*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min
Beta: Tanya Vu
—
Tử Ngôn bắt đầu toàn tâm toàn ý tham gia vào công việc biên kịch cho <>, Thất Nhiễm cũng bắt tay vào việc chuẩn bị phim hoạt hình.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, đảo mắt một cái đã tới kỳ nghỉ đông, mỗi kỳ nghỉ Đông Tử Ngôn đều phải về quê thăm ông bà, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Khi Tử Ngôn không được tự nhiên nói ra những lời này, Giản Dật đang ngồi ở sau bàn làm việc đọc kịch bản mà Tử Ngôn viết cho anh, nghe cô nói xong thì yên lặng trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt ôn hòa, “Hiển nhiên là phải về thăm họ rồi.”
Tử Ngôn nhìn nét mặt thản nhiên như thường của anh, không khỏi mím môi, chẳng lẽ không thể bày ra chút cảm xúc của nỗi buồn ly biệt được à?
“Vậy nên Tử Ngôn à, em định sẽ bồi thường cho anh như thế nào đây?” Giản Dật nhìn cô, ánh mắt như lóe sáng.
Tử Ngôn yên lặng, quả nhiên nam thần nhà cô đầu óc không phải là kiểu mà người bình thường có thể lý giải được.
Tử Ngôn nhìn ánh mắt sáng quắc của anh đang nhìn cô, không khỏi lùi về sau mấy bước, khoanh tay trước mặt làm bộ sống chết không từ.
Giản Dật sửng sốt chốc lát, tiện đà như cười như không nhìn cô.
Tử Ngôn mặt đỏ như ráng chiều, độc giả của cô mỗi ngày đều bình luận chèo thuyền dưới truyện của cô, làm cô không tránh khỏi bị liên lụy.
Giản Dật từ sau bàn làm việc vòng ra, kéo cô vào trong ngực, tựa cằm lên trên trán cô, khẽ than một tiếng, “Lúc nào thì đi? Anh tiễn em.”
Tử Ngôn ho khẽ một tiếng, chầm chậm nói, “…..Ngày mai.”
Giản Dật khựng lại một lát, trong giọng nói mang theo một chút nguy hiểm khó nhận ra, “Vậy ý em là ngày mai em đi, nhưng hôm nay mới nói cho anh biết?”
Tử Ngôn cười gượng, “Đàn anh, đau dài không bằng đau ngắn mà.”
Giản Dật hừ nhẹ một tiếng, “Đau ngắn thì thà không đau.”
Tử Ngôn, “Một năm nay em mới gặp ông bà được có hai lần thôi.’
Giản Dật, “Vậy nên là, em tính bồi thường cho anh thế nào đây?”
Tử Ngôn, “……..”
“…. Giản Dật, em sẽ nhớ anh.” Tử Ngôn chôn mặt mình trong ngực anh, nhỏ giọng thỏ thẻ.
Khóe môi Giản Dật gợi nên một nụ cười nhạt, giọng nói vẫn cứng nhắc như trước, lại còn thản nhiên, “Anh biết.”
Tử Ngôn hoảng, phải khó khăn lắm cô mới nói được mấy lời sến súa, lại bị đánh bật về, không khỏi nhếch mắt nhìn anh.
Anh thuận thế cúi đầu hôn lên môi cô, thì thào nói khẽ, “Tử Ngôn, không phải là sẽ nhớ anh, mà là phải biến việc nhung nhớ anh thành một thói quen!”
Ngày hôm sau khi Tử Ngôn về quê thăm ông bà nội, có chuyển phát nhanh gửi đến cửa, là một cái thùng giấy lớn, ông kéo nó vào trong, “Ngôn Ngôn, đồ cháu đặt trên mạng sao?”
Tử Ngôn lắc đầu đi đến, “Không có ạ.”
Nhìn thấy địa chỉ giao hàng trên mặt thùng là thành phố nơi cô sống, không khỏi suy đoán, “Chẳng lẽ là đồ ba mẹ mua đến ạ?”
Bà tìm một cái kéo mở thùng ra, bên trong đều là các thực phẩm dinh dưỡng quý báu bổ dưỡng thân thể cho người cao tuổi.
Ông nội lắc đầu, “Cái này không giống như của ba mẹ con đưa qua đâu.’
Tử Ngôn gãi gãi đầu, hình như cô biết là ai tặng rồi.
Cô lén lút chạy về phòng gọi điện thoại, Giản Dật vừa nhận thì câu đầu tiên đó là, “Nhận được đồ chưa?”
Tử Ngôn dựa lên cửa sổ, “Em còn cho rằng anh làm chuyện tốt sẽ không để lại danh tính đâu chứ!”
Giản Dật không tán đồng, “Chuyện mượn sức của ông bà cụ thế này sao lại không để lại danh tính được.”
Tử Ngôn hoảng, “….Em đã nghĩ đàn anh là người không dính khói lửa trần gian đó!”
Giản Dật nở nụ cười, nhất mực thờ ơ lạnh lùng, “Ngay cả thì là anh cũng nếm qua rồi, sao lại không dính khói lửa nhân gian được chứ.”
Tử Ngôn, “……”
Giản Dật dịu dàng gọi tên cô, “Tử Ngôn, có nhớ anh không?”
Tử Ngôn nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng đáp, “Thói quen này một khi nuôi rồi sẽ rất khó mà thay đổi, huống hồ chi người nuôi ra nó cũng chẳng có ý định muốn sửa.”
Giản Dật cầm điện thoại đi đến trước cửa sổ, “Ừm, anh cũng không muốn sửa.”
Tử Ngôn cùng ông bà nội xem ảnh chụp, “Ông, bà, đây là bạn trai của cháu.”
“Ngôn Ngôn cũng đã có bạn trai rồi.” Ông bà nội kinh ngạc và vui mừng, ông nội lấy kính viễn thị lên cầm điện thoại ra xa xa, híp mắt nhìn rồi gật gù, “Thằng oắt này cũng không tệ nhỉ.”
Tử Ngôn câm nín, “….Đẹp trai đó ạ!”
“Quả nhiên, bà nội cháu năm đó cũng thích vẻ ngoài đẹp trai của ông đó.” Ông vỗ tay đen đét!
Tử Ngôn, “……..”
Bà nội vỗ đầu cô, “Ngôn Ngôn thích cái gì của thằng bé đó nào?”
Tử Ngôn cắn môi cười, “Không biết ạ, chỉ là thích thôi.”
Bà vỗ tay, “Được, Ngôn Ngôn thích, bà cũng thích.”
Mỗi ngày Tử Ngôn ở nhà bà nội đều rất thoải mái, ngày nào bà cũng đổi món ăn cho cô, rất là đa dạng, cô chỉ việc phụ trách ăn chơi vui vẻ, nói chuyện phiếm với ông bà cụ, rảnh rỗi thì gọi video với Giản Dật để bàn về vấn đề kịch bản, sau đó thì sẽ lên nhóm chat trên wechat tám chuyện với mấy người nhóm Cố Hằng.
Cố Hằng: Có phải là công ty gặp vấn đề gì rồi không
Tề Thành: Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy là có chuyện gì rồi, nhưng mà Giản Dật lại không đành lòng nói cho chúng ta biêt
Cố Hằng: Đúng vậy, năm nay sắp đến Tết rồi mà tiền thưởng còn chưa phát nữa
Tề Thành: Đúng thế, Giản Dật bình thường không phải là người như vậy đâu, xem ra vấn đề lần này có hơi lớn rồi
Cố Hằng: Đúng vậy, đúng vậy, ngay cả tiền lương cũng lâu lắm rồi không tăng
Hứa Viễn: Ừm
Tử Ngôn đọc tin trên wechat của họ thì không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ công ty của đàn anh Giản gặp vấn đề gì rồi sao, trước đó cô cũng đã nghe qua các công ty truyện tranh hoạt hình đều tiêu rất nhiều tiền, giai đoạn đầu đầu tư rất lớn, lại mất nhiều thời gian mới thu hồi được vốn, có phải đàn anh Giản thật sự gặp vấn đề khó khăn gì rồi không.
Vậy nên hết mùng ba tết, ba mẹ Tử Ngôn phải đi về thì Tử Ngôn cũng nằng nặc muốn về theo, thường thì cô sẽ ở lại với ông bà đến mùng mười lận, bà thấy cô gấp gáp khó nhịn liền đồng ý cho cô đi về, hơn nữa còn tặng cho cô một cái bao lì xì, “Ngôn Ngôn, tặng bao lì xì này cho Giản Dật, tiền mừng tuổi đó, ông bà cảm ơn quà của thằng bé nhé.”
Tử Ngôn nghĩ rồi nhận lấy.
Sau khi xuống máy bay, Tử Ngôn còn không thèm về nhà đã nói với ba mẹ một tiếng rồi đi một mạch đến nhà Giản Dật luôn.
Đến bên ngoài cửa nhà Giản Dật rồi Tử Ngôn mới nhớ ra, bây giờ đang còn trong Tết, có khi nào Giản Dật không ở nhà hay không?
Ấn chuông cửa, Tử Ngôn hồi hộp chờ đợi, cũng may mà rất nhanh đã có người ra mở cửa.
Tổng biên tập Nghiêm nhìn Tử Ngôn đang đứng ở ngoài, có hơi sững sờ, Tử Ngôn cũng đứng đực ra tại chỗ.
Ngay sau đó Tổng biên tập Nghiêm cười, “Giản Dật à, Tử Ngôn đến.”
Giản Dật từ trong phòng đi ra, trong mắt mang theo sự ngạc nhiên và vui mừng, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh nắm tay cô, “Về rồi.”
Tử Ngôn xấu hổ gật đầu, “Vâng.”
Tử Ngôn đi vào trong nhà lại càng xấu hổ hơn, trong phòng quây quần đều là người thân của nhà họ Giản.
Giản Dật giới thiệu cô với mọi người, sau đó Tử Ngôn bằng một cách thần kỳ nào đó nhận được một đống tiền lì xì luôn, trong đó lì xì của Tổng biên tập Nghiêm là dày nhất.
Trên mặt Tử Ngôn thì cười rất tươi, nhưng trong lòng đã ảo não đến độ muốn đâm đầu vào tường nam rồi.
Chào mọi người xong, Tổng biên tập Nghiêm liền tiễn những người thân này về.
Tử Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Giản Dật nắm tay cô vào thư phòng.
Giản Dật lặng yên quan sát cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng kem, quần jean và giày đi tuyết màu nâu, mái tóc xõa sau lưng và đầu đội một cái mũ sang trọng cùng màu, nhìn ngoan ơi là ngoan.
Khó khăn lắm mời dời mắt đi được, Giản Dật ho khẽ một tiếng, “Sao lại về rồi?”
Tử Ngôn mở wechat lên cho Giản Dật đọc, “Công ty anh có vấn đề gì rồi sao?”
Giản Dật lướt lại lịch sử trò chuyện của bọn họ, Tử Ngôn bèn lấy hết tất cả những tấm thẻ và bao lì xì trong túi và ba lô ra đặt vào trong tay Giản Dật, “Đây là toàn bộ tài sản của em rồi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nói gì thì chân ruồi cũng là thịt, đúng không?”
Giản Dật nhìn lướt qua một đống bao lì xì trong tay mình, ánh mắt mềm mại, “Em không sợ anh sẽ lừa em à?”
Tử Ngôn mím môi, “Dù sao anh cũng không phải chỉ lừa một lần.”
Giản Dật trầm mặc trong chốc lát, mới đưa điện thoại qua cho cô, hờ hững nói, “Ý tứ của mấy lời mà bọn họ nói này chủ yếu là muốn ám chỉ anh tăng tiền lương thôi.”
Tử Ngôn, “Vậy là, công ty của anh không có vấn đề?”
Giản Dật gật đầu.
Tử Ngôn, “….”
Tử Ngôn cảm thấy hơi choáng, vẫn không từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa, “Thật sao?”
Giản Dật cười lên, lấy đống lì xì này về, “Có điều nếu như đàn em ba lần bốn lượt đưa hồi môn đến cửa rồi, anh không nhận thì làm kiêu quá.”
Tử Ngôn mắt thấy bao lì xì và thẻ của mình sắp bị cất vào túi tiền của anh, nháy mắt đứng ngồi không yên, giọng nói yếu ớt, “Đàn anh, thật ra em cũng thuộc loại vắt cổ chày ra nước như Grandet(*) vậy ấy.”
(*) Grandet là một lão tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
Giản Dật cười thành tiếng, một tay bế cô lên, Tử Ngôn tựa vào ngực anh, tay quấn chặt lấy cổ anh.
Giản Dật ngồi trên ghế ở sau bàn làm việc, đặt cô ngồi lên đùi mình, rủ mắt nhìn cô, “Vậy nên là, đàn em Tử Ngôn này, em và bọn Cố Hằng nói chuyện phiếm khá vui vẻ nhỉ?”
Tử Ngôn ngửa đầu nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu mình, im lặng không nói.
Đúng lúc này điện thoại của Tử Ngôn rung lên.
Tử Ngôn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, Giản Dật dò xét cũng ngó lại.
Cố Hằng: Tử Ngôn, sao rồi? Tết có gì thú vị không, không bằng tặng lì xì đi?
Tử Ngôn liếc nhìn Giản Dật, sắc mặt anh vẫn như thường, Tử Ngôn nào dám vuốt mông hổ, muốn cất điện thoại vào lại.
Giản Dật lại duỗi tay lấy điện thoại của cô, trước mặt cô nhắn một từ ‘được’.
Cố Hằng: Được, lắc xúc xắc, người nào số nhỏ nhất thì tặng bao lì xì mười tệ, phát bốn bao.
Tay Giản Dật lia nhanh thật nhanh ra mấy chữ.
Tử Ngôn: Như vậy không ổn đâu, không bằng mỗi người chúng ta phát hai trăm, tung bốn cái, theo trình tự mà tung, xem ai có vận khí tốt.
Tề Thành: Hôm nay đàn em hào phóng thế.
Tử Ngôn: Vừa nhận được nhiều lì xì lắm! (thè lưỡi)
Tử Ngôn vừa nhìn thấy cái icon mà Giản Dật gửi đi, nháy mắt thấy cả người không ổn chút nào.
Cố Hằng: Đàn em thích ghê, lớn như vậy mà còn được lì xì, tôi về nhà còn phải lì xì cho mấy thằng nhóc ở nhà nữa đây, tiền lương còn không đủ.
Tề Thành: Đúng vậy, đúng vậy, tiền lương còn không đủ đàn em ơi.
Bấy giờ Tử Ngôn mới biết Giản Dật không hề lừa cô, quả nhiên mục đích của bọn họ là muốn Giản Dật tăng tiền lương.
Tử Ngôn: Không phát à?
Tề Thành: Phát, đương nhiên là có rồi, đàn em cứ chuẩn bị phát bao lì xì đi, anh phát trước, đàn em cuối cùng!
Tề Thành, Cố Hằng nối đuôi nhau phát bao lì xì ra, Hứa Viễn không nói gì nhưng cũng theo chân hai người phát luôn.
Giản Dật click vào mở lì xì, vận may rất tốt, ba cái đều là hai trăm.
Tử Ngôn cho rằng anh muốn phát bao lì xì, ai ngờ đâu anh nhấn hai cái liền rời khỏi wechat, khóa màn hình lại rồi đặt điện thoại lên trên bàn.
Tử Ngôn, “….”
Giản Dật rủ mắt lẳng lặng nhìn cô, Tử Ngôn bị anh nhìn thì có chút đỏ mặt, không khỏi thẹn thùng dời mắt đi, một tay Giản Dật đã áp chế cần cổ cô rồi hôn lên môi cô.
Nụ hôn như che trời lấp đất, không còn được ôn hòa như những lần trước, mang theo sự kịch liệt như bão tố, và chút xíu ý vị trừng phạt, Tử Ngôn vô lực bám lên cổ anh, nhận lấy nụ hôn của anh.
Hô hấp của Giản Dật ngày một nặng nề, ôm cô không chịu buông, môi lưỡi vẫn quyến luyến dây dưa với môi cô.
Cho đến khi điện thoại Tử Ngôn vang lên, Tử Ngôn mới đẩy mạnh anh ra, Giản Dật hơi chỉnh đốn đứng dậy, cau mày nhìn thoáng qua điện thoại cô, nhận luôn.
Bên kia là giọng nói của Cố Hằng đang lớn tiếng, “Thì Là, có phải cậu đang học cái kiểu càng lúc càng không biết xấu hổ của lão đại không, tay không bắt sói à.”
“Nói ai không biết xấu hổ đấy? Ai tay không bắt sói?” Giản Dật trầm giọng.
“Tút tút tút….”
Tử Ngôn đỏ mặt nhỏ giọng thì thầm, “Anh tay không bắt sói chứ ai nữa….”
Giản Dật quay đầu liếc nhìn cô bằng một ánh mắt sâu xa, cúi đầu tiếp tục nụ hôn trước đấy.
Trên weibo, Nhất Thanh đăng một bài viết: Con đường còn dài, nắm tay nhau đến già @ Thì Là.
Độc giả của Thì Là nháy mắt bùng nổ, lên weibo của Thì Là nhắn tin, bình luận.
Cá và xưng: Đại đại, chị và Nhất Thanh hẹn hò rồi sao?
Khoảng cách ái muội: Đại đại, Nhất Thanh tỏ tình với chị rồi, mau share….
Yuyuyuyu: Hai người các người thông đồng với nhau từ bao giờ, tại sao bọn này không biết???
Ô thần lực: Đây là tình huống gì vậy, thể hiện tình yêu?
…
Tử Ngôn đọc những bình luận tag tên cô trên weibo, khóe miệng gợn lên một nụ cười nhạt, sau đó unfollow Nhất Thanh.
Duỗi tay ôm lấy người cô, cau mày, “Tại sao?”
Tử Ngôn ngửa đầu nhìn anh, hợp tình hợp lý, “Chột dạ.”
Giản Dật khều chóp mũi cô, “Anh thích em chột dạ.”
Tử Ngôn dựa lưng vào ngực anh, cười dịu dàng, cô là Thì Là lạnh lùng cao ngạo à nha, theo đuổi Nhất Thanh lâu như vậy rồi, sao có thể chỉ vì một bài weibo của Nhất Thanh mà trêu chọc được chứ, như vậy thì làm gì còn mặt mũi với độc giả nhà cô nữa.
Giản Dật ôm chặt cô vào lòng, khóe mắt và đuôi mày đều ẩn chứa ý cười, xem ra anh phải để Nhất Thanh theo đuổi Thì Là thật lâu rồi.
Hai người lẳng lặng ôm nhau thật lâu.
Tử Ngôn vùi mình thành cục trong ngực anh, “Đàn anh, lần trước em nói với anh Nhất Thanh là tình nhân trong mộng của em, anh tin không?”
Giản Dật đặt cằm lên đầu cô, “Không.”
Tử Ngôn khẽ hừ một tiếng.
Giản Dật lại nói, “Có điều, lần ấy anh đã nghĩ, một ngày nào đó biết đâu sẽ biến thành sự thật.”
Tử Ngôn cười khẽ.
Giản Dật nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống trao cho cô một nụ hôn.
Giữa ngày đông giá rét, tuyết bay lất phất, nhưng trong phòng như hoa nở xuân về.
Con đường còn dài, rồi sẽ có người đồng hành cùng bạn mà thôi.
****************
HOÀN CHÍNH VĂN