Gặp Gỡ Số Mệnh

Chương 2




Sau khi chờ người quản lý đi, Tư Ngữ Ngưng ôm tâm tình thấp thỏm đi vào phòng tắm, mượn nước nóng xoa đi, cô như trút hết, khóc một hồi, trinh tiết đối với người con gái là rất quan trọng, cô sẽ phải cho một người chưa bao giờ gặp mặt.

Nhìn khuôn mặt của mình trong gương, đôi mắt đỏ bừng giống như con thỏ, kim chủ nhìn thấy bộ dạng này của cô chắc sẽ hợp khẩu vị, cô tự trêu chính mình.

Người quản lý chuẩn bị cho cô một bộ áo ngủ tơ lụa, nửa thấy nửa không, dụ cho người ta mơ màng.

Mãi cho đến chuẩn bị tâm lý xong, cô mới bước ra khỏi phòng tắm, nhìn đồng hồ, đã gần đến 10 giờ, cô không biết anh ta chừng nào đến, không biết anh ta sẽ đến hay không, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ.

Cô mở TV, nhấn phím điều khiển đổi hết kênh này qua kênh khác, tâm tình cũng như giống như kênh truyền hình không hề yên lặng, bây giờ muốn rút lui cũng không được, cô mong muốn người đó đến nhanh hơn một chút, trong lòng bất ổn rất khó chịu.

Đúng lúc đôi mắt cô gần nhắm lại liền nghe được tiếng mở cửa, tay chân nhất thời cứng ngắt, đôi mắt chuyển động nhìn xung quanh, tâm tư rối loạn.

Cảm giác được hơi thở của người kia ngày càng gần, tim của Tư Ngữ Ngưng đập thình thịch, cô hối hận vì đã không tắt đèn, thấy không rõ khuôn mặt sẽ không còn xấu hổ, cô thử làm động tác mỉm cười nhưng cơ mặt lại không bị khống chế.

“Trình Tân Khôn để cho cô tới?”

Tư Ngữ Ngưng gật đầu, cô cảm thấy giọng nói của người này rất lạnh lùng nhưng thật dễ nghe, cẩn thận quay đầu lại nhìn anh ta, thân hình cao lớn, hình dáng thâm thúy, nhìn qua ước khoảng cỡ 30 tuổi, trong lòng cô cảm thấy may mắn,...ít nhất...không phải là người trung niêm đầu hói bụng bia.

Trình Tân Khôn là lão tổng của công ty bọn cô, hôm nay là ngày đầu tiên cô gặp anh ta.

“Tắm?”

“Ừ.”

Tiếp theo anh ta liền đi vào phòng tắm, lúc này Tư Ngữ Ngưng mới thở một hơi, người nọ ở bên cạnh, hô hấp của cô thật khó khăn, chuyển ánh mắt đến cửa phòng tắm, bên trong có hình ảnh thân thể của anh ta, nhìn chằm chằm một hồi lâu, mãi cho đến không còn nghe tiếng nước.

Lúc anh ta đi ra, trên eo quấn một cái khăn tắm, giọt nước trên người chưa lau sạch, theo da trượt dọc xuống, từng bước một đi lại cạnh giường, trong lòng Tư Ngữ Ngưng liền căng thẳng di chuyển sang chỗ bên cạnh.

“Tôi không có ăn cô, cô không cần khẩn trương như vậy.”

Anh ta ném cho cô một cái khăn lau khô, dùng ngón tay chỉ mái tóc còn ướt, ngồi xuống giường, Tư Ngữ Ngưng run rẩy cầm lấy cái khăn,dè dặt thay anh ta lau tóc, giữa hai người chỉ có sự yên lặng.

Trên TV chiếu nhạc kịch dành cho ban đêm, âm thanh huyên náo vang vọng làm cho Tư Ngữ Ngưng cảm thấy đỡ xấu hổ, cô nghiêm mà lau tóc, mãi đến khi tay của anh ta nắm lấy ta cô, Tư Ngữ Ngưng lại càng hoảng sợ.

“Ngủ đi.”

Chữ ngủ này không biết đơn thuần chỉ là ngủ hay là có ý tứ khác, cô chậm rãi xuống giường định treo chiếc khăn trong phòng tắm thì bị anh ta ôm lấy eo.

“A!!” Theo phản xạ cô kêu lên một tiếng.

“Cái khăn quăng đại trên mặt đất đi.”

Tư Ngữ Ngưng ném cái khăn xuống mặt đất, sau đó bò lên giường, nằm dưới thân của anh ra, hai tay anh ta ôm chặt, ánh mắt cô khẩn trương liếc xung quanh, thân thể khẽ run lên.

Anh ta dùng ta vuốt khuôn mặt của cô, ngón tay nhẹ nhàng chà xát lên môi cô, rồi sau đó cuối đầu xuống mút, Tư Ngữ Ngưng bị dọa đến mở to hai mắt, bị động để anh ta hôn, không biết nên làm gì đáp lại.

Anh ta nói: “Há miệng ra.”

Tư Ngữ Ngưng khẽ hé đôi môi đỏ mộng, đầu lưỡi anh ta lập tức chui vào, ở trong miệng cô liếm xung quanh, cùng một người xa lạ hôn nhau mà trong lòng cô không cảm thấy ghét bỏ, không khỏi nhìn thoáng qua mặt của anh ta, vừa tiếp xúc được với tầm mắt của đối phương, mặt nàng liền đỏ lên.

Anh ta rời khỏi miệng của Tư Ngữ Ngưng, nhưng vẫn còn liếm giọt nước quanh khóe miệng của nàng, hỏi: “Cô biết tôi là ai không?”

Tư Ngữ Ngưng thành thật lắc đầu, cô quên hỏi rõ, trong lòng có linh cảm mãnh liệt.

“Tôi là Đào Vũ Sâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.