Tô Hy Tuần cứ thấy đau đầu chóng mặt mãi, cho tới khi tỉnh lại
thì cảm giác khó chịu này vẫn chưa hết. Hắn còn chưa mở mắt đã thấy trong phòng
có những tiếng động khác thường, giống như có người đang cãi nhau vậy. Sau đó một
lát hắn mới dần lấy lại tinh thần, là tiếng nói chuyện của Diệp Vân Thanh và
Đinh đại nương. Cảm giác đầu tiên là thấy kỳ lạ, rõ ràng Đinh đại nương đã được
hắn điều xuống núi mua thuốc rồi mà.
Người phụ nữ này rất ghê gớm, toàn tâm toàn ý muốn tìm được
đối tượng kết hôn tốt cho hai đứa con trai của mình, hơn nữa do Đinh Hiếu chẳng
có chút tự giác nào nên càng đặc biệt để ý tới chuyện của hắn hơn. Lần này Đinh
đại nương lên núi chắc chắn sẽ biết Đinh Hiếu dẫn nữ nhân về nhà, tới lúc đó nhất
định sẽ gây trở ngại cho hắn, vì vậy mới phải điều đi.
Nghe một hồi, quả nhiên nghe thấy Đinh đại nương lải nhải
liên hồi rằng Đinh Hiếu là một tên ngốc, nhắc đi nhắc lại câu nên ra tay nhanh
gọn lẹ mới là kế hay. Diệp Vân Thanh đứng cạnh ôn tồn động viên.
Còn cái tên Diệp Vân Thanh, Tô Hy Tuần hiểu rõ con người
này. Nhìn thì có vẻ qua loa đại khái, nhưng lại cực kỳ dịu dàng với nữ nhân. Huống
hồ hiện giờ là vị Đinh đại nương đang dạy bảo, là vị Đinh đại nương – người còn
lải nhải về vấn đề vệ sinh của Diệp Vân Thanh nhiều hơn cả Tô Hy Tuần hắn. Lúc
Diệp Vân Thanh qua nhà Đinh Hiếu ăn chực, vì ăn cơm không rửa tay trước nên
không lần nào tránh khỏi cái thước của bà, nói chính xác hơn thì là Diệp Vân
Thanh không nói được câu nào.
Tô Hy Tuần càng nghe càng đau đầu, thầm nhủ tại sao hắn phải
theo một tên đứng đầu vô dụng thế này chứ? Cuối cùng vẫn mở mắt ra, quyết định
đi xử lý.
Vừa mở mắt ra liền giật mình, đây không phải gian phòng của
hắn… Đây từng là phòng hắn, nhưng sau khi Ninh Phi tới thì đã để nàng ở đây rồi,
sao hắn lại ngủ ở đây được? Càng kỳ lạ hơn là hắn ngủ thiếp đi từ lúc nào, còn
nữa, vì sao luôn có cảm giác đầu đau như búa bổ, cả chỗ quan trọng kia đang đau
lâm râm.
Lòng hắn rối như tơ vò, sao lại thế này? Hắn nhớ mình đang
yên đang lành, cũng không dùng vũ khí đánh nhau với ai, càng không có kẻ địch
xâm nhập vào đây. Huống hồ bên ngoài gần lầu trúc còn có đám Bạch Lô bảo vệ. Chẳng
lẽ là có bệnh gì phát tác bất ngờ? Nghĩ tới đây thì cả người ra đầy mồ hôi, một
lòng muốn đuổi hết người ngoài đi để hắn kiểm tra cẩn thận.
Chợt có người nói bên cạnh: “Uống ít nước đã.”
Tô Hy Tuần nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, ánh mắt
liếc sang, nhìn thấy Ninh Phi đang ngồi bên giường một cách khó tin. Giọng nói
của Diệp Vân Thanh và Đinh đại nương rất to nên đến giờ hắn mới để ý thấy nàng.
Tô Hy Tuần tự hỏi, hắn nhớ rõ ràng quan hệ giữa hai người rất xấu, sao nàng có
thể ngồi cạnh giường, mà lại còn đưa hắn một cốc nước nữa?
Tô Hy Tuần kinh ngạc đến khó hiểu, cảm giác như mặt trời mọc
đằng tây rồi. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã thích thứ gì nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách
để đạt được. Sau đó thấy nàng rất đúng kiểu hắn thích, nhưng lại không biết nên
làm sao. Nói thật thì muốn lấy lòng người khác thì dễ, nhưng hắn không biết nên
làm thế nào mới khiến một người con gái như thế này cảm thấy hắn có điểm thú vị.
Ninh Phi đỡ hắn dậy, ngồi dựa vào đầu giường. Điều này càng
khiến Tô Hy Tuần ngạc nhiên. Thuận theo tay nàng uống một ngụm nước, vẫn thấy đầu
đau muốn vỡ ra, thế là đẩy cái cốc ra rồi nói cám ơn.
Ninh Phi hỏi: “Huynh có nhớ sao mình lại nằm ở đây không?”
Tô Hy Tuần nghĩ đau cả đầu, quyết định vứt vấn đề này sang một
bên, chắc không lâu nữa sẽ nhớ ra thôi. Hắn trả lời bằng câu phủ định, sau đó
thấy sắc mặt Ninh Phi thay đổi liên tục, hình như nàng chột dạ. Mà chột dạ cái
gì?
Tất nhiên Ninh Phi chột dạ rồi. Buồn nôn, đau đầu chóng mặt,
cộng thêm với thái độ chán nản… Chỉ cần làm đại diện bồi thường vài vụ tai nạn
giao thông thì sẽ có hiểu biết nhất định về tổn thương não. Tình trạng của Tô
Hy Tuần hiện giờ rõ ràng là bị cú đập sau cùng của nàng làm ảnh hưởng tới đầu
óc rồi. Nói ra thì, cú đập đó mạnh tới mức thân trúc gãy luôn sau đó. Sức lực từ
việc gánh nước hàng ngày không phải một cái đầu bình thường có thể chịu nổi.
Lần này Đinh đại nương và Diệp Vân Thanh đã chú ý tới, hai
người không nói tiếp, quay đầu, lặng người nhìn hắn.
Tô Hy Tuần nhớ Đinh Hiếu từng nói tiêu chuẩn chọn vợ của
mình, người đó phải có cơ thể khoẻ mạnh, vai u thịt bắp, có thể trèo đèo lội suối.
Hiện tại Đinh đại nương đang đứng ngay trước mặt khiến hắn có một cái nhìn trực
quan hơn, vì sao Đinh Hiếu lại có suy nghĩ thâm căn cố đế kia.
Đinh đại nương quả thực là một người rất khoẻ mạnh, da phơi
nắng thành màu vàng nâu nhưng vẫn rất đẹp, mặt mày sắc sảo, mũi cao thẳng. Đinh
đại nương khoanh tay đứng bên Diệp Vân Thanh, trông như một bức tượng La Hán hộ
pháp bằng đồng, hơi thấp hơn Diệp Vân Thanh nhưng về bề ngang thì chắc chắn
hơn.
Đại nương chỉ vào Ninh Phi rồi nói: “Nữ nhân này là do con
trai ta dẫn lên núi, theo quy tắc của trại ta: Đối với nữ nhân thì ai đến trước
được trước, không được tranh nhau. Ta sẽ đưa nàng về.”
Lúc Đinh đại nương nói câu này, Tô Hy Tuần đúng là đã nhìn
thấy trán Ninh Phi nổi gân xanh. Nàng cúi đầu về hướng Tô Hy Tuần nên tầm mắt hắn
có thể nhìn thấy, nhưng bên Đinh đại nương thì không thấy được.
Tô Hy Tuần cảm thấy thú vị. Đối với người con gái như Ninh
Phi nhất định sẽ thấy bị xúc phạm với cái quy định “Đối với nữ nhân thì ai đến
trước được trước.” Dù sao chăng nữa, khi thấy phản ứng của nàng như vậy, hắn thở
phào nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Vân Thanh hỏi hắn: “Ngươi thấy sao rồi?”
Tô Hy Tuần lắc đầu, vừa lắc liền cảm thấy càng chóng mặt. Hắn
cúi đầu, tay đỡ trán một lúc mới thấy đỡ hơn chút, sau đó ngẩng đầu lên nói với
Đinh đại nương: “Chuyện này ta sẽ nói rõ với đại nương sau, không phải lúc
này.” Giờ có Ninh Phi bên cạnh nên khó nói được.
Đinh đại nương lên tiếng: “Không được, giờ phải nói rõ luôn.
Chuyện này Nhị đương gia không có lý. Ta trông mong một cô con dâu đã bảy tám
năm rồi, tên nhóc chết tiệt Đinh Hiếu kia khó khăn lắm mới rời nhà đi được một
năm, đưa một nữ nhân lên núi thì bị ngươi chen ngang giữa chừng. Đây còn ra thể
thống gì nữa, cho dù ta có đồng ý thì tổ tông mười tám đời của Đinh gia trên trời
có linh cũng không đồng ý.”
Diệp Vân Thanh an ủi: “Đinh đại nương, ta thấy vẫn nên hỏi ý
của Ninh Phi thế nào đã.” Vừa nói dứt lời liền cảm giác được ánh mắt sắc như
dao của Tô Hy Tuần, hắn như bị đâm hàng ngàn con dao vậy. Diệp Vân Thanh biết
ngay mình lỡ lời, theo hắn biết thì quan hệ của hai người này căng thẳng, nếu hỏi
Ninh Phi thì chắc chắn nàng đồng ý về chỗ Đinh Hiếu.
Đinh đại nương cười một cách đắc ý: “Đợi mãi câu này của
ngươi đấy. Nói ra thì, Đinh Hiếu nhà ta phong lưu lỗi lạc, anh tuấn bất phàm,
quan trọng hơn là tính tình của nó thẳng thắn. So với người ruột loằng ngoằng
như Nhị đương gia đây thì tất nhiên Đinh Hiếu nhà ta được người ta thích hơn rồi.”
Diệp Vân Thanh nói nhỏ: “Đại nương, người dùng từ sai đúng
không, sao ta nghe thấy lạ tai thế nhỉ?”
Địa vị của Đinh đại nương có chút đặc biệt, năm đó khi Diệp
Vân Thanh và hắn cùng lên núi thì đã có nhà họ Đinh này rồi. Tuy không nói rõ
ràng nhưng hai người Diệp – Tô đều biết nhà Đinh đại nương nhận sự nhờ cậy của
phụ thân Diệp Vân Thanh, lên núi giúp hai người lo đủ loại chuyện. Hơn mười năm
nay, rất nhiều chuyện dính dáng tới quan phủ đều phải nhờ hai vị đại thúc đại
nương Đinh gia ra mặt, mà quan trọng hơn nữa là sự quan tâm chăm sóc của Đinh đại
nương với họ, hay kéo hai người đến nhà cùng ăn cơm. Đã nhận lợi lộc gì của người
thì phải đối xử tốt với người ta, vậy nên về việc riêng thì không thể nói nặng
lời quá.
Tô Hy Tuần dựa vào thành giường, lặng lẽ nhìn Diệp Vân Thanh
và Đinh đại nương nói chuyện với nhau. Quan hệ giữa Diệp Vân Thanh và hắn rất
thân thiết, lúc này hắn ta đang cẩn thận chặn lại Đinh đại nương. Đừng tưởng
bình thường trông Diệp Vân Thanh có vẻ phóng khoáng, ngang ngạnh, nhưng khi cần
ra tay thì làm việc gì cũng đâu ra đó. Cách thức vừa cứng rắn vừa mềm mỏng đang
ngăn Đinh đại nương cách giường khoảng hơn trượng.
Tô Hy Tuần không nói một lời, ánh mắt chưa từng rời khỏi
Ninh Phi. Hắn ngầm quan sát phản ứng của nàng. Ngoài dự đoán của hắn, nàng
không hề chớp lấy thời cơ này mà nói muốn đi về cùng Đinh đại nương.
Tô Hy Tuần hỏi nhỏ: “Sao nàng không đi cùng? Nàng không nhớ
Đinh Hiếu sao?”
Nếu không phải Ninh Phi thật sự đã nghe rõ lời tỏ tình của
Tô Hy Tuần thì khi nghe câu nói này, nàng nhất định sẽ cho rằng hắn muốn đuổi
nàng đi. May mà ở chung một khoảng thời gian, nàng càng ngày càng hiểu rõ người
đàn ông này, có thể tổng kết bằng hai chữ đó là “đáng đánh”, tổng kết bằng năm
chữ thì là “cực kỳ đáng ăn đòn”.
Gồm cả lần đè nàng trên giường ở nhà Đinh Hiếu nọ, rõ ràng
là Tô Hy Tuần được lời, vậy mà hắn cứ bám lấy nàng hỏi dồn: “Cứ bỏ qua thế à?”
Lúc đó nàng bị hắn hôn, thở ra không được, hít vào không xong, không cho qua
thì phải làm thế nào nữa? Hắn là Nhị đương gia, hắn là người đứng đầu. Chẳng phải
hắn chỉ cắn nàng một cái sao, lẽ nào hy vọng nàng thiến hắn mới được?
Ninh Phi nhẫn nhịn, ai bảo nàng đã làm tới bước này rồi, đã
đánh một người đang khoẻ mạnh thành ra thế này, hy vọng sẽ không để lại bệnh gì
cả đời. Nàng lắc đầu: “Ta không quen bà ấy.”
Tô Hy Tuần nói nhỏ: “Đó là Đinh đại nương nhà Đinh Hiếu. Nếu
nàng gả vào nhà đó thì phải gọi một tiếng mẹ chồng.”
Dáng vẻ hắn trông giống như đang làm chuyện xấu vậy, nói lấp
la lấp liếm. Nàng càng ngày càng thấy buồn cười. Tô Hy Tuần khi bị thương và Tô
Hy Tuần khoẻ như vâm thường ngày khác nhau hoàn toàn, không còn cái cảm giác về
một người khó dò khiến người ta ghét đến căm hận nữa. Như bây giờ nói chuyện với
nhau đã thoải mái hơn nhiều.
Vậy là Ninh Phi cũng trả lời hắn nhỏ nhất có thể: “Một người
mẹ chồng như thế, lại thêm một người con dâu như ta thì sau này sẽ có mâu thuẫn
mẹ chồng nàng dâu, to tiếng cãi vã đánh nhau, vậy thì Đinh Hiếu xong đời.”
Tô Hy Tuần ngẫm nghĩ, thấy quả là có lý nên mở cờ trong bụng,
có cảm giác hớn hở ra mặt. Hắn nhớ tới một chuyện rất quan trọng, thế là không
thể không cố nhịn cơn đau để tính toán. Đến giờ Ninh Phi vẫn chưa biết tấm lòng
hắn, không khí bây giờ khá tốt, hoàn toàn không có sự căng thẳng đề phòng nhau
như trước kia, chi bằng nói với nàng luôn. Dù trong một khoảng thời gian ngắn
nàng không thể đón nhận hắn, nhưng ít ra cũng nghe lọt tai.
Chuyện này giống như gieo một hạt giống xuống đất vậy. Vào
thời tiết se lạnh mùa đông thì không thấy gì, nhưng một khi xuân tới, thời tiết
ấm áp, đất đai tươi xốp thì sẽ là lúc nảy mầm. Tô Hy Tuần làm buôn bán, hiểu rõ
quy tắc khi thời cơ tới phải nắm lấy, mất rồi sẽ không có được nữa. Trên núi
thiếu nữ nhân, tuy rằng hiện giờ đã mang về hơn bốn trăm người, nhưng sức hút của
Ninh Phi ở trên núi quá rõ ràng. Ngày trước, người người nối đuôi nhau đến trước
cổng nhà Đinh Hiếu hát dân ca mong nàng để ý. Nếu hắn không nói rõ trước thì ai
biết ngày mai, ngày kia tình hình sẽ thay đổi thế nào.
Tô Hy Tuần tự quyết định, hắn đã quên sạch không lâu trước
đó hắn từng tỏ tình đầy bi thương. Hắn kéo nhẹ mép tay áo của Ninh Phi, sau khi
lấy được sự chú ý của nàng mới nói: “Ta rất thích nàng. Lần trước đúng là ta
không phải, ta muốn chịu trách nhiệm cho hành động đáng ghét đó, nàng có thể
cho ta một cơ hội không?”
Đối với những chuyện như tỏ tình thì ngoài lần đầu tiên đã bị
hắn tạm quên mất thì hắn hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì cả. Ở Sơn Nhạc,
phần lớn con cháu quan lại nhà giàu đều nghe lời cha mẹ, lời bà mối. Nếu hắn
không rời nhà từ khi còn trẻ thì giờ cũng đi trên con đường của cha mẹ khi xưa
rồi.
Lên núi Nhạn Qua, những người dân trên núi gan dạ bộc trực.
Nếu có tình cảm yêu mến thì dù cách cả dãy núi cũng sẽ hát to tình ca inh ỏi,
mong sự đồng ý từ đối phương. Tô Hy Tuần ngầm bị tập tục này thay đổi cả con
người, trở nên to gan, trực tiếp hơn con cháu nhà giàu bình thường rất nhiều.
Ninh Phi không ngờ những lời nọ nàng vừa mới nghe thấy,
không lâu sau lại được nghe từ miệng cùng một người thêm lần nữa. Đúng là khiến
nàng có cảm giác thời gian quay ngược lại.
Tô Hy Tuần thấy nàng không đáp, thậm chí nàng còn im lặng
nhìn hắn trân trối, hắn tưởng nàng ghét hắn tới tận xương tuỷ nên thầm thở dài
trong lòng. Hắn chưa từng rơi vào tình cảnh thế này.
Đúng lúc căng thẳng này bỗng nghe thấy có tiếng người bước
lên lầu. Không lâu sau là tiếng gõ cửa, tiếp đó liền nghe thấy giọng Đinh Hiếu
hỏi ở bên ngoài: “Diệp đại, Tô nhị, ta vào được không? Nghe nói mẹ ta đang ở
đây.”
Diệp Vân Thanh như thấy cọng rơm cứu mạng vậy: “Cứ đẩy cửa
vào đi.”
Đinh đại nương cũng nói to: “Con trai ta mau vào đây, nói lý
lẽ với Nhị đương gia!”
Ninh Phi không ngờ là Đinh Hiếu cũng tới. Cả ngày hôm nay có
quá nhiều chuyện xảy ra, cứ liên tục nối đuôi nhau đến, tới mức một người bình
tĩnh như nàng cũng đã có cảm giác ngạc nhiên.
Nàng thấy Đinh Hiếu đẩy cửa đi vào, sau đó đứng ở chỗ cửa,
có vẻ tiến thoái lưỡng nan.
Đinh Hiếu ngạc nhiên một chút rồi vội vã đi ra, hô to xuống
phía dưới: “Cha, cha mau lên đây. Mẹ sắp đánh nhau với Đại đương gia rồi!”
Đinh đại nương cả giận: “Cái đứa chết tiệt kia kêu cái gì,
ai bảo con ta sắp đánh nhau?”
Trời đã tối, cầu thang bằng trúc vang lên tiếng kẽo kẹt theo
từng bước chân chầm chậm. Có một người bước từng bước đi lên. Người đi vào là một
ông già lưng đã còng, đi lọm khọm, trông già hơn Đinh đại nương hơn chục tuổi,
giống như bậc cha chú của đại nương vậy. Thế nên Ninh Phi vừa nhìn thấy liền có
cảm giác như “trâu già gặm cỏ non”. Đáng ngạc nhiên là một người như Đinh đại
nương lại không tiếp tục cãi nhau với Diệp Vân Thanh nữa, quay sang trừng mắt
giận dữ nhìn Đinh đại thúc: “Huynh lên đây làm gì?”
Ông lão ho liên hồi: “Mộng Hàm, theo ta về nhà thôi. Đừng ở
đây cản trở người ta.”
Ninh Phi choáng váng, đến giờ mới biết vị La Hán hộ pháp này
có một cái tên thơ mộng đến thế. Trước đó khi nàng đọc sách báo, thấy cái tên
này nhã nhặn nhất, nàng nhớ tên một chú bán quẩy là Lãnh Mộng Hàm, không ngờ
hôm nay lại thấy ngay ngoài đời. Quả nhiên là đại nương cũng có quyền được mơ mộng.
Đinh đại nương không thèm để ý tới ông, thế là hình như đại
thúc tức giận. Cái gậy cầm trong tay nện mạnh xuống đất một cái, nói to: “Mộng
Hàm, lần này bà về đến cùng là muốn gì? Việc Nhị đương gia giao bà đã làm xong
chưa? Người sai bà đi cùng Hứa Mẫn xuống núi mua thuốc tất nhiên có lý của người.
Vậy mà bà để Hứa Mẫn đi một mình, làm chậm trễ việc chính.” Nói xong liền chầm
chậm quay sang hướng Diệp Vân Thanh, khom người nói: “Hai vị đương gia, Đinh
Hoành quản gia không nghiêm, Lạc Mộng Hàm cãi lệnh tự mình về núi, xin hai vị
trách phạt.”
Diệp Vân Thanh cùng Tô Hy Tuần bình tĩnh lắc đầu, đáp lời:
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không tổn hại gì cho sơn trại, Đại thúc không cần tới
xin trách phạt.”
Đinh đại thúc nghe thế thì đứng thẳng người nhanh chóng, lúc
này trông ông như biến thành người khác vậy. Lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén,
nói một cách giận dữ: “Lần này lời của Diệp đại sai rồi. Phải biết rằng tai hoạ
cần diệt tận gốc rễ. Nếu chuyện Lạc Mộng Hàm kháng lại mệnh lệnh không trừng phạt
nghiêm khắc thì nhất định sẽ để lại tai hoạ ngầm. Nghĩ mà xem, nếu mọi người
trên núi biết được rồi bắt chước, lệnh phát ra không thi hành, cấm không nghe,
tới lúc đó hai vị đương gia còn có thể cười nói “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”
hay không?”
Diệp Vân Thanh đau đầu: “Đinh thúc nói có lý, đã vậy thì…”
“Đã vậy thì truyền ra bên ngoài rằng ta ra lệnh gọi đại
nương về núi thuật lại tình hình trên đường, vậy sẽ không ai biết đại nương
trái lệnh.” Tô Hy Tuần cắt ngang lời Diệp Vân Thanh.
Diệp Vân Thanh vỗ tay bốp một cái: “Đúng là cách này, cách của
Tô nhị quả là hay!” Đối với hắn mà nói thì chỉ cần nhanh nhanh bảo cả nhà này
đi về là may mắn lắm rồi. Sau những lời của Đinh đại thúc, tuy Đinh đại nương lặng
im không lên tiếng nhưng có thể thấy sự tức giận vẫn còn trong mắt bà. Diệp Vân
Thanh vội ra ý tiễn khách, Đinh Hiếu cũng đứng bên khuyên nhủ: “Mẹ, có chuyện
gì về nhà từ từ bàn bạc cũng không muộn. Ai da, mẹ, con nói với mẹ này, không
liên quan gì tới Nhị đương gia cả. Chẳng phải Nhị đương gia đưa Ninh Phi tới
đây để điều dưỡng sao? Mẹ cũng không phải không biết y thuật của con dở tệ, mà
cũng chẳng có thời gian đâu mà chăm sóc người ta. Còn nữa, chuyện hôn nhân gì
gì đấy coi trọng hai bên cùng đồng ý, con chỉ coi Ninh cô nương như muội muội,
Ninh cô nương cũng thấy con giống một vị ca ca, chúng con không hề giống như mẹ
nghĩ. Ai da, hai bên đều không đồng ý, nếu mà kết hôn thì khó chịu lắm.”
Đinh Hiếu vừa nói, Diệp Vân Thanh liền nhìn về phía Tô Hy Tuần
và Ninh Phi. Còn Đinh đại nương chỉ bực đứa con dạy mãi không chịu khôn này, gần
như nghiến răng nghiến lợi định đập mạnh vào đầu của Đinh Hiếu: “Cái đứa nhóc
chết tiệt này mãi mà không chịu hiểu thế, một cô nương tốt như vậy con còn
không vừa ý hả!” Vừa mắng khẽ vừa bị Đinh Hiếu cùng Đinh đại thúc lôi kéo ra
ngoài.
Cả nhà đến rồi đi như gió lốc quét qua, bỏ lại ba người
trong phòng cùng bầu không khí xấu hổ kỳ dị.