Edit + Beta: Vịt
"Cháo hải sản?"
Bác sĩ cản tay Tần Lỵ chuẩn bị đút cơm cho Tăng Bồi Trung, ngoài ra hết sức thất lễ cầm lấy một cái muỗng ở trong chén cháo quấy quấy, khơi lên nguyên liệu nấu ăn bên trong nhìn một chút, hung hăng cau mày, đè nén tức giận nói, "Tăng tiên sinh không thể ăn hải sản, bà Tần bà là cố ý đấy sao?"
Lại tới nữa, này không được kia không được, một hồi cháo quá nhiều, một hồi gạo quá cứng, gạo kia đều thành cháo rồi đâu còn có thể cứng, bác sĩ này chính là cố ý thêu chuyện!
Tần Lỵ nín tức mấy ngày rốt cục cũng giả bộ không được hiền lành hiểu chuyện nữa, giận tới đem cháo nặng nề đặt vào trên bàn, đề cao thanh âm quát lên, "Này không thể ăn kia không thể ăn, anh là muốn bỏ đói Bồi Trung sao! Rốt cuộc anh là chủ hay tôi là chủ, không cần anh phân phó tôi làm gì, chả lẽ tôi còn có thể cố ý hại chết chồng mình hay sao! Anh còn như vậy cẩn thận tôi từ —"
"Anh từ nhỏ đã dị ứng hải sản, hơi dính một chút liền sẽ khó thở thân thể sưng phù, Tiểu Lỵ, em không biết sao?" Tăng Bồi Trung vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, đôi mắt bởi vì ốm đau mà lộ ra vẻ càng ngày càng u ám vẩn đục liền thẳng tưng nhìn bà ta, u ám còn giống như là ác quỷ đến từ địa ngục.
Tần Lỵ nghẹn một cái, không nghĩ tới còn có vụ này, đầu óc lập tức mộng, cố gắng giải thích, Tăng Bồi Trung lại hoàn toàn không để ý bà ta.
"Bác sĩ Hoàng vất vả rồi, cậu cũng đi xuống ăn cơm đi, vợ không hiểu chuyện để cho ông bị ức hiếp rồi, tôi thay mặt cô ấy hướng ông nói xin lỗi." Tăng Bồi Trung nhàn nhạt dịch chuyển tầm mắt, nhìn về phía bác sĩ ôn hòa nói.
"Loại chuyện này đâu cần ngài tự mình nói xin lỗi." Bác sĩ Hoàng cau mày không vui nhìn Tần Lỵ một cái, khom lưng giúp Tăng Bồi Trung dịch dịch dụng cụ theo dõi điều trị nhỏ mang trên người, thanh âm ấm xuống khuyên nhủ nói, "Tằng tiên sinh, tôi biết ông thương người yêu, lại bởi vì cảm thấy mình sắp...... Hay là thay người thân cận chăm sóc đi, tôi vẫn chờ cùng ông uống rượu sơn trang tự ủ đấy, quản gia nói rượu kia đầu thu là có thể mở hũ rồi, ông nên bảo trọng thân thể."
Tăng Bồi Trung nghe vậy ánh mắt động một cái, trên mặt lộ ra một tia tiếu ý, khí tức âm trầm trên người cũng tản đi chút, trả lời, "Tôi biết...... Ông an tâm, rượu tôi nhất định có thể cùng ông uống, đầu thu là mùa tốt, sẽ có chuyện tốt phát sinh đấy."
Tần Lỵ nhìn không lọt Tăng Bồi Trung thân thiết với bác sĩ, nhưng thấy trên mặt hắn hiếm thấy lộ ra một tia tiếu ý, lại nhanh chóng thu lại tâm tình, hơi nghiêng người che cháo lại, đưa tay ôn nhu giúp hắn kéo kéo thảm, không nhìn bác sĩ, cố gắng tự nhiên chen vào nói, "Chuyện gì tốt? Tới lúc đó em cũng có thể hảo hảo cùng anh uống một chén, hai chúng ta nhưng là đã nhiều năm không có cùng uống rượu rồi."
Tăng Bồi Trung nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào trên hai mắt ôn nhu ẩn tình của bà ta, từ từ đưa tay sờ lên, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, nhưng mơ hồ có chút vặn vẹo, "Được, em cũng uống, chúng ta cùng nhau ăn mừng."
Tay bệnh nhân nhăn nheo lại thô ráp, sờ ở trên mặt một chút cũng không thoải mái, Tần Lỵ khẽ rũ mắt, nương động tác giúp hắn xoa chân dịch khỏi tay hắn, trên mặt vẫn như cũ mang theo cười, hỏi, "Cho nên rốt cục là chuyện tốt gì, nói đều câu lòng hiếu kỳ của em lên rồi." Đầu thu, Tăng Bồi Trung nhiều nhất hẳn cũng chỉ có thể sống được tới khi đó, là chuẩn bị lập di chúc hay là làm gì?
Nếu Tăng Bồi Trung có thể tại đầu thu qua đời, thế thì đúng là một chuyện vui đáng giá ăn mừng.
"Tới lúc đó em sẽ biết, nhưng là kinh hỉ lớn đấy." Tăng Bồi Trung thu tay lại, thoải mái tựa vào trong lưng ghế, tinh tế đánh giá một phen nét mặt bà ta, bởi vì nhớ tới cô con gái chưa ra đời, cho nên hơi chút hưng phấn, cố ý nói, "Chỗ Hạ Tùng anh đều thu xếp tốt rồi, lúc phán sẽ tận lực chiếu cố một chút, chỗ Xuân Hoa cũng rất tốt, đã miễn xử phạt hình sự, bồi thường dân sự anh để cho luật sư bồi thường gấp đôi, người nhà người bị hại tỏ vẻ sẽ không truy cứu nữa, đợi con bé ở trại an dưỡng thêm 2-3 tháng, an tâm cảnh sát, là có thể trở lại bồi em rồi."
Tần Lỵ nghe vậy tiếu ý ngụy trang trên mặt rốt cục chân thật chút, vui vẻ nhìn về phía hắn, cảm động nói, "Bồi Trung, vất vả anh rồi, đều do hai đứa nhỏ kia gây thất vọng, làm hại anh hiện tại kéo thân thể bệnh tật vì bọn nó lo liệu, đều nói con gái là cục nợ kiếp trước của cha mẹ, em thấy lời này một chút cũng không sai."
"Đúng a, một chút không sai, nhưng không phải chính là nợ sao, cuối cùng đều sẽ từng khoản hoàn lại." Tăng Bồi Trung cười phụ họa, chỉ nghe giống như là đang thuận theo cảm khái, nghĩ kỹ nhưng lại cảm thấy có chút lời ít ý nhiều.
Tần Lỵ lúc này đắm chìm trong tâm tình hai đứa con đều an lại hoàn toàn không nhận thấy được thái độ không đúng của hắn, thấy tính tình bởi vì ốm đau mà âm tình bất định của hắn hôm nay đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, tâm tư linh hoạt lên, lại nhu thanh dỗ hắn mấy câu, sau đó thử dò xét đề cập, "Bồi Trung, em nghe nói thủ tục Hoàng Đô phá sản đều gần xử lý xong rồi, anh xem lúc nào chúng ta cầm đồ trở lại? Lần này vì Hoàng Đô, anh ngay cả Trung Liên Thế Kỉ đều góp vào, tuy nói sớm đã làm chút an bài, nhưng rốt cục vẫn là tổn thất một chút. Công ty kia là lễ vật kết hôn anh tặng cho em, bây giờ cứ như vậy không có...... Đều là em không tốt, ngay cả lễ vật kết hôn anh tặng em đều trông coi không được......" Vừa nói hốc mắt liền đỏ, làm như tùy thời có thể rơi lệ.
Tăng Bồi Trung nhìn bà ta diễn, đột nhiên không muốn chơi với bà ta trò thâm tình gì đó, lãnh đạm nói, "Tần Lỵ, cô nguyện ý cùng tôi đăng ký kết hôn, có phải bởi vì tôi nguyện ý cho cô Trung Liên Thế Kỉ hay không? Cô cũng không phải lần đầu tiên trông coi không được đồ tôi tặng cho cô, khoản tài chính gây dựng sự nghiệp năm đó tôi giao cho cô bảo quản, cô không phải cũng lén lút cầm đi lấp lỗ thủng nợ nước ngoài cho anh trai cô sao? Người Tần gia các cô a, đều là không có tâm, vì ích lợi, chuyện bẩn gì cũng có thể làm ra."
Biểu tình khổ sở tự trách của Tần Lỵ cứng ở trên mặt, tay không tự chủ thu chặt, không rõ hắn tại sao lại âm dương quái khí lên, kéo kéo khóe miệng nhạt nhẽo giải thích, "Năm đó không phải là không hiểu chuyện sao, em chính là nhất thời hồ đồ...... Bồi Trung, em hiện tại là thật lòng với anh, anh đã hoài nghi em, vậy dứt khoát chúng ta ly hôn, em tịnh thân xuất hộ (*). Sau khi ly hôn em chỉ cầu có thể ở bên cạnh anh bồi anh một đoạn cuối cùng, năm đó là em có lỗi với anh, cho nên em......"
((*) tịnh thân xuất hộ: ra đi mà không mang theo cái gì)
"Buông tay, đau quá." Tăng Bồi Trung động động chân bị bà ta cứ luôn cầm lấy, tầm mắt chuyển đến trên thức ăn trên bàn, nhàn nhạt nói, "Tôi đói rồi, Tiểu Lý, cho người lại mang chút đồ ăn lên, không nên hải sản."
Trợ lý an tĩnh trông coi ở góc nghe vậy gật đầu đáp lại, xoay người ra cửa.
Tự tình và tự bạch của Tần Lỵ bị cắt đứt, trong lòng hết sức khó chịu, lại nghe đối phương nhắc tới chuyện hải sản, nhất thời cư nhiên không biết nên ứng đối thế nào, trong lòng biệt khuất tới lợi hại.
"Hảo hảo sống đi, Hoàng Đô không phải là cô nên nghĩ tới, nó cho dù phá sản rồi, cũng có người nên tiếp nhận nó tiếp nhận." Tăng Bồi Trung nghiêng đầu nhìn về phía bà ta, mặt mày mang theo không kiên nhẫn, "Cô muốn ly hôn thì ly đi, tôi nguyện ý ký. Cũng đừng nói gì mà tịnh thân xuất hộ, lúc cô tới nhưng là hai tay trống trơn cái gì cũng không mang theo. Sau khi ly hôn tôi sẽ không cho cô một phân tiền, team của Địch Xuân Hoa bên kia tôi cũng sẽ dừng lại, đừng nói tôi uy hiếp cô, Tần Lỵ, tôi chỉ muốn yên ổn trải qua đoạn cuộc sống cuối cùng này, cô quá ồn ào."
Lời này cơ hồ coi như là trực tiếp xé rách mặt, Tần Lỵ trong lòng cả kinh, hiểu lấy lui làm tiến ở chỗ Tăng Bồi Trung đã không thể thực hiện được, khẽ cắn răng, dứt khoát khóc lên, ủy ủy khuất khuất đem lời lúc trước nói muốn ly hôn quy thành loại nhất thời kích động tức giận.
Tăng Bồi Trung chẳng ừ chẳng hữ, chờ trợ lý sau khi mang thức ăn mới lên phối hợp ăn cơm, hoàn toàn không để ý bà ta.
Tần Lỵ lúng ta lúng túng bồi ngồi ở một bên, tự mình lau nước mắt tìm lối thoát, trong lòng hận vô cùng.
Nhịn thêm mấy tháng, chờ thêm mấy tháng đối phương chết rồi, ngày tươi đẹp tới rồi. Hoàng Đô không cần thì không cần, không sao cả, chịu đựng được Tăng Bồi Trung, đó chính là thắng lợi.
Thời gian chuyển tới đầu tháng tám, chương trình mà Hoa Đỉnh cùng đài truyền hình hợp tác tiến hành siêu hot, nhanh chóng lăng xê hot mấy người chơi. Cùng một thời gian, Hoa Đỉnh đứng ra tiếp quản cục diện rối rắm sau khi Hoàng Đô phá sản, lấy một loại Cùng một thời gian thổ hào không thiếu tiền nhanh chóng ổn định thị trường giới giải trí từ sau khi Hoàng Đô sụp đổ liền bắt đầu không ngừng rung chuyển, nhảy trở thành công ty đại bài có thể đánh đồng với các công ty giải trí nổi tiếng khác.
Nghệ sĩ của Hoa Đỉnh cũng bắt đầu nước lên thì thuyền lên, tài nguyên càng ngày càng tốt, điên cuồng xoát cảm giác tồn tại. Các IP lớn nổi tiếng lúc trước được Hoa Đỉnh thu mua bắt đầu tập trung vào cải biên quay chụp, hung hăng mang theo một lớp hướng gió của giới giải trí.
Đầu tháng chín, đại học Q khai giảng, Hạ Bạch ở Hoa Đỉnh bận rộn một tháng chụp chụp các loại chạy về ký túc, sinh vô khả luyến (*) gửi tin nhắn cho Địch Thu Hạc, tỏ vẻ mình muốn tạm dừng công việc một tháng, hảo hảo xử lý chuyện trường học.
((*) sinh vô khả luyến: Cuộc sống đã không còn bất kỳ người chuyện nào có thể lưu luyến)
Địch Thu Hạc vội vàng tỏ vẻ, nghỉ ngơi một chút, phải nghỉ ngơi, việc học quan trọng nhất, mặc kệ mấy người Hoa Đỉnh đi tìm chết, ông chủ anh đây đều là phủi tay, bà chủ Hạ Bạch đây hoàn toàn có thể càng mặc kệ, anh bây giờ liền yêu cầu Kha Sử luôn khoác hào quang mà Hạ Bạch cho người mới của Hoa Đỉnh đi khấu từ lợi nhuận cuối năm! (Chỗ này rối rắm vc =.= tui chả hiểu gì hết dịch lung tung đấy)
Hạ Bạch dựng thẳng lông mày, tức giận, lạch cạch lạch cạch gõ chữ: Anh nói ai là bà chủ?! Anh làm ông chủ phủi tay còn có lý sao? Có phải muốn cãi nhau hay không!
Địch Thu Hạc kinh sợ, lập tức nhận sai, sâu sắc kiểm điểm vấn đề lỗi sai dùng từ và thái độ công việc của mình, sau đó gọi một cú điện thoại tới.
"Biết sai rồi?" Hạ Bạch nhận điện thoại, có ý lạnh nhạt hỏi.
"Biết sai rồi, em mới là ông chủ, anh là bà chủ." Địch Thu Hạc mang theo thanh âm cười tuyền tới, sau đó dừng một chút, thấp giọng nói, "Tiểu cẩu tử, anh nhớ em lắm."
Mặt căng cứng của Hạ Bạch lập tức dịu xuống, nằm bò lại trên bàn, chọt chọt con cún nhỏ bằng vàng trang trí trên bàn, trầm thấp "Ừ" một tiếng.
Hai người đều không nói chuyện, nỗi nhớ không tiếng động tràn ngập.
"Đã hơn một tháng không gặp rồi." Địch Thu Hạc đột nhiên mở miệng, trong thanh âm mang theo một tia cẩn thận, "Tiểu cẩu tử, tổ phim ở chung ban đầu rất thành công, nếu không anh chỉnh một chút sắp xếp phần diễn, cuối tuần này về tìm em......"
"Chủ nhật em phải bồi sư phụ đi gặp bạn, trước khai giảng đã đáp ứng rồi>" Hạ Bạch tiếc nuối mở miệng cắt đứt lời anh, ngừng vài giây, sau đó mạnh mẽ bày ra ngữ khí khoan khoái, nói, "Anh quay phim thật tốt, chờ khoảng thời gian khai giảng này bận rộn xong em liền bay qua tìm anh, không cho phép anh chạy loạn, em sẽ để cho trợ lý Vương nhìn anh, hiểu?"
Địch Thu Hạc nhìn một cái ngày khoanh trên lịch, trong mắt hiện lên một tia mất mát, ngữ khí lại giống như thường ngày, ôn nhu đáp, "Được, anh quay phim thật tốt, chờ em tới tìm anh."
"Ừ, em rất nhanh liền qua."
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Bạch có chút khó chịu dụi dụi tóc, chọt lịch.
Làm sao vẫn chưa tới, vừa rồi ngữ khí của Địch ba tuổi thật là đáng thương muốn chết...... Phiền phiền phiền! Làm sao vẫn chưa tới mồng 7 tháng 9! Đi sinh nhật kinh hỉ của đại gia hắn! Đất khách quả thực là chuyện vô lý nhất tàn khốc nhất trên thế giới này!
Tần Lỵ mắt thấy Hoa Đỉnh chiếm lấy thị trường lưu lại sau khi Hoàng Đô phá sản, nhìn nó ngày từng ngày lớn mạnh, cho tới lúc thay thế vị trí của Hoàng Đô ở giới giải trí, giận đến ngực đều đau!
Vốn hết thảy đều nên là của bà ta! Trung Liên Thế Kỉ đều nên là của bà ta! Đều tại Tăng Bồi Trung, đột nhiên trở mặt trở nên âm tình bất định, thứ vốn đã đáp ứng toàn bộ đều không thực hiện, chỉ biết cau mặt cho bà ta nhìn!
Cũng đã nửa chân bước vào quan tài rồi, không thể đàng hoàng ngoan ngoãn phục tùng sao!
"Bà Tần, tiên sinh mời bà qua." Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, thanh âm của quản gia tiểu viện xuất hiện ở ngoài cửa.
Bà ta cả kinh, nhanh chóng thu liễm tâm tình tắt máy tính, chỉnh lại một chút tóc và quần áo, bày ra bộ dạng ôn nhu hiền lành, đứng dậy đi mở cửa.
"Tới rồi?"
Tăng Bồi Trung tựa vào trong xe lăn, người thoạt nhìn càng thêm yếu hơn hai tháng trước, thanh âm phát ra nếu không lắng nghe, cơ hồ nghe không được nữa.
"Anh không phải đang ngủ trưa sao, sao lại dậy rồi?" Tần Lỵ bày ra bộ dạng quan tâm bước nhanh đi qua, cầm lấy tay hắn đặt ở trên tay vịn xe lăn, lông mày cau lại, "Bác sĩ nói anh hiện tại tốt nhất nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, phải ít hoạt động."
"Dù sao đều là chờ chết, ngồi chờ chết với nằm chờ chết có khác gì nhau." Tăng Bồi Trung cười cười, cầm ngược lại tay bà ta, nói, "Anh chính là nằm không được, cũng lo lắng em lại chạy, anh phải luôn luôn nhìn em, mùa thu sắp đến rồi, em phải hảo hảo ở bên cạnh anh."
Tần Lỵ chịu đựng kích động tránh khỏi tay hắn, ngượng ngùng nói, "Sao gần đây đột nhiên trở nên dính người vậy, mùa thu đã sớm tới, Xuân Hoa ở trong bệnh viện cũng đã sắp 3 tháng rồi, anh xem lúc nào có thể để cho con bé về......"
"Rượu tới rồi."
Bác sĩ đột nhiên xuất hiện cắt đứt lời bà ta, tiến lên đặt rượu vào trong tay trợ lý, sau đó không nhìn Tần Lỵ, đẩy xe lăn của Tăng Bồi Trung, đẩy người tới dưới tàng cây trong sân, vừa giúp hắn chính dụng cụ trên người vừa nói, "Tằng tiên sinh, chỗ này đi, nơi này ánh sáng tốt, nữ nhi hồng ông cho người chuẩn bị cũng đã lấy ra, tùy thời có thể chôn xuống."
"Được, cực khổ cậu rồi." Tăng Bồi Trung cười cười, tầm mắt rơi vào trên một cái hố mới dưới tàng cây cách đó không xa đào ra, thỏa mãn nói, "Cũng không biết con bé sau khi lớn lên, có thích uống rượu hay không."
Bác sĩ cũng cười theo, trả lời, "Có thích hay không đều là tâm ý của ngài, con bé sẽ vui vẻ."
"Sẽ vui vẻ thì tốt......" Thanh âm Tăng Bồi Trung từ từ thấp xuống, lại rất nhanh tinh thần mạnh lên, mang trên mặt mong đợi, thở dài nói, "Mùa thu tốt a, mùa không lạnh không nóng, trái cây gì đó đều chín, mùa đẹp a."
Bác sĩ đem vò rượu nhỏ trong tay trợ lý nhận lấy đặt tới trên bàn nhỏ trước mặt hắn, sau đó bồi hắn ngồi vào bên cạnh bàn, an tĩnh bầu bạn.
Tần Lỵ sau một bước đi ra ngoài, không nghe thấy đối thoại lúc trước của bọn họ, chỉ nghe được câu cảm thán cuối cùng của Tăng Bồi Trung, tới gần sau đó mới chú ý tới một cái hố sâu mới đào dưới tàng cây, trên mặt treo tiếu ý ôn nhu, hỏi, "Cái gì mà sẽ vui vẻ là tốt rồi? Bồi Trung là muốn ăn trái cây sao, có muốn để cho người hầu chuẩn bị nước trái cây lên không? Cái hố này là làm gì?"
Nghe được thanh âm bà ta, nụ cười trên mặt Tăng Bồi Trung nhàn nhạt, sau đó lại sâu lên, ánh mắt vốn dần dần ảm đạm giống như hồi quang phản chiếu đột nhiên trở nên có tiêu cự, thanh âm trở nên rõ ràng dày nặng rất nhiều, quay đầu lại hướng bà ta vẫy vẫy tay, thân mật gọi, "Tiểu Lỵ tới đây, bồi anh uống một chén."
Tần Lỵ thuận thế ngồi vào bên cạnh hắn, cau mày giận dữ, "Uống gì mà uống, thân thể anh hiện tại sao có thể uống rượu." Lời tuy là nói như vậy, tay lại đưa tới giúp đỡ chỉnh chỉnh chỉnh chén rượu trên bàn nhỏ, trong lòng suy đoán Tăng Bồi Trung gần đây vẫn nằm trên giường hôm nay đột nhiên ồn ào trận này có phải hồi quang phản chiếu đại nạn tới rồi hay không, trong lòng nhịn không được khoái trí.
Bị giày vò lâu như vậy, bà ta đã sớm đầy bụng oán khí.
Bác sĩ ngồi bên kia thấy thế ở trong lòng cười lạnh một tiếng, dịch chuyển tầm mắt.
Tăng Bồi Trung nắm chặt tay bà ta chỉnh chén rượu, cười trả lời, "Được, chúng ta trước không uống, em trước bồi anh tắm nắng."
Tay bị đối phương nắm tới có chút đau, nhưng Tần Lỵ trong lòng có mong đợi, chút đau này cũng trở nên có thể chịu được, trong lời nói càng thêm quan tâm ôn nhu.
Lần tắm nắng này chính là mấy tiếng, Tăng Bồi Trung hiếm thấy giữ vững thanh tỉnh, không có chịu không được ngủ mất hoặc là ngất đi, còn mơ hồ chút chút khuynh hướng càng phơi càng tinh thần.
Mong chờ trong lòng Tần Lỵ rơi vào khoảng không, đã sớm ngồi không yên, nhưng tay cứ bị Tăng Bồi Trung lôi kéo, dùng cớ gì đó đều rút không ra, chỉ có thể nhẫn nại tính tình ngồi cùng, lúc này thấy mặt trời chết tiệt rốt cục sắp xuống núi, nhanh chóng ôn nhu khuyên nhủ, "Bồi Trung, vào nhà đi, mặt trời sắp xuống núi rồi."
Bác sĩ cũng cau mày nhìn mặt trời một cái. Làm sao đến bây giờ còn không có tin tức truyền đến, chẳng lẽ...... Hắn nhìn sắc mặt Tăng Bồi Trung từ từ trầm xuống, chân mày càng nhíu chặt.
Điện thoại trong tay trợ lý đột nhiên vang lên mãnh liệt, Tăng Bồi Trung chợt quay đầu nhìn sang, tay Tần Lỵ bị hung hăng cầm một cái, đau tới hít vào một ngụm khí lạnh.
"Vâng, tốt, tôi hiểu rồi." Trợ lý lập tức nhận điện thoại, sau đó nhìn về phía Tăng Bồi Trung gắt gao nhìn mình chằm chằm, vui vẻ trả lời, "Sinh rồi, tiểu thư rất khỏe mạnh, 6 cân 6 lạng (=3,3kg), là một con số tốt, bên kia quay video của tiểu thư, lúc này hẳn gửi tới rồi."
Thân thể căng thẳng của Tăng Bồi Trung đột nhiên buông lỏng, đột nhiên sảng khoái cười to hai tiếng, phất tay, "Chôn rượu, mọi người cùng tôi uống một chén!"
Bác sĩ cũng thả lỏng, ngoắc tay gọi quản gia tiểu viện chờ ở góc để cho hắn đi an bài chuyện chôn nữ nhi hồng, sau đó mở ra rượu trên bàn nhỏ, rót cho Tăng Bồi Trung và mình một chén, cùng hắn nhẹ nhà cụng một cái, vui vẻ nói, "Chúc mừng."
Tăng Bồi Trung đầy mặt hồng quang nâng chén lên uống hết, lại thúc giục trợ lý đi nhận video, người giống như là đột nhiên trở nên khỏe mạnh, hết sức tinh thần.
Tần Lỵ bị mấy người triệt để không nhìn tới thấy một loạt hành động khó hiểu này của bọn họ, tỉ mỉ suy nghĩ lời trợ lý vừa nói, lại nhìn một cái quản gia đang chôn rượu, trong lòng toát ra phỏng đoán đáng sợ, mạnh mẽ chống đỡ bình tĩnh hỏi, "Bồi Trung, các anh đang chúc mừng cái gì, em làm sao không rõ......"
"Đương nhiên là chúc mừng anh được thiên kim, rượu ra đời của con gái anh, em cũng tới uống một chén." Tăng Bồi Trung nghiêng đầu nhìn bà ta, đột nhiên cầm lấy vò rượu đem cả bình rượu đổ trên người bà ta, thấy bà ta chật vật tránh né, cười tới càng thêm vui vẻ.
Tần Lỵ bị rượu tưới mông lung phút chốc, sau khi hoàn hồn nhanh chóng trốn cách hắn mấy bước, dịch rượu biến mất trên mặt, nhìn một cái Tăng Bồi Trung cười đến tràn đầy ác ý, lại nhìn một cái những người khác trong sân đều lãnh mạc trào phúng nhìn bà ta, chợt hoàn hồn, vặn vẹo hỏi, "Các người đang đùa bỡn tôi? Tăng Bồi Trung, anh một phế vật sắp chết như vậy, ở đâu ra bản lĩnh sinh con gái! Anh đang gạt tôi có đúng hay không?"
"Đúng a, tôi đang lừa cô." Tăng Bồi Trung đem vò rượu nện trên mặt đất, lấy khăn ra lau tay, tựa vào trong xe lăn nhìn bà ta, không che giấu ác ý của mình nữa, "Hết thảy đều là lừa gạt cô, mục đính là vì xem trò cười của cô, hiện tại con gái tôi vừa ra đời, con gái cô cũng nên đi làm một kẻ điên chân chính."
"Anh có ý gì?" Biểu tình Tần Lỵ đại biến, nhào qua đè lại vai hắn liều mạng lắc, gấp giọng hỏi, "Anh làm gì Xuân Hoa? Nói rõ ràng, anh làm gì Xuân Hoa!"
Bác sĩ thấy thế vội vàng tiến lên kéo bà ta ra, cau mày chắn bên cạnh Tăng Bồi Trung.
Tăng Bồi Trung bị kịch liệt lắc một trận đột nhiên dùng sức ho khan, muốn ổn định hô hấp, tinh khí trên mặt đột nhiên toàn bộ biến mất không thấy, sắc mặt trở nên xám hơn trước kia, thanh âm cũng thấp lại, ác ý và sung sướng trong mắt càng thêm nồng đậm, nhìn về phía Tần Lỵ ngã ngồi trên mặt đất, trả lời, "Tần Lỵ, cô chỉ quan tâm đứa con gái điên của cô, cũng không quan tâm một chút đứa con trai hiện tại còn ở trong tù sao? Phạm Đạt cũng không phải loại người dễ lừa gạt, cô với Địch Biên năm đó hại Phạm Liên Tú thế nào, ông ấy hiện tại đều nhất thanh nhị sở, Tần Lỵ a Tần Lỵ, đây đều là báo ứng, hảo hảo hưởng thụ nửa đời sau tuyệt vọng của cô đi." Nói xong sung sướng cười mấy tiếng, lại ngăn không được ho khan, cả người mềm nhũn trong xe lăn, từ từ trượt xuống.
"Tằng tiên sinh!" Bác sĩ nhanh chóng ôm lấy hắn một lần nữa ổn định ở trong xe lắn, sốt ruột muốn đẩy hắn vào nhà.
"Không cần, vô dụng......" Tăng Bồi Trung đè lại tay hắn, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự trong sân u ám, do dự, đứt đoạn nói, "Tiểu Lý đâu...... Video làm sao còn chưa...... Gửi tới......"
Bác sĩ thấy thế trong lòng lộp bộp một tiếng, mơ hồ cái gì, thấy trợ lý cầm lấy một cái tablet đi ra, nhanh chóng nhận lấy đồ, tìm video mở ra, đưa tới trước mặt Tăng Bồi Trung, ôn thanh nói, "Tằng tiên sinh, video tới rồi, mau xem, tiểu thư đang khóc, trong thanh âm khí thế mười phần, là một bảo bảo rất khỏe mạnh rất đẹp, ngài xem."
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh to rõ từ trong máy tính truyền ra, ánh mắt Tăng Bồi Trung đã hết sức ảm đạm miễn cưỡng tụ một chút ánh sáng, con ngươi hoạt động, tầm mắt định ở trên người đứa nhỏ trong màn hình đang duỗi chân khóc, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười, đưa tay nhận lấy máy tính, nhẹ nhàng sờ sờ màn hình, sau đó giống như ôm trẻ con ôm máy tính vào lòng, vụng về mà lắc lư, nhắm mắt lại, "Nha đầu không khóc, ba ba ở đây...... Không khóc...... ba ba ở bên con......"
Tiếng khóc nỉ non biến mất, video kết thúc.
Tăng Bồi Trung cẩn thận ôm máy tính đầu chợt thấp xuống, vẫn duy trì nụ cười trên mặt, triệt để không có thanh âm.
"Tiên sinh?" Trợ lý Tiểu Lý thử thăm dò gọi hắn, lại không nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Bác sĩ đưa tay sờ sờ mạch đập chỗ cổ hắn, dùng sức nhắm mắt lại, hít sâu một hơi đè xuống tâm tình, vành mắt đỏ đứng dậy, nhìn một cái cái hố vừa lấp dưới tàng cây, đi vòng qua vịn xe lăn, giọng khàn khàn, "Đều dựa theo kế hoạch lúc trước làm đi, để cho Tằng tiên sinh đi được an tâm." Nói xong nhìn về phía Tần Lỵ vẫn như cũ ngồi dưới đất, biểu tình lạnh nhạt, bổ sung, "Đuổi bà ta đi, chủ nhân của nơi này là Địch Thu Hạc tiên sinh, đừng để cho bà ta làm bẩn địa phương."
Trợ lý Tiểu Lý lúc này mới kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, nhìn về phía Tăng Bồi Trung trong xe lăn cúi thấp đầu bất động, tay thu chặt lại buông lỏng, hầu kết giật giật, cúi đầu, "...... Vâng."
Một tiếng khó chịu, cổng sơn trang ôn tuyền ở trước mắt đóng lại, Tần Lỵ bị bảo an sơn trang cả người cùng hành lý cùng ném ra, bối rối chớp mắt mới kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, chật vật nhào tới đập cửa, hét lớn, "Để tôi đi vào! Tăng Bồi Trung có phải đã chết hay không? Hắn có phải đã chết hay không? Tôi là vợ pháp định của hắn, hắn chết rồi nơi này là của tôi, các người dựa vào cái gì đuổi tôi đi! Để tôi đi vào!"
Không ai để ý bà ta, người ở bên trong thậm chí tắt đèn cổng sơn trang.
Bốn phía đột nhiên tối xuống, Tần Lỵ lui về phía sau hai bước ngã ngồi trong hành lý đầy đất, trong đầu không ngừng quanh quẩn bộ dạng trước lúc chết của Tăng Bồi Trung, tay từng lắc đối phương đột nhiên run rẩy, sau đó lại nghĩ tới lời Tăng Bồi Trung nói, đại não đột nhiên thanh tỉnh, lo lắng cầm lấy điện thoại gọi cho luật sư của Địch Hạ Tùng, ngoài ý muốn cư nhiên gọi được.
"Bà Tần." Còn không đợi bà ta hỏi thăm, đối phương đã trước hết mở miệng, thái độ rất kém, giống như là đè ép tính tình, "Vụ này của con trai bà tôi không quản được nữa! Tôi ở bên ngoài bôn tẩu khắp nơi, tranh thủ phán nhẹ cho cậu ta, cậu ta lại ở bên trong quát tháo ẩu đả, gia tăng áp lực của tôi, bà mời cao minh khác đi, tôi phục vụ không nổi nữa!" Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
"Alo? Không, luật sư Hà chúng ta có chuyện...... Alo?"
Còn không đợi bà ta kịp phản ứng, lại một cuộc điện thoại gọi tới, lần này là cảnh sát.
"Bà tần, con bà ở trong ngục ẩu đả với người khác, trọng thương người khác, bản thân cũng tổn thương hạ thể, bà nhanh tới bệnh viện một chuyến đi."
Tần Lỵ cảm giác mình đại khái là nghe lầm cái gì, nhu nhu trán hỏi, "Cảnh sát, anh nói con tôi bị thương chỗ nào?"
"Hạ thể, bác sĩ nói muốn khôi phục khả năng có chút khó khăn." Cảnh sát trả lời ngược lại hết sức ngay thẳng, ngữ khí còn mơ hồ mang theo một tia đồng tình, nơi đó của một người đàn ông phế đi, sau này cho dù ra tù, tâm tính điều chỉnh không tốt, đời này đoán chừng liền xong rồi.
Muốn khôi phục khả năng có chút khó khăn......
Bộp.
Điện thoại trong tay Tần Lỵ trượt xuống nện trên mặt đất, trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.