Thì Là Của Anh

Chương 28: Ba thám tử hòa thượng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Min

Beta: Tanya Vu



Lần đầu tiên Thích Nhiễm Nhi nhìn thấy Phượng Diên, nàng liền biết người nàng đợi suốt bao nhiêu năm cuối cùng cũng đã đến rồi.

Trương lão đầu mù xem tướng số ở đầu đường phía Tây từng nói, “Tiểu Nhiễm Nhi được định trước không phải là người tầm thường, vậy nên ngươi sẽ gặp được một trượng phu phi phàm.”

Vậy nên Thích Nhiễm Nhi luôn chờ đợi, từ một sai dịch(*) nho nhỏ tuổi còn xuân thì cho đến nay đã là một nữ bộ đầu(**) lớn tuổi.

(*)Chuyên truy nã bắt người cho nha môn

(**)Trưởng nhóm sai dịch

Bọn họ đột nhiên đến cái huyện thành Vân Lạc xa xôi hẻo lánh của nàng, một người đàn ông dung mạo bất phàm như người trời liền trở thành mục tiêu của Thích Nhiễm Nhi, bởi vì đây chính là người đàn ông phi phàm nhất trong tất cả những người nàng đã gặp suốt hai mươi năm qua.

Phượng Diên nhìn tiểu cô nương vận hồng y cứ theo sau đuôi hắn, đuổi mãi cũng không đi, vẻ mặt trước nay chưa từng bộc bạch cảm xúc cũng không nén được một chút tức giận, “Cô nương sao cứ phải đi theo ta thế này?”

Thích Nhiễm Nhi ngửa đầu nhìn hắn, cười rất vui vẻ, “Bởi vì Lão Trương nói chàng sẽ trở thành phu quân của ta, vậy nên chàng xem, ngay cả hồng y ta cũng mặc cả rồi này.”

Phượng Diên hất tay áo nghênh ngang rời đi.



Phượng Diên đến huyện nhỏ này cũng giải thích rất rõ lý do hắn đến, Huyện lão gia vừa nghe người đến là Phượng Diên vâng lệnh triều đình tra án liền vui vẻ không khép được miệng, vẫy tay, “Mau, mau gọi Thích bộ đầu đến đây.”

Thích Nhiễm Nhi mím môi, vẻ mặt không tình nguyện đi vào, khoảnh khắc nhìn thấy Phượng Diên thì gương mặt nho nhỏ thoáng chốc ngập tràn ánh sáng, nhào qua, “Là chàng sao?”

Huyện lão gia kinh ngạc xen lẫn vui mừng, “Các ngươi quen nhau?”

“Cha, chàng là phu quân tương lai của con.” Gương mặt nhỏ của Thích Nhiễm Nhi sáng rực lấp lánh.

Phượng Diên lại lần nữa phất tay áo khảng khái rời đi!



Huyện lão gia nhìn Thích Nhiễm Nhi đang ấm ức, “Có chuyện gì thế?”

Thích Nhiễm Nhi nức nở, “Cha….”

Huyện lão gia nghĩ ngợi, lấy cái tiền đồ quan thất phẩm tép riu của mình ra đánh cược, thế là đánh thuốc xổ cho cả cái khu sai dịch của huyện, chỉ có mỗi mình Thích Nhiễm Nhi là tung tăng nhảy nhót.

Phượng Diên nếu muốn biết được thông tin của vụ án mạng, chỉ có thể dò hỏi Thích Nhiễm Nhi mà thôi.

Thích Nhiễm Nhi vô cùng vui vẻ, Phượng Diên đen mặt bước vào địa phận của nàng.

“Thích cô nương, ta là đệ tử Phật môn, cô nương chớ có hủy hoại thanh danh của ta.” Sau vô số lần Thích Nhiễm Nhi tuyên bố hắn là phu quân của nàng, Phượng Diên vẫn không nhịn nổi nữa đành phải lên tiếng.

“Nhưng thế nhân đều nói, Phượng Diên là đệ tử nhà tục, có thể cưới vợ sinh con.” Thích Nhiễm Nhi cắn cắn ngón tay, ánh mắt trong trẻo ầng ậng nước, nom thật nhu nhược đáng thương.

Phượng Diên nghẹn họng.



“Thích bộ đầu truy đã lâu, xin hỏi Thích bộ đầu cho rằng hung thủ là kẻ nào?” Phượng Diên hỏi.

Thích Nhiễm Nhi ngước mắt nhìn trời, “Có lẽ, có thể, chắc hẳn là Trương lão đầu mù xem tướng số ở đầu đường phía Tây nhỉ?”

Hai sư đệ đi theo sau Phượng Diên không khỏi co giật, cái gì mà suy đoán không thèm để ý chút gì thế này, tùy tiện quá.

Phượng Diên nhìn ánh mắt Thích Nhiễm Nhi cứ như đang suy tư gì đấy.

Ngày lão Trương bị bắt, trừng to mắt nhìn Thích Nhiễm Nhi, “Sao ngươi có thể biết được đó là ta?”

Thích Nhiễm Nhi bức bối, rất hồn nhiên mà rằng, “Ta nào biết đâu, chỉ là trực giác mà thôi, đến tận bây giờ ta cũng không biết sao phu quân nhà ta lại nhận định là ngươi mà.”

Lão Trương nhìn trời cười thảm.

Thích Nhiễm Nhi nhìn bóng dáng lão, kêu to, “Trương lão đầu, quẻ bói ngươi đoán cho ta liệu có chuẩn không?”

Trương lão đầu buồn bã đáp, “Ta từng bói cho bản thân mình một quẻ, sống lâu trăm tuổi.”



Ba ngày sau, canh ba giữa trưa, Trương lão đầu bị chém đầu treo ở cửa chợ.

Trên mặt đất đầy máu, giống như màu hồng y của Thích Nhiễm Nhi, Thích Nhiễm Nhi không khỏi có chút hốt hoảng.

Bầu trời là những rạng mây đỏ hồng như màu máu, nhưng gương mặt nhỏ của Thích Nhiễm Nhi lại trắng bệch.



Phượng Diên phải rời đi rồi, Thích Nhiễm Nhi thay bộ hồng y ra, mặc vào một bộ thanh y của sai dịch tiễn hắn ra khỏi cửa thành.

“Phượng đại nhân đi đường bình an, Nhiễm Nhi cầu nguyện cho Phượng đại nhân sau này vạn sự như ý.” Gương mặt nho nhỏ của Thích Nhiễm Nhi mang theo nụ cười tươi.

Phượng Diên cả thân đồ đen, gương mặt hờ hững, sâu xa liếc mắt nhìn nàng, rồi xoay người rời đi.

Thích Nhiễm Nhi đứng thật lâu trên thành, mái tóc đen của nàng tung bay theo gió, nhìn thân ảnh áo đen nọ dần dần khuất xa khỏi tầm mắt, thanh y cũng mang đến cảm giác bụi bậm.

“Ta nguyện cho chàng một đời bình an vui vẻ, không gặp lại nữa.” Thích Nhiễm Nhi nỉ non.



Phượng Diên quay về, khoảnh khắc mà Thích Nhiễm Nhi nhìn thấy Phượng Diên, sắc mặt nàng trắng bệch, trái tim như hóa thành tro tàn, Phượng Diên nhìn nàng, ánh mắt mang theo một thứ cảm xúc mà Thích Nhiễm Nhi không thấu.

Huyện lão gia đứng ở đấy, không còn chút ôn hòa nào trong quá khứ, ánh mắt người hiện lên vẻ hung tàn mà Thích Nhiễm Nhi chưa từng thấy bao giờ.

Thích Nhiễm Nhi ngã ngồi một bên, trực giác của nàng không bao giờ sai, trực giác của nàng từng nói cho nàng hay rằng, đầu sỏ tội đồ đã gây nên cái án diệt chùa hoàng gia oanh động ngày ấy chính là cha nàng.

Phượng Diên nhìn nàng, kiếm trong tay hắn đã rút khỏi vỏ.

Hắn từng là cao thủ đệ nhất thiên hạ, dù cho Phượng Diên có thiên phú dị bẩm, ít có địch thủ, nhưng đánh nhau với cha nàng thì chung quy vẫn không thể thắng nổi.

Con dao khắc dấu trong tay Huyện lão gia không hề do dự lao về hướng ngực của Phượng Diên.

Thích Nhiễm Nhi ngã xuống trong lồng ngực Phượng Diên, một mảnh máu lớn trên ngực nàng nhiễm hồng thanh y, nhìn lướt qua phảng phất như một chiếc áo cưới đỏ thẫm.

“…..Nhiễm Nhi…, con thế này….tội gì mà….’ Huyện lão gia run rẩy, hai chân mềm nhũn nằm liệt trên mặt đất.

Khóe môi Thích Nhiễm Nhi nở một nụ cười nhạt thật nhạt, “Cha à, Trương lão đầu từng nói, con sẽ được gả cho một người không tầm thường nhất, chỉ là đến cùng vẫn không thể gả được….”

“Cha, con ở nơi hoàng tuyền chờ cha, dù cha có làm gì đi chăng nữa, cha vẫn là cha của con….”

Thích Nhiễm Nhi giơ tay lên muốn vuốt ve gương mặt của Phượng Diên, “Phượng đại nhân, ta nguyện cho chàng một đời bình an vui vẻ….”

Tay nàng theo tấm áo đen của hắn, rơi xuống, đến tận cùng vẫn không chạm vào mặt hắn.



Trên một ngọn núi cách Huyện Vân Lạc không xa có một ngôi miếu, cả tòa miếu cũng chỉ có năm, sáu hòa thượng.

Trụ trì là một tiểu hòa thượng tuổi còn trẻ, mỗi khi có người đến cung phụng hương khói, trụ trì đều nói một câu, “Nếu thí chủ có yêu cầu cần được thực hiện, lễ tạ thần chính là mang theo khăn đỏ ba thước đến được không?”

Trên lưng núi của ngôi miếu, giữa rừng cây là một dải lụa đỏ nối đến trời, đỏ chói mắt, đỏ đến rợn người.

Dưới dải lụa đỏ, một người mặc áo choàng đỏ tươi khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn dưới một gốc cây, trên tay là một chuỗi Phật châu, nhắm mắt thiền định.

Cách đó không xa là một nấm mồ, chi mộ vợ Thích Nhiễm Nhi, chồng Phượng Diên lập.

Có người từng hỏi, “Đại sư đã khám phá hồng trần, hiểu thấu ảo huyền của cuộc đời, cớ gì không xuất gia đi tu, một lòng hướng Phật?”

Người nọ đáp, “Khám phá hồng trần, hiểu thấu ảo huyền của cuộc đời, nhưng lại chẳng nhìn ra được tâm của mình.”

Không biết năm nào đấy, có một tiểu cô nương thân mặc hồng y đi đến bên cạnh hắn, giọng nói trong trẻo, “Bởi vì lão Trương nói chàng sẽ trở thành phu quân của ta, vậy nên chàng xem, ngay cả hồng y ta cũng mặc cả rồi này.”

Mà hắn lại chưa từng vì nàng mà mặc hồng y lấy một lần, hắn mượn cả quãng đời còn lại vì nàng mặc hồng y cả đời.

Khóe mắt người nọ có một giọt lệ trong veo chảy xuống, rớt vào trong bụi đất, không còn dấu tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.