Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 35: Cẩu háo sắc phản kích




Về ký túc xá, Doãn Thiên cảm thấy đỡ hơn nhiều, trừ mắt vẫn sưng ê ẩm và thỉnh thoảng tức ngực thì không còn gì đáng ngại.

Nhưng Lục Ly cùng tổ hình như lại không chịu được nữa.

Chập tối, Tần Nhạc và đội viên hậu cần tới khiêng cậu lên xe, đưa đến bệnh viện ở thị trấn gần nhất, Quách Chiến cũng đi theo, ban đêm quay về với vẻ mặt trầm trọng.

Ninh Thành hỏi, “Tình hình không tốt à?”

Quách Chiến lắc đầu đáp, “May mà đưa đi kịp thời, muộn chút nữa là tổn thương nội tạng.”

“Vậy ngày mốt…”

“Phỏng chừng không kịp khỏe lại vào ngày mốt.”

Chu Tiểu Cát lo âu, “Anh Lục phải đi ạ?”

Doãn Thiên thở dài thườn thượt. Chiếu theo lời Quách Chiến, chắc chắn Tần Nhạc sẽ không cho phép Lục Ly tham dự huấn luyện đặc biệt trên cao nguyên.

Chưa xuất quân đã tử trận, chuyện này thật chẳng biết làm sao.

Kiên trì vượt qua sát hạch thể lực cực hạn và sát hạch rừng mưa nhiệt đới, chiến thắng chính mình, chiến thắng đối thủ, nhưng vừa tới cao nguyên lại chịu thua bệnh tật.

Đối với hoàn cảnh của Lục Ly, mọi người trong tổ đều cảm thương, nhất là những người cũng đang chật vật vì phản ứng cao nguyên.

Họ đến đây vì muốn trở thành đặc công Liệp Ưng, tuyệt không hi vọng chưa bắt đầu huấn luyện đã thất bại vì phản ứng cao nguyên.

Nửa đêm, Doãn Thiên dậy đi WC, lúc về thì lén lút bò tới mép giường Ninh Thành, thầm thì, “Bạn trai ơi bạn trai, xin hãy phù hộ cho tôi, vợ tôi và Gà con chóng khỏi phản ứng cao nguyên. Bạn trai ơi bạn trai đẹp trai nhất, bạn trai là nam thần của tôi!”

Ninh Thành mở mắt đáp, “Nam thần biết rồi.”

Doãn Thiên sợ quá, suýt thì ngã lăn kềnh.

Ngày thứ hai, Lục Ly vẫn chưa về, ngược lại thì một đội viên tổ 2 cũng bị đưa vào bệnh viện.

Ngày thứ ba, Lương Chính tuyên bố, Lục Ly và Hà Tiểu Dương phải rút lui khỏi đợt tuyển chọn vì lý do sức khỏe.

Lòng ai cũng hơi chùng xuống.

Lục Ly và Hà Tiểu Dương bị đưa thẳng về đại doanh Liệp Ưng, thậm chí còn không thể quay lại nói một lời tạm biệt với đồng đội.

Giảm quân số cũng là đúng lý, nhưng về tình cảm lại khiến người ta khó tiếp nhận.

Quách Chiến động viên từng người, nhưng đôi mắt dưới cặp kính lại tràn đầy mỏi mệt.

Tổ 4 thiếu một người, cũng may các đội viên còn lại đã hoàn toàn thích ứng với cao nguyên, cả Chu Tiểu Cát sức khỏe kém nhất cũng đã chạy nhảy tự nhiên.

Doãn Thiên hơi hối hận, nghĩ lẽ ra phải xin bạn trai phù hộ cả Lục Ly.

Nhưng bạn trai chỉ là một thần tiên nhỏ, Lục Ly bệnh nặng như thế, chắc là không phù hộ được.

Ngày hôm sau phải bắt đầu huấn luyện, trước lúc tắt đèn, Ninh Thành ngồi ì ở giường dưới không đi, khẽ nói, “Lâu lắm không sờ xương mắt cá cậu rồi, cho tôi sờ cái.”

Doãn Thiên không muốn cho cậu sờ, cuộn thành đống rúc trong chăn.

Cậu sầm mặt bảo, “Nam thần hoàn thành ước nguyện của cậu rồi còn gì?”

Doãn Thiên bất đắc dĩ thò chân trái ra, lòng thầm nhủ: Cứ thích là tự xưng ‘Nam thần’ được à? Vợ ơi mặt vợ bự hơn hai cái tr*m rồi đấy!

Ninh Thành nhéo khúc xương tròn một cái, hài lòng đi ngủ.

Trời chưa sáng, tiếng còi vang, các đội viên huấn luyện tuyển chọn đã nghỉ ngơi chỉnh đốn nhiều ngày ăn mặc chỉnh tề đứng trong bóng đêm, chờ Lương Chính hạ lệnh.

Cường độ huấn luyện hôm nay không cao, ít hạng mục hơn hồi ở đại doanh Liệp Ưng, yêu cầu cũng hạ xuống mấy bậc.

Một số mũi nhọn tố chất đặc biệt tốt thậm chí còn không mệt bằng lúc vừa tới Vân Nam.

Tần Nhạc cười nói, “Mới đến cao nguyên, chúng ta chỉ có thể tuần tự như tiến. Tôi và Lương đội trưởng đều không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong các cậu phải rút lui vì phản ứng cao nguyên nữa.”

Doãn Thiên hỏi, “Sĩ quan ơi, lúc rảnh rỗi em có được tự do luyện bắn súng không?”

“Tất nhiên được, nhưng chú ý nắm chắc thời gian, em cũng mới khỏi chưa lâu.” Tần Nhạc nói xong thì hỏi, “Sao giờ đã vội luyện súng rồi?”

“Lượng ô-xy, độ ẩm, ánh nắng trên cao nguyên khác với đồng bằng, em muốn tự trải nghiệm sự ảnh hưởng của các nhân tố bên ngoài tới đường đạn.” Doãn Thiên dừng một lát, nói tiếp, “Còn muốn cảm nhận sức ảnh hưởng của trạng thái thiếu ô-xy tới xạ thủ.”

Tần Nhạc gật đầu khen ngợi, lại đùa, “Tôi cứ tưởng em nhờ tôi hỗ trợ lấy trộm di động của Lương đội trưởng chứ.”

Doãn Thiên ngẩn ra, “Di động? Di động gì ạ?”

“Trước lúc xuất phát, Lạc đội trưởng dặn tôi là nếu em và Ninh Thành muốn chơi Khai Tâm Tiêu Tiêu Nhạc thì tôi cứ đòi Lương đội trưởng giúp các em.” Tần Nhạc đáp, “Hắn ấy mà, kẹt ở một bàn mãi không qua.”

Doãn Thiên nhớ tới đại đội trưởng không đáng tin cậy của Liệp Ưng, ngập ngừng 3 giây, mặt dày nói, “Thế, phiền sĩ quan trộm ra hộ bọn em một lúc nhé.”

Vì lệch múi giờ, sau bữa tối mà thái dương vẫn treo ở chân trời, chẳng có vẻ gì là sắp hạ xuống.

Doãn Thiên cầm súng tự động kiểu 95 và vòng ngực, gọi Ninh Thành cùng đi ra cổng thôn.

Ninh Thành cắm vòng ngực vào bụi hoa dại cách 100 mét, quay về đã thấy Doãn Thiên đào được gần nửa hố bùn.

“Bị sóc đá nhập à?” Ninh Thành ngồi xuống cười.

“Giúp tôi đào nhanh, lát nữa tôi nằm sấp xuống đây, cậu lấy đất bên ngoài lấp lên người tôi.” Doãn Thiên lau mồ hôi, tiếp tục đào.

Hơn mười phút sau, hố bùn kiểu công sự một người đã hoàn thành.

Doãn Thiên ôm súng nằm vào trong, thử ngắm góc độ chuẩn rồi nói, “Nào, chôn đi!”

Ninh Thành xúc một xẻng đất hất lên người cậu, trong thôn truyền ra tiếng tụng kinh, Ninh Thành phối hợp “nức nở” mà rằng, “Thiên bảo ơi, cậu chết thảm quá mà! Hu hu hu hu hu hu!”

Doãn Thiên trợn mắt lườm, rất muốn phá đất chui lên, làm một xác chết vùng dậy.

Tuy Ninh Thành bỉ ổi thành tính, nhưng làm việc cực kỳ đáng tin cậy, chẳng mấy chốc đã chôn kín Doãn Thiên, chỉ chừa lại vai và hai tay đỡ súng thò ra ngoài.

Doãn Thiên nhìn qua đầu ruồi, nghiêm túc ngắm chuẩn chính giữa vòng ngực, nhưng mãi không bóp cò.

Cứ như thế tận một tiếng.

Vậy mà Ninh Thành cũng không giục cậu, không nói một lời canh giữ bên cạnh, đợi cậu bật lên một tiếng “Ối chà” mới hỏi, “Không được à?”

Doãn Thiên gật đầu, mặt và cổ đỏ lựng lên, khó nhọc đáp, “Thiếu ô-xy phiền thật đấy, mới một tiếng đã hết chịu nổi.”

“Không sao, cứ từ từ.” Ninh Thành ỷ vào Doãn Thiên không cách nào đánh trả, vò đầu cậu một trận, nói tiếp, “Bắn một phát thử xem.”

Doãn Thiên điều chỉnh nhịp thở, cảm nhận hướng gió và tốc độ gió, khẽ tu chỉnh rồi gọn gàng nổ súng.

Ninh Thành giơ ống dòm lên, “Vòng 5.”

“Mẹ!” Doãn Thiên định lật người nhưng bị bùn đất ép chặt, thế là ngoác mồm hát, “Ý ỳ y vòng 5 ơi vòng 5, mày hơn vòng 4 một vòng ~”

Ninh Thành ôm bụng cười, tiện tay gạt thêm đất lên người cậu.

Doãn Thiên đang luyện tính nhẫn nại trên cao nguyên của tay súng bắn tỉa.

Cơ thể vùi trong đất, buồng phổi càng khó bổ sung ô-xy, hô hấp khó tránh khỏi dồn dập, thậm chí tim còn đập nhanh hơn, cảm xúc xao động.

Đó chính là những thứ mà một tay súng bắn tỉa phải bài trừ.

Dù ở độ cao 6000 mét so với mặt biển, thì một tay súng bắn tỉa cũng phải bình tĩnh nấp trong bóng tối, không nhúc nhích, đè nén hơi thở tới mức thấp nhất.

Con đường này rất khó, nhưng Doãn Thiên buộc phải đi tiếp.

Muốn trở thành đội viên chính thức của Liệp Ưng cùng với Ninh Thành, cậu phải dựa vào thành tích bắn súng.

Cho nên cậu phải nhanh chóng thích nghi với xạ kích cao nguyên, phải hòa làm một thể với cả vùng đất này.

Ninh Thành cười chán thì đào cậu ra, hỏi, “Cảm giác thế nào?”

“Sức gió thì tôi phán đoán chính xác được, nhưng hàm lượng ô-xy và ánh sáng ảnh hưởng tới đường đạn thế nào thì phải suy nghĩ thêm.” Doãn Thiên ngồi xếp bằng trong hố, cả người bẩn thỉu, “Hơn nữa trạng thái của tôi cũng có vấn đề, lúc bóp cò hô hấp không ổn định, nằm sấp lâu quá nên đầu cũng hơi choáng.”

“Đó là tối kỵ của tay súng bắn tỉa.” Ninh Thành bảo.

“Ừ.” Doãn Thiên gật đầu, tự động viên mình, “Cứ từ từ, mai tiếp tục!”

Ninh Thành cười kéo cậu lên, lúc cậu cúi xuống phủi đất thì nắm lấy cằm cậu, hôn lên mí mắt cậu, khẽ nói, “Vất vả rồi.”

Doãn Thiên nhìn khuôn mặt không có chỗ nào để bắt bẻ, tự nhiên có xúc động chạy 5 km vũ trang đầy đủ.

Màn đêm buông xuống, sao sáng lốm đốm bầu trời.

Tần Nhạc đứng bên ngoài ký túc xá tổ 4, ngoắc ngón tay gọi Doãn Thiên.

Ninh Thành ló đầu ra nhìn, không biết bạn trai mình bị sĩ quan huấn luyện gọi ra làm gì.

Mấy phút sau Doãn Thiên trở lại, tay cầm một chiếc smartphone hàng nội địa.

“Ối đệt?”

“Suỵt!”

“Của Lương Chính?”

“Ừ. Nhanh nhanh nhanh, đi tìm chỗ chơi Tiêu Tiêu Nhạc!”

Thấy hai người lén lút chuồn khỏi ký túc xá, Chu Tiểu Cát gọi, “Anh Thiên làm gì thế?”

Doãn Thiên xạo, “Đi WC!”

“Đợi em với, em cũng định đi WC!” Chu Tiểu Cát xỏ dép lê định chạy theo, lại bị Quách Chiến túm cổ.

Tổ trưởng đại nhân thành khẩn nói, “Làm kỳ đà cản mũi là bị quả báo đó.”

Doãn Thiên và Ninh Thành ngồi sau đống cỏ khô chơi Tiêu Tiêu Nhạc.

Chính xác là Ninh Thành chơi, Doãn Thiên nhìn.

Ninh Thành chơi say mê, Doãn Thiên nhìn cũng say mê theo, khoa tay múa chân liên tục, giống đứa nhỏ không có tiền trong quán game nên đành đứng nhìn bạn mình chơi.

Mấy đứa nhỏ như thế đúng là đáng thương thật, nhưng cũng rất đáng ghét.

Bởi vì chúng hay tắt mắt táy máy, không chỉ mau mồm chỉ điểm, mà còn thích thò tay ấn hộ.

Doãn Thiên chính là một đứa nhỏ như vậy.

Trung bình mỗi giây hô một tiếng “Chỗ này”, 3 giây vươn móng vuốt mưu toan chọt màn hình.

Nhưng Ninh Thành là binh vương kiêm nam thần, sao có thể mặc cậu làm bừa.

Cho nên lần nào cậu thò móng cũng bị đánh không chút nể tình.

Có điều mấy đứa nhỏ đáng thương trong quán game sẽ không vì bị đánh mà bỏ đi, mặt chúng tương đối dày.

Doãn Thiên cũng thế.

Cuối cùng Ninh Thành hết nhịn nổi, đưa điện thoại cho cậu, “Cậu chơi đi!”

Cậu chơi hai bàn thì mất hứng trả về, bảo, “Không vui.”

“Không vui thì cậu chỉ điểm giang sơn tôi làm gì?”

“Tôi xem cậu chơi mới thấy vui.”

Ninh Thành hầm hừ tiếp tục chơi, 3 giây sau lại bị chỉ điểm giang sơn.

Tắt đèn, hai người ngâm nga quay về ký túc xá, Doãn Thiên ngâm nga nhạc nền Tiêu Tiêu Nhạc, Ninh Thành ngâm nga bài ca vòng 5.

Quách Chiến cả đêm không ngủ yên, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hai điệu nhạc thần thánh này.

Huấn luyện dần chuyển sang gian khổ. Mỗi ngày Lương Chính tăng lên một hạng mục tôi luyện ý chí, hôm nay là ngâm mình trong nước lạnh, ngày mai là chạy nước rút trên sườn dốc.

Doãn Thiên sợ nhất là ngâm mình trong nước lạnh.

Nước lạnh ở đây toàn là nước đá tan ra từ núi tuyết, người bình thường thò tay xuống đã rét buốt rồi, các đội viên huấn luyện tuyển chọn còn phải cởi trần, ngâm cả người xuống.

Đứng thẳng trong nước lạnh đã cực kỳ khó khăn, tim đập dồn dập, hô hấp cũng gian khổ. Đã vậy Lương Chính còn yêu cầu các đội viên không chỉ đứng thẳng, mà còn phải chìm sâu hết mức vào nước.

Chìm sâu hết mức, tức là chìm trong nước lạnh nín thở, chưa tới giờ thì không được ngoi lên.

Doãn Thiên suýt chiến bại ở hạng mục này.

Thể lực của cậu vốn đã không bằng hầu hết đội viên, ngồi trong nước chưa tới 1 phút đã cảm giác mình chết luôn rồi.

Lương Chính lại canh thời gian, không nín thở đủ 2 phút thì không được ngoi lên hít thêm không khí.

Mỗi lần chống chọi xong 2 phút để ngóc đầu khỏi nước, cậu đều nghĩ mình vừa chết một lần.

Doãn Thiên quá khứ đã chết rồi.

Bây giờ chỉ còn Doãn Thiên si mê Ninh Thành thôi.

Lúc nghỉ ngơi, cậu kể lại ý nghĩ lúc thiếu ô-xy của mình cho Ninh Thành, Ninh Thành hiển nhiên cũng rất mệt, đầu cũng hơi biêng biêng, mở miệng ra bèn nói, “Cậu đó, cẩu thì khoái ăn shit mà!”

Hai người cùng sửng sốt.

2 giây sau Doãn Thiên cười lăn lộn trên đất, ôm bụng bảo, “Ha ha ha ha ha lần đầu tiên thấy có người tự nhận mình là shit!”

Ninh Thành lần đầu chiến bại bởi Doãn Thiên, sửng sốt hồi lâu mới thầm thì, “Chậc, lần đầu tiên thấy có người bị nói là cẩu mà sung sướng thế.”

Doãn Thiên tiếp tục cười, cười đến hãnh diện, tươi như đóa hoa.

Người tí hon A khinh bỉ, “Ê anh đừng cười nữa, anh ta bảo anh là cẩu đó!”

Người tí hon B đổ dầu vào lửa, “Anh không phản kích à?”

Cậu lau nước mắt đáp, “Cẩu háo sắc thì có gì mà xấu hổ! Chúng mày khinh thường cẩu háo sắc à?”

Người tí hon A nói, “Khinh lắm.”

Người tí hon B nói, “Cực khinh.”

Cậu đắc ý bảo, “Chú cẩu háo sắc này là ngừi iu của Ninh mỹ nhân đó! Phục chưa?”

Người tí hon A run run.

Người tí hon B nói, “Hay là anh cắn anh ta một miếng coi, cẩu háo sắc cũng là cẩu mà.”

Doãn Thiên từ không gian ảo tưởng chui ra ngoài, thấy Ninh Thành chán nản ôm đầu gối ngồi bên cạnh như chú chó chăn cừu Đức bị Chihuahua đánh bại thì nổi hứng trêu đùa, nhào đến ôm chặt vai cậu.

Chó chăn cừu Đức hỏi, “Làm gì thế?”

Cẩu háo sắc cười không đáp, cắn chóp mũi chó chăn cừu Đức một cái, “Cắn cậu!”
Hết chương 35

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.