Gặp Gỡ Số Mệnh

Chương 3




“Đào tiên sinh . . .” Tư Ngư Ngưng dè dặt nói.

Đào Vũ Sâm nghĩ cô gái nào thật sự không biết anh, là người hay là quỷ anh vừa nhìn đã biết, cô không giống giả vờ, thật sự không biết mình, cũng không cố gắng dụ dỗ anh, chỉ cẩn thận mà lấy lòng, nhìn vẻ ngây ngô của cô, khẳng định là chưa bao giờ làm qua việc này, khi nhận ra điều này tâm tình của anh rất tốt.

Sau đó liền hỏi cô: “Cô tên gì?”

“Tư Ngữ Ngưng, ngữ trong ngữ văn, ngưng trong ngưng tụ.”

“Ngữ Ngưng, tên thật là dễ nghe.”

“Cám ơn Đào tiên sinh.”

“Cô một tiếng là Đào tiên sinh, hai tiếng là Đào tiên sinh nghe thật không được tự nhiên, nhất là bây giờ chúng ta có quan hệ như thế nào.”

Tư thế của hai người có chút mập mờ làm cho Tư Ngữ Ngưng không dám nhìn anh, cô luôn xử lý không tốt các quan hệ như thế này, từ lúc cô gia nhập vào giới giải trí cho tới bây giờ, luôn giữ mình, chỉ mong có thể sinh hoạt bình thường, không cầu phú quý đại quý, khi bắt đầu làm việc cô chỉ làm tròn bổn phận của mình, cô có quy tắc của cô, cô muốn “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” ... muốn không làm cho bản thân thất vọng.

Nhìn Tư Ngữ Ngưng đỏ mặt không nói lời nào, anh thật sự rất muốn trêu đùa cô, điều này ngay cả bản thân mình cũng không dám tin, nếu đã lỡ nói ra thì không đổi ý.

Anh nói: “Kêu một tiếng ông xã nghe đi.”

Tư Ngữ Ngưng khiếp sợ nhìn anh, làm cho Đào Vũ Sâm có chút không tự nhiên, đây là lần đầu tiên anh nói như vậy, đặc biệt hơn đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, còn là quan hệ như thế này.

Hay là Tư Ngữ Ngưng có sức quyến rũ, hấp dẫn ánh mắt của anh, cô có một đôi mắt biết nói, bất luận điều gì đều có thể nhìn vào đôi mắt cô mà đọc, vừa nhìn liền biết cô có suy nghĩ gì.

Loại tình thú trên giường này, Tư Ngữ Ngưng sao lại không hiểu, nhưng miệng cứ lắp bắp không thể nào nói ra được, cô rất sợ chọc Đào Vũ Sâm mất hứng, liền lớn mật tới hôn anh, không hề có kỹ xảo, chỉ là dán lên môi mà thôi.

Cô chưa từng hôn bao giờ, lúc đi học cũng có người theo đuổi cô, nhưng mà cô không hề có hứng thú yêu đương, hôm nay là nụ hôn đầu tiên của cô, tim cô đập rộn lên, chuyện lớn mật này khiến cô ngượng ngùng, trên mặt bắt đầu đỏ bừng.

Khó có được mỹ nhân chủ động dâng lên nụ hôn, Đào Vũ Sâm hưởng thụ một phen, anh ngậm đôi môi mềm mại của Tư Ngữ Ngưng bắt đầu mút, liếm, sau đó cạy hàm răng của cô ra, đầu lưỡi rất nhanh đã tiến vào, ở trong miệng cô trêu chọc, đầu lưỡi đảo xung quanh miệng của cô, nước miếng từ khóe miệng cô chậm rãi chảy xuống, lại bị Đào Vũ Sâm nuốt trở về miệng của mình.

Tư Ngữ Ngưng bị hôn đến thiếu không khí, lúc này Đào Vũ Sâm mới buông cô ra, hai mắt cô lóng lánh hơi nước, ánh mắt mê ly,vẻ mặt đỏ bừng, như một đóa hoa xinh đẹp, làm xao động lòng người. Đào Vũ Sâm cảm thấy rất kích thích, cảm giác này lần đầu tiên anh có, lúc thấy Tư Ngữ Ngưng, anh tựa như “cửu phùng cam lộ đích nhân”, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

Áo ngủ bị kéo xuống thân thể Tư Ngữ Ngưng như ẩn như hiện, bên trong không có mặc áo, thấy cảnh tượng này, hô hấp của Đào Vũ Sâm bắt đầu thay đổi trở nên nặng nề hơn, ánh mắt như dã thú chăm chú nhìn người dưới thân của mình, khát vọng muốn có cô.

Đang lúc Đào Vũ Sâm vén áo ngủ của Tư Ngữ Ngưng, thân thể cô chợt run lên làm cho lòng của anh trở nên căng thẳng, không ngừng thương tiếc, anh nhìn vào ánh mắt của cô nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm nữa chịu không?”

Nước mắt Tư Ngữ Ngưng chậm rãi chảy, nghẹn ngào nói: “Tôi . . . Tôi không sao cả.”

Đào Vũ Sâm nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc của cô, cười nói: “Vật nhỏ nói một đằng nghĩ một nẻo, thân thể đã run lên như vậy.”

“Đào tiên sinh, thật sự không sao, anh cứ . . . Làm.” Chữ cuối cùng nghe thật nhỏ.

“Được rồi, ngủ cùng tôi đi, những gì cô nghĩ đã hiện lên trên mặt rồi kìa.”

Đôi mắt đầy nước của Tư Ngữ Ngưng vẫn nhìn chằm chằm anh, nếu như ngày hôm nay cô không cùng Đào Vũ Sâm phát sinh quan hệ, vậy đi chuyến này thật uổng công, vậy sẽ không trả được nợ cho ba cô, ý nghĩ ti tiện này làm cô cảm thấy hổ thẹn.

Đào Vũ Sâm nằm bên cạnh Tư Ngữ Ngưng, đưa tay kéo cô vào lòng mình, chỗ da thịt tiếp xúc nóng lên như lửa, trái tim của Tư Ngữ Ngưng không theo quy luật đập lên thình thịch, cô chậm rãi vươn tay cẩn thận cầm vật đang nóng lên kia, lập tức cảm giác giác được hô hấp của người bên cạnh ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.