Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế

Chương 2: Chị Kiều tìm nhà mới




"Tô Dung? Tô Dung?" Chị Kiều thấy Tô Dung ngồi sững sờ, giơ tay lây lây cô.

Tô Dung hoàn hồn, có chút mờ mịt, "Chị Kiều, chị kêu em?"

Chị Kiều buồn cười nhìn cô, "Em làm sao vậy, còn đang lo lắng cái người kia hai ngày trước sao? Em yên tâm, chị đã báo nguy, cảnh sát gần nhất hẳn đang điều tra theo dõi, chị nghĩ thật mau là có thể có kết quả thôi."

"Dạ, cảm ơn chị Kiều, làm chị lo lắng." Tô Dung cười cười, "Em không có việc gì, không phải bởi vì việc xảy ra hai ngày trước."

Chị Kiều nghi hoặc, "Vậy em là bởi vì cái gì?"

"Em..." Tô Dung nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu, đem lời nói nuốt trở vào, "Không có việc gì."

Chị Kiều chỉ là cảm thấy Tô Dung có chút kỳ quái, cũng không có ý định tỉ mỉ truy vấn.

"À, đúng rồi, chị giúp em tìm một căn nhà mới, em hai ngày này có rảnh thì dọn qua đi."

"Nhà mới?" Tô Dung kinh ngạc, "Sao lại muốn đổi phòng ở?"

Chị Kiều ngồi xuống đối diện Tô Dung, "Em hiện tại ở chỗ này bảo an không tốt, chị hoài nghi cái tên ý đồ muốn bắt cóc em biết chỗ em ở, vì an toàn chị suy nghĩ em vẫn là đổi một chỗ ở tốt hơn."

"Nhưng mà..." Tô Dung muốn nói lại thôi, quá phiền toái.

Chị Kiều rõ ý tứ Tô Dung, âm thầm thở dài.

"Tô Dung, chị hiểu em trong lòng suy nghĩ cái gì, nhưng em hiện tại đã không đơn giản là một người bình thường, công ty là cần thiết muốn bảo đảm cho nghệ sĩ an toàn, em yên tâm, lần này tìm phòng ở cho em, công ty sẽ chi trả một nửa tiền thuê nhà cho em, bộ phận em yêu cầu gánh vác, cùng bây giờ cũng không kém bao nhiêu."

Tô Dung gật gật đầu.

Chị Kiều đã vì cô suy nghĩ như vậy, cô nếu lại không đáp ứng, thật sự không thể nào nói nổi.

"Đúng rồi chị Kiều, việc quảng cáo kia làm sao bây giờ?"

Mày cô nhíu lại, chuyện này là bởi vì bản thân cô mà trì hoãn, không biết có cần bồi thường gì đó hay không.

Tô Dung không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhắc tới chị Kiều liền bốc hỏa.

"Em không cần lo lắng, có chị đây." Chị Kiều nghĩ nghĩ việc này liền giận lên, "Lần này công tác thanh tràng ( lọc người ko có phận sự) là chỗ quảng cáo làm, việc bọn họ không có làm tốt, còn dám muốn em tới gánh vác trách nhiệm?"

"Chị Kiều." Tô Dung thật cảm động giữ chặt chị Kiều tay.

Theo lý thuyết, cô là một người mới, gặp được các loại trạng huống đều hẳn là chính mình nghĩ cách mới đúng, nhưng chị Kiều lại đứng bên này vì cô suy nghĩ, tận lực không cho cô có áp lực quá lớn.

Có thể nói, nếu không có chị Kiều, bây giờ Tô Dung sinh hoạt tuyệt đối không có quá tốt.

Chị Kiều vỗ vỗ tay cô, "Hai ngày này ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, thu dọn đồ đạc, thứ bảy chị giúp em dọn qua."

"Dạ." Tô Dung cười cười.

Chị Kiều đối tốt với cô như vậy,cô nhất định sẽ nỗ lực!

**

Sáng sớm Thứ bảy, còn không đến 8 giờ chuông cửa nhà Tô Dung đã bị ấn vang lên.

Cô miễn cưỡng từ trên giường bò dậy, vừa xoa đôi mắt vừa đi về phía cửa.

Mở cửa, quả nhiên là chị Kiều.

Tô Dung quả thực muốn khóc.

"Chị Kiều, chị tới cũng quá sớm đi, lúc này mới có mấy giờ."

Cô nói xong liền muốn trở về phòng ngủ tiếp.

Chị Kiều vội vàng kéo Tô Dung qua, "Muốn chuyển nhà nhân lúc còn sớm, chờ em tới giữa trưa chúng ta hai người đến khi nào mới có thể từ trong phòng đi ra ngoài hả?"

"Chị Kiều ~" Tô Dung ôm lấy cánh tay Kiều lắc lắc làm nũng, "Quá sớm!"

"Không còn sớm." Chị Kiều đem cánh tay rút ra, ánh mắt ở trong phòng dạo qua một vòng, "Đều thu dọn hết chưa?"

Cô bất đắc dĩ, "Thu dọn rồi, chị đã cho em thời gian mấy ngày, em nếu còn không có thu xếp xong, vậy cũng thật quá đáng."

Chị Kiều bật cười, "Em cái cô nhóc này."

Hàn huyên hai câu, cô cũng không mệt nhọc.

"Chị Kiều chị ngồi xuống uống miếng nước, em đi rửa mặt một chút liền ra."

"Được, không vội."

Nếu Tô Dung đều thu dọn xong, chị Kiều tự nhiên có thể yên tâm.

"Tô Dung." Chị Kiều hô một tiếng.

"Dạ?" Tô Dung mơ hồ không rõ ứng một câu, "Chị Kiều có chuyện gì?"

Chị Kiều nhìn cách đó không xa có hai cái vali hành lý rất to, dừng một chút mới tiếp tục nói, "Em cũng chỉ có hai cái vali này sao?"

"Đúng vậy." Tô Dung ra tới, trên tay còn cầm khăn lông, "Làm sao vậy chị Kiều?"

"Hành lý của em... ít như vậy?" Ánh mắt chị Kiều tràn đầy không thể tưởng tượng.

Tô Dung theo ánh mắt chị Kiều nhìn lại, có chút nghi hoặc, "Hai cái vali to, như vậy còn thiếu sao?"

Chị Kiều trừu trừu khóe miệng, "Không ít, không ít."

"Vâng." Tô Dung đáp một câu, xoay người trở về.

Phía sau, chị Kiều lấy di động ra gọi.

"Alo? Là tôi."

"Đúng vậy, các anh không cần lại đây."

"Ừ, tốt, thật ngại quá, chúng ta hai người là được."

"Tốt, cảm ơn."

Chị Kiều cúp điện thoại, thở ra một hơi.

Vốn đang tìm người của chuyển nhà công ty, không nghĩ tới Tô Dung căn bản dùng không đến.

Hai mươi phút sau, Tô Dung và chị Kiều một người một cái vali lớn cùng đi xuống lầu.

Chị Kiều đẩy cái vali cùng cô nói chuyện phiếm, "Em nói em cũng hơn hai mươi tuổi, chuyển nhà sao có chút đồ thế?"

"Chị Kiều, tình hình của em chị cũng hiểu biết, đối với em hiện tại mà nói, đồ vật quý ở tinh chứ không phải nhiều."( ý nói chất lượng ko phải số lượng)Khóe môi Tô Dung giơ lên một mạt cười, "Có lẽ tương lai em sẽ có rất nhiều đồ, nhưng hiện tại không cần."

Chị Kiều thở dài, "Tô Dung, chị thật là từ đáy lòng đau lòng cho em."

"Em biết, chị Kiều." Tô Dung đối diện ánh mắt chị Kiều, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Không đợi chị Kiều nói cái gì, cô liền nói sang chuyện khác, "Chị Kiều, chị lần này giúp em tìm phòng ở là nơi nào vậy?"

Chị Kiều biết ý của Tô Dung, liền theo ý cô tiếp đề tài, "Tiểu khu Thượng An."

"......" Tô Dung trầm mặc ba giây, "Chị Kiều,chị nói lại lần nữa, ở đâu?"

Chị Kiều dừng lại, đối mặt cô, gằn từng chữ một nói, "Tiểu, khu, Thượng, An."

"Không được." Tô Dung cự tuyệt nói, kéo hành lý trên tay chị Kiều liền trở về, "Em không thích hợp ở nơi đó, quá đắt quá đắt!"

"Tô Dung." Chị Kiều vội vàng chạy hai bước đuổi theo nàng, sau đó đôi tay giữ hai cái vali của cô lại, "Không đắt, thật sự không đắt."

Tô Dung buông ra tay, "Chị Kiều, em tuy rằng không hiểu lắm việc thuê phòng, nhưng đại danh tiểu khu Thượng An em cũng có nghe qua, nơi đó là nơi của những người nào ở em cũng rất rõ ràng, đừng nói mua nhà, chính là thuê phòng ở Thượng An cũng không phải em có thể làm."

"Ai ai ai, em trước đừng kích động, nghe chị nói cho hết lời được không?" Chị Kiều nhìn bộ dáng cô tức giận, không tự giác liền cười ra tiếng, cái tính cô nhóc này mới nghe gió đã thành mưa, thật không biết là giống ai.

Giờ phút này Tô Dung nếu có thể nghe thấy chị Kiều chửi thầm trong lòng, tất nhiên sẽ trợn trắng mắt, cái tính này thật đúng là có ba bốn phần giống chị Kiều.

"Em nghe chị nói, trước không cần vội vã phản bác chị."

Chị Kiều thật là sợ cô, "Chị tìm cái nơi ở này cho em, không thể dựa theo đối đãi phòng ở bình thường của Thượng An, phòng ở này là chị nhờ chị Tần ở bộ phận quảng cáo hỗ trợ tìm, biết được một cô gái, cô ấy muốn xuất ngoại đào tạo sâu, nên mới có phòng trống."

"Vừa vặn cô ấy cũng phải tìm người hỗ trợ xem phòng ở, về điểm này tiền thuê nhà cũng không kém, chị Tần liền thuận nước đẩy thuyền, đem chuyện này đáp ứng."

"Cho nên, chị Kiều không phải vì làm em an tâm mới nói cho em tiền thuê nhà không đắt,mà là thật sự không đắt, em hiểu chưa?"

Tô Dung vẫn là có chút không thể tin được.

Sao lại khéo như vậy, cô muốn tìm phòng ở, tiểu khu Thượng An liền có người yêu cầu tìm người?

Chị Kiều lấy điện thoại lấy ra, tìm được số điện thoại của chị Tần, sau đó đưa màn hình tới trước mặt Tô Dung, "Muốn cùng chị Tần xác nhận sao?"

Cô nhấp môi, suy nghĩ một hồi lâu.

"Không cần chị Kiều, em tin tưởng chị."

"Ai, này thì được rồi." Chị Kiều cười cười, tiếp nhận vali trên tay Tô Dung, "Đi thôi."

"Dạ."

Thực mau, chị Kiều lái xe đưa Tô Dung đến tiểu khu Thượng An.

Vừa xuống xe, cô liền cảm giác được Thượng An thật là danh bất hư truyền.

Chỉ là vào tiểu khu thôi đã yêu cầu ba lần nghiệm chứng, Tô Dung liền thật bội phục.

Đánh tạp, vân tay, quét mắt.( bước đầu mình ko hiểu lắm)

Cô trước nay không nghĩ tới, sẽ có tiểu khu mà các bước để vào cửa phức tạp như vậy, khó trách chị Kiều nói ở nơi này vấn đề an toàn không cần lo lắng.

Chị Kiều cùng bảo vệ cửa nói nói mấy câu, liền có một người đưa chị Kiều cùng Tô Dung đi vào.

Chị Kiều nói với Tô Dung, "Lần này là chủ nhà chào hỏi trước cho nên bảo an mới mang chúng ta đi vào, chờ em làm tốt đăng ký là có thể vào được."

"Kia chị Kiều nếu chị tới tìm em thì làm sao?"

Chị Kiều sửng sốt, bật cười, "Chị tới thì gọi điện thoại cho em ra tiếp chị không phải là được rồi sao?"

"Cũng đúng." Tô Dung gật gật đầu, cũng cảm thấy vấn đề lúc nãy có chút ngu ngốc.

"Tới rồi, chính là nơi này." Anh trai bảo an đưa hai người đến tòa số 27, chỉ chỉ hướng cửa đơn, "Mật mã chắc là Thẩm tiểu thư đã nói với Kiều tiểu thư, phía trước tôi cũng không có cách nào mang hai người đi vào, hai vị cứ tự nhiên."

Chị Kiều cười gật đầu, "Thật là cảm ơn, bằng không hài người chúng tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."

Anh trai bảo an mỉm cười, "Tôi nên làm, kia Kiều tiểu thư, Tô tiểu thư, tôi về trước."

"Tốt, cảm ơn." Tô Dung cùng chị Kiều nói lời cảm tạ anh trai bảo an.

Chị Kiều mang theo Tô Dung tiến lên, nhấn mật mã, nói cho Tô Dung cái này có thể đổi.

Tô Dung hiểu rõ.

Vào cửa đơn, chị Kiều nhấn thang máy đi xuống.

"Nơi này đều là một tầng một hộ, bảo an em cũng thấy rồi, chị rất yên tâm."

"Em ở lầu 12, tuy rằng một người khả năng sẽ cô đơn, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể để em ở nơi này."

Tô Dung gật đầu, "Em hiểu rồi."

"Đinh ~" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Chị Kiều đưa Tô Dung đến cửa phòng, đem chìa khóa giao cho Tô Dung, liền rời khỏi.

"Chị Kiều chị không đi vào sao?" Tô Dung nắm chìa khóa, trong lòng không có cảm giác an toàn.

Chị Kiều nhấn thang máy, "Chị đáp ứng Thẩm tiểu thư rồi, sẽ không đi vào, tới rồi nơi này thì em cứ yên tâm, không có việc gì."

Cô nhấp môi, "Kia chờ em đi vào chị lại đi được không?"

Chị Kiều gật đầu.

Tô Dung xoay người, dùng chìa khóa mở cửa, sau đó lấy vali đi vào.

Chị Kiều chờ Tô Dung đóng cửa lại, lại đợi vài phút, lúc này mới rời đi.

Cô biết chị Kiều nhất định sẽ ở bên ngoài chờ vài phút mới đi, cô vào cửa liền không có động, vẫn luôn nghe tiếng vang bên ngoài.

Đến khi nghe thấy thanh âm thang máy, Tô Dung mới chuẩn bị vào nhà.

Căn cứ lời chị Kiều trước đó nói cho cô, cô ở gian phòng thứ hai bên trái.

Tô Dung đi mở cửa phòng trước, xác định là phòng của chính mình lúc này mới đem vali dịch vào.

Sáng sớm chuyển nhà, cô có chút mệt mỏi. Cô tính toán trước tiên ngủ một chút, sau đó sắp xếp đồ, làm quen với phòng ở.

Một phút đồng hồ sau khi cô đóng lại cửa phòng,cửa phòng cách vách bị người từ bên trong mở ra.

Một người đàn ông từ bên trong đi ra.

Anh ta mặc áo thun màu trắng, quần dài màu xám nhạt, trên tay cầm một cái khăn lông, đang lau tóc, hiển nhiên là vừa tắm rửa xong không lâu.

Người đàn ông đứng ở cửa phòng, nhìn dấu bánh xe vali từ cửa một đường kéo dài đến phòng cách vách, anh nhíu mi.

"Tình Dương không phải xuất ngoại sao? Sao lại đã trở về?"

Người đàn ông nói thầm hai câu, nhấc chân đi đến phòng cách vách.

Ngón tay thon dài nắm lấy then cửa, hơi hơi dùng sức chuyển động, sau đó đẩy ra.

"Tình Dương, em không phải..."

"A a a a!" Tiếng thét chói tai của cô gái vang lên trong phòng, ngay sau đó, một cái gối bay thẳng vào đầu người đàn ông, "Anh là ai! Đi ra ngoài mau!"

- -------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc hắc, lại gặp mặt rồi ~~

- ------------

Thế là bắt đầu hành trình ở chung của 2 anh chị rồi đây, mn thả tim thả sao cho mình có động lực đi ~ ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.