Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 21: Phép thử




Edit: Vô Thanh

Beta: Cassie

Lúc Túc Thiên Dục đi từ chính phòng ra, Quyền Lê đã rời đi trong tức tối.

Đường Thanh đang bóc đào khô bên cạnh ao cá chép, màu hồng nhạt của thịt quả khá giống với màu cá chép, nhất là Đường Thanh vừa ăn vừa nhìn mấy con cá khiến chúng vô cùng hoảng loạn, tiếng kêu rên vang khắp ao.

Túc Thiên Dục mắt điếc tai ngơ, đứng bên cạnh ao, cùng nhìn với mèo con: “Mấy ngày nữa tôi sẽ đi xa một chuyến.”

Đường Thanh chia cho hắn miếng đào: “Cần tôi đi cùng không?”

Túc Thiên Dục lắc đầu, đồng thời cự tuyệt: “Không cần.”

Đường Thanh kinh ngạc, lúc ngẩng đầu lên nhìn bởi vì ngồi gần vách ao mà tầm nhìn bị thấp, ngược chiều ánh sáng nên hoàn toàn không thấy biểu cảm của chủ tịch Túc.

Cậu khẽ nhíu mày, lặp lại một lần nữa: “Thật sự không cần tôi đi cùng?”

Túc Thiên Dục gật đầu: “Lộ trình di chuyển nhanh, bôn ba đi lại rất khổ, cậu Đường ở nhà chờ tôi là được rồi, cùng lắm là một tuần.”

Đường Thanh nhìn vận rủi của hắn, trầm mặc một lát.

Thật ra, so với lúc mới gặp thì vận rủi của Túc Thiên Dục hiện đã tốt hơn rất rất nhiều rồi.

Nếu như nói lần đầu gặp Túc Thiên Dục từ đầu tới chân đều bị một màu đen bao trùm, đến ban đêm là không thấy được người luôn… trải qua việc ba nhà vây công thất bại, viện nghiên cứu thì hoàn toàn thắng lợi với vết thương cũng đã hồi phục, từ tình trạng lâm vào bước đường cùng rồi xoay chuyển nghịch cảnh, hiện vận rủi chỉ còn một tầng nhàn nhạt, lởn vởn quanh người một cách mờ mịt nhạt nhòa, chỉ thiếu chút nữa là hết hẳn.

Cũng chính vì một chút quan trọng này, Đường Thanh rất lo lắng khi cậu không ở bên cạnh hắn, nảy sinh tình huống không thể khống chế… tỉ dụ xảy ra gì đó khiến tình hình trở về như ban đầu, cậu sẽ tức chết mất.

Nhưng cậu lại không thể gây trở ngại đến sinh hoạt bình thường của chủ tịch Túc.

Đường Thanh trầm ngâm một lát, quyết định nắm chặt thời gian trừ sạch vận rủicòn sót lại.

Cậu hỏi: “Bao giờ đi? Có thời gian chính xác chưa?”

Túc Thiên Dục suy tư một lát: “Muộn nhất là ba ngày sau.”

Đường Thanh: “Để tôi xem xem.”

Túc Thiên Dục hiểu ý cậu, gật đầu.

Đây là lần đầu tiên mèo con chủ động, chủ tịch Túc rất là kỳ vọng.

Nhưng một ngày trôi qua, mèo con lúc cần ăn thì ăn, lúc cần uống thì uống, không thay đổi gì cả, dường như quay đầu một phát là quên hắn luôn.

Túc Thiên Dục: “…”

Chẳng lẽ là do hắn ảo tưởng?

Đường Thanh đương nhiên chưa quên, ban đêm còn gọi cho bố già hỏi xem trừ hết vận rủi rồi thì được rời đi chưa.

Ban đêm bố già bận lắm, hơn nửa ngày mới trả lời: “Gấp cái gì, chờ mọi việc ổn định rồi tính. Sao con báo ân mà không có tí thành ý nào thế.”

Đường Thanh: “…”

Nếu cậu có thành ý là phải lấy thân báo đáp luôn đó?!

Đường Thanh ấm ức, thừa dịp bố già không kịp trả lời, lải nhải công kích một đống: “Con chỉ hỏi có tí chuyện thôi, bố dữ cái gì mà dữ, mấy con quỷ dạ xoa quanh cái đường Hoàng Tuyền có con nào dữ như bố không. Mấy ngày trước, Bà* còn kể bố hù cho ác quỷ của ba con phố sợ tới phát khóc, thấy hiệu ứng đỉnh quá nên vẫn còn treo ảnh chụp ở nhiều nơi, vừa xấu vừa khó coi…”

*Trong raw ghi “a bà”, kết hợp với đoạn trước mình nói bé mèo đang nhắc tới Mạnh Bà nên viết hoa

Mắng được một lúc, Đường Thanh hài lòng cất điện thoại đi ngủ, kết quả là hôm sau có người giấy từ dưới gối leo lên, hát thẳng vào tai cậu: “Ở bên kia sườn núi có một con mèo ngốc nghếch ♫ nó mà không động đậy thì đáng yêu biết bao ♪ ngày nào nó cũng tức đến méo cả mặt… ♩♪”

Đường Thanh: “…”

Mé!

Chăn đột nhiên xẹp xuống, một con mèo con màu trắng nhảy ra khỏi ổ chăn, bắt lấy người giấy gặm, cắn, xé một trận.

Người giấy không sống quá mười giây, mèo con tức đến lăn qua lăn lại, vểnh cái mông nhỏ, lấy cái điện thoại ra mạnh mẽ lên án hành vi kia của bố già.

Quá đáng!!!

Bắt nạt mèo con không biết pháp thuật đúng không!

Măng cụt của mèo con không mở được điện thoại, Đường Thanh lại biến thành người, mở điện thoại ra mới phát hiện tin nhắn trả lời của bố già lúc rạng sáng.

Là cái sticker: [Gọi bố đi.jpg]

Đường Thanh: “…”

Lúc này chỉ có thể cảm khái phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Trung Hoa, từ ở các ngữ cảnh khác nhau lại có ý tứ khác nhau. Như hiện tại đây… Tuy nói bố già đích thật là bố cậu, nhưng cái “gọi bố đi” này rõ là đang khiêu khích, cậu từ chối gọi.

Đường Thanh gửi qua năm cái dao phay, lại dọn mảnh giấy vụn trên giường xong rồi mới rời giường rửa mặt.

Lúc đến chính phòng ăn cơm, Túc Thiên Dục đã ngồi ở vị trí chủ tọa chờ, trong tay cầm một chén trà, ánh mắt nhìn chòng chọc nơi nào đó, hình như đang ngẩn người.

Qua một đêm, vận rủi trên người hắn phai nhạt thêm chút, có thể là do ở nhà, cũng có thể do kim quang của Đường Thanh đã thanh lọc, ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.

Chỉ có điều không hết hẳn mà là vô tri vô giác phai nhạt đi.

Điều tệ nhất là tốc độ quá chậm.

Đường Thanh thu liễm ánh mắt, sắc mặt bình tĩnh đi tới: “Chào buổi sáng.”

Túc Thiên Dục: “Chào buổi sáng.”

Bữa sáng vẫn chỉ có hai người họ ăn, về phần Quyền Lê… y đau lòng lắm luôn ấy, tối qua đi mất hút không thèm trở về.

Trên bàn cơm cũng không có quy định “ăn không nói, ngủ không buôn” nên hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí hài hòa, lúc uống trà sau bữa ăn lại nhắc đến chuyện vận rủi.

Đường Thanh nói: “Vận rủi của chủ tịch Túc phần lớn là từ thiếu hụt tài vận, chỉ cần kiếm nhiều doanh thu hẳn là sẽ có tiến triển.”

Túc Thiên Dục lại cười, nói: “Để bổ khuyết tài vận đã mất hẳn không dễ?”

Đường Thanh ừ một tiếng, đúng quá không cãi được.

Theo lý thuyết thì vận rủi mạnh bao nhiêu thì tài vận lúc đầu mạnh bấy nhiêu, Túc Thiên Dục thân là người đứng đầu bảng xếp hạng người giàu, là một người xuất sắc, rất khó để bổ sung lại.

Nhưng Đường Thanh vẫn muốn thử một chút.

Thế là, nhóm chuột nhắt đang chờ bên ngoài đột nhiên phát hiện kim quang ở trong nhà đậm hơn, ngoài nhà lại càng sôi nổi, siêu xe một cái lại thêm một cái.

Bọn họ chụp hình lại gửi cho gia chủ, cũng phóng hình ảnh to lên để cẩn thận xem xét, phát hiện những người này dù không có trên bảng xếp hạng người giàu nhưng cũng là người có căn cơ vững chắc, thế gia trăm năm.

Loại người này tập hợp lại một chỗ cũng bình thường thôi.

Nhưng mà tập hợp lại một chỗ để thăm Túc Thiên Dục thì là không bình thường rồi.

Không nói đến người ngoài thấy kỳ quái, chính người trong cuộc cũng cảm thấy lúng túng. Tất cả mọi người đều là người trong giới, đều nghe qua chủ tịch Túc nói rằng mình không cần bạn bè, trước đây dù là thấy mặt nhau suốt cũng chuồn lẹ, sợ mình trở thành một ‘con ruồi’.

*con ruồi giống Sở tiểu thư =)))

Nhưng hôm nay không được.

Tài khoản của cậu trẻ đột nhiên đăng status mới, nói cậu tạm ở nhà Túc Thiên Dục để giúp hắn, nếu ai có việc gấp thì đến đây tìm cậu.

Tất cả mọi người đều là khỉ thành tinh, hiểu ý rất nhanh liền mang lễ vật đến thăm.

Thật ra bọn họ cũng có chút lo lắng, dù sao trong vòng Túc Thiên Dục nổi tiếng là tính tình không tốt, bất luận già trẻ nam nữ cũng không nể mặt, nhỡ chê bọn phiền trực tiếp chặn luôn ngoài cửa thì…

Cổng lớn đột nhiên mở ra, Quyền Lê bị gọi về, nở nụ cười, vừa gặp người đã cười tươi rói: “Ô, đây không phải chủ tịch Trương sao? Chủ tịch Tạ cũng tới luôn? Nay náo nhiệt quá đi, mọi người mời vào, mời vào.”

Mọi người tức khắc thở ra nhẹ nhàng, cũng nở nụ cười, đi theo vào cổng.

Quyền Lê nói chuyện rất giỏi, dù lời nói không rõ thật giả nhưng ít nhất cũng cho đám người tí mặt mũi, đi vào không có trở ngại gì. Hai bên tâng bốc nhau một hồi, cuối cùng cũng đi qua cửa thùy hoa đến sân.

Lúc này, Đường Thanh đang nói chuyện phiếm với Túc Thiên Dục ở trong chính phòng, ngẩng đầu thấy ngoài cửa rầm rập mười mấy người đi đến, đồng thời im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.