Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 58: Bình Thảo Lang 16+




Mặt trời đã lên cao, chúng nữ nhân xung quanh nhìn thấy Trần Duyên bước ra lều cùng nhị nữ liền biết chuyện gì xãy ra. Các nàng mang vẻ mặt tiếc nuối khi nhìn thấy dáng đi kì là của hai tỉ muội liền trêu chọc.

Từ đằng xa Lăng Hải sắc mặt âm trầm, hắn không ngờ Trần Duyên lại dám nhúng tràm vaò lãnh địa của hắn.

Nhìn thấy dáng đi buồn cười của nhị nữ Trần Duyên liền đoán được các nàng không thể dễ dàng tiếp tục cùng đồng hành. Từ túi linh thú Kim Thiết Nghĩ cao hơn người thường sừng sững hiện ra trước vẻ kinh nghi của các nàng.

Trần Duyên mỉm cười ôm nhị nữ vào lòng nhảy lên để hai tiểu la lị ngồi trên thân thể Kim Thiết Nghĩ dưới ánh mắt ghen tị của nữ nhân xung quanh. Mặt dù ngượng ngùng nhưng tỉ muội nàng lại không thể làm trái ý Trần Duyên chỉ có thể chịu những lời trêu đùa từ các sư tỉ.

Trần Duyên nhảy xuống tay xoa đầu Kim Thiết Nghĩ.

- Lần này phải nhờ vào Tiểu Kim ngươi rồi.

Kim Thiết Nghĩ quay đầu không để ý tới hắn nhưng cũng không hề chối từ.

Mĩ phụ Lương Tiểu Xuân nhìn thấy dáng vẻ chìu chuộng chăm sóc nữ nhân của hắn đối với nhị nữ cũng khiến nàng an tâm phần nào. Đêm qua nhũng gì diễn ra bên trong làm sao tránh khỏi thần thức của tu sĩ Trúc Cơ kì. Tới giờ nàng nhớ lại tú nhan liền hơi phớt hồng, không ngờ tiền vốn của hắn lại ngạo nhân tới vậy. Cả đêm không chỉ nhị nữ bị hắn dằn vặt mà chính nàng cũng không thể nào yên giấc. Cái thứ to lớn dữ tợn kia cứ hiện ra rõ mồn một trong tâm trí mĩ phụ, cảm giác lén lút quan sát nhị nữ phủ phục dưới chân hắn khiến tim nàng đập nhanh. Ngay khi hai tiểu la lị quy phục hắn thì chính nàng cũng tiết thân, bàn tay dính đầy mật dịch được nàng liếm mút hưởng thụ, giờ đây không còn đạo bào kín cổng cao tường nữa mà thay vào đó là váy dài phớt hồng để lộ cái cổ trắng hồng khiến cả nữ nhân cũng phải ghen tỵ.

Nhìn thấy mĩ phụ Trần Duyên tặc lưỡi không thôi, dáng người ngạo nhân của nàng làm hắn suýt chút nữa thất thố. Nếu như Trần Duyên biết được mĩ phụ đoan trang kia cả đêm lén lút nhìn hắn thao nữ nhân rồi tự an ủi thì không biết phấn khích dường nào.

Y theo kế hoạch đoàn người xuất hành vượt qua Hà Linh Sơn, nhị nữ ngồi trên Tiểu Kim khiến chúng đệ tử xung quanh hướng ánh nhìn ao ước, ánh mắt nhìn hướng Trần Duyên lại càng thèm khát nồng đậm. Nam nhân nhẹ nhàng chăm sóc nữ nhân của mình thì đối với các nàng không có gì thỏa mãn bằng.

Chúng nữ càng mãnh liệt hơn, thân thể nũng nịu càng lúc dán sát vào hắn. Trong đó làm Trần Duyên để ý nhiều nhất là mĩ phụ tên là Kim Liên, ngoài trừ dáng vẻ ngạo nhân cùng ánh nhìn không hề che giấu vẻ thèm khát mong muốn được thỏa mãn của nàng hắn còn cảm nhận được mộc linh khí nồng đậm từ đãng phụ này.

Vừa đồng hành hắn vừa xoa nắn thân thể của nàng, cặp thỏ ngọc tròn mập kia được Trần Duyên đặc biệt chiếu cố. Bàn tay hắn tàn bạo xoa bóp lại khiến nữ nhân rên lên từng tiếng rất nhỏ, nhưng làm sao có thể che giấu được chúng nữ xung quanh. Tên Lăng Hải gần như tách đàn kia thì không nói nhưng mĩ phụ đi đầu cũng đã chú ý tới. Chúng nữ nhìn vẻ ao ước, rốt cuộc một nữ nhân đã không thể nào kiềm nén dục vọng, nàng cố ý kéo nhẹ váy hồng phấn để hạ thân phơi bày trước mắt Trần Duyên. Nàng là Kim Nhu ngay cả hắn cũng không ngờ nữ nhân sắc mặt lạnh lùng như nàng lại làm ra như vậy.

Vẻ mặt nàng vẫn còn vẻ lạnh lùng như không có gì xảy ra, Trần Duyên cảm thấy rất hứng thú tay heo mò xuống tiểu cô nương bên dưới. Nàng không thể nào khép chân đi như bình thường, mặc cho Trần Duyên chơi đùa Kim Nhu vẫn cố giữ vẻ mặt băng sơn ngàn năm không đổi như không muốn cho chúng tỉ muội thấy vẻ dâm đãng của mình.

Mặt trời đã lên tới đỉnh, đồng cỏ bát ngát làm cho không khí xung quanh nực nội, đoàn người Trần Duyên thì không phải nói, quan cảnh ướt át thật khiến nam nhân phải hâm mộ.

Phía đằng xa xuất hiện một cây cổ thụ mọc trơ trọi giữa đồng cỏ hoang vắng, đó chính là dấu hiệu cần tới. Thấy mọi chuyện có vẻ suôn sẻ như lời Trần Duyên mĩ phụ rất hài lòng. Nàng quyết định cho đoàn người nghĩ lại dưới gốc cây chờ khí trời dịu mát hơn, đương nhiên điều này được sự ủng hộ của chúng nữ.

Thân cây cổ thụ cao lớn mười người ôm không hết, bóng cây tản mát rợp bóng suốt hai dặm xung quanh. Không khí dịu mát làm Trần Duyên cảm thấy nhẹ nhõm, hai tay một mĩ phụ nũng nịu một thiếu nữ băng thanh lệ khiết hắn tìm một chổ bằng phẳng ngồi xuống.

Có kẻ đi đầu đương nhiên liền có người tiếp bước, một tiểu cô nương dùng hạ thể của mình cọ sát lên chân Trần Duyên không hề che dấu vẻ rên rĩ. Hắn thỏa mãn xoa nắn chúng nữ xung quanh, có thể nói bây giờ không có nữ nhân nào thoát khỏi tay hắn. Trong lúc Trần Duyên đang thoải mái hưởng thụ sự phục thị của Lệ Lệ, Liễu Liễu thì chợt nhìn về một hướng, bên kia mĩ phụ cũng nhận ra điều gì vẻ mặt cũng đề phòng.

Trần Duyên yêu chìu vỗ đầu nhị nữ đang say mê chơi đùa cự long của hắn, nhìn thấy Trần Duyên muốn dừng lại liền dùng ánh mắt hờn giận.

- Tối nay ta sẽ chờ được hai nàng phục thị nhưng giờ không phải lúc.

Trần Duyên được chúng nữ chỉnh sửa y phục chỉnh tề, các nàng cố gắng thể hiện vẻ hiền thục trước mặt hắn. Trần Duyên cười tà bàn tay to lớn bóp chặt vào kiều đồn nữ nhân khiến nàng giựt mình vì bị hắn tập kích bất ngờ.

- Các nàng đều là bảo bối của ta, không cần cố làm cho ta thấy thuận mắt, chỉ cần cả đời này chỉ làm nữ nhân của Trần Duyên ta là đủ.

Câu nói của hắn làm chúng nữ rung động, nhưng đúng như hắn nói bây giờ không phải là thời điểm để phân tâm.

- Chúng đệ tử đề phòng có yêu thú tấn công.

Nghe thấy mệnh lệnh cuả Lương Tiểu Xuân chúng nữ nhân như đãng phụ ban nãy đã hoàn toàn biến mất, tay cầm pháp khí từ người tỏa ra luồn sát khí cũng đủ hiểu ngày thường các nàng cũng không phải tiểu thư đài các gì.

Trần Duyên nhìn chúng nữ càng lúc càng thuận mắt, hắn không thích nữ nhân của mình chỉ như bình hoa để ngắm, chỉ có lịch luyện giết chóc mới mong bản thân có thể tiến xa trên con đường tu luyện.

Vỗ tay vào túi trữ vật lấy ra Thanh Nguyệt Cung cầm trên tay, Tinh Thiết Tiễn cũng đã được gài sẵn. Từng làn khói mù từ đằng xa đang tiến lại gần, đúng như hắn dự đoán Bình Thảo Lang đã thật sự tìm đến, địa hình trống trãi không có chỗ ẩn núp chỉ có thể chiến đấu. Đừng nghỉ bỏ chạy, trên đồng cỏ này nếu ngươi không phải tu sĩ Trúc Cơ kì có khả năng phi hành thì tốt nhất dẹp bỏ ý nghĩ đó. Trên Hà Linh Sơn này không có gì có thể trốn thoát khỏi chúng.

Đàn hôi lang to lớn thèm khát dùng ánh mắt điên cuồng nhìn tới, chúng nữ đồng loạt xông lên ngay cả Lương Hải sắc mặt trắng bệt kia cũng không thể khoang tay đứng nhìn cầm lấy đại kiếm lao vào vòng vây.

Chúng nữ không độc thân tác chiến mà sử dụng trận thế kì lạ, các nàng như thể tiên nữ bay múa vừa chém giết vừa phòng thủ trước bầy yêu thú. Nhưng số lượng hàng ngàn hôi lang cũng không thể giải quyết một sớm một chiều. Cuối cùng trận thế cũng để lộ nhược điểm một con hôi lang phóng tới mở miệng máu trực xé xác nữ đệ tử không đề phòng. Nhìn thấy bản thân đã không còn đường thoát thân nữ nhân đành nhắm mắt chờ đợi tử vong, nhưng khi tuyệt vọng bao chùm lấy nàng thì một mũi tên từ xa bay tới cắm vào miệng khiến Bình Thảo Lang đau đớn quằn quại. Không bỏ lở thời cơ nàng liền một kiếm chém giết.

Các nàng nhìn lại, từ xa là hình ảnh nam nhân tóc daì buông xỏa ánh mắt sắc bén giương cung bắn vào những vị trí hiểm yếu của trận hình bảo vệ các nàng. Chúng nữ nhìn hướng Trần Duyên ánh mắt càng kiên định, chỉ có nam nhân như vậy mới khiến các nàng được cảm giác che chở. Lương Tiểu Xuân cũng gật đầu không thôi:

- Thì ra tiểu tử này lại có một tay cung rất khá chẵng trách có thể một thân một mình sống sót trong Ma Kiếm Lâm.

Trần Duyên thần lực kinh người, “Nhất Tiễn Xuyên Tâm” cũng được hắn luyện ngày càng thuần thục. Từng mũi tên như tử thần đoạt mệnh, không hề có yêu thú nào tránh né.

Bên kia Lương Hải thì ngày càng trật vật, khắp người đâu đâu cũng là thương thế. Nhìn thấy Trần Duyên vẫn phong vân khinh đạm không chút tỗn hao diệt sát yêu thú khiến hắn nghiến răng. Bỗng nhiên trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười xảo trá, hắn quay người không muốn tiếp tục giằng co để cho hơn mười con cự lang xông qua.

Cự lang to lớn hùng hổ xông tới, không hề bối rối hắn giương cung bắn chết ba đầu. Thấy bọn chúng không hề chùn bước Trần Duyên liền nhắc nhỡ chúng nữ lùi lại co cụm phòng thủ. Nhìn thấy trận thế đã ổn định vẻ cười điên cuồng trên mặt hắn lại hiện ra.

Như mãnh thú khát máu Trần Duyên vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” xông tới. Không lấy ra pháp khí bởi vì cơ thể hắn hiện nay đã cứng rắn hơn pháp khí Giáp đẵng, dưới ánh nhìn bất khả tư nghị của chúng nữ Trần Duyên tay không đấm tới. Nắm đấm hơn vạn cân lực lượng đẩy lui một đầu Bình Thảo Lang.

Cự lang say sẫm, nắm đấm có thể làm vỡ nát đá tảng kia không ngờ lại xuất phát từ thân thể vốn nhỏ yếu của nhân loại. Không bỏ lỡ thời cơ, Trần Duyên lấy tay làm đao trảm xuống cự lang gần đó. Tuy bị tấn công bất ngờ nhưng cảm tính nhạy bén của yêu thú không hề mất, ngay khi cảm nhận được nguy hiểm cự lang liền liều mình phóng tới tránh khỏi vết chém trí mạng. Nhưng cơn đau nhói khiến nó gục xuống, thì ra mặc dù đã liều mạng tránh thoát nhưng một chi sau lại không may mắn được như vậy bị nhát đao ban nãy của Trần Duyên trãm đứt.

Mất một chi cự lang chỉ như cá trên thớt Trần Duyên không phải là kẻ thích chờ đợi kẻ thù, ngay lập tức ngón tay hắn như chủy thủ sắc nhọn để lại trên cổ cự lang một lỗ máu. Nhìn thấy thảm trạng của đồng bạn làm huyết tính trên người chúng trỗi dậy, năm con cự lang cùng xông tới vây công Trần Duyên.

Hắn không hề sợ hãi, vẻ điên cuồng trên mặt càng nồng đậm. Trong tình cảnh này tốt nhất là chủ động tấn công. Cự lang bị Trần Duyên một cước đá văng xa hai trượng, chớp lấy thờ cơ những con cự lang khác liền xông tới. Những chiếc nanh sắc bén toan cắn ngập vào da thịt kẻ thù, nhưng điêù chúng không ngờ đã tới, những gì để lại chỉ là những vết xước nhẹ.

Trần Duyên xoay người đâm ngón tay vào mắt cự lang rồi xoắn chặt, nhãn cầu lẫn não bộ bị phá hủy, chỉ còn kịp chu lên tiếng thảm thiết.

Những đầu Bình Thảo Lang còn lại huyết tính đại giãm, nỗi sợ lấn át làm đàn cự lang tỉnh táo hơn. Trước mắt chúng bây giờ không còn là nhân loại mà là ác quỷ tràn đầy huyết tinh. Sát khí từ người hắn tỏa ra khiến yêu thú phải kiên dè, có lẽ Trần Duyên vẫn chưa thỏa mãn, hắn lại một lần nữa như bóng đen điên cuồng lao vào giữa bầy đàn.

Từng con cự lang ngã xuống thậm chí có những cái chết không toàn thây khiến huyết nhục xuất hiện khắp nơi. Mặt trời đã lưng chừng sau núi, ánh hoàng hôn phủ bóng khiến màu vàng buồn bã bao trùng lấy đồng cỏ tràn đầy huyết nhục. Đứng trước chúng nữ hiện giờ là thanh niên tóc đen xõa dài được cơn gió mang theo mùi huyết tinh tanh nồng tung bay. Trên người chiếc áo đã bị xé nát từ khi nào lộ ra cơ thể rắn chắc từng bắp thịt hiện lên rõ ràng, cả người không chổ nào là không dính máu nhưng đôi mắt hắn lại không hề mất đi vẻ sắc bén ban đầu. Những vết thương do yêu thú để lại chỉ tăng thêm khí chất hoang dã trong con người hắn.

Dưới chân Trần Duyên bây giờ là hàng chục xác cự lang, chính hắn cũng không biết được số lượng của chúng.

- Hahaha..............

Bỗng nhiên hắn cười lớn, tiếng cười vang vọng hoà cùng sát khí khiến lũ Bình Thảo Lang không tự chủ lùi lại.

Từ đằng xa một tiếng hú dài làm bọn chúng chú ý, như đã nhận được mệnh lệnh nào đó đàn cự lang tự động tháo chạy. Khung cảnh Trần Duyên đứng giữa hàng trăm cự lang cuồng tiếu đã để in sâu trong lòng thiếu nữ.

Cuối cùng không khí đã yên tĩnh trở lại vừa đúng lúc màn đêm kéo tới. Trần Duyên rão bước lại gần nụ cười tràn đầy vẻ yêu chìu của hắn làm các nàng òa khóc xông tới ôm lấy Trần Duyên. Tam Trưởng Lão bên kia cũng rung động không kém, hình ảnh oai hùng của hắn cũng làm tâm tư của nàng xáo trộn, nhìn thấy vết thương trên người hắn cũng chỉ là ngoại thương không có gì chú ý nàng liền thăm hỏi vài câu ném cho hắn đan dược chữa thương rồi cũng vội vàng rời đi.

Tuy thương thế không nặng nhưng cũng sẽ ảnh hưởng tới căn cơ sau này nếu không chữa trị kịp thời. Nhìn thâý chúng nữ xinh tươi như hoa Trần Duyên cũng không còn lo lắng thương thế nữa, hắn cùng hai tiểu la lị đi vào trong lều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.