Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 8: Bị hãm hại




Kỳ thật tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Nguyệt Nhu là người ôn nhu, thiện lương , có đồ ăn ngon đều đem cho bọn muội muội, có đồ chơi đẹp mắt cũng là hào phóng nhường lại, nhưng thật ra mọi người đều bị nàng che mắt, mẫu thân của nàng là chủ mẫu đương gia, quản lí toàn bộ việc trong phủ, có đồ gì đẹp đều lưu lại cho nàng một phần tốt nhất, trong phòng nàng cũng không biết có bao nhiêu thứ tốt đây!

Dù cho nàng chỉ mặc y phục bình thường, nhưng đại phu nhân cũng âm thầm đặt may cho nàng rất nhiều kiện đồ, tại nơi thích hợp, để hào quang của nàng tỏa sáng.

Hạ Vân Nhiễm mang theo Tiểu Thất cùng bốn nha hoàn trở lại tiểu viện, lần này nàng chọn vài món trang sức đeo tay đẹp mắt từ chỗ Hạ Nguyệt Nhu, vòng đeo tay, nàng chỉ nhìn qua rồi cho nha hoàn cẩn thận bỏ vào hòm, nàng không có hứng thú với mấy thứ này, lại nói, thực chất nàng không có tâm tư thích làm đẹp như mấy nữ hài bình thường kia.

Bây giờ Hạ Vân Nhiễm cũng đã hiểu rõ tình thế rồi, nếu như không phải dựa vào uy danh của thái hậu, lúc này nàng chắc vẫn còn phải sống ở nông thôn, chẳng qua là hiện tại muốn xem ân trạch của thái hậu có được lâu dài hay không, nếu quá ngắn, đại phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ ngại nàng ăn không, muốn đưa nàng hồi hương.

Không, nàng không muốn hồi hương, nàng đã sớm nghĩ một phen, lần này phải rút núi lội nước nửa tháng tiêu sái mới đến được đây, nàng cũng không thể cứ thế mà lên đường trở về a!

Ba ngày sau, bên trong hoa viên, ba cô gái xinh đẹp đang đùa giỡn cười nói, đều chú ý đến một cây trúc hồ điệp, phía trên cây trúc đó, dùng một sợi đồng tinh tế xuyên thành hồ điệp, khẽ rung lên, hồ điệp liền giống như nhẹ nhàng giương cánh, trông rất sống động.

“Thật xinh đẹp a! Nhanh cho muội chơi một chút, Tứ tỷ, cho muội chơi một lát đi!” Lục tiểu thư thập phần thích thú, muốn chạy đến đoạt đồ chơi.

Tứ tiểu thư Hạ Vân Tích liền không cho, nàng vừa mới lấy ra từ chỗ quản gia, còn chưa chơi chán thì sao có thể nhường?

“Tứ tỷ, ngươi cho ta chơi đi!” Lục tiểu thư nói, thân thể giống như hồ điệp, đuổi theo thân ảnh của nàng trong hoa viên.

Hạ Vân Tích còn muốn trêu chọc nàng, đảo hồ điệp trước mặt nàng, Hạ Vân Lệ lập tức nhảy lên, không trông thấy chậu hoa đặt cạnh cột trụ hành lang, thời điểm nàng lui về phía sau, giày thêu đá một cái, từng tiếng vỡ loảng xoảng không ngừng vang lên.

Ba vị tiểu thư đang chơi đùa trong hoa viên đều bị dọa sợ, nhao nhao nhìn xem chậu hoa bị vỡ kia, mới nhìn tưởng không quan trọng, nhưng khi trông thấy đóa hoa liên lan tử sắc kiều diễm kia nằm trên mặt đất, ba người đều hít sâu một hơi.

Lục tiểu thư càng là sợ tới mức kinh hãi, cắn tay áo nói ra, “Tam tỷ. . . Cái kia. . . Là đóa liên lan tím mà lão phu nhân thích nhất sao?”

Hạ Vân Tuệ gật đầu, có chút phiền muộn thấp giọng mắng, “Ngươi xem, đã thấy chính mình gây ra họa lớn chưa? Cây hoa trân quý này là phủ công chúa tặng cho lão phu nhân, trong hoa viên này, lão phu nhân yêu thích nó nhất, ngươi chắc chắn sẽ phải chịu phạt.”

Hạ Vân Tuệ cùng Hạ Vân Lệ đều là nữ nhi của tam di nương, là tỷ muội ruột, còn Hạ Vân Tích lại là nữ nhi của tứ di nương, bất quá, vì sợ uy nghiêm của đại phu nhân cùng đại tiểu thư, các nàng mới giống như tỷ muội ruột, bình thường cũng hay tranh giành một vài đồ đẹp, hôm nay bị vướng vào tai vạ này, Hạ Vân Tuệ cùng Hạ Vân Tích đều bối rối thay Hạ Vân Lệ.

“Ai nha đều là ta không tốt, sớm biết như vậy ta liền cho lục muội chơi.” Nói xong, Hạ Vân Tích ném trúc hồ điệp xuống đất, có chút tức giận nói, “Đều do thứ này, ta cũng không chơi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vân Lệ trắng bệch, kinh hãi không thôi, một đôi mắt ngập nước hướng phía hai vị tỷ tỷ xin giúp đỡ nói, “Tam tỷ tứ tỷ, ta nên làm cái gì bây giờ? Lão phu nhân nhất định sẽ đánh chết ta.”

“Lục muội, đừng nóng vội, chúng ta cùng nghĩ biện pháp.”

“Nghĩ biện pháp gì? Chút nữa Tử La tỷ tỷ sẽ tới chuyển hoa, nàng nhất định sẽ phát hiện chậu hoa này bị vỡ.”

“Mỗi ngày Tử La tỷ tỷ đều chuyển hoa đến Lâm Thần Lộ, hôm nay thời tiết cũng không tệ, nói không chừng sẽ đến chuyển muộn hơn.”

“Sớm muộn cũng bị phát hiện thôi! Đóa liên hoa tím này sắp chết rồi.”

Hạ Vân Tích là người quỷ kế đa đoan, đừng thấy nàng bình thường sáng sủa, đầu óc xoay chuyển vô cùng nhanh nhạy, nàng bĩu một cái nói, “Lục muội, yên tâm, việc này sẽ không đổ được lên đầu ngươi đâu.”

“Tứ tỷ, ngươi có biện pháp giúp ta thoát thân?”

“Thất muội không phải là đã trở về rồi sao? Nàng chỉ là một nha đầu dã tính, sống ở nông thôn từ nhỏ, gây ra một vài chuyện ở quý phủ thì có làm sao? Chút nữa liền đưa nàng tới, nói chậu hoa này là do nàng làm vỡ, chúng ta đều tới chỗ của lão phu làm chứng, nàng có miệng cũng không thể nói được gì.”

Hạ Vân Tuệ cũng cảm thấy biện pháp này rất tuyệt, “Đúng vậy, thất muội thật sự rất ngu ngốc, hơn nữa lại có uy danh của thái hậu, lão phu nhân tối đa sẽ chỉ trách mắng nàng vài câu, để nàng gánh tội thay là thích hợp nhất đấy.”

Trên mặt Hạ Vân Lệ lập tức lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, “Vậy bây giờ chúng ta làm sao để dẫn nàng tới đây?”

“Ta cảm thấy chúng ta phải nói chuyện này cho đại phu nhân, nhờ đại phu nhân giúp chúng ta diễn tuồng vui này, nếu không, đại phu nhân mà biết chúng ta làm bậy sau lưng nàng, nàng chắc chắn sẽ mất hứng đấy.”

Hạ Vân Lệ lại càng hoảng sợ, “Thế nhưng, đại phu nhân có thể trực tiếp hỏi tội ta hay không?”

“Ngươi ngốc a! Chúng ta lớn lên bên cạnh đại phu nhân, nàng coi như nữ nhi ruột, thất nha đầu kia sao có thể coi là tiểu thư? Nàng da thô thịt tháo, ở trong phủ này, tương lai có thể giúp đỡ được gì sao? Bất quá chỉ là một nha đầu há mồm ăn cơm mà thôi.” Hạ Vân Tích ác độc nói.

Ba người thương lượng chuyện này xong, liền đi tìm đại phu nhân, đem sự tình trong hoa viên nói một lần, quả nhiên đại phu nhân rất tức giận, bất quá, nhìn Hạ Vân Lệ nước mắt ròng ròng, khóc không ra tiếng, thập phần tự trách, đáy lòng của nàng cũng đồng ý với biện pháp kia, tư sắc của mấy nha đầu này đúng là rất tốt, tương lai có thể gả vào hào phú, đến lúc cần giúp đỡ gì thì các nàng chắc chắn sẽ hết lòng trợ giúp, còn Hạ Vân Nhiễm quả thật không có giá trị lợi dụng gì rồi.

Lão phu nhân thích đóa liên lan tím kia thì ai cũng biết, nếu biết là Hạ Vân Lệ làm chết, khẳng định nàng sẽ bị trách mắng một trận, cũng có thể bị lão phu nhân phiền chán, nhưng tương lai của Hạ Vân Nhiễm lại không có kết quả gì tốt, đem tội đổ lên đầu Hạ Vân Nhiễm là hợp lý nhất, lão phu nhân cũng biết rõ uy danh của thái hậu, mà nàng lại chỉ là một nha đầu sống ở nông thôn từ nhỏ, dù cho lão phu nhân trách mắng vẫn chưa hết giận, cũng chỉ đánh thêm vài gậy mà thôi.

Đại phu nhân tính toán vô cùng tinh thông, nàng chuẩn bị hết thảy sự tình hữu ích cho nàng cùng con gái nàng, vì vậy quyết định thực hiện kế hoạch chuyện lần này, để chính nha hoàn của mình đi gọi Hạ Vân Nhiễm chờ trong hoa viên.

Lão phu nhân không quan tâm đến trưởng quản quý phủ, đại phu nhân lại nắm giữ quyền hành vài chục năm, nên đã sớm có uy nghiêm nhất định, nàng làm việc đều có chủ quyền, chỉ cần hạ lệnh, nàng cũng gần giống như hoàng đế, có thể chỉ tay thao túng vận mệnh của người trong phủ.

Chỉ là một Hạ Vân Nhiễm nhỏ nhoi, cũng khiến nàng phải phí hết một phen tâm tư rước nàng hồi phủ, lúc này, có chỗ được lợi, nàng còn có thể nương tay sao?

Hạ Vân Nhiễm nhận được thông báo của nha hoàn, hoàn toàn không biết mình sắp nhảy vào cái bẫy, nàng đi theo nha hoàn tới chỗ chậu liên lan tím vỡ, nha hoàn kia nói với nàng, “Thất tiểu thư, người liền chờ ở đây a! Đại phu nhân lập tức triệu kiến.”

“Tốt.” Hạ Vân Nhiễm gật đầu, nha hoàn vừa đi, nàng nhàm chán thưởng thức hoa cỏ bốn phía, trong lúc lơ đãng liền nhìn thấy một chậu hoa bị vỡ trong góc tường, thấy bông hoa đáng thương đang héo rũ kia, nàng thật muốn đi trồng lại.

Cổ y thế gia nàng đều thiên vị thực vật cực độ, tuy rằng cuối cùng đám hoa cỏ xinh đẹp kia cũng sẽ bị nàng nghiên thành phấn, làm thành các loại dược liệu mà thôi.

102


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.