Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 61




Đến chính ngọ, ngày càng thêm là nóng bức, đem không khí hun đến mức biến thành chất lỏng, xa xa, trên mặt đất toàn bộ là nước bốc hơi. Dưới thời tiết nông bức như thế này, chỉ có sở nghiên cứu xem như có cây che đậy, không có nóng như những nơi khác. Nhưng làm người ta cảm thấy kỳ quái chính là, nhánh cây sum xuê như vậy nhưng không có một tiếng ve nào, cũng không có cảm giác của bóng râm mát mẻ.

Cảnh Hạ mới vừa ra sở nghiên cứu còn đi chưa được mấy bước, liền nghe được tin Kỳ Dương bỗng nhiên ngất đi.

Cậu nhanh chóng quay trở lại, cũng không để ý nam nhân đứng phía sau mình một thước một chút nào, nhìn như không thấy mà đi lướt qua sát bên người đối phương, bước nhanh hướng đến sở nghiên cứu. Mà Kỷ Xuyên Trình thấy thế ngược lại lại câu khóe môi, ý tứ hàm xúc không rõ mà vươn tay vuốt ve môi dưới của mình.

Qua thêm mấy phút đồng hồ, hai người đều về tới sở nghiên cứu.

Phần lớn những người bị thương tháng này cơ bản đều đã xuất viện, những chiếc gường bệnh sớm trống rất nhiều. Chờ Kỳ Dương nhập viện, toàn bộ lực lượng cứu chữa của sở nghiên kia đương nhiên là cùng nhau ra trận, mà ngay cả Giáo sư Lô, Giáo sư Tề đều cả kinh chạy tới, cuối cùng lấy cớ “Các người không phải là nhân viên chuyên nghiệp, kiếm chỗ nào mát mẻ đi chơi đi, đừng ở đây làm vướng chân vướng tay.”, bị Giáo sư Vương đuổi ra ngoài cửa.

Nhưng tất cả cũng không có thành công làm cho tình trạng nguy hiểm kỳ quái của Kỳ Dương thuyên giảm, khi Cảnh Hạ đuổi tới cửa, liền nhìn thấy Giáo sư Lô, Giáo sư Tề, Giáo sư Vương ba người đồng thời ngồi xổm ở góc tường, bắt đầu thương lượng nguyên nhân gây ra chuyện này.

Người ở trước cửa phòng giải phẫu rất nhiều, đem hành lang rộng hai thước biến thành chật như nêm cối, trong đó phần lớn là những gương mặt tuổi trẻ mặc áo trắng dài. Cảnh Hạ dừng chân trước đám người, không đợi cậu mở miệng, Kỷ Xuyên Trình liền chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng một ánh mắt, liền khiến đám người tuổi còn trẻ kia nhường đường.

Liếc mắt một cái liền thấy được người quen thuộc, Cảnh Hạ bước đi đến trước mặt Giáo sư Lô: “Giáo sư Lô, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cháu vừa mới mới cùng Kỳ Dương gặp qua, anh ta khi đó còn vui vẻ, như thế nào hiện tại đều…”

Mặt Giáo sư Lô tối sầm, bất đắc dĩ mà che lại mặt: “Ai, thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay a.”

Cảnh Hạ sửng sốt, lại nhìn Giáo sư Tề ở một bên, chỉ thấy vị lão mang hai tấn hoa râm này cũng xấu hổ mà che lại nét mặt già nua: “Không làm không chết a.”

Cảnh Hạ: “…”

Nhìn bộ dáng Cảnh Hạ hoang mang mờ mịt, Giáo sư Vương da mặt luôn dày hơn người cao giọng cười to nói: “Không có gì, chính là tiểu quái vật này lúc thực nghiệm liếm một ít đồ vật không nên liếm, hiện tại không có chuyện lớn gì, Tần Sở đã vào, phỏng chừng không đầy một lúc cũng sẽ đi ra.”

Vừa dứt lời, một tiếng mở cửa thanh thúy liền vang lên trên hành lang.

Tuy rằng thanh âm thập phần mỏng manh, nhưng tại hành lang tạp âm ồn ào này lại hết sức vang dội, đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn đi qua.

Chỉ thấy Tần Sở chậm rãi tháo xuống khẩu trang xanh lam, lộ ra hai gò má, ghét bỏ mà ném cho trợ thủ ở một bên, oán giận nói: “Dưa vào tố chất thân thể kia của Kỳ Dương mà cũng kêu tôi đến đây à?” Tần Sở mắt đẹp thoáng đảo qua, bỗng nhiên liền nhìn thấy Cảnh Hạ một bên, cả kinh nói: “Tiểu hỗn đản? Nhóc như thế nào ở đây?”

“… Em vừa lúc có chuyện đến sở nghiên cứu, liền đến xem.” Nhìn sắc mặt không tốt của Tần Sở, Cảnh Hạ hỏi: “Hẳn là không có việc gì đi?”

Tần Sở trên gương mặt khéo léo tinh xảo là một đôi con ngươi xinh đẹp, nhưng là giờ phút này lại có vẻ có chút mỏi mệt, ngay cả sắc mặt cũng có chút trắng bệch.”Ừ, không có việc gì, tai họa lưu ngàn năm, phỏng chừng không bao lâu sẽ tỉnh.” (Tai họa lưu ngàn năm. Thâm thúy quá. =

Cảnh Hạ nhẹ nhàng mà gật gật đầu, không đợi cậu mở lại miệng, liền thấy Giáo sư Vương ở một bên kích động mà nói: “Tiểu Tần a, nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Máy móc của chúng ta không kiểm tra đo lường ra rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, chỉ có thể tra xét đến tế bào hoạt tính quá lớn, tốc độ phát triển yếu ớt.”

Sau khi biết được Kỳ Dương quả thật an toàn, Giáo sư Tề cùng Giáo sư Lô chỉ nói vài câu liền mang theo một đống trợ lý ngăn ở cửa trở về phòng thí nghiệm, tiếp tục thực nghiệm nghiên cứu, nguyên bản hành lang chật như nêm cối nhất thời chỉ còn lại có bốn người Cảnh Hạ, Kỷ Xuyên Trình, Tần Sở cùng Giáo sư Vương.

Tuy rằng sắc mặt có chút khó coi, nhưng Tần Sở lại vẫn kiên nhẫn mà trả lời vấn đề của Giáo sư Vương: “Lấy dị năng của cháu ở lúc chữa trị cũng phát hiện vấn đề này, tình huống cụ thể cháu cũng không phải rất rõ ràng, chỉ hết sức mà chữa trị, tình huống trước mắt đã ổn định lại, tế bào hoạt tính cũng khôi phục bình thường.”

Giáo sư Vương nhíu mi: “Hiện nay là ổn định, nhưng lại không biết nguyên nhân gây ra, chúng ta căn bản không có biện pháp xác định có thể khỏi hẳn hay không.”

Tần Sở suy tư một lúc lâu, chỉ có thể buông tay: “Dị năng của cháu chỉ có thể làm được đến đây, tên kia không phải rất trâu bò sao? Lúc hắn ta tỉnh lại thì cho hắn một chút thuốc, cháu cũng chẳng có công phu để ý đến hắn ta.” Dứt lời, xoay người bước đi, một bộ dáng “Căn bản không muốn ở tại cái chỗ này ngây ngốc một giây nào nữa”.

Khi đi qua bên người Kỷ Xuyên Trình, Tần Sở thoáng dừng lại bước chân hô một tiếng “Thiếu gia”, sau đó lại lấy tốc độ nhanh hơn rời đi. Giáo sư Vương hô lớn liền chạy theo sau cô, hai người thực nhanh biến mất ở cuối hành lang.

Cảnh Hạ nhìn Tần Sở hơi tập tễnh nện bước, nhăn chặt mày lại: “Tần tỷ hình như… thân thể không tốt cho lắm?”

Kỷ Xuyên Trình nâng mâu chỗ nhìn hai người kia đi xa liếc mắt một cái, vuốt cằm nói: “Sử dụng dị năng quá độ.”

Nghe vậy, Cảnh Hạ cũng chậm rãi hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Có thể khiến Tần Sở sử dụng dị năng quá độ, đây chắc chắn là bệnh tình tương đối nghiêm trọng. Dị năng chữa trị của tần Sở hết sức ưu tú, mới vừa thức tỉnh, giá trị dị năng liền cao tới 210, hiện giờ lại sắp tiếp cận 300. Trong hai tháng trước, lúc thú biến dị đánh bất ngờ, cô trong một ngày có thể chữa khỏi gần trăm người, có thể nói là Hoa Đà* đương thời.

Mà hiện tại, thực lực của cô rõ ràng càng cao hơn một bậc… Lại bởi vì phải trị cho một mình Kỳ Dương mà sử dụng dị năng quá độ.

Bởi vậy có thể thấy được Kỳ Dương lần này hung hiểm.

Cảnh Hạ sắc mặt ngưng trọng mà vào phòng, hai trợ thủ mặc áo bành tô màu trắng đang thu dọn đồ vật. Mà nam nhân nằm ở giữa phòng đang an tĩnh nhắm hai mắt, mang nét yên tĩnh khó có được.

Thân thể hắn cực gầy, cứ như vậy nằm ở trên giường giống như một bộ xương, xương gò má có chút nhô ra, trên mặt lại không có một chút thịt. Sắc mặt tái nhợt, tóc đen đáp ở trên cái trán trắng nõn, trên mũi còn có hai dấu vết do kính mắt lưu lại.

Không biết sao, Cảnh Hạ nhìn Kỳ Dương như vậy yên lặng bình thản, bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.

“Em còn chưa từng thấy qua Kỳ Dương ở cái dạng này…” Rón ra rón rén mà đi đến trước giường bệnh, Cảnh Hạ nhìn nhóm trợ thủ đang chiếu cố người bệnh cách đó hai thước, nói: “Anh ta lúc nào lại gầy như vậy? Em nhớ rõ chúng ta lúc trước trên đường đến đây, lương thực sắp hết mà anh ta cũng đâu có gầy như vậy đi? Là sở nghiên cứu khắt khe với Kỳ Dương?”

Nói xong, Cảnh Hạ một bên quay đầu nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình. Ánh mắt thâm thúy phức tạp của nam nhân dừng lại trên người Kỳ Dương hồi lâu, vừa mới mở miệng, liền nghe trợ thủ một bên giận dữ nói: “Trong sở nào có người dám khắt khe Kỳ thiếu giáo. Tuy rằng Kỳ thiếu giáo đối với người khác hơi hung tàn, biến thái khụ… Kỳ quái một chút, nhưng anh ta đúng là rất nghiêm túc.”

Một trợ thủ khác chính đem cái ống cắm giữa thắt lưng Kỳ Dương điều chỉnh một chút, nghe nói như thế, cô cũng nhịn không được nói rằng: “Nghe nói, từ khi Kỳ thiếu giáo đến sở nghiên cứu, toàn bộ tiến trình thực nghiệm ở sở nghiên cứu nhanh gần gấp ba. Hai tháng này, anh ta chỉ một người liền nghiên cứu đến 100 thú biến dị, mất ăn mất ngủ.”

Nghe xong lời này, Cảnh Hạ kinh ngạc nhìn về phía Kỳ Dương. Hai trợ thủ kia đem mọi thứ chỉnh sửa xong, cũng đồng thời ly khai phòng, trong phòng lớn nhất thời chỉ còn lại có Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình hai người, còn có một người bệnh hôn mê bất tỉnh.

“Em vẫn luôn cho rằng… Người trong sở nghiên cứu sẽ không thích Kỳ Dương, tựa như Vu Giai cùng Tần Sở vậy.” Ngữ khí bất đắc dĩ, Cảnh Hạ giận dữ nói: “Em trước kia không biết Kỳ Dương làm chuyện gì, nhưng cảm giác bản chất của anh ta không xấu, cho nên cũng không bài xích anh ta. Chỉ là không nghĩ tới, người trong sở nghiên cứu trong người đều nhìn anh ta như vậy.”

Kỷ Xuyên Trình mâu sắc thâm trầm mà nhìn Cảnh Hạ, thanh niên tuấn tú xinh đẹp, mắt hoa đào hơi hơi rũ xuống, vô thần mà nhìn dưới mặt đất. Y đánh giá hồi lâu, tại xác nhận đối phương quả thật chính là cảm khái mà không có tình cảm nào khác, mới nói: “Anh trước đó đã nói với em, Vu Giai cùng Tần Sở là hơi mang thành kiến mà thôi, bản thân Kỳ Dương không phạm tội lớn gì, chỉ có thể nói là sai lầm.”

Nghe vậy, Cảnh Hạ hơi ngẩn ra. Qua hồi lâu, cậu mới do dự nói: “Vu Giai nói … Kia, rốt cuộc là chuyện gì?”

Vì cam đoan độ sáng trong phòng bệnh, tất cả cửa sổ đều được thiết kế thật lớn. Cơ hồ cửa sổ đều gần sát mặt đất, để cho dương quang đầy đủ mà chiếu vào, phòng bệnh rộng rãi, ánh sáng dễ chịu, lại ngăn cách không khí nóng bức bên ngoài.

Khuôn mặt tuấn mĩ của nam nhân dưới ánh sáng mặt trời ánh sáng có chút hoảng hốt, Kỷ Xuyên Trình nghiêm túc mà ngưng mắt nhìn Cảnh Hạ, qua hồi lâu, y mới mở miệng nói: “chuyện này liên quan đến cơ mật của quân đội… Cha anh… anh chỉ có thể nói, Kỳ Dương là có sai, nhưng là vô tội. Loại sai này tuy lớn nhưng nhỏ, mà Giáo sư Tề đại biểu nhân viên cao cấp của căn cư S thị để cho Kỳ Dương lưu lại sở nghiên cứu, lấy công chuộc tội.”

Nơi cổ họng dần dần cảm giác một tia khô khốc, phảng phất có vạn tấn vật nặng đặt ở trên vai Cảnh Hạ, nặng trịch, làm cậu không thở nổi. Tuy rằng Kỷ Xuyên Trình cũng không có chỉ ra, nhưng là loại chuyện này thực rõ ràng là chuyện cơ mật, Cảnh Hạ cũng không cách nào hỏi nhiều hơn nữa.

Cậu than nhẹ một tiếng, nói: “Được, em biết.”

Trong lúc nhất thời, không có người nói nữa. Trong phòng không khí dị thường an tĩnh, chỉ có hai thân ảnh cao to đứng, bóng dáng thật dài kéo trên mặt đất, chiếu trên cửa, mãnh liệt… Bị người mở ra.

“Vù vù… Làm sao vậy làm sao vậy? Tôi mới vừa trở về sở nghiên cứu chợt nghe đến tin này, rốt cuộc đã xảy ra… Nha? Kỷ thiếu giáo, Cảnh Hạ? Tại sao là hai người, mấy trợ thủ khác đâu rồi?”

Thanh âm thở gấp của Trương Bổn Đan ở trong phòng vang lên, lập tức đem không khí đọng lại đánh vỡ. Ngực cậu ta kịch liệt phập phồng cao thấp, thực rõ ràng là cấp tốc chạy đến. Một tia mồ hôi trên mặt, Trương Bổn Đan đã đi tới, nói: “Kỳ thiếu giáo lại làm chuyện gì lần này? Đứng thẳng đi vào rồi nằm dài đi ra? Kỷ thiếu giáo, ngài có biết ngạch…”

Thanh âm lo lắng mãnh liệt đình trệ, nhìn vẻ mặt Kỷ Xuyên Trình lạnh như băng, Trương Bổn Đan “thức thời” xoay người, đối Cảnh Hạ hỏi: “Cảnh Hạ, cậu có biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì không? Tôi hôm nay bị Kỳ thiếu giáo phái đi thu thập một ít tin tức, mới vừa trở về.”

Suy tư một lúc lâu, dựa vào lời Tần Sở cùng Giáo sư Vương nói lúc trước, Cảnh Hạ cũng nhịn không được mà lấy tay che mặt: “Anh ta đại khái là… Tìm đường chết đi.”

Trương Bổn Đan: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.