Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 60




“Điều này cũng không thể xem như lời đồn được. Theo lý, nếu nói cho Ngô Kế Thanh, bởi vì Tô Duy Thượng vào trước một đêm địch tập kích, đã ở phụ cận đê đập khu 80, thực hiện một ít hành vi kỳ quái. Chúng ta cũng không có nói sai.” Cảnh Hạ bất đắc dĩ nhún vai, tiếp tục nói: “Hắn đúng là trước một đêm luôn ở phụ cận đê đập để tìm đồ, tìm cả đêm.”

“Cờ – rắc –” Sau một tiếng vang thanh thúy do chìa khóa khép lại, Kỳ Dương đem cánh cửa rương sắt rắn chắc nặng nề kia đóng lại, mùi máu tươi đậm đặc gay mũi trong phòng lập tức bớt đi không ít, làm cho Cảnh Hạ phải thở gấp hít khí.

Ngón tay của Kỳ Dương như có như không gõ gõ lên trên cái rương sắt kim loại, phát ra thanh âm tiết tấu, nói: “Chỉ đáng tiếc là, người mà tôi phái đi giám sát vẫn luôn không phát hiện được hắn đến cùng là đang tìm thứ gì. Tôi có một loại dự cảm, nếu như có thể biết rõ, đại khái có thể hiểu biết càng nhiều đối với thứ nguyên không gian cá nhân của hắn.”

Vẻ mặt Cảnh Hạ lập tức đình trệ, sau đó liền che giấu, kéo ra khóe môi lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Anh xem đây là loại dự cảm gì, giác quan thứ sáu của phụ nữ sao?”

Mẫn cảm nhận ra được trong lời nói của thanh niên rất khác với ý vị trêu chọc thường ngày, Kỳ Dương lập tức cảm thấy có chút không đúng.

Đôi mắt nhã nhặn đẹp đẽ hơi nheo lại, Kỳ Dương cao thấp đánh giá Cảnh Hạ hồi lâu, còn chưa mở miệng, bỗng nghe được Kỷ Xuyên Trình lên tiếng dáng gãy suy nghĩ của hắn: “Cố ý để cho vài dị năng giả nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu và Ngô Kế Thanh, tuy để đạt đến hiệu quả mà chúng ta muốn, xác thực vẫn có một chút mạo hiểm.”

Linh quang lóe lên trong đầu bỗng dưng bị cắt đứt, Kỳ Dương quay đầu nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình, bác bỏ nói: “Tôi không cho rằng như vậy là mạo hiểm, ít nhất thì mấy người dị năng giả đó sẽ không có khả năng đem sở nghiên cứu khai ra đâu, cho nên Tô Duy Thượng vĩnh viễn sẽ không biết…”

Thấy lực chú ý của Kỳ Dương đã bị kéo về một hướng khác, Cảnh Hạ rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cậu bất động thanh sắc nắm lấy Tiểu Hắc tròn vo đang sợ hãi cuộn mình, cách một tầng hơi mỏng, tựa như có thể cảm giác được da lông trên thân thể nhỏ nằm trong lòng bàn tay cậu đang run nhẹ, nhiệt độ ấm áp kia làm cho cậu căn bản không có cách nào đem một vật nhỏ như vậy liên tưởng cùng một chỗ với những con thú biến dị giết hại nhân loại.

Đôi mắt Cảnh hạ từ từ trầm lại, nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình. Người sau vừa lúc cũng liễm mi nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa, giống như hiểu được điều mà cậu muốn nói.

Cậu tuyệt đối sẽ không có khả năng để cho Kỳ Dương biết chuyện Kỷ Kỷ đã từng nuốt phải viên đá nhỏ màu lục kia, lại càng không thể để cho Kỳ Dương biết… Sở dĩ Tô Duy Thượng muốn thừa dịp ban đêm đi khu 80 tìm đồ, là vì Kỷ Kỷ này cũng ngày đó đã từng cùng cậu đi khu 80, lại nuốt luôn một viên bảo thạch màu xanh nhạt.

Rất nhiều chứng cứ và manh mối làm cho Cảnh Hạ dứt khoát hiểu được, Kỷ Kỷ tuyệt đối là biết về không gian của Tô Duy Thượng.

Đại khái là vào thời điểm bọn họ lần đầu nhìn thấy Tô Duy Thượng, Kỷ Kỷ đã không ngừng ám chỉ.

Muốn bổ nhào vào cào, lại mang địch ý thực lớn, luôn cố ý va chạm vào khối lục ngọc giấu trên người Tô Duy Thượng.

Những điều này đều là nó nhắc nhở cho mình, chỉ tiếc là Cảnh Hạ vẫn luôn không phát hiện được.

Trên người Kỷ Kỷ giấu nhiều bí mật như vậy khiến Cảnh Hạ cảm thấy một tia trầm trọng, cậu còn chưa có cơ hội nới rõ với Kỷ Xuyên Trình, cũng có chút sợ hãi đối với ý tứ thái độ của đối phương.

Kỷ Xuyên Trình vẫn luôn có thái độ không thèm hỏi tới đối với Tiểu Hắc, không yêu thích, cũng không chán ghét. Nhưng dù sao đây cũng là một thú biến dị, hơn nữa là một thú biến dị duy nhất có ảnh hưởng quan trọng đối với nghiên cứu biến dị.

Trong mối quan hệ tình nhân này, Cảnh Hạ cũng không chạm tới được suy nghĩ của Kỷ Xuyên Trình. Cậu chỉ có thể âm thầm mà nghĩ: nếu như Kỷ Xuyên Trình cũng kiên trì muốn đem Kỷ Kỷ đưa vào sở nghiên cứu tiến hành nghiên cứu, như vậy… Cậu tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.

“Lần này tới chủ yếu là muốn cùng các cậu nói một chút về chuyện sau khi Tô Duy Thượng rời khỏi sở nghiên cứu, tuy hắn đối với loại tình cảnh này đã làm ra một ít hành động, nhưng người mà tôi phái đi sẽ ảnh hưởng tới hắn, cho nên không cần phải lo lắng kết quả.” Kỳ Dương giễu cợt một tiếng, nói: “Nếu như không phải là vì vấn đề nhân phẩm, tôi khả năng còn có thể đối với người tâm cơ thâm trầm này sinh ra một chút hảo cảm. Có thể lừa gạt người khác đến loại trình độ này, thực không biết có phải đến cả bản thân mình cũng là bị chính mình lừa gạt hay không.”

Cảnh Hạ nghe vậy, kinh ngạc hỏi: “Hắn thế nào rồi?”

“Số 3 báo cáo là, hắn trong một lần nhiệm vụ đã cố ý bị thương chiếm được sự đồng tình của Ngô Kế Thanh và những đội viên khác. Đáng tiếc chính là, người mà tôi đã xếp vào trong đội ngũ của bọn hắn đã bí mật nói với những người khác, Tô Duy Thương là cố ý lộ ra sơ hở để thú biến dị tấn công.” Nói xong, Kỳ Dương còn cảm khái thở dài một tiếng nói: “Làm được đến loại trình độ này, coi như cũng…”

“Thật liều mạng.” Cảnh Hạ không tự giác mà bổ sung nửa câu nói sau của hắn.

“Phốc, đúng vậy.” Quả nhiên không hổ là Tiểu Hạ Tử đệ đệ, nếu như hắn chỉ là một thú biến dị, tôi nhất định phải đem hắn trở thành tiêu bản của mình, rồi treo lên trước giường phòng ngủ, vào lúc mỗi tối đi ngủ đều thưởng thức.” Dừng một chút, giọng của Kỳ Dương lại đè thấp xuống, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp: “Cũng giống như cái thứ này vậy. Chờ các loại thực nghiệm chấm dứt, tôi nhất định sẽ đối đãi thật tốt với nó.”

“Phanh –”

Phảng phất như tiếng hộp thùng va chạm, rương sắt màu đen trên bàn kịch liệt rung chuyển một cái. Trước mắt Cảnh Hạ đột nhiên hiện ra cái xương trắng đục màu kia, miệng vết thương hư thối biến thành màu đen, trong lòng liền cảm thấy căng thằng, bỗng nhiên lại nghĩ tới ba người trợ thủ đã chết đi trong lời của Kỳ Dương.

Cậu liền cúi đầu, đã nhìn thấy bên trên cổ tay bên phải của Kỳ Dương có một vết sẹo vặn vẹo ngoằn ngoèo, giống như là con rết, xấu xí nổi lên trên da.

Cảnh Hạ sửng sốt, theo bản năng hỏi thăm: “Đây là vết sẹo lưu lại… lúc anh thiếu chút nữa bị đầu thú biến dị kia cắn mất tay sao?”

Kỳ Dương nghe vậy, đôi mắt thấp xuống nhìn lại tay phải của mình. Ánh mắt lúc chạm đến vết sẹo khó coi kia thì đột nhiên lại trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: “Ừ, chính là lúc đó. Lúc trước thiếu chút nữa bị trực tiếp cắn xuống, nếu cái này mà thật bị bị phế đi, ngày hôm nay các cậu cũng sẽ không nhìn thấy cái thứ buồn nôn này rồi.”

Kỷ Xuyên Trình cau mày lại: “Nếu đã để cho Tần Sở tiếp nhận, tại sao lại không xóa đi vết sẹo này?”

Kỳ Dương lắc lắc tay, như lẽ đương nhiên nói: “Khó gặp được một thứ có thể làm tôi ăn mệt đến như vậy, lưu vết sẹo này lại để cảnh báo. Dù sao cũng là do tôi nhờ gửi, lại khiến cho ba người vô tội phải chết đi, chuyện này…” Ngữ khí từ từ ngưng trọng, đôi mắt Kỳ Dương híp lại: “Chuyện này, về sau sẽ không phát sinh lần nữa.”

Giống như là đáp lại lời hắn nói, từ trong rương truyền ra một tiếng gầm nhẹ rầu rĩ, thanh âm sợ hãi, âm cuối vẫn còn run rẩy.

Sự thương cảm vốn rất ít ỏi trong lòng Cảnh Hạ triệt để biến mất sạch sẽ, cậu nhẹ giọng thở dài một hơi, cũng không có ý định nói gì nữa.

Kỳ Dương cùng Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình lại hàn huyên vài câu, liền mang theo cái rương nặng nề kia đem ra ngoài. Cảnh Hạ nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, cau mày, tâm tình trầm trọng, không biết phải nói gì mới tốt.

“Nhân loại và thú biến dị, gần như không thể hòa bình thống nhất được.”

Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai Cảnh Hạ, cậu theo phản xạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú khắc sâu của Kỷ Xuyên Trình vẫn như trước không có một chút biểu tình nào, trầm mặc nhìn thân ảnh Kỳ Dương càng ngày càng đi xa.

“Cho dù là ở trong nội bộ thú biến dị, cũng không thể tránh được mà sẽ có một ít phân tranh. Chỉ là ở trong mắt nhân loại chúng chính là kẻ địch lớn nhất, cho nên chúng nó mới có thể trong thời gian ngắn ngủi thống nhất, cùng nổi lên công kích nhân loại.” Dừng một chút, phảng phất như thở dài thật sâu, Kỷ Xuyên Trình lại tiếp tục nói: “Nhân loại, cũng là như vậy.”

Giọng nói của y nhẹ vô cùng, nghe vào trong tai Cảnh Hạ lại cảm thấy đột nhiên nổ vang, làm cậu triệt để từ trong cảm giác bất lực mê mang mấy ngày nay lấy lại tinh thần. Thật lâu sau, Cảnh Hạ nói: “A Xuyên, về Kỷ Kỷ… em có một số chuyện gạt anh.”

“Ừ, anh biết.” Trả lời cực nhanh.

Cảnh Hạ liền giật mình, sau đó phút chốc hiểu được, lông mày giản ra bắc đắc dĩ cười: “Quả nhiên, em biết sẽ không giấu nổi anh.”

“Em muốn làm thế nào?”

“Em muốn… bảo vệ nó. Giống như lời anh nói vậy, cho dù ở giữa con người với nhau cũng có bằng hữu và địch nhân tồn tại, em cảm thấy rằng, tuy không cùng một chủng loại, nhưng mà…” Ngừ khí dần dần trở nên kiên định, đôi mắt trong suốt xinh đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ chói lọi: “Kỷ Kỷ, nó là bằng hữu của chúng ta.” (Thật ra là con thì chính xác hơn..=

Ánh mắt khẳng định tán dương không tiếng động dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của thanh niên, Kỷ Xuyên Trình lẳng lặng nhìn cậu, chưa từng mở miệng. Nhưng thần sắc nhu hòa dưới đáy mắt lại ám chỉ rằng, tâm tình y đang rất vui sướng.

Trầm mặc hồi lâu, Kỷ Xuyên Trình bống nhiên mở miệng nói: “Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi.”

“”

————

Mang theo cái rương sắt kim loại đặc biệt nặng gần 50 cân, Kỳ Dương thoải mái vung vẩy cái rương đang xách trong tay, đối với thứ đang đụng đông đụng tây phát ra tiếng va chạm trong rương, phảng phất như không nghe thấy.

Sau mạt thế, cho dù không có tiến hóa, tố chất thân thể của người bình thường cũng nhận được cải thiện cực đại, xuất thân từ bộ đội cấm khu lại càng không cần phải nói, tư chất bản thân Kỳ Dương so với người bình thường còn cao trên một bậc.

Giống như đang đùa nghịch một cái túi nhựa, hắn mang theo cái rương nhìn qua thì rất nặng xuống lầu. Vừa lúc tới chỗ ngoặt, ánh mặt trời rực rỡ chói mắt xuyên qua của sổ thang lầu chiếu xuống, làm sáng lên khuôn mặt của hắn, làn da vốn tái nhợt như mắc bệnh nay lại càng trong suốt dị thường.

“Phanh — ”

Sau một tiếng va chạm kịch liệt, mà ngay cả tay Kỳ Dương.cũng cảm thấy phát run. Cái rương nặng nề đụng vào vách tường ở góc cầu thang, bên trong phát ra tiếng hừ lạnh rầu rĩ, dường như thứ kia rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa mà phải gào thét thống khổ cực điểm.

Hơi kéo khóe môi, Kỳ Dương dứt khoát trực tiếp ngồi xuống trên bậc thang lầu. Hắn buồn cười đem đặt cái rương sắt màu đen ở trên bậc thang, ấn mật mã mở cửa.

Bỗng nhiên nhìn thấy ánh mặt trời, con thú biến dị toàn thân là máu kia lập tức hướng ra ngoài giãy giụa đào thoát, nhưng lúc nó vừa mới bước ra rương một bước, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú thanh nhã kia. Đeo một cái kính mắt viền bạc phản quang, bên môi là một nụ cười vui sướng, nhưng là bất cứ ai cũng đều có thể phát hiện được phía dưới nụ cười ấy đang che dấu sát ý lạnh như băng.

“Bị đụng đau không?”

Giống như nhớ ra chuyện gì đó rất đáng sợ, con thú biến dị kia lập tức rụt thân thể vềt trốn trong góc rương, toàn thân phát run không dám nói tiếng nào.

Từ trong mũi phát ra một tiếng thở dài trầm thấp, Kỳ Dương dứt khoát duỗi tay kéo con thú biến dị ra ngoài, tay phải thô bạo kéo cánh tay phải lại bị chém đứt trên đường lần của nó, làm cho nó thống khổ kêu thấp càu nhàu, đưa lên trước mặt mình.

“Đau chỗ này à?”

“”Chi chi… chi chi chi chi…”

Giống như thật sự có thể nghe hiểu, mặt Kỳ Dương vui vẻ chăm chú lắng nghe hồi lâu. Hắn đưa tay, hướng về đầu của thú biến dị xoa xoa. Nó lập tức bị dọa rụt đầu lại, tránh né cái tay gầy thon dài kia.

Ngón tay xấu hổ dừng trong không khí nửa ngày, màu mắt Kỳ Dương dần dần rét run. Hắn nhìn cái thứ đang run rẩy tránh né ánh mắt hắn, hừ lạnh một tiếng: “Thực xin lỗi, tao nghe không hiểu.”

Vừa dứt lời, hắn liền dùng sức ném con thú biến dị kia vào rương. Thân thể va vào vách rương phát ra tiếng va chạm kịch liệt, nó bị đau mà nhe răng trợn mắt, miệng vết thương vừa mới kết vảy trên ngực bởi vì khẽ động mà toét ra lần nữa, máu tươi ồ ồ chảy ra, lại cùng với cái rương màu đen trộn làm một thể, không dễ dàng phát giác.

Kỳ Dương lạnh mắt nhìn con thú biến dị toàn thân phát run kia, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở miệng vết thương không ngừng chảy máu trên ngực nó. Thoáng chần chờ một cái chớp mắt, Kỳ Dương nhếch lên môi mỏng, thò tay từ trong túi tiền lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng, rút nắp bình rồi đưa vào trong rương.

“Chi chi…”

Thú biến dị lập tức sợ hãi mà lui về phía sau, nhưng do bản thân đã chống tới vách rương, không thể lui được nữa.

Kỳ Dương hừ lạnh một tiếng, bên môi lộ ra một nụ cười mỉa mai.

“Tao còn chưa có đến mức phải nhìn ngươi chỉ đơn giản chết đi như vậy đâu, một đao hôm nay xác thực là có hơi nặng một chút, đồng thời cũng cắt qua trái tim của mày, lá gan và dạ dày, mày có thể sống đến hiện tại cũng đã không dễ dàng gì, tao làm sao có thể để cho mày bởi vì mất máu quá nhiều mà chết chứ?”

Vừa nói, Kỳ Dương vừa nhẹ nhàng rắc rắc thứ bột phấn màu lam nhạt kia, vẫy lên miệng vết thương có thể thấy được xương trắng của thú biến dị.

Thú biến dị toàn thân co giật tựa như run rẩy, nhưng lại thủy chung không dám phản kháng mà để mặc cho Tô Duy Thượng. Chỉ thấy miệng vết thương vốn đang đổ máu kia bắt đầu chậm rãi khép lại, dùng một loại tốc độ cực nhanh khiến cho người khác ngạc nhiên mà khôi phục lại.

Kỳ Dương thu lại bình nhỏ, thấy thế thì cũng giật mình, lát sau nụ cười bên môi càng sâu hơn: “Tốc độ khôi phục của mày, thật đúng là càng ngày càng nhanh khiến người ta cao hứng nha. Xem ra, mày là đang định hành động để nói cho ai biết – hành động vừa rồi của tao là dư thừa đúng không?” Giọng nói nói ra cuối cùng đã là lạnh như băng độ ấm thấp rét đến thấu xương, ngay cả khóe miệng tươi cười kia cũng triệt để biến mất.

Vật kia nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng vô tình của Kỳ Dương, toàn thân lập tức run lên khẩn trương kêu “Chi chi chi chi” không ngừng. Loại thần sắc quen thuộc này, loại ánh mắt quen thuộc này, không có chỗ nào là không nhắc nhở nó –

Kế tiếp sẽ là bị tra tấn thống khổ đến thế nào.

Nhưng lần này, làm cho nó bất ngờ chính là, ánh mắt Kỳ Dương chỉ thâm trầm nhìn nó hồi lâu, sau cùng cười lạnh một tiếng “Nghe không hiểu”, rồi “Phanh” đóng cửa rương sắt lại, lần nữa cầm cái rương lên đi xuống lầu.

Loại “Ân huệ” đột nhiên xuất hiện này, khiến con thú biến dị trong rương kinh hãi mà ngây ngẩn cả người hồi lâu,… Người này cư nhiên lại nhẹ nhàng như vậy mà buông tha cho mình.

Không biết là cố ý hay vô ý, biên độ mà Kỳ Dương vung vẩy cái thùng dần dần nhỏ đi, vài lần va chạm ngẫu nhiến thực sự đối vói thú biến dị có năng lực tự lành cường đại trong rương căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.

Nó cuộn thân mình lại nằm sát đáy thùng, một lát lại kêu to “chi chi”, tựa hồ là muốn nói gì đó, nhưng vẫn như trước giống như lời mà nhân loại đó vừa nói, căn bản không có khả năng nghe hiểu được.

“Chi chi… Chi chi chi chi…”

“Chi chi… Chi chi… Chi chi chi chi chi chi…”

“Chi… chi… Chi Ự…c… Chi chi… Chi chi kỷ…”

Thanh âm mỏng manh hoàn toàn bị cái rương cách âm hiệu quả hiệu quả che kín lại rồi, Kỳ Dương nâng chân bước tới trước một cánh cửa, bắt đầu chuẩn bị nhấn mật mã mở cửa.

“Chi… chi nha… Chi chi… Chi chi chi diễn…”

“Chi chi… Nha nha… Chi chi chi chi…”

Mọi người trong phòng thí nghiệm nhìn thấy kỳ Dương mở của vào, ngừng động tác sôi nổi trong tay gật đầu ra hiệu với hắn. Sau khi nhìn qua mỉm cười với mỗi người trợ lý ở đây, Kỳ Dương cất bước đi tới mở ra gian phòng chính giữa tới trước giường kim loại cực lớn trong phòng, bỏ cái rương màu đen xuống.

“Chi chi… Chi nha nha… Nha nha…”

“Chi chi…”

Hắn nhẹ nhành nhấn mật mã trên thùng, các trợ thủ còn lại đều đã chuẩn bị tốt vũ khí trong tay, đề phòng thú biến dị trong rương đột nhiên tập kích.

“Chi chi… Nha… Nha chi chi…” (có ai là thú biến dị không, dịch dùm cái^^

Theo sau một tiếng mở cửa mỏng manh, ánh sáng chói mắt sáng ngời từ trong khe hở nho nhỏ chiếu vào, chiếu xạ lại trong rương. Cả người bỗng nhiên run lên, thú biến dị ngẩng đầu nhìn về phía cái cửa rương đang từ từ mở ra kia, nó vẫn kêu “Chi chi” như trước, lại bị tiếng máy móc vận chuyển ồn ào trong phòng che giấu.

Bởi vì cả người đầy vết thương, nó căn bản không có khả năng phát ra thanh âm lớn, thâm chí là ngay cả hành động… Cũng cực kỳ khó khăn.

Thấy thứ này khó được không phản kháng, Kỳ Dương nhướng lên một bên mày, kinh ngạc đi đến nhìn thoáng qua bên trong. Hắn vừa cúi đầu xuống, bỗng nhiên liền thấy một cái bóng đen lập tức hướng mình vọt tới. Đôi mắt đột nhiên trợn to, Kỳ Dương toàn thân cứng ngắc.

“Chi chi… Dương… Dương… Chi chi…”

“Phanh –”

Thanh âm súng nổ vang dội toàn bộ bên trong phòng thí nghiệm, lấy đầu ngắm cực kỳ chuẩn xác bắn trúng đầu của thú biên dị. Máu đỏ thẫm lập tức phun lên mặt Kỳ Dương, khiến cho nụ cười cứng ngắc bên môi hắn dần dần xán lạn lên.

Hắn nhìn như vô tình liếc con thú biến dị đang không ngừng run rẩy nằm sấp trên cái giường kim loại dài một cái, sau đó lại giương mắt nhìn về phía người nổ súng kia, nói: “Cự ly chênh lệch thêm một centimet, đã bắn trúng đầu của tôi rồi.” Giống như đang cười, nhưng nụ cười này lại cực kỳ lạnh băng: “Xem ra, Tần thượng úy đang ở trong phòng thí nghiệm này à?”

Người trợ thủ nã súng kia toàn thân run lên: “Báo cáo… Báo cáo Kỳ thiếu tá, Tần thượng úy không có ở đây.”

“A?” Giọng điệu đột nhiên kéo dài, Kỳ Dương cười nói: “Nguyên lai Tần Sở không có ở đây à?” Nói xong, hắn lại khó xử nhíu mày: “Cậu với tư cách là một người trợ thủ, cũng chưa có bất cứ kinh nghiệm thực chiến nào, có biết để đối phó với cái thứ này chính là phải nhắm trúng vào thân thể xấu xí của nó chứ không phải cái đầu lâu buồn nôn này nha? Nếu như cậu bắn trúng vào đầu của tôi, vậy cậu nói… Tần thượng úy là phải từ chỗ nào chạy đến trị liệu cho tôi đây?”

Không có được câu trả lời, Kỳ Dương trong dự đoán nâng lên con mắt, nói: “Vũ khí của các cậu, lúc nó công kích các cậu thì mới có thể phóng ra, mà không phải là lúc nó chạy ra khỏi rương. Tôi có cho phép các cậu nổ súng sao?”

Toàn bộ phòng thí nghiệm cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho tên trợ thủ kia cả người đổ mồ hôi, môi hắn run rẩy muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng giống như bị nghẹn lại, căn bản không dám mở miệng.

Con thú biến dị toàn thân run rẩy nằm sấp trên chiếc giường kim loại dài, trên đầu nó không ngừng ứa ra máu, vừa thấy liền biết là loại vết thương chí mạng lại không để nó tử vong, thậm chí cũng không chóng mặt hôn mê. Nó giãy giụa ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang cười lạnh kia, khẽ động một cái, máu tươi chảy ra nhanh hơn một ít.

“Chi chi… Dương… Chi chi…”

“Mày câm miệng lại.”

Trở tay quơ lấy một cây dao nhỏ ở bên trong cái dĩa kim loại, Kỳ Dương không chút do dự trực tiếp cắm vào con thú biến dị kia, vừa vặn cắm vào chỗ bị thương trên cánh tay phải của nó, làm cho nó run rẩy nhưng không có cách nào cử động, chỉ có thể để mặc cho con dao nhỏ sắc bén phản quang kia đem mình cố định chặt chẽ trên giường dài.

“Nếu như cậu lại để cho tài liệu thí nghiệm trân quý của tôi phát sinh vấn đề gì, trách nhiệm này… cậu gánh vác được sao?” Không để ý đến tiếng kêu của vật dưới mí mắt kia, Kỳ Dương lạnh mắt nhìn tên trợ thủ sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng: “Lâm Dũng, cậu không phải đang cứu tôi, mà cậu chỉ là thấy nó xông tới rồi sợ hãi trực tiếp nổ súng mà thôi. Hiện tại, tôi có thể nói cho cậu biết, giá trị của thứ này, còn cao hơn so với tôi.”

Dừng một chút, tựa hồ lại nhớ ra cái gì đó, Kỳ Dương cười khẩy nói: “Không, là còn cao hơn so với tất cả mọi người chúng ta ở đây.”

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, không người nào dám nói chuyện, tất cả mọi người đều đã hiểu được ý của Kỳ Dương.

Cho dù có làm thương tổn ngược đãi con thú biến dị này thế nào đi nữa, Kỳ Dương vẫn thủy chung không xuống tay. Hắn từng bước một mà tăng lực độ của thực nghiệm, nhưng vẫn khống chế tốt cường độ của mình, nhưng mà…

Trợ thủ này lại lỗ mãng thiếu chút nữa đã phá hủy tài liệu thí nghiệm

“Nếu như có thể nghiên cứu ra năng lực bí mật tự lành cường đại của nó, như vậy lúc chúng ta đối mặt với thú biến dị thì sẽ có càng nhiều bảo đảm hơn, ít nhất…”

Tất cả các trợ thủ và nghiên cứu viên có mặt ở đây cũng không dám thốt lên một tiếng, hô hấp như ngừng lại, cúi đầu xuống, ngoan ngoãn nghe giáo huấn. Kỳ Dương nhìn những người này bộ dáng thành thật, nguyên bản muốn nói dứt khoát ra cũng nghẹn lại trong cổ họng, lười nói thêm một chữ với những người này.

Hắn cúi đầu, nhìn về phía con thú biến dị màu đen đang hấp hối kia.

Chỉ thấy trên thân thể da bọc xương này tổng cộng mở hai cái miệng, một cái là bị chính mình dùng dao nhỏ cắm vào cánh tay phải trên chiếc giường dài, một cái là bị súng nổ công kích chảy ra lỗ máu. Rất rõ ràng, miệng vết thương thứ hai nghiêm trọng đến mức khiến lông mày Kỳ dương đều phải nhíu lại, sắc mặt hắn ngưng trọng đến muốn chảy ra nước.

“Đi gọi Tần Sở.” Giọng nói đè nén tức giận nhẹ nhàng vang lên.

Nữ trợ thủ gần Kỳ Dương nhất phản ứng lại đầu tiên, giọng nói nàng run rẩy hỏi một tiếng: “Dạ?”

Kỳ Dương mạnh mẽ siết chặt nắm đấm, quay đầu qua nhìn nàng, từng chữ từng chữ một nói: “Tôi nói, đi, gọi, Tần, Sở.”

Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng như muốn giết chết người kia, nữ trợ thủ cả người cứng ngắc lại trong chớp mắt, liền mau chóng chạy ra phòng thí nghiệm. Kỳ Dương lại xoay người, hạ mắt nhìn về phía con thú biến dị còn đang không ngừng run rẩy kia: “Nếu như mày mà chết đi, liền chuẩn bị tốt mà bị tao phân thây vạn khối.”

Ngữ khí cực kỳ bình thản tỉnh táo, giống như chỉ là nói một câu trần thuật không thể nào đơn giản hơn.

“Chi chi… Chi…”

Giọng nói cực kỳ yếu ớt thường ngày lúc này lại càng nhỏ đến mức người ta không có cách nào nghe rõ được, Kỳ Dương tập trung tinh thần, đôi mắt rũ xuống lắng nghe trong chốc lát, nhưng vẫn như cũ không cách nào nghe rõ ý tứ trong lời nói kia.

Dứt khoát không thèm để ý tới, hắn khó được tâm tình tốt mà thò tay để xuống con thú biến dị thứ bị hắn gọi là “buồn nôn hôi thối” này. Động tác nhu hòa… đâm vào miệng vết thương đang không ngừng chảy máu trên đầu nó. Ngón tay trắng nõn lập tức nhiễm lấy máu đỏ cùng da thịt màu đen, nhưng Kỳ Dương lại cảm thấy thú vị mà tiếp tục đè xuống.

“Chi chi chi chi…”

Không để ý tới ánh mắt khủng hoảng của con thú biến dị, qua hồi lâu, Kỳ Dương mới có thể luyến tiếc mà thu ngón tay lại. Hắn đưa ngón tay nhẹ đặt lên chóp mũi ngửi một chút, sau đó dưới tình huống tất cả mọi người không phòng bị, đột nhiên duỗi lưỡi ra liếm liếm.

“Ừm hửm? Ngọt?”

“Chi chi…”

Những người khác ở đây nhìn thấy cảnh tượng này đều không dám thở mạnh một tiếng, hiển nhiên đối với hành vi biến vi biến thái của nam nhân này đã quen từ lâu.

Không biết có phải là vì bị động tác khủng bố quỷ dị của Kỳ Dương làm kinh hãi hay không, thú biến dị màu đen run rẩy thân mình, mở to đôi mắt hẹp thành một đường, giống như giãy dụa muốn nói gì đó: “Chi chi… Chi chi dương…” Tiếng nói lại thấp hơn một chút, hữu khí vô lực.

Kỳ Dương nhướng lông mày: “Lần này không cho phép ở trước mặt tao mà chi thêm một tiếng nào nữa, nếu muốn cùng tao nói chuyện, thì học tiếng người đi rồi nói sau. Nếu như mày về sau lại chi thêm một câu, tao sẽ đem dây thanh quản của mày cắt bỏ, bầm thành thịt băm, lại nhét vào…”

“Phanh –”

Thân thể gầy gò đơn bạc mạnh mẽ lùi ngược về sau, ở dưới tình huống tất cả mọi người không kịp phòng bị ngửa ra sau té xuống đất. (Cái này là ngộ độc thực phẩm trong truyền thuyết đó hả?^^

“Kỳ thiếu tá”

“Kỳ thiếu tá Ngài làm sao vậy”

“Kỳ thiếu tá”



Tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy đến bên người Kỳ Dương nâng hắn dậy, lại phát hiện người nam nhân này chẳng biết đã triệt để hôn mê từ lúc nào, khóe miệng chảy xuống một tia máu đỏ đen, hiện ra một tầng tử khí.

“Kỳ thiếu tá”

Thân mình gầy như que củi kia đột nhiên sụp xuống, lúc này không có người nào còn đí cố kỵ người này có phải là “Tiểu quái vật”, nam nhân khủng bố “biến thái” hay không, bắt đầu lo lắng kiếm đối sách, cũng không có tâm tư đi để ý tới con thú biến dị được coi trọng là “so với tất cả mọi người chúng ta ở đây đều quan trọng hơn.”

Mà điều bọn họ không phát hiện được chính là, con thú biến dị màu đen lúc này đang bị cắm vững vàng trên chiếc giường dài, nghĩ muốn nhúc nhích, cũng lại không biết phải làm thể nào. Nhưng nó lại không ngừng lay động thân thể, tựa hồ cực lực muốn đem con mắt nhắm ngay vị trí đầu giường nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

“Chi chi… Chi chi chi dương…”

Không có người nào trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.