“Ông trời ạ, chàng không có nói, ta chính là vừa mới nhận ra.” Phát hiện chính mình lỡ miệng, Khải vội mở miệng bổ cứu, lại không nhịn được chỉ trích: “Còn có, câu đó là câu duy nhất ngươi nghĩ ra được khi bị người khác phát hiện ra sao? Xin ngươi đến lúc đó nói cái gì khác đi, ví dụ như phủ nhận hoặc thừa nhận ngươi chính là một đứa con tư sinh khác của lão già kia —— ”
“Ngươi không thể đem chuyện này nói ra.” Sebastian trừng mắt nhìn nàng nói.
“Nàng sẽ không nói ra.” Bonn nhíu mày.
“Đúng, ta sẽ không, cho nên chàng lần sau muốn gạt ta cái gì thì tốt nhất là nhớ chuyện này đó.”
Nói xong, nàng xoay người bước đi.
Hai nam nhân kia thấy thế thì cùng đưa tay kéo nàng.
“Đáng chết, Khải!”
“Ngươi nghĩ cái gì vậy?”
Nghe vậy, nàng trợn trừng mắt, quay trở lại khẽ gào.
“Lão thiên, các ngươi có biết trọng điểm không? Các ngươi có biết lúc các ngươi cùng nhau kéo ta đến đây cùng với tình cảnh lúc đội trưởng cùng với Sophia hẹn hò có bao nhiêu tương tự không?”
Câu nói này khiến hai tên kia cùng sửng sốt rồi mới phát hiện ra đây là bãi tắm. Lúc này hai người đều buông tay.
Khải khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn hai tên nam nhân trước mặt, căm tức nói: “Ta sẽ không cùng người khác nói chuyện này. Ta cũng sẽ không để người ta hoài nghi cái chuyện lúc trước ta đã từng hoài nghi. TA không muốn rắc rối, vì chúng ta đã có đủ rắc rối rồi. Hiện tại ta muốn đi ra ngoài, miễn cho người ta nhìn thấy lại tưởng ba người chúng ta ở trong này làm cái gì…”
Nàng đỏ mặt, lung tung khua hai tay, nói: “Không đúng, ta không phải ham mê cái này, cũng không muốn người khác nghĩ là ta có.”
Hai nam nhân trước mặt nàng á khẩu không trả lời được.
Khải thở sâu để bản thân trấn định lại, nói: “Tốt lắm, ta cho là các ngươi đã đồng ý.”
Nói xong, Khải túm váy, sải bước xoay người đi ra ngoài, bước nhanh tới hầm rượu phía trước. Mặc kệ thế nào, ít nhất có một chuyện nàng nghĩ cần phải xử lý, đó là xử lý sạch sẽ hầm chế rượu trước khi bọn họ thu hoạch được hắc mạch. Có như vậy thì vào mùa đông mới có thể tiến hành chế rượu.
Trong bãi tắm, Sebastian lại quay đầu trừng mắt nhìn Bonn.
“Nàng đến cùng là biết bao nhiêu?”
“Ta chưa từng nói về chuyện của ngươi với nàng.”
“Đáng chết, đừng nói cho ta là trừ bỏ cái này thì ngươi nói hết rồi?”
Bonn nhìn nam nhân kia, nói: “Nàng nhìn thấy bức họa của Simon, hơn nữa nàng là vợ ta, chúng ta ngủ chung giường mỗi ngày, nàng đương nhiên nhận ra ta với Simon không phải cùng một người.”
Sebastian nhìn hắn, nửa ngày sau mới nói.
“Cho nên, nàng biết ngươi không phải.”
“Nàng biết ta không phải.”
“Ngươi có biết ngươi đang mạo hiểm rất lớn không?”
“Ngươi có biết nàng cũng đang mạo hiểm rất lớn không?” Bonn hỏi lại, rồi sau nói: “Ngươi cần phải học cách tin tưởng nữ nhân, các nàng so với chúng ta còn thông minh lý trí hơn nhiều.”
“Trong đầu nữ nhân không hề có hai chữ lý trí này.” Sebastian có chút tức giận, hừ lạnh nói: “Nếu ngươi thật sự nghĩ thế thì ngươi chắc là điên rồi.”
Được rồi, hiển nhiên hắn quả thật là điên rồi.
Hắn vốn cho rằng có thể nhanh chóng giải thích hiểu lầm cho nàng nhưng ngày hôm đó hắn không có cơ hội nào để nói với nàng về chuyện này.
Bonn biết nàng đang cáu kỉnh.
Mỗi lần hắn có ý đồ hướng nàng đi đến, nàng luôn sẽ bị nữ nhân khác kêu đi, nếu không phải là trong thôn có hài tử ngã bị thương, thì lại là thợ mộc cần mời nàng đi xem thùng gỗ nàng yêu cầu có đúng chưa, một lần khác thì là nàng thấy Sophia đang khóc.
“Chờ một chút.”
“Trễ một chút.”
Nhìn nữ hài kia đang khóc thì nàng thậm chí còn chẳng thèm nói với hắn mà chỉ hướng hắn nhíu mày. Sau đó nàng nâng tay vẫy vẫy hắn giống như đang đuổi con chó nhỏ vậy.
Bởi vì hắn không muốn biết nữ hài kia vì sao mà khóc, cho nên hắn xoay người đi ra như nàng mong muốn. Hắn cho rằng sau đó nàng sẽ đến tìm hắn, cùng hắn oán giận Sebastian bội tình bạc nghĩa, nhưng nàng không có, mà hắn cũng có một đống sự tình cần phải xử lý.
Thôn hoang ở phương bắc lại có người phóng hỏa, những thôn trang ở gần tòa thành có hai gã nông phu bởi vì một quả phụ lẳng lơ mà gây sự, Muller phái người đưa đến một phong thư nói trinh sát báo rằng Cao Lâm bảo đang tụ tập binh lính, trong chuồng gia súc có con dê khó sinh, không ai biết làm sao nên cũng đến gọi hắn.
Lúc Bonn vội vàng tiến đến thì phát hiện cái tên nam nhân A Lãng Đằng kia đã ở đó giúp con dê mẹ kia để nó để dê con được thuận lợi. Bonn nhẹ nhàng thở ra, tiến lên hỗ trợ. Hai người tuy rằng cả người bẩn hề hề nhưng khi thấy con dê kia không chỉ mang thai một con dê mà là ba con thì cũng vô cùng nghiêm túc hỗ trợ nó. Nhìn động tác tên kia thuần thục thì biết hắn hẳn là đã gặp qua việc này.
“Cám ơn ngươi.” Bonn cùng hắn nói lúc rửa tay ở giếng nước, sau đó thành thật thừa nhận: “Ta không biết nên làm sao giúp dê khó sinh nữa.”
“Không có gì.” Nam nhân nói cho hắn, “Ta là người chăn dê.”
Tên này chăn dê ấy hả?
Bonn nhìn nam nhân trước mặt, không tự giác trừng lớn mắt.
Nam nhân giương mắt, nhìn đến vẻ mặt của hắn thì hếch mày lên.
“Ta có ba trăm sáu mươi con dê, hiện tại con trai ta đang chăm sóc tụi nó.” A Lãng Đằng rửa tay, nói: “Có lẽ thời gian này còn có mấy con vừa ra đời, nếu ngươi cần thì ta nghĩ hắn cũng muốn bàn việc làm ăn với ngươi đó.”
Bonn nháy mắt tỉnh táo lại, mắt cũng không chớp nói: “Ta có cần.”
A Lãng Đằng nói cho hắn: “Khoảng cách có chút xa, muốn đem dê tới đây thì chắc phải đợi mùa xuân sang năm.”
“Không thành vấn đề, ta có thể chờ.” Bonn nghiêm cẩn nói: “Một đầu dê ngươi bán bao nhiêu?”
Hắn nói một vài chữ, giá cả rất tiện nghi nhưng vẫn vượt quá khả năng chi trả của Bonn hiện tại.
“Các ngươi có nhận hàng hóa không?”
“Trêи thực tế, ta nghĩ con ta cần chút vải đay thật bền, nếu bên trêи có thêu hoa cỏ gì đó thì càng tốt.”
“Không thành vấn đề.”
Hắn biết chính mình đang chiếm tiện nghi, nhưng hắn cả tòa thành đang há mồm chờ ăn cơm nên cũng đành mặt dày giao dịch với nam nhân này.
Lúc hắn lại muốn đi tìm Khải thì phát hiện trời đã tối.
Lúc ăn cơm, Bonn cuối cùng cũng thấy Khải. Nàng đúng giờ xuất hiện trêи bàn cơm, nhưng hắn căn bản chưa kịp cùng nàng nói hai câu thì Sebastian liền vội vàng cùng hắn thảo luận có nên phái binh đến phía nam phòng ngừa Cao Lâm bảo xâm chiếm hay không. Chờ hắn hoàn hồn thì nàng đã không còn ở đó.
“Phu nhân đến phòng bếp rồi.”
Charlotte vừa thu thập bàn ăn vừa trả lời hắn.
“Nàng đi phòng bếp làm cái gì?”
“Mỗi ngày buổi tối, sau khi cơm nước xong, phu nhân đều dạy nữ nhân viết chữ.”
Câu nói này là Sebastian trả lời.
Bonn kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy tên kia vẻ mặt khó chịu bổ sung.
“Nàng khiến bọn họ nghĩ rằng chỉ cần biết viết chữ, đọc sách, có thể gả cho thương nhân ở trong thành gì đó.”
“Phu nhân không nói như thế.”
Sophia mới từ cửa mang theo cái thùng đi vào, nghe thế thì nhịn không được trừng mắt nhìn Sebastian, mở miệng xen mồm.
“Nàng chính là nghĩ học tập nhiều chút thì tương lai chúng ta sẽ có nhiều ưu thế hơn.”
Bonn không có dừng lại, chính là vội vàng đứng dậy đi ra cửa.
Ở phía sau, Sebastian híp mắt, đứng lên.
“Học biết viết chữ đối với ngươi không có cái gì ưu việt hết.”
“Đương nhiên là có.” Sophia nâng cằm lên.
“Như là cái gì?” Hắn dùng lỗ mũi hừ một cái, hướng nàng tới gần.
Sophia nhìn chằm chằm hắn, nói: “Ta học viết chữ xong có thể giúp người ta viết thư — ”
Hắn cúi đầu trừng mắt nhìn nàng, thấp gào: “Không có người nào tìm nữ nhân nhờ viết thư hết — ”
“Nữ nhân sẽ!” Nàng mở miệng đánh gãy lời hắn, tức giận nói: “Phu nhân còn dạy chúng ta toán học, nàng nói ta rất thông minh, sau này có thể giúp người ta tính toán sổ sách!”
“Nam nhân sẽ không muốn ngươi giúp hắn tính toán sổ sách, chỉ muốn ngươi làʍ ȶìиɦ nhân của hắn thôi!”
Sophia nghe vậy, xấu hổ và giận dữ mặt đỏ lên, nâng tay liền quăng hắn một cái tát.
Trong đại sảnh, nháy mắt một mảnh yên lặng.
Những người còn ở trong đại sảnh đều đình chỉ động tác, sợ tới mức không dám nói lời nào.
Sebastian giận trừng mắt nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lùng run rẩy, Sophia cũng phát hiện chính mình vừa làm cái gì, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng, nhưng nàng không lùi bước chỉ rưng rưng trừng mắt hắn, run giọng nói.
“Thật có lỗi, đội trưởng, ta vừa thấy có một con ong đang đậu trêи mặt ngài.”
Mỗi người đều cho rằng vị đội trưởng kia sẽ xử phạt nàng vô lễ, nhưng hắn chỉ ngẩng khuôn mặt bị đáng ra năm dấu tay kia, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Sophia xoay người, cố nhịn khóc, mang theo thùng nước bắt đầu thu thập chén đũa trêи bàn.
Không biết chuyện phát sinh trong đại sảnh, Bonn vội vàng xuống lầu, xuyên qua quảng trường đi đến phòng bếp, kết quả là nữ nhân kia cũng không ở đó, nàng cũng không ở trêи lầu phòng bếp, ở hầm rượu, kho thóc, hoặc ưng tháp. Lúc hắn quay lại quảng trường mới thấy nàng nhưng Sophia lại ở trong lòng nàng khóc.
Hắn quả thực không thể tin được, hắn chính là muốn tìm vợ mình nói mấy câu, đem sự tình giải thích rõ ràng. Làm sao mà thời gian nói mấy câu cũng không có là sao?
Ý niệm này vừa mới lướt qua thì Anderson đã chạy tới mời hắn đến kho vũ khí. Trong lòng Bonn tràn đầy khó chịu rủa thầm một tiếng nhưng cũng chỉ có thể xoay người bước nhanh trở lại tháp thành chủ, theo một cái cầu thang khác mà lên kho vũ khí ở lầu hai.
Sebastian cùng với Michael mới trở về cũng đang chờ ở bên trong. Hắn đem cửa đóng lại, ở dưới cây đuốc thấy má trái của Sebastian đỏ hồng.
“Mặt của ngươi là làm sao vậy?” Lời vừa ra khỏi miệng, Bonn đã nghĩ đến Sophia khóc ngã vào lòng Khải, vội nâng tay ngăn cản hắn trả lời, “Quên đi, đừng nói, ta không muốn biết.”