Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 26




Khi bà chủ quay trở lại Triệu Quang Hi ra vẻ hết sức hứng thú với ngôi nhà của Đinh Dương, khen ngợi vài câu rồi nói thẳng: “Bà chủ, căn nhà đối diện còn ai thân thích không? Tôi muốn hỏi xem giá cả.”

Bà chủ không ngờ mấy người bọn họ thật sự có ý mua, suy nghĩ một chút gật gật đầu: “Có em của chủ nhà ở đây, bán tàu hũ. Vừa mới đi qua giao tàu hũ cho quán tôi.”

“Nhưng mà …”, bà chủ lắc lắc đầu, “Tôi đoán lão ta cũng không liên lạc được chủ nhà này.”

Nghe vậy lông mày Tiêu Tự Trần hấp háy mấy cái, ánh mắt đang nhìn vào đĩa cà chua vẫn chưa hề đụng đũa, chuyển dời về phía bà chủ, chậm rãi hỏi: “Tại sao không liên lạc được?”

“Quan hệ chẳng thân thiết lắm, già như vậy vẫn phải bán tàu hũ nuôi thân, lão cũng chả cưới vợ, mà anh trai cũng bỏ mặc chẳng thèm để ý”, bà chủ bĩu môi, nói tiếp: “Đều do một mẹ sanh ra, mà người anh sống căn nhà đối diện kia tâm địa sắt đá, chẳng thèm để ý cậu em trai khó khăn nhiều năm như vậy.”

“Quan hệ bọn họ không tốt sao?”

Tề Lục đặt đũa xuống, ánh mắt không bộc lộ cảm xúc hỏi. Bà chủ lắc đầu một cái: “Cũng không rõ, chắc là vậy, nhiều năm qua rồi chẳng biết vì việc gì làm lộn tùng phèo lên.”

Tần Khanh ý thức được toàn thần Tiêu Tự Trần có sự thay đổi rõ rệt, cô liếc nhìn anh đan hai tay chặt vào nhau … trong lòng cô gào thét.

Đinh Dương … Đinh Dương … nhất định đầu sỏ việc này là Đinh Dương.

Đáy lòng Tần Khanh đang niệm thầm, tự dưng một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi lảo đảo xông vào. Hai chân ông ta run lẩy bẩy, run đến mức cả người khuỵu xuống, con ngươi sợ hãi co rút, mặt trắng bệch.

Bà chủ phát hiện lập tức quay đầu lên tiếng thốt lên, vội vã chạy đến đỡ lấy người đàn ông kia, thanh âm run rẩy: “Ông … sao … ông sao vậy?”

Tần Khanh ngẩng đầu, lại phát hiện người bên cạnh còn nhanh hơn cô, chưa đầy hai giây đã bước ra đến cửa, hơi cúi đầu nhìn người sắc mặt đang trắng toát vì sợ hãi, trầm giọng hỏi: “Nhà hắn ở đâu?”

“Quẹo phải … Quẹo phải đi 20m là đến!”, theo phản xạ ông ta trả lời, thậm chí còn không hỏi ‘hắn’ mà Tiêu Tự Trần ám chỉ là ai.

Tần Khanh cùng mọi người đi đến bên cạnh Tiêu Tự Trần, trông thấy anh đang cau có mặt mày, khó chịu hỏi lại: “Là quẹo phải một lần hay hai lần?”

“Một …”

Tiêu Tự Trần sải nhanh chân chạy ra khỏi quán ăn, những người còn lại cũng gấp gáp đuổi theo sau.

Bà chủ đang đứng chết trân cũng dần dần bình tĩnh lại nhìn ông bạn già đang đứng không vững hỏi: “Sao vậy?”

Lúc này ông ta mới có thể trụ được một chút, tựa vào cửa lớn, ánh mắt hoảng hốt, môi lắp bắp: “Lão Đinh … chết rồi …”

Tần Khanh đi theo phía sau Tiêu Tự Trần. Theo thông tin nửa vời mà bà chủ quán kể lại , cô có thể đoán được sáu bảy phần … khả năng ông Đinh trong lúc đi bán tàu hũ xảy ra chuyện.

Sau cơn mưa không khí bốc lên mùi tanh tanh làm người ta cảm giác hơi buồn nôn.

Tần Khanh nhìn Tiêu Tự Trần ở phía trước, anh bước rất nhanh, vành nón kéo thấp. Triệu Quang Hi đi bên cạnh anh, ánh mắt cảnh giác, quan sát con hẻm chật chội.

Tề Lục, Lâm Hoài Dư cùng người cảnh viên đi cách đó không xa, cô nghe thanh âm Tề Lục bình tĩnh chỉ huy: “Hai cô cậu chặn con đường phía sau, tôi ở lại đây.”

Tiêu Tự Trần bước thêm mấy bước, đứng trước cửa nhà ông Đinh bán tàu hũ thì ngừng lại.

Cửa hai cánh giả cổ, một cánh hé mở, sàn nhà gạch bông cũ kỹ đập vào mắt tuy đã được nước mựa gột rửa nhưng khó có thể che lấp mùi máu tanh nồng nặc.

Tần Khanh đứng ở cửa, cũng đoán được 99% lão Đinh đã chết rồi.

Tiêu Tự Trần nheo mắt nhìn Triệu Quang Hi, anh ta hiểu ý, gập cong người lấy súng lục, đi phía trước yểm trợ.

Tần Khanh đứng sau lưng Tiêu Tự Trần, anh quay đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, thanh âm cực nhỏ: “Cô không nên vào, canh ngoài cửa đi!”

“Tôi làm được!”, Tần Khanh từ chối.

Cô trông thấy Tiêu Tự Trần khẽ nhíu mày, đôi mắt đen tuyền nhìn cô không động, sau đó dùng khẩu hình ra hiệu …

“Khả năng Đinh Dương vẫn chưa đi!”

Cô vào đó rất nguy hiểm.

Tần Khanh tự động bồi thêm câu sau, cô gật đầu. Cô cũng không muốn phân tâm Tiêu Tự Trần phải bảo vệ cô. Tuy là tên đàn ông ấy chẳng biết có khả năng hay không nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.

Cô đứng ở cửa nhìn Tiêu Tự Trần kiên định bước vào trong, cô bất giác nín thở.

Người đàn ông ấy nhàn nhạt quét mắt một vòng, sau đó ánh mắt ngừng trên giếng nước một chút, sau đó lại hướng nhìn vế phía khác, rồi biến mất khỏi tầm mắt Tần Khanh. Lát sau, anh đi ra cầm một thanh củi, hai bên còn vương sợi dây dài, khả năng là đòn gánh sữa đậu nành của lão Đinh.

Tiêu Tự Trần đưa đến trước mặt Tần Khanh, vẫn dùng khẩu hình: “Nhìn thấy Đinh Dương thì đập.”

Tần Khanh cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, chỉ sợ phát ra âm thanh … có Tiêu Tự Trần nhưng cô vẫn cảm thấy toát mồ hôi lạnh.

Bang!!!

Khả năng người này coi tên Đinh Dương như ruồi!

Tiêu Tự Trần xoay người đi, Tần Khanh nhìn bóng lưng của anh. Cô cảm giác trong sân cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ chiếc vại lớn ở bên cạnh giếng nước, mùi tàu hũ rất nồng.

Triệu Quang Hi nhẹ nhàng quay về đằng sau ra hiệu trong sân không có ai. Tiêu Tự Trần gật đầu, ánh mắt khóa chặt lên tấm cửa sắt.

Tiêu Tự Trần và Triệu Quang Hi nhanh chóng đi nép vào sát bờ tường, dừng lại một chút. Tiêu Tự Trần duỗi tay từ từ mở cửa sắt.

Tia sáng tràn vào gian nhà tối đen như mực. Tần Khanh hai tay cầm chặt đòn gánh chếch vào phía cửa lớn, ánh mắt vô thức nhìn thẳng vào khoảng năm mét phía bên trong cửa sắt.

Trong nháy mắt mùi máu tanh xông thẳng lên mặt, cô cảm giác nhiệt độ cơ thể giảm đột ngột, cơn ớn lạnh bao trùm thân thể.

Trong phòng, có người nằm trên mặt đất, đầu, tay, chân đứt lìa.

Ngũ mã phanh thây, máu chảy ròng ròng!

Chiếc đầu người đứt lìa dính đầy máu hai mắt trợn trắng như nhìn thẳng vào Tần Khanh, người chết không nhắm mắt.

Trái tim Tần Khanh như đóng băng, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến hiện trường bi thảm nhất.

Đẫm máu, tàn nhẫn, kinh tởm!

Không thể nghi ngờ, đây chính là một đòn trả thù ác ý.

Cô nắm chặt ‘vũ khí’ phòng thân trong tay, theo bản năng nhìn qua Tiêu Tự Trần. Anh là người mắc căn bệnh sạch sẽ … nhưng ngay lúc này gương mặt không cảm xúc đạp cửa tiến thẳng vào trong, thậm chí mở balo lấy găng tay chuyên dụng, ngồi xổm xuống sờ lên tử thi.

Tần Khanh hít sâu một hơi, nhìn Triệu Quang Hi và anh nghênh nghênh ngang ngang, có thể hung thủ chẳng còn ở nơi này, đào tẩu rồi sao?

Cô ngẩng đầu, nhìn Tiêu Tự Trần quay lưng về phía cô, đầu nghiêng qua Triệu Quang Hi, cao giọng: “Thân nhiệt tử thi còn nóng, hung thủ nhất định chưa đi xa.”

“Dựa theo lượng máu phun từ động mạch, hung thủ khả năng nhất định dính đầy máu, 90% vẫn còn ở đây!”

Tiêu Tự Trần vừa dứt lời, Tần Khanh nhìn vào vại nước cách đó ba mét, nắp vại đột nhiên nhấc bổng lên, một người thân đầy máu nhảy vọt ra, cầm dao xông thẳng về phía Tần Khanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.