Mặt trời dần lặn, sương mù xanh xám bao phủ trong núi.
Thường Ninh nằm trên giường gỗ hoàng lê treo màn lụa tinh xảo, tóc đen dày bày khắp non nửa giường, chập trùng lên xuống như vải tơ hoa lệ dày nặng. Hắn mở to mắt, lẳng lặng nhìn hoa văn màn lụa trên đỉnh, cạnh cành trúc sắc xanh tú lệ thêu một chùm hoa nhỏ điểm sắc đỏ, xa xa còn có một con cóc nhỏ sắc vàng nghệ đang búng nhảy Q*.
(*) tung tăng nhảy (ngôn ngữ mạng???)
Phỉ Thúy cắt màn, Phù Dung xỏ kim thêu, Thái Chiêu vẽ hoa văn.
Thường Ninh hơi cong khóe môi, hắn biết tiểu cô nương đang lén mắng hắn, hắn chỉ giả vờ không biết thôi.
Khoác áo đứng dậy, rửa mặt mũi qua loa, khuôn mặt trong gương đầy nhọt, ngũ quan mơ hồ.
Hắn không nhịn cười nổi.
Cô bé ngoài miệng không biết bao lần ghét gương mặt này của hắn, bao lần muốn chuồn đẹp, nhưng cuối cùng vẫn ở lại bên cạnh hắn, bao ngày vẫn quan tâm hắn đầy đủ.
Người ta muốn khi dễ hắn, cô đến che chở; hắn muốn khi dễ người, cô lại ngăn cản. Mỗi lần nhìn dáng vẻ sốt ruột muốn phát điên của cô gái, hắn đều cảm thấy thú vị không nói nên lời.
Cô là người mạnh miệng mềm lòng, phát hiện mình có chỗ che giấu, cũng không tức giận quá lâu.
Cô đối xử hắn tốt đến vậy, nên hắn cũng muốn đối đãi cô thật tốt.
Ngồi vào bàn, hắn bày giấy chấp bút, nhắm mắt suy ngẫm, lục lại rừng hồi ức trong đầu, rốt cuộc tìm được một tán lá loang lổ trên một gốc cây thấp không đáng chú ý.
“…Tháng hai năm Quý Dậu, giáo chủ Nhiếp thị nghe Dao Quang trưởng lão xuống thiên thu vì bị Doãn tặc Thanh Khuyết Tông và Thương Hoàn Tử Thái Sơ quan tính toán, nỗi đau lớn, liền đích thân xuống ghế nghĩ cách cứu viện Khai Dương trưởng lão. Tiếc thay hồ sắp thành lại bại, đổi ngược tổn hao nhiều mãnh sĩ, Khai Dương trưởng lão cũng mất. Chúng tặc Bắc Thần phòng vệ rất nghiêm ngặt, người đời sau lấy đây làm ranh giới.”
Phía dưới là một bức sơ phác lèo lèo mấy bút: Dưới trời chiều núi đá kéo dài trên đất thành một chiếc bóng nhọn.
Bên cạnh chú một hàng chữ nhỏ: lấy đây làm mốc, hướng Đông ba dặm, rẽ bên bốn dặm, lặp lại hai lần, gặp một con suối cạn, sang hướng Bắc, tức không xa.
Thường Ninh cố hết sức vẽ lại bản sơ phác trong trí nhớ, tỉ mỉ ngắm hai lần, gấp gọn bỏ vào trong ngực.
Rồi đẩy cửa đi ra.
Gió đêm thấm lạnh, phớt trên mặt đặc biệt làm tinh thần người phấn chấn.
Cửa phòng Thái Chiêu vẫn đóng chặt, ắt đang ngủ say.
Thường Ninh định ngắm khuôn mặt đang ngủ của cô gái trước khi đi, thì thấy Phỉ Thúy lạnh như sương băng đeo kiếm đứng gác trước cửa Thái Chiêu.
Phù Dung cười làm lành: “Tiểu tiểu thư còn chưa tỉnh, việc này… ấy, công tử ngài vẫn nên đợi cô ấy…”
Thường Ninh cũng không giận, hai nha hoàn trung thành đáng tin, là phúc khí của Thái Chiêu.
Hắn hòa nhã nói: “Chị mở cửa sổ, để ta nhìn một cái là được.”
Việc này cũng có thể, thế là Phù Dung nhẹ mở cửa sổ một nửa.
Giữa màn lụa xanh mỏng cô gái ngủ thơm nức, hô hấp đều đặn, gò má ửng đỏ, như một bé búp bê bằng gốm.
Thường Ninh nhìn một lát, bất giác lộ ra ý cười.
“Ta đi một chút sẽ về, các chị trông chừng Chiêu Chiêu.” Hắn nói.
Rồi mới vút ống tay áo, như gió biến mất giữa trời chiều xám xanh.
Gió rét lộ ẩm ướt, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô bé đang yên tâm say ngủ, lòng hắn liền ấm áp không nói nên lời.
Từ hôm Thái Bình Xuân mất tích lúc nửa đêm, cô bé chưa từng nghỉ ngơi cho tốt. Đêm qua sau khi về Thanh Tĩnh trai, mỗi người về phòng nghỉ ngơi. Nửa đêm hắn tỉnh dậy, nhìn thấy phòng đối diện lóe lên ánh đèn u ám, bóng cô gái nhỏ lẻ loi mảnh dẻ đi tới đi lui trong phòng.
Đáng thương, gặp một sư phụ không đáng tin cậy, cứ tuỳ tiện trúng chiêu, hại cô giờ không nơi nương tựa.
Hôm nay trời vừa sáng, Thái Chiêu liền vội đi tìm Phàn Hưng Gia.
Phàn Hưng Gia quả nhiên tỉnh tỉnh mê mê, chỉ nhớ hôm qua đang hăng nói với Trần quản sự bỗng nhiên chả còn biết gì. Đến khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một con hẻm nhỏ trong trấn, sư huynh Trang Thuật gào họng suýt rống mình đến điếc.
Phàn Hưng Gia sờ đầu, nhẹ xuýt xoa.
Hắn thấy nhất định là mình bị bỏ vào hòm bưng xuống núi, chứ không sao trên đầu lại tới mấy cục u.
Hắn vốn định đi tìm Trần quản sự hỏi cho ra nhẽ, ai ngờ sáng sớm Trang Thuật phát hiện xác Trần quản sự trong hốc núi, nghe nói uống rượu ngã đập đầu nhưng Trần quản sự đâu có thích uống.
Một bầu không khí lo lắng bực bội bao phủ Thanh Khuyết Tông, dưới lệnh của Thích Vân Kha, lại có mấy chục cao thủ lạ hoắc thần sắc âm trầm vào Vạn thủy thiên sơn nhai, chúng đệ tử cảm thấy nỗi nguy hiểm không hiểu tới gần.
Lôi Tú Minh và Lý Văn Huấn cảm thấy không ổn trong lòng, muốn tìm Thích Vân Kha phân trần, ai ngờ lại bị chặn ngoài phòng bệnh, nhìn căn chính viện của Thích Vân Kha bị kẻ lạ tầng lớp đề phòng, nghĩ thật giống Thùy Thiên ổ được hộ vệ Quảng Thiên Môn canh giữ như tường đồng vách sắt, hai người cùng sinh ra cảm giác không rét mà run, đành về căn dặn các đệ tử mình đóng chặt cửa nẻo.
Núi Cửu Lãi không còn tiếng cười nói vui vẻ ngày xưa nữa.
Thái Chiêu cản Phàn Hưng Gia đang định tới nhà thuốc tìm thuốc uống, hỏi Thanh Khuyết Tông có lao phòng (phòng giam) không.
Phàn Hưng Gia tỏ vẻ có, đương nhiên là có. Thanh Khuyết Tông ta dùng luật trị phái, sao không có lao phòng được chứ? Hạn lao, Thủy lao, bình thường lao, đầy đủ các thứ. Hắn chẳng những bảo Thái Chiêu lao phòng ở đâu, còn tự mình dắt cô đi xem.
Hạn lao sức sống mạnh nhất. Hai tên trộm ngồi không, bảy tám tay lưu manh phách lối đầu phố chợ, cộng thêm một tay hèn hạ không bằng gia súc say rượu bán con còn trong tã, còn muốn làm nhục chị em vợ đến nhà thăm hỏi.
Lý sư bá có ý thiến xong bắt đi làm khổ dịch, đơn giản lưu loát.
Lôi Sư bá có ý để hắn làm dược nhân* (chuột bạch thử thuốc), chớ lãng phí.
Hiện hai người vẫn còn đang bàn.
Thủy lao được xây trong một cái động có khe nước xuống, ẩm ướt lạnh lẽo, âm u đáng sợ, người hung mãnh đến đâu ngâm nở ở đây nửa năm cũng phải phế đi, nghe nói năm đó rất nhiều tù phạm của Ma giáo ở đây muốn sống không được muốn chết không xong.
Sau khi Thích Vân Kha kế nhiệm, giang hồ gió êm sóng lặng, thủy lao để không chả dùng đến.
Trong lao phòng bình thường là năm sáu đệ tử phạm môn quy tông môn, như say rượu ẩu đả bắt chẹt đồng môn gì đấy, năm này tháng nọ đều tương tự, tuyệt không hiếm lạ.
Phàn thiếu hiệp nhiệt tình giải thích thao thao bất tuyệt, đến cả đầu cũng đã hết đau.
Thái Chiêu thật sự cũng biết Thiên công tử không thể bị lu loa quăng vào trong lao phòng, đối phương cũng đâu phải hỏng não, song vẫn không kiềm được thất vọng. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy có khả năng nhất vẫn là Mộ Vi cung, đang định liều đi tìm chút, lại bị Thường Ninh ngăn cản.
“Mộ Vi cung quá lớn, trước ba điện, sau ba điện, còn phụ điện và phòng khách nữa, mấy tay mà kẻ giả mạo mang tới căn bản không thể trông chừng nổi.” Thường Ninh nói, “trừ phi chúng đặt người trong chính viện Tông chủ ở.”
Hắn mỉa mai cười, “Nhốt chung với người Thiên diện môn quá nguy hiểm, chắc chắn họ Thiên bị giam chỗ khác.”
Dưới mi mắt Thái Chiêu như muốn phát xanh, cắn răng nói: “Dầu gì chắc hẳn người đang ở trong tông môn, có lật khắp mặt đất ta cũng phải tìm ra!”
“Nào lại đi xới đất giữa ban ngày chứ.” Thường Ninh khoác tay lên vai cô gái, hòa nhã nói, “Cô cứ đi nghỉ ngơi đã, đợi đến tối, ta đi với cô lật từng mảnh sân lên nhé.”
Thái Chiêu ngẫm lại cũng phải, huống hồ cô thiệt sự rất mệt, bèn nghe lời về phòng nghỉ ngơi.
Đến khi tỉnh lại, trời đã tối hẳn.
Két một tiếng cửa mở, thanh niên trường bào tay rộng cầm đèn đến, dưới ánh sáng mờ nhạt thân hình hắn cao gầy thon dài, như dáng núi trong trẻo tao nhã trên bức họa ố vàng.
Thái Chiêu ngồi đầu giường nhìn hắn một lúc, “…Nhọt trên mặt ngươi thiếu đi hai cái.”
“Vậy sao, chắc sắp khỏi rồi ấy.” Thường Ninh đặt đế đèn lên bàn, không thèm để ý.
Thái Chiêu cúi đầu dụi mắt.
Cô nghĩ, nhất định là dáng dáp hắn vốn rất đẹp, anh vĩ lại tuấn mỹ. Đáng tiếc, cô chưa chắc có thể nhìn thấy.
Thường Ninh ngồi ở mép giường, nhìn đỉnh đầu tóc mai mềm như bông tơ của cô gái, phủ trên khuôn mặt non mềm, ý trìu mến đầy tràn ngực hắn.
“Rửa mặt đi, ăn no rồi chúng ta liền xuất phát.” Hắn biết cô gái nhớ thương nhất thứ gì.
Quả nhiên Thái Chiêu lập tức ngẩng lên, một phát bắt tay áo hắn: “Ngươi biết nên đi tìm chỗ nào sao?”
Thường Ninh thả lỏng: “Vừa rồi ta ra ngoài thăm dò, hẳn là chỗ ấy.”
Thái Chiêu đang cao hứng, chợt thấy lòng bàn tay ướt lạnh, cô mở bàn tay nhìn mới phát hiện ẩm ướt từ tay áo Thường Ninh. Cô ngẫm nghĩ liền hiểu, sinh lòng áy náy, “… ngoài ấy sương nặng lắm à?”
Thường Ninh càng đậm ý cười, “Đêm nay trên núi đặc biệt rất ẩm, lại lạnh đến lợi hại, lát cô mặc nhiều tí.”
Thái Chiêu nghiêng mặt, lát sau trầm thấp đáp vâng.
…
Giữa trời đất một mảnh đen như mực.
Chẳng có ánh trăng sao, mây đen từng cụm lớn chồng chất một chỗ, gió núi gào thét thổi cây cối bụi cỏ ngã nghiêng, đến người đứng còn không vững, đen nghịt phủ xuống trên đầu đỉnh núi, phảng phất muốn nuốt chửng cả người.
“Chính là chỗ đó.” Thường Ninh chỉ một viện lạc cực kì bình thường đằng trước.
Thanh Khuyết Tông rất rộng lớn, mấy chục tòa viện lạc rải rác phân bố các nơi, Thường Ninh chỉ một khu cất giữ đồ linh tinh gần sau núi, hoang vu hẻo lánh, còn có rừng cây rậm rạp che chắn, hiếm ai có thể nghĩ sẽ đến đây.
Song Thái Chiêu đã thấy trong khoảng cỏ dại cao chừng nửa người phía trước lờ mờ mười mấy bóng người, trong đêm không trăng không sao từ từ di chuyển, yên tĩnh trông chừng quanh khu ốc xá, đầy quỷ mị.
Đêm tối thế này cũng tiện cho Thường Thái hai người.
Bọn họ vô thanh vô tức tới gần, gặp người áo đen đi tới đi lui, né được thì né, không né được thì điểm ngã xong nhẹ nhàng phóng vào trong bụi cỏ, rồi mới từ cửa sổ lật chui vào ốc xá.
Đây là một gian nhà lớn hai lối vào trước sau, trước sau trái phải chí ít cũng bảy tám phòng, mỗi phòng đều chất đầy đủ thứ linh tinh. Thường Ninh dắt Thái Chiêu, sờ soạng đi đến phòng lớn thứ hai đếm ngược từ giữa.
“Hẳn là chỗ này.” Hắn khẽ nói.
Thái Chiêu lấy viên dạ minh châu được bọc trong vải, mượn ánh sáng yếu ớt xem cả gian phòng
Bọn họ từ phía Nam bước vào phòng, phía tường Đông chất bàn ghế cao như núi, mạng nhện giăng kín, tường phía Tây trống trải, còn tường phía Bắc chất mấy cái rương lớn.
Thái Chiêu cẩn thận tra xét qua một lần, cuối cùng đi thẳng tới tường Bắc, chỉ vào cái rương lớn nhất, nói: “Ở đây có cơ quan.”
Thường Ninh: “Sao cô biết?”
Thái Chiêu thở dài: “Thật ra về cơ quan trận pháp ông ngoại ta mới là người am hiểu nhất, đáng tiếc song thân người bảo đó là bàng môn tà đạo, nên ngoại đành phải chạy ra giang hồ vụng trộm luyện.” Rồi mới gặp bà ngoại một lòng hướng Phật kia của Thái Chiêu,
Thường Ninh nhẹ nhàng cười.
Thái Chiêu giao dạ minh châu cho hắn, rồi lục lọi mấy cái rương, chợt nghe cô nói: “Rồi, chỗ này.”
Thường Ninh híp mắt nhìn, ra là một cái rương trong đó đóng chặt trên mặt đất.
Hắn định đi dời rương, lại bị Thái Chiêu ngăn lại.
Thái Chiêu không dời mắt chăm chú nhìn khóa sắt đen to lớn trên rương, mọi thứ xung quanh đều đóng bụi phủ kín, song ổ khóa này màu sắc dù ảm đạm, đường vân lại hết sức bóng loáng.
“Có người thường xuyên chạm đến nó.” Thường Ninh nói nhỏ.
Thái Chiêu gỡ vòng tai một bên xuống, bẻ thẳng móc bạc, thận trọng dò xét sờ đường vân lỗ khảm trên khóa chụp, một lát sau, ý cười lộ trên mặt cô, “Đi nào.”
Trong bóng tối, chỉ nghe một tiếng tách nhẹ nhàng, một lỗ khảm trên khóa bị Thái Chiêu đè xuống, rồi toàn bộ khóa chụp từ từ dời đi chỗ khác, lộ ra một tay nắm kéo phía sau.
Hai người Thường Thái nhìn nhau, bọn họ muốn kéo cái nắm tay kia, song lại lo một khi kéo động, phát ra tiếng vang sẽ dẫn người áo đen ngoài phòng tới.
Lúc này bên ngoài đì đùng nổ một trận đinh tai nhức óc, hai người sửng sốt, kịp phản ứng đều mừng rỡ quả nhiên đêm nay trời mưa!
Thường Ninh nắm chặt dây tay nắm, quả nhiên không lâu sau lại ầm một tiếng sấm sét nổ váng trời, Thường Ninh nhanh như chớp kéo nắm tay chỉ nghe cách một trận, một miệng rương khác chậm rãi dời chuyển, mặt đất lộ ra một cửa hang, phía dưới là cầu thang rất sâu, hiển nhiên thông với một nơi nào đó dưới mặt đất.
Thường Ninh không nhịn cười nổi, thì thầm: “Phàn Hưng Gia nói không sai, Thanh Khuyết Tông đúng là lao phòng gì cần có đều có. Không phải sao, đến cả địa lao cũng có.”
Thái Chiêu cười đập nhẹ hắn, rồi mới nhảy vào địa động.
Thường Ninh đuổi theo.