ý đến nguyện vọng của người khác sao? Hai người bọn họ ngồi ở hai nhuyễn kiệu, cũng không ảnh hưởng tới việc hắn ở trước mặt người giả đò ân ái, chẳng lẽ hai người ngồi hai cỗ kiệu khác nhau sẽ không ân ái à?

“Đúng mực chính là ta nhất định phải cùng ngươi ngồi ở trong một cái kiệu sao? Chẳng lẽ ngồi hai cỗ kiệu thì không được?”

Mộc Thanh Dao bắt đầu tốn hơi thừa lời, sắc mặt rất khó coi, nhìn dáng vẻ phẫn nộ của nàng, gương mặt hồng hồng, ánh mắt sáng quắc trong suốt, Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn tâm tình dĩ nhiên do thay đổi này mà đã tốt hơn, bàn tay to thon dài nhấc lên, chạm vào gương mặt đang nóng giận của Mộc Thanh Dao, thanh âm toát ra nhẹ nhàng, trong hơi thở mang theo mùi long tiên hương say lòng người.

“Hoàng hậu, ngươi có phải sợ hãi trẫm hay không, vẫn là sợ hãi sẽ yêu trẫm?”

“Ngươi nói cái gì?” Mộc Thanh Dao há mồm trợn mắt một lúc, sau đó gầm lên, nàng hiện tại nghĩ đến chuyện mắng chửi người, đem Mộ Dung gia tổ tông đều ân cần thăm hỏi một lần, không cần biết bọn họ phải hay không phải hoàng đế, có nam nhân không biết xấu hổ như vậy sao? Đúng là điều kiện của hắn không tệ, vừa là hoàng thượng ở ngôi cửu ngũ, lớn lên cũng rất tuấn tú, vừa có quyền thế lại có khuôn mặt đẹp còn mang theo một thân võ công, chính những đều này đã làm nên bản tính vô cùng cuồng ngạo có phải hay không? chẳng lẽ chỉ cần là nữ nhân, đều phải yêu hắn sao? (TT: hình như đúng vậy đó)

“Hoàng thượng, đầu tiên ta muốn thanh minh một tí, người khác đối với ngươi cười một chút, ngươi liền coi như yêu ngươi, cùng ngươi nói một câu, ngươi liền cho rằng không thể không thích ngươi, ta chỉ là không có quen, không có thói quen trong không gian nhỏ hẹp như vậy, một đôi nam nữ xa lạ, mà lại giống tình nhân ngồi cùng một chỗ, như thế ngươi đã hiểu chưa?”

Mộc Thanh Dao hổn hển rống giận, hung hăng răn dạy Mộ Dung Lưu Tôn, đáng tiếc lời nói này thoát ra trong lúc cử chỉ thân mật như vậy, liền làm cho bọn họ cảm thấy có điểm giả tạo, thế nhưng đây là lời chân thực trong lòng nàng.

Mộ Dung Lưu Tôn ở bên cạnh, ánh mắt sáng quắc nhúc nhích hỏa hoa, khóe môi nhếch lên, nhìn nàng giống như nhìn một động vật hiếm thấy vậy, hơn nửa ngày mới than nhẹ một tiếng.

“Hoàng hậu, cần gì ở nơi đây nói những lời khó tin đó.” (TT: ca lợi thật hại hehe)

Nói xong quay đầu hướng ra phía ngoài phân phó: “Khởi kiệu, đi Lưu Ly cung.”

A, a, Mộc Thanh Dao đã nghĩ đến chuyện thét chói tai, vì sao cùng nam nhân này nói chuyện lại không thông như vậy, hắn liền nhận định là nàng sẽ yêu hắn sao, sự tự tin này là ai cho hắn thế, chẳng lẽ bởi vì hắn là hoàng thượng sao? Nàng không nói gì chỉ hỏi trời xanh, lão thiên gia, sao không nổi sét đánh chết tên hoàng đế này đi, vậy là không cần để hắn và người khác đi chơi trò tâm kế.

Nhuyễn kiệu run rẩy một đường hướng Lưu Ly cung đi đến, trong kiệu, Mộc Thanh Dao lựa chọn không nói lời nào, bởi vì nàng lần đầu tiên phát hiện cùng cổ nhân câu thông tương đối khó khăn, vì thế để tránh chính mình bị tức chết, nàng vẫn nên an phận ngồi là được, tuy rằng ngồi bên người một tuyệt sắc khuynh thành mỹ nam, mà mỹ nam này đang nhìn nàng không chớp mắt, nhưng nàng từ đầu đến chân đều đang phát hỏa, vì thế cũng không có tâm tình thưởng thức mỹ nam.

Trong kiệu, mùi Long Tiên Hương đầy rẫy khắp ngõ ngách.

Đôi mắt đen của Mộ Dung Lưu Tôn vẫn nhìn Mộc Thanh Dao, đêm nay khó có khi nhìn thấy nàng mặc cung trang, cũng là bộ cung trang đơn giản nhất, trên đầu tóc đen mượt như mây, chỉ cài duy nhất cây trâm hàn mai tinh xảo đặc sắc,quanh thân cao nhã bức người, mơ hồ lộ ra hoa mai.

Lúc này bởi vì tức giận, mà trên gương mặt xinh đẹp tuyên bố sự phẫn nộ, ở con ngươi trong suốt phát ra tia lửa đang bốc cháy, quanh thân lạnh như nước, nữ tử xuất chúng như vậy làm trong lòng hắn sinh ra một tia quý trọng, nếu như trừ đi những cản trở bên người, hắn có thể lưu nàng ở bên người không?

Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu, Mộ Dung Lưu Tôn lập tức thầm trách mắng chính mình một tiếng, hắn là hoàng đế Huyền Nguyệt, làm sao có thể nghĩ đến tư tình nhi nữ đâu, nội loạn chưa bình, thiên hạ chưa thống nhất, hắn không nên động tình…

“Được rồi, hoàng hậu đừng tức giận, trẫm là đùa ngươi thôi, trẫm tin ngươi cùng trẫm giống nhau, đều là loại người không dễ dàng động lòng.”

Bên trong kiệu, tiếng nói trầm ấm vang lên, Mộc Thanh Dao ngẩn ra, quay đầu nhìn nam nhân bên người, đôi mắt hắn nhìn thẳng phía trước, đôi gò má mang độ cung ưu mỹ, lông mài dài nhỏ, con ngươi thì đen kịt như mực, ánh mắt đẹp như bảo thạch thượng đẳng, lóng lánh chói mắt, rồi lại bí hiểm dị thường, làm cho người ta dò không ta tâm tư của hắn chút nào, mũi cao kêu ngạo, môi tuy rằng mỏng, nhưng lại có vòng cung tuyệt đẹp, tản ra màu hồng sáng bóng, lúc hắn nhẹ nhàng hô hấp, đặc biệt mê người.

Mộc Thanh Dao chỉ cảm thấy trong lồng ngực cứng lại, vội vàng quay đầu nhìn phía nơi khác, nói thật, nam nhân này đúng là cực phẩm, nếu như nàng không phải đã chịu thương tích trong tình cảm, có thể lần đầu tiên gặp mặt đã thích hắn, nhưng bây giờ, suy nghĩ và lòng dạ không còn là thiếu nữ đơn thuần vô tri, nàng bây giờ chú trọng vẻ đẹp bên trong hơn, vì thế sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, không dùng ánh mắt để quyết định chính mình yêu ai.

“Lục quốc sứ thần đều đã tới chưa?”

Mộc Thanh Dao nói sang chuyện khác, bên cạnh Mộ Dung Lưu Tôn cũng thu hồi tầm mắt lạnh lùng, quét nhìn nàng liếc mắt một cái, thấy Mộc Thanh Dao thần sắc đã hòa hoãn xuống, tựa hồ không còn tức giận, bên trong kiệu không khí cũng tự nhiên hài hòa hơn, làm tâm tình của hắn buông lỏng một ít, nhàn nhạt mở miệng.

“Đều đúng thời gian đã tới rồi.”

Trước cửa Lưu Ly cung, đèn lồng treo cao, sáng như ban ngày, gió nhẹ thổi qua, hương bay xa mười dặm, thái giám cùng cung nữ đứng thành đàn phân chia nhau giữ ở cửa, nghênh đón lục nước sứ thần có thân phận cao quý, cùng thành viên trọng yếu của hoàng thất …

“Bắc Tân vương gia đến.”

“Lục quốc sứ thần đến.”

Lần lượt có tiếng nói truyền vào đại điện, trong điện lúc này đã náo nhiệt hơn, rất nhiều quan viên ở cùng một chỗ để nói chuyện, nghe được thanh âm thái giám ở ngoài cửa điện truyền vào, lập tức đồng loạt nhìn phía cửa.

Chỉ thấy dẫn đầu chính là Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch một thân bạch y (quần áo màu trắng), ngọc trâm cột tóc, dạ minh châu trên điện phát sáng, chiếu xạ được khuôn mặt  hơi gầy có vẻ tái nhợt của hắn, sắc môi nhàn nhạt, bất quá cử chỉ rất ưu nhã, nội liễm trầm ổn, hắn vừa đi vào đại điện, liền có quan viên tiến lên chào hỏi.

Tuy rằng Bắc Tân vương không có thực quyền gì, dù sao cũng là con ruột của thái hậu nương nương, bởi vậy ở Huyền Nguyệt quốc, hắn vẫn làm cho người ta kính trọng.

Theo phía sau Bắc Tân vương đi vào là lục quốc sứ thần, mỗi sứ thần đều dẫn theo mấy người thủ hạ khiêng cẩm rương, trong lúc nhất thời, đại điện  náo nhiệt hẳn lên, làm cho người ta hoa cả mắt, không kịp nhìn, Huyền Nguyệt quốc thừa tướng Mộc Ngân cùng Sở Phong Ngọc, khó có lúc được đoàn kết nhất trí như thế, chia ra tiến lên chào hỏi khách nhân lục quốc, đem bọn họ an bày đến vị trí quan trọng.

Không nghĩ tới lần này đi sứ Huyền Nguyệt, lục quốc đều cử ra nhân vật quan trọng cấp cao…

Cùng nổi danh với Huyền Nguyệt quốc là Thanh La quốc, sứ thần lại là Thanh La quốc thái tử Trưởng Tôn Trúc, chỉ thấy Trưởng Tôn Trúc quần áo màu lam nhạt, áo choàng lụa gấm, thắt lưng long mãng (con rắn giống như rồng) buộc quanh người được làm bằng vải tơ thả xuống, tóc đen trên đầu dùng sợi tơ tùy ý buộc lên, quanh thân hào hiệp tuấn mỹ, trong con ngươi đen nhánh trầm tĩnh không hề che dấu, nhìn chăm chú vào tất cả hướng đi trong đại điện.

Kế đến là sứ thần của Đan Phượng quốc, quả nhiên là thái nữ điện hạ cùng vương gia tự mình dẫn đầu, Đan Phượng quốc là quốc gia nữ tôn, vì thế thái nữ điện hạ thân phận biết bao cao quý, không nghĩ tới lần này lại chịu đi sứ Huyền Nguyệt, không chỉ tới một thái nữ điện hạ, mà còn có hoàng nữ Cơ vương gia, có thể thấy được đội hình cực kỳ khổng lồ, thái nữ điện hạ của Đan Phượng quốc, mặt như phù dung, xinh đẹp tươi trẻ, kiều diễm vô cùng, vóc người cao ráo quyến rũ mê người, làm cho rất nhiều người trên đại điện liên tiếp nhìn xung quanh, Đan Phượng quốc hoàng thái nữ thật là đẹp a, hơn nữa quần áo mạnh bạo, trên người mặc gọn gàng bộ y phục màu đỏ thẫm, lộ ra vòng eo trắng trẻo và cái rốn khiêu gợi, ở trên rốn xỏ qua trang sức có mấy viên đá lấp lánh, bên dưới mặc váy dài màu trắng chân lại đi giày đen.

Cả người như ánh sáng ngọc chói mắt, nhưng hợp với tư thái cao ngạo của nàng, nữ nhân này trời sanh là báu vật của nam nhân, tất cả nam nhân trên đại điện đều nghĩ như vậy.

So với hoàng thái nữ xuất sắc, thì Cơ vương gia phía sau nàng có chỗ kém hơn, mặt mày thanh tú, cử chỉ thanh tao lịch sự, thái độ làm người cực kỳ bình dị…

Mặt khác bốn quốc gia còn lại đi sứ đều là nhất phẩm đại quan trong triều, khách quan mà so với Thanh La quốc cùng Đan Phượng quốc, tư thái thấp hơn nhiều, mọi người yên tĩnh ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, lặng lẽ nhìn hết thảy bên cạnh.

Trên đại điện quần thần lục tục đến đông đủ, cả Liễu Thiên Mộ cùng Sở Thiển Dực đều đã tới, bọn họ là đối tượng mà hoàng thượng mời, cuối cùng chính là thái hậu nương nương cùng quý phi nương nương sau đó hai vị công chúa cũng xuất hiện, chỉ còn có chủ nhân của bữa tiệc hôm nay thôi…

Là người vừa đại hôn, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.

Thời điểm Mộc Thanh Dao tới, thái giám ở trước cửa cung kính hô to: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm.”

Trên đại điện đang náo nhiệt ồn ào thoáng cái an tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhìn ngoài cửa điện, chỉ thấy một đôi Đế hậu đẹp như đêu khác đang đứng ở chỗ sáng, quanh thân họ như bao phủ vô số hào quang, làm cho người ta nhìn ngây người, Huyền đế một thân long bào, cả người tùy ý cuồng bá, trên đầu tử kim quan sáng loáng làm nổi bật được gương mặt tinh xảo quý báu như bảo ngọc của hắn, giữa hai lông mài lại lộ ra khí phách nghiêm khắc vô cùng tàn nhẫn, toàn thân ẩn dấu băng hàn khó xâm phạm, đang cố che giấu để không phát ra tia sáng sắc bén.

Nữ tử bên cạnh hắn là tân hoàng hậu Huyền Nguyệt, khi mọi người nhìn sang, chỉ thấy một sự mới lạ, ánh sáng trong suốt đọng lại một chỗ, mang theo vẻ tươi mát như nhã trúc, nữ tử này lạnh lẽo bức người, khóe môi nhếch lên mang theo nụ cười dịu dàng như nước, nhưng không có chút độ ấm nào, dáng vẻ đạm nhiên ưu nhã quét mắt liếc nhìn đại điện một cái, mâu quang của nàng giống như nước lại tựa như băng nhanh như chớp xẹt qua trên người của lục quốc sứ, giống như vừa nhìn đã hiểu ngay, xem ra lục quốc cử người tới đều không có ý tốt, và đều chuẩn bị kỷ mà đến, kế tiếp chỉ sợ không có chuyện êm đẹp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.