Tống Úc Chi bảy tuổi bái nhập Thanh Khuyết Tông, tám tuổi trở đi liền được Thích Vân Kha tự tay truyền thụ võ nghệ.
Tằng Đại Lâu và Đới Phong Trì dẫu nhập môn sớm hơn y, nhưng người trước tư chất thường thường, đã sớm từ bỏ tu hành mà đổi lại bề bộn nhiều việc vặt, người sau thì từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Doãn Tố Liên.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Úc Chi gần như chứng kiến toàn bộ cuộc sống thường ngày của vợ chồng Thích Vân Kha Doãn Tố Liên.
Không giống như người bình thường nghĩ, thật ra chỉ cần không phải đại sự, Thích Vân Kha luôn chiều theo Doãn Tố Liên, mỗi lần vợ chồng cãi nhau vì Doãn Tố Liên xử sự bất công hay nuông chiều con gái, chỉ cần Doãn Tố Liên bày vẻ yếu đuối, Thích Vân Kha đều nguyện thuận theo sườn núi mà xuống lừa làm hoà với bà, đôi khi dẫu trước mặt lạnh nhạt, xoay lưng cũng sẽ ổn thoả.
Mới đây vừa cãi nhau lần nữa.
Đối với mấy cảnh này, Tống Úc Chi dù ngoài miệng không nói, song từ nhỏ đã rất xem thường. Y thấy, Doãn Tố Liên động đậy chút ít thật sự đã chạm đến ranh giới của chủ nhân một Tông.
Nhớ năm ấy, Thích Lăng Ba nhìn trúng một cây đoản đao thiếp thân của đệ tử mới nhập môn. Nói thật, cây đao đó chẳng qua có rèn đúc tinh xảo chút, nhưng đó là di vật của cha mẹ người ta.
Thích Lăng Ba kiêu căng từ bé, thứ nào nhìn trúng liền nhất định phải giành về tay mới được, Tống Úc Chi nhiều lần đem chuyện này bẩm báo Thích Vân Kha, mọi người khiển trách đã khiển trách rồi thuyết phục cũng thuyết phục rồi, song Thích Lăng Ba ở trước mặt thì khóc sướt mướt giả vẻ tủi thân, xoay lưng dưới sự trợ giúp của Đới Phong Trì lại đi khó xử đệ tử ấy.
Cuối cùng đệ tử rưng rưng tặng cả đoản đao cho Thích Lăng Ba, Thích Vân Kha ban đầu định xử phạt con thật nặng, nhưng dưới cảnh Doãn Tố Liên hung hăng càn quấy chả giải quyết được gì, trái lại là cậu Tống Úc Chi tuổi mười hai giận không nhịn nổi.
Cậu phát hung ác, không nói câu nào, ngay trước mặt Thích Lăng Ba tẩn Đới Phong Trì lớn tuổi hơn mình đến gần chết ai tới khuyên cũng vô dụng, Doãn Tố Liên phát cáu cũng vô dụng.
Thích Lăng Ba sợ quá, vội giao đoản đao ra, từ ấy về sau còn sợ y hơn sợ cha mình.
Sau đó lúc về Quảng Thiên Môn thăm thân, Tống Úc Chi kể lại chuyện này cho Tống Thời Tuấn nghe. Người cha cả một đời ngoài miệng chẳng đáng tin cậy lại nói một phen hợp lý hợp tình hiếm có.
Thích Vân Kha từ nhỏ gia cảnh bần hàn, quả phụ vô cùng gian nan mới nuôi ông lớn, vì biên chế danh ngạch của đệ tử ngoại môn, mẹ ông ngày đêm chạy chọt khắp nơi xin xỏ, cuối cùng xin được hiệp sĩ có tên tuổi nơi đó viết thiếp tiến cử, cũng quyên góp đủ lộ phí.
Đáng tiếc Thích Vân Kha nhập môn mấy năm không có tiến bộ, Thích mẫu mang theo tiếc nuối đầy cõi lòng, bệnh nghèo mà chết.
Vẻn vẹn hai năm sau, Thái Bình Thù đánh bậy đánh bạ phát hiện Thích Vân Kha tư chất Thiên hỏa long, được chút khích lệ của bà, cuối cùng Thích Vân Kha đột phá gông cùm, một bước bay lên trời cao.
Tống Thời Tuấn bảo con hãy đặt mình vào hoàn cảnh người, một tiểu đệ tử ngoại môn ngoài biên chế hèn mọn lẫn trong cát bụi, vô số đêm lạc lõng khó ngủ làm nào mơ tưởng đến Tông chủ Doãn Đại và con gái Doãn Tố Liên, e là chỉ ngưỡng vọng như tiên quân tiên tử trên mây kia thôi.
Cuối cùng, Tống Thời Tuấn bảo con hãy hiểu cho Thích Vân Kha, ông có thể đưa đứa con tuổi còn nhỏ lên núi Cửu Lãi, cũng là vì tín nhiệm Thích Vân Kha làm người, ông ấy có thể mềm yếu cổ hủ, nhưng tuyệt đối trung hậu nhân từ, sẽ không giấu tư tâm.
Sự thật đúng là vậy, Thích Vân Kha xem Tống Úc Chi như ruột thịt mà dốc hết lòng, có thể nói dốc túi truyền thụ.
Song lần này không đúng.
Doãn Tố Liên muốn làm hoà với chồng, Thích Vân Kha không những coi thường mặt mày lạnh nhạt, sau đó cũng không có ý đi tìm vợ. Tống Úc Chi kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày sau đó Doãn Tố Liên lại đưa thuốc bổ sang Mộ Vi cung hai bận, vẫn ăn canh bế môn như xưa.
Y không khỏi dấy lên nghi ngờ.
Nghe xong Tống Úc Chi, Thái Chiêu thở dài nhẹ nhõm: “Đa tạ Tam sư huynh giải nghi hoặc cho tôi.”
Nghi hoặc cất giấu trong lòng Tống Úc Chi đã mấy ngày, lại bận tâm Thái Chiêu khó xử, y do dự nói: “Sư muội… đã tra được gì rồi?” Không đợi cô gái trả lời, y lại lập tức nói, “nếu sư muội không tiện thì không cần phải nói.”
Nhìn người sư huynh khéo hiểu lòng người như thế, suýt thì Thái Chiêu rơi nước mắt do ở lâu với tay Thường Ninh âm dương quái khí nửa điên kia đã già nua mà chết, cô sớm đã quên thì ra vẫn còn người dễ nói chuyện trên đời.
Cô đập một bàn tay lên cánh tay Tống Úc Chi, hào khí nói, “Tam sư huynh nói gì vậy chứ, anh vừa mới tự nguyện nói nghi hoặc trong lòng cho tôi, sao tôi lại giấu giếm riêng được? Có điều giờ chưa phải lúc, đợi hồi tôi lại đến…”
“Mấy người đang làm gì thế?!” Thường Ninh tay áo lớn phất phơ, xa xa như một đám mây đen bay tới.
Hắn cũng đã bỏ lớp trang phục dịch dung trên người.
Thấy kẻ đến không thiện ý, bọn thị vệ Quảng Thiên Môn lập tức tay đè chuôi kiếm, bày trận sẵn sàng đón địch.
Tống Úc Chi ngó thấy Thường Ninh, đưa tay ra hiệu bọn thị vệ lui ra.
Sắc mặt Thường Ninh hết sức khó coi, đến nhọt độc trên mặt còn tỏa khí đen, rất giống đang trúng độc.
Thái Chiêu thấy Thường Ninh an toàn thoát thân, rất vui mừng, “Ngươi đến nhanh thật á, ta còn tưởng chắc phải chờ ngươi nửa canh giờ chứ.” Hai người họ trước khi chui vào viện lạc kia đã bàn rồi, nếu hai người chia ra chạy, sẽ hẹn họp mặt ở quán trà đầu đường trấn Đông.
Thường Ninh cười lạnh: “Ta thấy ta vẫn nên tới chậm thêm chút, tránh làm chậm trễ cô với Tống thiếu hiệp nói chuyện.”
Tống Úc Chi nghe ra ghen tuông trong lời, nhướng mày.
Đa số tình hình, Thường Ninh mở miệng luôn luôn có thể khiến người ta tức chết, đáng tiếc hắn gặp phải Tiểu Thái cô nương.
Thái Chiêu cười rạng rỡ: “Không chậm trễ không chậm trễ, đợi về tông môn ta với Tam sư huynh lại có dịp nói chuyện, ai cũng không chậm trễ được, ngươi không cần lo.”
Tống Úc Chi nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng.
“Cô! Cô nói vậy không nghĩ làm ta thất vọng à?!” Thường Ninh giận đến ngực phập phà phập phồng dữ dội, để bảo vệ an toàn cho cô bé, hắn còn chuẩn bị cược cả tính mạng, ai ngờ mới quay đầu đã gặp cảnh muốn giận sôi mà!
“Cô…” Hắn đang chuẩn bị mãnh liệt lên án hành vi phụ lòng của Tiểu Thái cô nương, chợt nghe một tiếng rống to trong quán trà bên kia đường.
Đám người không tự chủ quay sang ngó.
“Bà! Bà nói vậy không nghĩ làm tui thất vọng ư?!”
Trong quán trà, ông chủ cao lớn thô kệch mắt hổ rưng rưng, quát bà vợ: “Vì cái nhà này tui phí công không biết ngày không biết đêm, đến mạng cũng không thèm đếm xỉa. Ai ngờ tui mới vừa ra sau bếp nhóm lửa, bước ra thì thấy bà với tên tiểu bạch kiểm này dây dưa, bà… bà không thấy làm tui thất vọng sao?!”
Thường Ninh:…
Thái Chiêu:…
Tống Úc Chi:…
Bọn thị vệ: TM hợp cảnh quá vậy.
Cho nên họ diễn rất đủ cùng quay đầu, mắt sáng rực nhìn cánh tay trái của Tống Úc Chi, tay nhỏ của Thái Chiêu còn khoác ở nơi đó.
Cặp mắt Thường Ninh sắp bắn lửa.
Thái Chiêu không ngừng bận bịu rút tay về dẫu không hiểu sao mình lại phải chột dạ.
“Được rồi được rồi, ta với Tam sư huynh đã nói dứt lời, chúng ta mau đi thôi.” Cô biết nói thêm gì cũng vô ích, nên kịp thời dừng tổn hại, “Tam sư huynh, anh tự đi mau nha, chúng ta gặp lại sau!”
Rồi cô kéo tay áo Thường Ninh định đi, trước khi đi cô quay đầu do dự nói, “Tam sư huynh, anh từng nghe qua Thiên diện môn chứ?” Thấy Tống Úc Chi siết con ngươi, cô tiếp, “Tôi nghĩ, nghi ngờ của anh cũng không phải là không có lửa thì sao có khói.”
Nói xong, cô đuổi theo Thường Ninh trước đó lên cơn chạy như bay khỏi chỗ này, thật giống gặp đòi nợ.
Tống Úc Chi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Một lát sau, y đối mặt với người đã đi mất tăm phía trước, vẫn theo lễ nghĩa chắp tay chào từ biệt.
…
Thái Chiêu kéo Thường Ninh chạy một đằng đến tiệm cơm nơi cô trộm ấm trà, đòi gian phòng ngồi yên tĩnh ba mặt gần cửa sổ tầng cao nhất, mở rộng cửa phòng, hai người mới ngồi xuống.
Thường Ninh thận trọng xắn tay áo: “Cô cũng thật nhanh trí, biết tìm loại phòng thế này, không dễ bị nghe lén. Đáng tiếc mới nãy cô chạy nhanh quá, không thì đã có thể mời Tống thiếu hiệp đi đến ngồi một tí.”
Thái Chiêu dừng động tác châm trà cho hắn, trợn mắt nói: “Cha ta còn chưa tìm được, ngươi còn tranh cãi với ta hả! Ta cũng đâu phải cố ý trong khi ngươi liều mạng mà bỏ trốn đi tìm Tam sư huynh nói chuyện phiếm đâu, ta là có chuyện hỏi y.”
Trời có mắt, Thường Ninh từ năm tuổi đến giờ chưa từng ngó sắc mặt bất kì ai, nhờ phúc của Tiểu Thái nữ hiệp, gần đây hắn vừa nhặt được kỹ năng này về. Trên mặt cô gái sáng loáng viết sắp dùng hết nhẫn nại rồi nhe, hắn đành hừ nhẹ, tỏ vẻ chuyện đã qua không đề cập nữa.
Thái Chiêu nhanh chóng kể lại nghi hoặc của Tống Úc Chi.
Thường Ninh hơi biến sắc: “Vậy là, Thích Tông chủ quả nhiên đã bị…” Hắn thấy ba bốn tiểu nhị bê mâm thức ăn thật to ngả nghiêng đi tới, lập tức ngậm miệng.
Bọn tiểu nhị được trọng thưởng, một chuyến bỏ công bao nhiêu đồ ăn dâng đủ, xong Thái Chiêu dặn bọn họ không gọi thì không cần đến.
Ngó thấy đám tiểu nhị biến mất ở bậc thang, Thái Chiêu mới hạ giọng: “Nên ta mới muốn hỏi ngươi, cái thứ…Ờ… Dịch thân đại pháp là thế nào? Còn nữa, Thiên Diện môn là môn phái gì nhỉ, sao ta chưa từng nghe nói.”
Thường Ninh vuốt mạch suy nghĩ, nói: “Đừng nói cô chưa từng nghe nói, nếu không phải ta ngẫu nhiên ở Cửu Châu… Ngẫu nhiên đọc qua điển tịch, cũng không biết đã từng có một môn phái như thế.”
Thái Chiêu vẻ như chẳng hề chú ý chỗ khựng kỳ lạ của hắn, nghe không dời mắt.
Thường Ninh thoáng yên tâm, tiếp tục nói: “Trong điển tịch, ghi chép liên quan Dịch thân đại pháp sớm nhất là vào hai trăm năm trước. Lúc Bắc Thần lão tổ đại chiến với chư ma, nghe nói có một vị thân sĩ dị năng, người có công pháp Thiên địa tạo hóa, có thể biến hoá dung mạo thân hình người vô hình, không chút sơ hở. Sau khi Lão tổ qua đời, Bắc Thần chia làm sáu nhánh, vị thân sĩ dị năng đã ẩn cư, từ đó về sau trên giang hồ không còn nghe thấy kỳ danh. Bởi đã quá xa xưa, người đời sau xem mấy truyền thuyết này là bịa đặt. Vừa nãy được chứng kiến bản lĩnh của Thiên công tử, ta cũng giật mình, không ngờ môn phái này còn có người còn sống.”
Thái Chiêu nghe đến ngẩn ra: “Lợi hại thế à, sao ta chưa từng nghe cô ta nói…”
Thường Ninh: “Chừng cách đây bảy tám mươi năm, đồ tôn không biết đời thứ mấy của vị thân sĩ dị năng đó chợt hiện thân chốn giang hồ, còn sáng lập Thiên Diện môn, thu nhận đệ tử rộng rãi, chiêu binh mãi mã. Từ đấy, trên giang hồ Thiên Diện môn cực thịnh một thời, song, thịnh cực tất suy…”
Thái Chiêu khinh thường ngắt lời: “Không cần thịnh cực tất suy thì Thiên Diện môn cũng không bền lâu. Công phu sở trường của môn phái này chính là biến thành một người khác. Nói trắng ra, chính là ‘làm trò lừa gạt’! Lấy trò lừa gạt lập thân, còn muốn lên trời chăng?! Dù là Ma giáo, người ta cũng cay cay đắng đắng luyện công, vắt hết óc nghĩ âm mưu quỷ kế, còn cẩn trọng đi giết người phóng hỏa khuếch trương địa bàn ấy chứ.”
“Chiêu Chiêu nói lời cẩu thả mà lý không cẩu thả.” Thường Ninh so đũa xắn tay áo, theo thói quen gắp đồ ăn vào trong chén Thái Chiêu (híc xin lỗi chen ngang: mình thích thói quen của Mặt mụn này quá), “Thiên Diện môn gây sóng gió trên giang hồ tầm hai mươi năm, vị môn chủ cuối cùng có danh hiệu Thiên diện ma đồ, nghe nói lúc nhỏ nhà bị tai họa, thân nhân đều chết thảm.”
Thái Chiêu thầm run.
Thường Ninh: “Theo lý thuyết, Thiên diện ma đồ đúng là thân thế đáng thương, nhưng gã khi báo thù giết chóc quá mức, dính líu rất nhiều người vô tội. Trẻ nhỏ còn trong tã lót, đứa bé bi bô tập nói, thậm chí nô bộc thổi lửa nấu cơm cũng đuổi tận giết tuyệt thì danh môn chính phái nào có thể ngồi yên không ngó đến? Thế là gã đành mang theo cả môn phái đi đầu quân Ma giáo. Mới đầu Ma giáo còn có phần coi trọng Thiên diện môn, song như tên Mũi ưng ban nãy nói, bản lĩnh của Thiên diện môn càng lớn, người ngoài càng không thể thả lỏng, thế là…”
“Thế nên Ma giáo đã diệt Thiên diện môn?!” Thái Chiêu khẩn trương.
Thường Ninh cười: “Sai rồi, người ra tay không phải Ma giáo. Đến cùng cũng tự mình mời chào, không dưng vô duyên vô cớ tự vạch mặt, bọn họ chỉ là đem chỗ ẩn náu và cơ quan trận pháp xung quanh của Thiên Diện Môn thả ra ngoài.”
Thái Chiêu kinh ngạc: “… Là danh môn chính phái ra tay?”
Thường Ninh gật đầu: “Ngày đó, Ma giáo dùng danh nghĩa ăn mừng khen thưởng, sớm mời các đệ tử Thiên Diện môn tụ tập về chỗ ẩn thân. Rồi sau đó những người giỏi của sáu phái Bắc Thần ra tay, lúc ấy hầu như có tất cả những đại hiệp tên tuổi… Tóm lại, máu chảy thành sông, người của Thiên Diện môn không ai sống sót.”
Thái Chiêu thấy chuyện quá thảm, nhẹ lắc đầu, “Thật ra, nghiêm trị kẻ ác là được, không cần đuổi tận giết tuyệt…”
Thường Ninh cười có thâm ý khác: “Không sai, nếu chỉ là vì nghiêm trị, chính xác là không cần toàn bộ tiêu diệt.”
Thái Chiêu khẽ giật mình: “… Bọn họ, bọn họ là muốn làm cho môn công phu này triệt để đoạn tuyệt?”
“Đúng.” Thường Ninh, “Chỉ cần còn người sẽ còn môn công phu này, tất cả sẽ đều ngủ không yên.”
Truy cứu lại ngọn ngành, đây là một trận diệt môn mà hai phái chính tà im ắng ăn ý đồ sát.
Thái Chiêu ngây ra mãi lâu, tự lẩm bẩm: “Thảo nào trong bản chép tay của tổ tiên nhà ta lại không có đoạn này, có lẽ các danh môn chính phái khác cũng không có ghi chép, nói không chừng đến cả cô cô cũng không biết.”
Bất kể là hợp tác với Ma giáo, hay là vì kiêng kỵ mà diệt môn phái của người, đều không quá vinh dự.
Có thể Ma giáo cũng không phải rất vui lòng nói chuyện này, thế là mọi người đồng tâm hiệp lực, triệt để xoá sạch toàn bộ vết tích từng tồn tại của môn phái này, đem đoạn chuyện xưa này bao phủ trong con sông dài năm tháng.
“Tán dóc nãy giờ, vậy công phu Môn này nên phá giải sao đây? Điểm huyệt có thể giải huyệt, còn người được Thiên Diện môn Dịch thân làm sao phá đây?” cô rốt cuộc nhớ tới mục đích cuối cùng.
Thường Ninh vuốt tay: “Ta cũng không biết.”
Hắn tiếp, “Ngay cả người nghe nói đến môn thuật pháp này còn không bao nhiêu người, làm nào biết cách phá giải.”
Thái Chiêu lẩm bẩm: “Quả nhiên vẫn phải bắt gã Thiên công tử kia. Chúng ta gây ra động tĩnh không nhỏ, Trang sư huynh lại phát hiện Phàn sư huynh trúng thuốc mê, chắc chẳng mấy chốc sẽ lục soát mấy ngõ nhỏ xung quanh, không biết đám kia làm sao thoát khỏi tra hỏi?”
“Sao thoát hả? Rất dễ.” Thường Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía Tây trấn xa xa, “đốt một mồi lửa là được.”
Thái Chiêu giật nảy, vội bổ nhào đến bên cửa sổ nhìn. Quả nhiên vùng cửa Tây trấn đang toát ra lửa lớn hừng hực, khói đặc xông thẳng đến chân trời. Cô thất thanh nói: “Chúng đã phóng hỏa đốt phòng rồi?”
“Một mồi lửa đốt xong, mới có thể không lưu dấu vết gì. Đợi lắng chuyện, tìm một chỗ khác nấp trong nhà dân là được.” Thường Ninh tự rót tự uống, “không biết lần sau nên đi chỗ nào tìm bọn chúng nhỉ.”
“Đám này, là người trong Ma giáo chăng?” Thái Chiêu ngồi lại bên bàn, “Ngươi nói xem đến cùng thì bọn chúng đã thay bao nhiêu người, bọn chúng bắt cha ta đi là vì thay cho ta một ông cha giả sao?”
“Dẫu sao tạm thời hẳn cha cô không sao.” Thường Ninh lại gắp cho cô gái một đống đồ ăn, “Cô nghe Thiên công tử nói kìa, lần trước y đổi người là nửa tháng trước, mà cha cô mới mất tích hôm qua thôi.”
Đoạn, “Với cả, cô biết ngụy trang một người khó khăn nhất là gì không?”
Thái Chiêu đoán khẩu âm, bút tích, động tác quen thuộc các thứ, đều bị Thường Ninh bác bỏ, “Là võ công. Nhất là thân thủ cỡ cha cô, Ma giáo tìm đâu ra cao thủ tương tự mà đi giả trang thành cha cô. Ta… thấy con mẹ nó quỷ!”
Hắn bỗng dừng đũa, “Ta biết sao chúng lại muốn đánh lén Thích Tông chủ rồi! Chỉ có làm Thích Tông chủ bị thương, kẻ giả trang thành ông ấy sẽ không cần thi triển thân thủ!”
Thái Chiêu nghe xong, bừng tỉnh.
Thường Ninh gõ đũa xuống bàn: “Lúc đầu hẳn Thích Tông chủ là ‘bản thân bị trọng thương’, sau đó lần lượt bị cô cản được chút ít, ông chỉ nhận vết thương nhẹ, nên sau đó tên giả mạo mới cứ phải ‘dư độc chưa thanh, thương thế tái đi tái lại’!”
Hắn suy nghĩ đoạn lại nói: “Nói không chừng chúng vốn còn định đổi Tống Úc Chi! Ui, không biết Tống Úc Chi có là giả không.”
Thái Chiêu tức giận nói: “Nếu Tống Úc Chi là giả, Quảng Thiên Môn nhiều người thế đều mù cả à! Ta nghe nói trong các vị hộ pháp đến ban nãy, có hai vị là nhìn Tống Úc Chi lớn lên, còn hai vị chăm sóc Tống Úc Chi ở Thanh Khuyết tông cả bảy tám năm!”
Thường Ninh ồ lên, rất có mấy phần thất vọng.
“Ta cho rằng, bọn chúng sẽ không thay được nhiều người thế đâu.” Thái Chiêu thuận miệng, mặt lộ vẻ trầm tư.
“Nghe ý trong lời của Thiên công tử, hình như thời gian giả trang càng dài thì y phải phí công lực càng nhiều. Đổi Phàn sư huynh có mấy ngày thôi Thiên công tử đã mệt như muốn lột da. Những người vị trí quan trọng kia ít ra cũng phải đổi mấy tháng. Thêm nữa, ta thấy trong tay chúng cũng không có được rất nhiều ‘Thiên công tử’ đâu.” Nếu đổi người rất dễ, bọn chúng sẽ đổi luôn cả Trần quản sự chứ không phải mua chuộc ông ta, còn khách sáo các thứ.
Thường Ninh ngẫm nghĩ, ra vẻ đồng ý.
Thái Chiêu lấy khăn bọc cây kim châm từ trong ngực ra, “Này là ta lấy từ sau ót Phàn sư huynh, ngươi có biết không? Có phải là Loạn phách châm từ miệng Trần quản sự không.”
Thường Ninh cầm kim châm nhìn tới nhìn lui, “Không sai, chính là nó. Món đồ chơi bàng môn tả đạo nho nhỏ, gân gà* thôi.”
(*) việc làm vô bổ (gân gà ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì)
“Còn gân gà nữa? Ta thấy rất lợi hại, chúng ta ở bên đó cả ngày, Phàn sư huynh còn chưa tỉnh ấy.”
“Gân gà thật mà.” Thường Ninh khinh thường ném kim châm sang một bên, “Loạn phách châm lợi hại không phải ở châm, mà ở thuốc mê ngấm vào kim châm, sau khi đâm trúng huyệt đạo bất tỉnh nhân sự tại chỗ, song nó cũng có điểm tệ cực lớn đó là mùi cực nặng, còn kéo dài không tan. Trừ phi cô không có mũi, chứ cách hai ba trượng còn nghe được.”
“Người thi châm buộc phải mang theo người một ống kim ngăn mùi nhỏ, bởi chỉ cần một tích tắt mở ống, mùi lập tức phát tán, ai cũng sẽ phát hiện. Tức là, muốn dùng Loạn phách châm chỉ có thể đánh lén, dùng thế sét đánh mà đâm kim vào chỗ yếu. Nhưng đã đánh lén được, sao không trực tiếp dùng độc đao hay độc châm chẳng có mùi đi. Chỉ khi muốn giam người, bọn chúng mới dùng thứ phí công lớn thế này để bắt người, ta đoán giờ đây hẳn tính mạng lệnh tôn và Thích Tông chủ không vấn đề.”
Thái Chiêu kinh ngạc ngớ ra, đoạn nói: “Thảo nào ta cứ không thích mùi thuốc đắng trong phòng của sư phụ, giờ nghĩ lại, có lẽ là dùng để che giấu mùi của Loạn phách châm.”
“Hôm nay thu hoạch tương đối khá, trước mắt chúng ta còn hai khó xử. Thứ nhất, đến cùng có bao nhiêu người bị đổi? Thứ hai, Dịch thân đại pháp này làm sao phá giải? Muốn biết rõ hai điểm này, đều phải hỏi vị Thiên công tử. Song hôm nay đã náo loạn như thế, không biết bọn chúng sẽ chuyển Thiên công tử đi đâu.”
Thường Ninh dùng một cây đũa nghiêng ngả gõ ly rượu, rất giống vị khách uống rượu dáng vẻ phong nhã hào sảng.
“Ta biết đó.” Thái Chiêu đột nhiên nói.
Thường Ninh dừng cây gõ, cho là mình nghe lầm, “Cô nói gì.”
Thái Chiêu: “Ta nói, có lẽ ta biết đại khái tung tích của Thiên công tử.”
Mắt Thường Ninh trong lạnh, không chút chuếnh choáng, “… ban nãy cô cho Thiên công tử uống thuốc gì đấy?”
Thái Chiêu cười khổ: “Cũng như Loạn phách châm thôi, toàn là gân gà.”
Cô ngó sắc trời ngoài cửa sổ, “Cũng đến giờ rồi, chúng ta đi mua con chó săn thôi.”
…
Trấn Thanh Khuyết dựa lưng vào núi Cửu Lãi hùng vĩ hiểm trở kỳ lạ, trước trước sau sau đều là núi rừng rậm rạp rộng lớn.
Đã có rừng, hiển nhiên sẽ có chim bay thú chạy phong phú.
Đã có chim bay thú chạy, hiển nhiên không thể thiếu người đi săn.
Mà muốn đi săn, hiển nhiên không thể thiếu chó săn.
Thế là, Thái Chiêu rất dễ dàng tìm được ngay ở cuối trấn một tiệm thợ săn nhỏ, tiêu hết tiền bạc trong ví, mua một con chó săn người nhỏ khứu giác nhạy bén. Dắt chó đến chỗ không người, Thái Chiêu móc một cây nến nhỏ trong ngực ra, bóp nát rồi bôi dầu bên trong lên chiếc khăn, đặt trước mũi chó săn.
Lúc này màn đêm buông xuống, Hai người Thường Thái dắt chó săn đi dạo trong trấn, ở ngoài nhìn vào có phần phong nhã.
Thái Chiêu vừa đi vừa nhẹ giọng giải thích.
“Thứ cho Thiên công tử uống có tên là Hoa mai hoàn, là mẹ ta làm.”
“Mẹ ta từ thời trẻ đã thích hương thơm, ờm, thật ra rất nhiều cô gái đều thích. Lúc có thể ra khỏi cửa nào có thời gian huân hương, nếu trực tiếp xức hương lộ lên người, một khi động thủ lại ra mồ hôi đầm đìa, đổi lại rất chật vật. Thế là mẹ ta nghĩ, có thể uống thuốc gì đấy xong cơ thể tự nhiên phát ra mùi hương không nhỉ. Đáng tiếc, mãi đến đại chiến Đồ Sơn, bà còn chưa nghĩ ra.”
“Sau đó mẹ ta định cư Lạc Anh Cốc, đổi lại có lúc rảnh rỗi nhàn nhã, ổn định tinh thần mày mò ra Hoa mai hoàn, người uống viên này sau nửa canh giờ bắt đầu tỏa hương, ai ngờ thứ đồ chơi này tốn thời gian dùng nhiều vật liệu đắt đỏ không nói, mùi còn không dễ ngửi. Cô của ta còn đùa rằng, mùi này cứ như bà chủ lẳng lơ lúc mời chào khách dùng loại hương dỏm, thả thính ba năm, lại mắc mưa, cuối cùng bị giội cho một bầu giấm.”
“Mẹ ta tức giận ném luôn cả hộp Hoa mai hoàn, cô bảo ném thì đáng tiếc, mới kêu ta kiếm về chơi. Ta với cô cô dùng Hoa mai hoàn cho gà ăn, cho vịt ăn, cho heo chó ngựa ăn… dĩ nhiên, cũng từng cho người ăn.”
“Trên con người thời gian tỏa mùi lâu nhất, tầm hai canh giờ, đám gia súc khác đều kém hơn một bậc. Tầm qua canh giờ tí thì chẳng còn mùi gì. Rồi sau đó cha ta nói, dẫu mùi thơm này không dễ ngửi, nhưng có thể dùng để truy tìm tung tích. Ầy, dùng thử thật, lại phát hiện thứ này đúng là gân gà.”
Thường Ninh vô cùng hứng thú: “Chưa đủ chỗ nào.”
Thái Chiêu thở dài: “Chỉ cần người uống thuốc có nội công, một khi phát hiện thì hoàn toàn có thể dùng nội lực bức dược tính ra.”
Thường Ninh khẽ cười, “Quả nhiên thiên hạ không có chuyện thập toàn thập mỹ.”
Sau đó dừng bước quay nhìn cô gái, “Thế cô chắc chắn vậy, hẳn là cảm thấy Thiên công tử sẽ không bức ra mùi thuốc?”
Thái Chiêu nghiêng đầu bẻ ngón tay: “Thứ nhất, Thiên công tử dở võ, hơn nữa còn vừa phí sức thi triển Dịch thân đại pháp, dầu vốn có tí công lực, giờ cũng không còn mấy.”
“Nhưng y có thể nhờ người giúp y bức thuốc ra mà.” Thường Ninh hỏi dồn.
“Không sai.” Thái Chiêu nói, “Nên còn có thứ hai, vị Thiên công tử rất thích làm đẹp, trên người đã có huân hương, bọn chúng lại vội vàng phóng hỏa giấu tung tích, sẽ không nhất định sẽ phát hiện mùi Hoa mai hoàn, chúng ta có thể đánh cược một keo.”
Thường Ninh gật gù, rồi cười, nụ cười không mang theo nửa phần khói lửa.
“Cô không cần cược, vị Thiên công tử ấy cũng không cam lòng bị cầm tù.” Hắn nói, “có lẽ cô không nhìn thấy, lúc y sờ soạng người Phàn Hưng Gia, thừa cơ nhét vào trong lòng bàn tay cậu ấy một viên giấy. Thi pháp xong y ngã ngồi xuống cạnh Phàn Hưng Gia, nghe đám kia định giết Phàn Hưng Gia bèn lén nhanh chóng lấy viên giấy nhét lại vào tay áo mình.”
Thái Chiêu trợn to mắt: “Ý ngươi là…” Cô thấy nam sờ nam cay mắt quá, nên căn bản không nhìn kỹ.
“Ta đoán trên viên giấy chắc là viết mấy thể loại cầu cứu rồi.” Thường Ninh nói.
Đã hai ngày qua, lần đầu Thái Chiêu lộ ra nụ cười thư thái.
…
Trấn Thanh Khuyết Tông tổng cộng có hai cửa chính ra vào.
Cửa Nam và cửa Đông, phía Tây và phía Bắc đều giáp núi Cửu Lãi.
Hai người Thường Thái dẫn chó săn đi hai cửa trước, xác định đám kia có rời Trấn Thanh Khuyết không, quả nhiên không, bọn chúng còn trong trấn.
Rồi hai người lại dạo hết khu ở của toàn dân, gồm cả ngõ hẻm mới bị phóng lửa kia đề phòng chúng lại quay ngược về.
Song vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Thế nên bọn họ đành phải dạo loạn tửu quán trà lâu tiệm cơm, đều đầy mùi rượu mùi thức ăn nồng đậm, cũng may mùi Hoa mai hoàn đặc thù, Thái Chiêu từng thử khi còn ở Lạc Anh trấn, chó săn có thể phân biệt rõ.
Song vẫn không có tung tích.
Thấy hai canh giờ sắp đến, thuốc sắp mất đi hiệu lực, Thái Chiêu hơi gấp.
Thường Ninh đột nhiên nói: “Chúng ta lên núi Cửu Lãi xem.”
Thái Chiêu ngẩn ra.
Đầu tiên cô cảm thấy Thường Ninh thật hoang đường, đám kia điên rồi mới chủ động dâng tới cửa, cho là Thích Vân Kha bị đổi người, song nội môn ngoại môn còn rất nhiều sư thúc bá võ nghệ cao cường, mấy trăm đệ tử cũng không phải ăn chay, nếu một tay giả mạo chỉ dám trốn trong phòng bệnh có thể một tay che trời thì sao chúng cứ phải đổi Phàn Hưng Gia mới được.
Nhưng rồi cô lại tưởng tượng, ngộ nhỡ?
Thế là hai người tranh thủ lao tới phía Tây Bắc, ai ngờ vừa đến chân núi Cửu Lãi, chó săn liền kịch liệt sủa to, chó từng được huấn luyện biết chỗ nào không chút do dự nhào về phía con mồi, nếu Thường Ninh không cầm dây cực chặt, chó săn sớm chạy vội lên núi.
Thái Chiêu lạnh sống lưng, sợ hãi nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh một tay ôm lấy chó săn, trầm giọng: “Mau lên núi.”
Hai người vận đủ nội lực, dọc đi xuyên lâm kinh tước, như hai con chim bay lướt qua không trung, trực tiếp chạy về ngọn núi
Đến đỉnh Phong Vân, Thường Ninh nhanh chóng thả chó trong ngực xuống.
Nó vừa rơi xuống đất liền thẳng đến chỗ vách núi, sủa liên tục.
Tiếng chó sủa dẫn đệ tử trông coi đỉnh Phong Vân đến.
Giờ này đã muộn, đáng lý không nên mở xích, nhưng trước đó lúc Tống Úc Chi về núi, đã từng dặn chắc chắn phải để Thái Chiêu qua núi, tránh ở bên ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Uy vọng Tống Úc Chi ở Thanh Khuyết Tông gần bằng Thích Vân Kha, làm việc còn công chính hơn, đệ tử giữ núi dĩ nhiên nghe lệnh.
Thế là đêm khuya trên đỉnh Phong Vân, kèn lệnh lại vang, đệ tử bờ bên kia nhìn thấy đúng là cờ hiệu phất và mặt mũi hai người Thường Thái rồi mới nhanh thả xích sắt.
Hai người Thường Thái nhanh nhẹn ôm chó săn qua xích sắt, mới dừng chân ở vách đá Vạn thủy Thiên Sơn nhai, chó săn trong ngực Thường Ninh đã giãy giụa nhảy xuống đất, Thường Ninh nhanh chóng điểm mũi chân, đuổi theo.
Đệ tử trung niên canh hòm xích sắt cười hỏi: “Là chó sư muội mới mua giải sầu à?”
Thái Chiêu xấu hổ cười: “Ha ha, đúng ạ.”
“Em chó này nhìn tính tình không tốt, sư muội phải phí tâm rồi.” Đệ tử này còn nghĩ, ắt là Thái Chiêu vì cha mất tích, tâm tình buồn rầu mới mua chó chơi, quả nhiên vẫn là tiểu cô nương.
Thái Chiêu nhanh đuổi theo Thường Ninh, ai ngờ đi chưa bao xa, ngay một bụi cỏ bên cạnh đã thấy Thường Ninh và chó săn.
Chó săn vừa ngửi vừa lòng vòng trong bụi cỏ xung quanh, rốt cuộc chả phân biệt đi hướng nào.
Thường Ninh cau mày đứng một bên.
Thái Chiêu ngẩng đầu ngó trời.
Giờ Tý sơ khắc, trăng sáng đang treo, thời hạn thuốc còn tác dụng đã qua.