Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 9: Định tội




Đúng lúc này, cách đó không xa, ba thân ảnh vội vã đi tới phía nàng, Hạ Vân Nhiễm có chút kinh ngạc nhìn thân ảnh các nàng.

Nữ tử trung niên cầm đầu mặc một bộ váy màu đỏ thẫm, đại khái là cao đẳng nha hoàn trong phủ, ánh mắt của nàng dừng lại trước bông hoa sen màu tím yếu ớt nằm trên mặt đất kia, lập tức kinh hô một tiếng, “A nha.” Nói xong, liền đi hất bùn đất ra, cẩn thận nâng bông hoa dậy, quay đầu lại la lên với nha hoàn sau lưng, “Nhanh đi cầm một cái chậu hoa đến.”

Một nha hoàn lập tức chạy đi, nữ tử trung niên thập phần cẩn thận phủi bỏ bùn đất, bao bọc bông hoa lại, quay đầu liền nói với Hạ Vân Nhiễm, “Thất tiểu thư, sao ngươi có thể không cẩn thận như vậy? Đây chính là bông hoa lão phu nhân yêu thích nhất a!”

Hạ Vân Nhiễm trợn tròn mắt, đưa tay chỉ chính mình, “Tỷ tỷ, ngươi nói là ta làm chết hoa này?”

“Không phải ngươi thì chẳng lẽ ở đây còn có người khác sao?” Nữ tử trung niên không khỏi quát to, khẩu khí kia hoàn toàn không coi Hạ Vân Nhiễm như một vị tiểu thư.

Hạ Vân Nhiễm tức giận, nàng híp mắt, đột nhiên hiểu rõ lý do nàng phải chờ ở chỗ này rồi, hóa ra là do chậu hoa bị vỡ kia, để nàng gánh tội thay, chết tiệt, nàng cứ như vậy bị hãm hại sao?

“Tỷ tỷ, ta thật sự không làm hỏng.” Hạ Vân Nhiễm giải thích.

“Hừ, lời này của ngươi đi nói với lão phu nhân đi, hoa này là do phủ công chúa đưa tới, là công chúa lấy hạt giống từ Tây Vực nuôi trồng lên đấy, ở trong kinh đô này, đại khái cũng chỉ có hai mươi mấy chậu, lão phu nhân may mắn được một chậu hoa này, ngươi làm chết nó, lão phu nhân sẽ rất đau lòng có biết không?”

“Tỷ tỷ, chẳng qua hoa này mới ngã xuống, còn chưa chết.” Hạ Vân Nhiễm nhẹ giọng phản bác, nghe thấy tầm quan trọng của bông hoa, nàng nghĩ, lúc này nàng thực sự đã bị người tính kế.

Lúc này, có nha hoàn lấy chậu hoa đến, Tử La cẩn thận bỏ hoa vào, rồi vun đất lại, ôm vào trong ngực, nói với Hạ Vân Nhiễm, “Thất tiểu thư, tướng phủ này không giống như nông thôn, những đồ vật kia đều rất đắt đỏ đấy, một thứ cũng không được hư hại, người vẫn là nên thu liễm tính tình lại a!” Nói xong, nàng liền dẫn nha hoàn rời đi.

Hạ Vân Nhiễm xanh mặt, dở khóc dở cười, bọn họ thật sự coi nàng là dã nha đầu sao? Nàng hơi cắn môi, hừ lạnh, nàng cũng muốn điều tra xem, là ai dám hãm hại nàng như vậy.

Hạ Vân Nhiễm lập tức bị gọi đến trước mặt lão phu nhân, quả nhiên sắc mặt lão phu nhân vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào nàng, thanh âm nghiêm nghị nói, “Vân Nhiễm, sao ngươi vừa mới hồi phủ mà đã gây chuyện? Làm hỏng một chậu hoa đẹp của ta?”

“Lão phu nhân, kỳ thật không phải ta…” Hạ Vân Nhiễm nhỏ giọng nghĩ cách rửa sạch tội danh.

“Không phải ngươi? Vậy là ai? Tử La tận mắt nhìn thấy ngươi đứng ở cạnh chậu hoa, ngươi còn oan uổng sao?”

Ánh mắt Hạ Vân Nhiễm hơi hơi nâng lên, nhìn Tử La, chỉ thấy ánh mắt của nàng có chút lập loè, rõ ràng là được chỗ tốt gì đó, nên mới hãm hại nàng.

Hạ Vân Nhiễm vẫn lắc đầu không chịu thừa nhận, “Lão phu nhân, thực sự không phải ta, ta bị nha hoàn của đại phu nhân gọi tới đó, Tử La tỷ tỷ cũng vừa lúc chạy đến.”

“Không phải biện bác, tuổi còn nhỏ mà đã nói dối như vậy, không dạy ngươi quy củ, về sau còn như thế nào nữa đây? Cấm túc ba ngày trong phòng cho ta, suy nghĩ lỗi lầm.” Lão phu nhân giận dữ, trực tiếp phạt cấm túc.

Hạ Vân Nhiễm thấy lão phu nhân đã hoàn toàn nghĩ nàng có tội, dù nàng có phản bác thế nào thì cũng vô dụng, lão phu nhân căn bản chỉ muốn tìm một người để trút giận, dù cho nàng không làm gì cả.

Hạ Vân Nhiễm rời khỏi phòng của lão phu nhân, liền gặp Hạ Nguyệt Nhu, chỉ thấy một đôi mắt đẫm lệ của nàng hiện ra quan tâm cùng lo lắng, “Thất muội, lão phu nhân nói như thế nào?”

“Cấm túc ba ngày.” Hạ Vân Nhiễm thành thật nói.

“Ai, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy? Thất muội, về sau muội phải cẩn thận một chút.”

Đáy lòng Hạ Vân Nhiễm cười lạnh một tiếng, khiến ta rơi vào tình cảnh như bây giờ, không phải do ngươi cấu kết với đại phu nhân để hãm hại ta sao? Bộ dạng giả mù sa mưa a! Nhưng rất tiếc, tâm tình hôm nay của ta thật sự không tốt, không thưởng thức được.

“Tỷ tỷ, kỳ thật chậu hoa này không phải do ta làm vỡ a, tỷ không tin ta sao?” Hạ Vân Nhiễm chớp chớp con mắt, cố gắng ép ra một ít nước mắt.

“Cái gì? Không phải do muội làm vỡ sao? Vậy thì là ai?” Hạ Nguyệt Nhu giật mình, khẽ chớp phượng mâu.

“Ta cũng không biết, bất quá, ở nơi bình hoa bị vỡ, ta có nhặt được một thứ gì đó, ta nghĩ vật kia chắc chắn là đồ trên người của một vị tiểu thư, ta định giao lại cho lão phu nhân, nhưng hôm nay lão phu nhân lại tức giận, nên cũng chưa nói ra, đợi lão phu nhân hết giận rồi, ta sẽ lấy nó ra, tỷ nói xem, lão nhân gia có thể thay ta làm chủ hay không?” Hạ Vân Nhiễm biểu lộ nghi hoặc, bất an.

Đáy mắt Hạ Nguyệt Nhu hiện lên một tia kinh ngạc, nàng quan tâm nói, “Thất muội, muội nhặt được cái gì?”

“Thứ này ta chỉ giao cho lão phu nhân, đại tỷ, ta trở về phòng trước, sau ba ngày, ta sẽ giao lại cho lão phu nhân, rửa sạch tội danh của ta.” Nói xong, Hạ Vân Nhiễm dẫn nha hoàn rời đi.

Sau lưng, Hạ Nguyệt Nhu hơi híp con mắt, nàng đang nghĩ xem lời Hạ Vân Nhiễm nói là thật hay giả, bất quá, chỉ mới nghĩ một chút, nàng liền tin là thật, quay đầu nói với nha hoàn, “Đi gọi tam tiểu thư, tứ tiểu thư, lục tiểu thư đến phòng của mẫu thân.”

Từ khi Hạ Vân Nhiễm trở về thì đã bắt đầu giả vờ là một người thành thật, dễ bị lừa, nên mới có thể khiến cho người khác xem nhẹ nàng, cho nên đối với lời nói của nàng, cũng sẽ không nghĩ là giả đấy.

Trong phòng đại phu nhân, tất cả mọi người nghe xong lời Hạ Nguyệt Nhu nói, nhất thời trầm mặc, làm sao có thể? Hạ Vân Nhiễm lại nhặt được đồ vật có thể thoát khỏi tội danh?

“Mấy người các ngươi đều nghĩ lại cẩn thận cho ta, xem các ngươi có bị mất cái gì không?” Ánh mắt đại phu nhân nghiêm khắc đánh giá ba vị tiểu thư.

Ba người Hạ Vân Tuệ đều mím môi suy nghĩ, có thể bởi vì lúc ấy quá vội vàng, nên không có chú ý đến chuyện đồ vật bị mất.

“Đại phu nhân, không nghĩ ra.” Hạ Vân Tuệ có chút e ngại lắc đầu nói, hai người khác cũng lắc đầu theo.

“Vậy đi kiểm tra vòng tay của các ngươi, xem người nào bị thiếu, nếu Hạ Vân Nhiễm thật sự tìm được đồ giúp nàng thoát thân, ta cũng không giúp được các ngươi, trong các ngươi tất phải có một người ra gánh chịu.” Đại phu nhân có chút phiền muộn mà nói, nàng cũng đã tốt bụng giúp đỡ bọn họ, không nghĩ tới, lại bị Hạ Vân Nhiễm nắm giữ nhược điểm.

“Đại phu nhân, không phải còn thời gian ba ngày sao? Trong ba ngày này chúng ta có thể cho nha hoàn đi tìm trong phòng thất muội, xem chúng ta mất vật gì.” Hạ Vân Tích lập tức đề nghị.

“Tuy rằng Hạ Vân Nhiễm lớn lên ở nông thôn, nhưng chúng ta không hiểu nàng, nàng cũng không phải một đứa ngốc, chuyện này, nàng sẽ nhìn ra là ta thiên vị, có lẽ nàng đang oán hận ta.”

“Đại ân đại đức của đại phu nhân, chúng ta vô cùng biết ơn, ngày sau, sẽ hảo hảo báo đáp.” Hạ Vân Tuệ lập tức quỳ xuống, hai người khác cũng quỳ xuống theo.

Đại phu nhân thoả mãn gật đầu, nàng muốn giữ được lòng của ba thiếu nữ xinh đẹp này, ngày sau để các nàng đều phải ngoan ngoãn nghe lời.

“Được, ta sẽ cho Tiểu Nguyệt vào tìm trong gian phòng của Vân Nhiễm, lục soát mà thấy thì ổn, còn luc soát mà không thấy, Vân Lệ, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng a!”

Hạ Vân Lệ luống cuống, nàng sợ lão phu nhân nhất, hơn nữa, lúc nàng còn nhỏ lại thường xuyên đắc tội với bà, cho nên lão phu nhân cũng không thích nàng, nếu lại thêm cả tội danh này, lão phu nhân sẽ càng chán ghét nàng, hơn nữa thanh danh mà không tốt, về sau, hôn sự của nàng lại có lão phu nhân nhúng tay, vạn nhất bà không chỉ hôn cho nàng với một nhà tốt thì biết làm sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.