Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 7: Nguyên nhân nàng trở về phủ




Một bên Tam tỷ, Lục tỷ đều rối rít ngưng mắt nhìn nàng, có chút ngạc nhiên.

Hạ Vân Nhiễm cười cười, “Phụ thân có thể bình an trở về chính là quà tặng tốt nhất cho ta.”

Sắc mặt của ba người hơi đổi, Hạ Vân Nhiễm nói lời này rõ ràng chính là ám chỉ họ không có đạo hiếu, sắc mặt Tứ tỷ hơi đổi, đang định phát tác, một đạo âm thanh dịu dàng truyền tới, “Thất muội muội nói quá đúng, phụ thân bình an là quan trọng nhất, đây cũng là điều chúng ta phải quan tâm nhất.”

Trong khi nói chuyện, chỉ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, Hạ Nguyệt Nhu mang theo hai nha hoàn từ bên cạnh đi ra, ánh mặt trời chiếu vào trên người của nàng, áo tơ trắng tuyết, uyển chuyển thướt tha, khi giơ tay nhấc chân tản ra hơi thở mềm mại đáng yêu, bước đi nhẹ nhàng liên tục, sự xuất hiện của nàng, lập tức khiến các vị tiểu thư ảm đạm không có ánh sáng.

Hạ Nguyệt Nhu nổi danh là đại tiểu thư mỹ lệ trong tướng phủ, thời điểm nàng mười tuổi đã nổi danh truyền khắp đất nước, nghe nói, nàng đã từng đi tham gia một yến hội thơ ca, sau khi trở về, mọi người ta kính nể, Thánh thượng cũng khen ngợi nàng một phen, nàng giống như được trong hoàng thất nuôi dưỡng ở bên ngoài cung tương lai  làm hoàng hậu.

Cộng thêm phẩm tính nghi đức nàng đều rất tốt, nghe nói dự định ứng cử thái tử phi có thể là nàng.

“Đại tỷ.” Tam tiểu thư Hạ Vân Tuệ, Tứ tiểu thư Hạ Vân Tích, Lục tiểu thư Hạ Vân Lệ coi nàng làm gương, rất tôn kính nàng.

Hạ Vân Nhiễm cũng hô theo một tiếng, trong nháy mắt, cảm giác mùi thơm bay tới, thì ra là Hạ Nguyệt Nhu đến gần trước mắt, đôi mắt nàng nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, đưa tay liền lấy khăn lụa trong ngực đặt vào trong tay của nàng, “Thất muội, đừng trách phụ thân, có lẽ thời điểm hắn đang Giang Nam, vẫn chưa nghe nói ngươi phải trở lại, cho nên không mang theo nhiều quà, ngươi yên tâm, ta sẽ để mẫu thân chọn lựa mấy thứ ngươi thích, đưa cho ngươi.”

Hạ Vân Nhiễm ngạc nhiên, một bên các vị tiểu thư cũng ngạc nhiên, đại tỷ lại đưa khăn tay tốt nhất cho người Thất muội tầm thường này?

“Đại tỷ chính là người có tâm địa tốt, bình thường chuyện gì đều chiếu cố đến bọn muội.” Một bên Tam tỷ có nhãn lực lập tức ca ngợi.

“Đúng vậy! Bình thường Đại tỷ đều nhường thứ mình thích cho chúng ta, Thất muội, ngươi còn không mau cảm ơn đại tỷ?” Tứ tỷ hừ một tiếng, thật sự không phục.

“Cảm ơn đại tỷ.” Hạ Vân Nhiễm cảm tạ một tiếng thật thấp.

“Đừng khách khí, chúng ta là tỷ muội, tỷ muội tất nhiên phải yêu thương nhau.”

Hạ Vân Nhiễm mỉm cười một cái, cũng vô cùng thân thiết nhìn lại nàng, nàng mở lớn hai mắt, trực tiếp hỏi, “Đại tỷ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi?”

“Ngươi hỏi đi!”

“Bệnh của ta còn chưa có tốt! Tại sao đại phu nhân muốn ta trở về?” Hạ Vân Nhiễm đợi nửa tháng, cũng không thấy người tới đây nói cho nàng biết, nàng thấy Hạ Nguyệt Nhu đối đãi nàng như vậy, nàng nghĩ có thể hỏi nàng.

Hạ Nguyệt Nhu hơi lấy làm kinh hãi, “Thất muội chẳng lẽ không biết sao?”

“Ta. . . . . . Ta không biết!” Hạ Vân Nhiễm cố làm ngu ngốc.

Một bên mấy vị tỷ muội đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm nàng, Lục tỷ khẽ hừ một tiếng, “Không phải là lấy được lòng thái hậu nương nương sao! Nếu không, ngươi bị bệnh còn phải nuôi thêm mấy năm nữa.”

“Thái hậu nương nương?” Hạ Vân Nhiễm lập tức trợn to mắt, có vẻ rất kinh ngạc, thật ra thì nội tâm của nàng cũng không có khoa trương như trên nét mặt.

Nàng và thái hậu nương nương có quan hệ gì? Vậy thì nguyên nhân thật sự đây sao!

Hạ Nguyệt Nhu nắm tay của nàng nói: “Chúng ta đi ra đình ngồi xuống đi! Tới đó ta nói cho ngươi biết.”

Hạ Vân Nhiễm đi theo nàng, một bên mấy vị tỷ muội cũng tham gia náo nhiệt đi theo.

Ngồi xuống, Hạ Nguyệt Nhu liền nắm tay của nàng, an ủi, “Đừng lo lắng, là chuyện tốt, thái hậu nương nương nhớ tới lòng tốt của ngươi ! Mới có thể nhắc tới ngươi.”

“Ta tốt? Lúc ta còn nhỏ gặp qua thái hậu nương nương sao?”

“Ngươi không nhớ sao? Thời điểm ngươi hai tuổi gặp qua thái hậu nương nương.”

“Hai tuổi? Ký ức trước lúc ta bảy tuổi không tốt, đại tỷ, ngươi tốt bụng nói cho ta biết đi!” Hạ Vân Nhiễm lập tức lôi kéo nàng, rối rít nói.

Hạ Nguyệt Nhu cười gật đầu nói, “Được rồi! Ta nói cho ngươi biết.”

Một hồi nghe, Hạ Vân Nhiễm quả thực muốn cười, thì ra nguyên nhân nàng có thể trở lại tướng phủ sinh hoạt, hẳn là Thái hậu vô ý nói ra tên của nàng? Mà nguyên nhân có thể để cho Thái hậu nhớ, là khi còn bé nàng trộm lên xe ngựa đi tham gia bữa tiệc hoàng thất? Vốn là một tai họa, nhưng mà, Hạ Vân Nhiễm vì họa được phúc, nói chuyện với Thái hậu một cuộc,  chọc vui Thái hậu, do đó nàng bình an trở lại trong phủ, tiếp tục làm Thất tiểu thư.

Dĩ nhiên, nói vấn đề gì cũng chỉ có Thái hậu biết, Hạ Vân Nhiễm hoàn toàn không biết, tóm lại, đại khái chính là một tiểu nãi oa chọc vui Thái hậu, khi còn bé, Hạ Vân Nhiễm nhất định thật đáng yêu đi! Nếu không, làm sao được Thái hậu nhớ?

Hạ Vân Nhiễm đương nhiên không biết, cũng bởi vì chuyện lần này, mẹ đẻ nàng sau một tháng, đột nhiên bị bệnh qua đời, ngay sau đó, mới hơn hai tuổi Hạ Vân Nhiễm bị đại phu nhân đưa đến bên cạnh nuôi nấng, thời điểm năm tuổi, mắc phải bệnh phổi, vẫn không thấy khá, mãi cho đến thời điểm lúc bảy tuổi, gái tiểu oa mập mạp dần dần gầy gò thấy xương, đại phu nhân liền lấy cớ đưa ra ngoài dưỡng bệnh, đưa Hạ Vân Nhiễm đến biên cảnh trong trấn nhỏ, lệnh cho một đôi vợ chồng người làm nuôi dưỡng ở bên cạnh.

Vừa mới bắt đầu một năm thì cho một trăm lượng bạc, sau đó lại không thấy đưa tiền nữa, vợ chồng người hầu kia liền nuôi dưỡng Hạ Vân Nhiễm như nữ nhi, một lần nuôi chính là bảy năm, bọn họ cho là người Tướng phủ sẽ không đón nàng về, nào biết, Hạ Vân Nhiễm còn có phúc khí trở lại Tướng phủ.

Những thứ này, đều là Hạ Vân Nhiễm ở phía sau tìm hiểu.

Nghe những lời này, trong ánh mắt mấy vị tỷ muội đều có đố kỵ, không ngờ cái người Thất muội tầm thường này lại có phúc khí như vậy, nếu như đưa phúc khí này cho các nàng, sau này họ không chỉ có một hôn sự hoàng thất, mà còn làm rạng rỡ tổ tông.

Hạ Nguyệt Nhu cười nói, “Cho nên, mẫu thân liền phái người đi đón ngươi trở lại, mặc dù bệnh này không dưỡng tốt cũng không sao, trở về phủ cũng có thể nuôi.”

Nói xong, Hạ Nguyệt Nhu lập tức cầm tay của nàng lên nói: “Thất muội, ta thấy trên đầu ngươi không có thứ tốt, ta đi chọn mấy thứ đẹp mắt cho ngươi!”

Nếu như là Hạ Vân Nhiễm lúc trước, nhất định sẽ bị sự sủng ái của Hạ Nguyệt Nhu làm cho mừng rỡ không thôi, nhưng mà giờ phút này nội tâm Hạ Vân Nhiễm lại biết, Hạ Nguyệt Nhu cũng chỉ là muốn cho nàng dời đi lực chú ý, không nên đi vướng mắc chuyện tại sao đại phu nhân mấy năm này không tới nhận nàng, mà nhất định phải vào lúc này là tiếp nhận nàng.

Điều này rõ ràng là hướng về một câu kia của Thái hậu sao? Căn bản không có ý tốt đối đãi nàng, Hạ Vân Nhiễm không thể không khen Đại tiểu thư này thật thông minh, dùng một chút tiểu ân tiểu huệ liền cho rằng có thể dụ dỗ nàng vui vẻ, quên thời gian bảy năm bị bỏ.

Chỉ là, Hạ Vân Nhiễm không phải là người đần như vậy, nhưng nàng sẽ không phơi bày, ngược lại, vẻ mặt một bộ mừng rỡ tung tăng, “Cảm ơn đại tỷ.”

Ý cười trên khóe môi Hạ Nguyệt Nhu càng đẹp hơn, nàng biết mình có thể dễ như trở bàn tay thu mua tâm tiểu nha đầu nông thôn, để cho ngày sau nàng có nhiều hơn một trợ thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.