Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 27: Đòn tự vệ




So với cái ảnh thẻ cứng nhắc trên tập tư liệu, thì hiện tại gương mặt của Đinh Dương gớm giếc hơn nhiều.

Hắn mặc áo sơ mi cùng chiếc quần thể dục màu xám đã bạc màu. Máu đen thấm đẫm một mảng lớn trên vạt áo trước của hắn, quần cũng dính đầy máu tươi.

Lưỡi dao trong tay sáng loáng, gương mặt dữ tợn khiến người nhìn hoảng sợ. Tần Khanh nhếch miệng, nắm chặt đòn gánh …

Tiêu Tự Trần và Triệu Quang Hi ngay lập tức đứng dậy nhìn về phía Tần Khanh. Khoảng cách giữa Đinh Dương và cô ngày càng gần, hắn giơ dao thủ thế xông đến, quyết một trận sống chết lao về phía cửa chính.

Khi ấy Tần Khanh đang đứng dựa cửa, vừa rồi trông thấy Đinh Dương cũng là từ khe cửa. Lúc này Đinh Dương cầm dao lăm lăm chạy tới, đến cửa hắn không hề nghĩ rằng ở đó còn có người. Đinh Dương lập tức giơ dao, thanh âm Tiêu Tự Trần bình tĩnh truyền đến: “Đòn tự vệ!”

Tần Khanh tay cầm đòn gánh, theo bản năng quật vào phía dưới thân của Đinh Dương.

Bốp!!!

Tần Khanh mở mắt nhìn, con dao trên tay Đinh Dương rớt xuống bên chân cô, còn bàn tay cầm dao của hắn máu tươi chảy ròng ròng, cuộn người đau đớn trên đất.

Vài giây sau, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Quang Hi tay cầm súng chạy vội tới, theo sau là Tiêu Tự Trần chắp tay sau lưng chậm rãi như đang bách bộ.

Liếc tên Đinh Dương đang nằm rên rỉ, cô nhặt dao lên chĩa về phía hắn.

Triệu Quang Hi thở hổn hển, lo lắng hỏi Tần Khanh: “Cô không sao chứ?”

Tần Khanh lắc đầu một cái, Tiêu Tự Trần cũng bước đến: “Phí lời, có sao thì bây giờ còn có thể đứng đó nói chuyện với cậu được à?”

Triệu Quang Hi gãi gãi đầu, rồi nghe Tiêu Tự Trần lạnh lùng nói tiếp: “Còn không bắt người?”

Triệu Quang Hi răm rắp nghe theo, Tần Khanh hít sâu một cái, bây giờ mới phát hiện trên tay mình đang cầm dao, con dao rất nặng, là dao chuyên dùng cắt đậu hũ, trên lưỡi dao vẫn còn dính máu.

Tần Khanh ngay lập tức thả hung khí giết người xuống. Tiêu Tự Trần đi qua cô, anh cau mày nhìn về hướng Tần Khanh: “Tại sao cô lại phản ứng chậm chạp như vậy? Từ lúc cô phát hiện vẫn không chịu thủ thế chuẩn bị ra đòn?”

Tần Khanh ngờ vực nhìn sang, khoát khoát tay: “Tôi không biết võ!”

Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, tên đàn ông này nghĩ cô biết võ sao? Tần Khanh giật mình, nhớ tới lúc anh hô vang ‘Đòn tự vệ’!

Nếu Tiêu Tự Trần không phản ứng kịp thời, chắc bây giờ cô đã là nạn nhân thứ năm của Đinh Dương. Cô lại nhớ đến câu anh nói với cô lúc ở cửa ‘Cô canh ngoài cửa!’ chứ không phải ‘Cô chờ ngoài cửa!’. Anh còn nói Khả năng Đinh Dương vẫn chưa đi như vậy câu sau của anh chắc chắn là Nếu hắn chạy ra, cô chế ngự hắn. Vậy mà cô lanh chanh, tưởng bở, não tàn tự nghĩ thêm vế sau Cô vào đó rất nguy hiểm nữa chứ!!!

Tần Khanh rốt cuộc cũng biết cô đã luôn suy nghĩ quá lên. Tiêu Tự Trần không phải là người mang tư duy của người bình thường, từ nay về sau nếu cô mà còn không đuổi kịp suy nghĩ của anh thì chắc chắn một ngày nào đó ngay cả cái mạng cũng không còn.

Tiêu Tự Trần đứng một bên, lông mày nhíu chặt, giọng nói không chút vui vẻ: “Hóa ra là thế … Thật sự là hỏng bét!”

Tần Khanh không đáp lại … Hỏng bét??? Có nghiêm trọng đến mức đó hay không? Chẵng lẽ anh thật sự coi cô là đàn ông?

Bắt cô cầm quần lót, bắt cô canh cửa … thế nhưng … cô chẳng thể cãi lại Tiêu Tự Trần luôn phong độ, ra dáng đàn ông, luôn chủ động gánh trọng trách nặng nhất.

Trong lúc miên man suy nghĩ, phía sau truyền đến thanh âm huyên náo. Cô quay đầu nhìn thấy rất nhiều bà còn hàng xóm, gương mặt kinh ngạc đi về phía này, gương mặt Tề Lục căng thẳng cũng hòa trong đám người, Lâm Hoài Dư và một cảnh viên đi phía sau.

Ánh mắt Tề Lục lướt nhìn một lượt, nhanh chóng ngưng đọng trên người Tần Khanh, nhăn mày cao giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Triệu Quang Hi hai tay áp chế Đinh Dương lấm la lấm lết nhìn Tiêu Tự Trần … vậy mà Tiêu Tự Trần chỉ nhướng mày nhìn Tần Khanh đang lắc lắc đầu thay câu trả lời Tề Lục mà không lên tiếng.

Triệu Quang Hi đè nén, oán thầm trong lòng: tại sao mình hỏi thăm Tần Khanh thì anh ấy bảo phí lời, còn Đội trưởng Tề hỏi thì lại không?

Tề Lục liếc Tần Khanh, sau đó đi đến bên Tiêu Tự Trần lịch sự nói tiếng cám ơn. Tiêu Tự Trần nhìn Tề Lục một cái, rồi nặn đúng một chữ: “Ừm!”

Lời tiếp theo của Tề Lục chỉ vì một chữ này mà nghẹn trong họng, một lúc lâu sau anh ta mới ngẩng đầu nhìn thẳng gương mặt lãnh đạm của Tiêu Tự Trần, uyển chuyển lên tiếng: “Giáo sư Tiêu, bác sĩ Tần chỉ là một pháp y, tuy cô ấy là trợ lý của anh nhưng cũng không nên để cô ấy xuất hiện ở một nơi nguy hiểm như thế này.”

Tần Khanh ngẩn người, không ngờ Tề Lục lại giúp cô lên án Tiêu Tự Trần. Lấy tư cách là một người khá hiểu Tiêu Tự Trần, cô biết anh không can tâm để người ta nói mình như thế.

Quả nhiên, Tề Lục vừa dứt lời, người đàn ông kia khôi phục đúng dáng vẻ của Tiêu Tự Trần, ánh mắt thâm sâu nhìn Tề Lục rồi chuyển qua Tần Khanh, nhàn nhạt đánh giá cô một chút, sau đó nhếch môi nhìn Tề Lục trả lời: “Tôi thấy cô ta ra đòn tự vệ rất chuyên nghiệp!”

Theo bản năng Tần Khanh nhìn qua Đinh Dương. Máu trên tay hắn vẫn chảy, môi trắng bệch không còn giọt máu. Cũng không biết vừa rồi cô ra đòn có quá tay hay không? Thôi kệ có mạnh tay hay không cũng chẳng sao, khả năng hắn đời này cũng chẳng thể lết ra khỏi tù chứ đừng nói cưới vợ sinh con.

Tần Khanh nhìn bóng lưng Tiêu Tự Trần. Tên đàn ông ở trong đám đông ồn ào, trông thật lẻ loi, cô độc, vành nón kéo xuống rất thấp, áo thun đen, không thể nào lẫn được với bất kỳ ai, Cô thu hồi tầm mắt, quay sang Tề Lục mỉm cười: “Cám ơn Đội trưởng Tề! Giáo sư Tiêu biết là không có nguy hiểm nên mới nói tôi canh ở cửa, là do tôi không rõ ràng khiến anh ấy nghĩ tôi biết chút võ nghệ.”

Tề Lục nhìn Tần Khanh, ánh mắt thâm sâu, cuối cùng mới lặng lẽ xoay người, nói với Triệu Quang Hi: “Cậu đưa pháp y Tần và Giáo sư Tiêu về, tôi xử lý chỗ này!”

Triệu Quang Hi chưa kịp trả lời, Lâm Hoài Dư và cảnh viên cũng đi đến bên cạnh Tề Lục, họ thay Triệu Quang Hi chế ngự Đinh Dương. Lâm Hoài Dư lên tiếng: “Mau đi đi, để chúng tôi làm cho!”

Triệu Quang liếc Tề Lục, gật gật đầu, quay sang nói với Tần Khanh: “Pháp y Tần chúng ta đi thôi!”

Tần Khanh vô thức lại đưa mắt nhìn Tề Lục, cô hơi lúng túng, rõ ràng anh ta muốn tốt cho cô, vậy mà cô lại không cảm kích. Trong lòng cô áy náy khôn nguôi, trước khi về cô chào anh: “Cám ơn Đội trưởng Tề, vậy tôi về trước!”

Tê Lục không lên tiếng.

Tần Khanh quay bước theo bóng lưng thẳng tắp của Tiêu Tự Trần. Anh đứng cuối con hẻm, vác balo trên vai, rồi xoay người nhìn thẳng vào mắt cô. Theo bản năng cô nhìn đồng hồ đeo tay, bởi cô biết người bình tĩnh như Tiêu Tự Trần đang mang dáng vẻ thiếu kiên nhẫn: “Giờ cơm trưa của tôi là đúng mười hai giờ trưa, hiện tại đã quá mất một tiếng mười phút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.