Hiểu Tinh miệng thì nói không muốn uống nhưng thật sự cô đang rất khát.
Hân Nghiên kéo nhẹ chiếc chăn phủ lên người cả hai
" Quãn gia! "
Hân Nghiên gọi lớn người quãn gia liền mở cửa bước vào
" Đưa tôi chai nước "
" Vâng cô chủ! "
Quãn gia liền lấy chai nước hai tay đưa cho Hân Nghiên
" Ra ngoài "
Người quãn gia cũng chẳng nói gì thêm cuối đầu rồi bước ra ngoài đóng cửa lại
Hân Nghiên mở chai nước ra uống một ngụm vào miệng rồi nâng cằm Hiểu Tinh lên rồi hôn cô gái nhỏ
Nước từ từ được truyền vào khoan miệng nhỏ.
Hiểu Tinh liền nuốt
" Sau hả? Đã đỡ hơn chưa "
" Tỷ...tỷ..muốn..nữa.."
" Được "
Hiểu Tinh nằm rất lâu khoảng hơn 30 phút cô gái nhỏ mới có thể cử động
" Thế nào rồi? Em làm tôi tê hết cả chân rồi này "
Hiểu Tinh mặt đỏ ửng cả lên.
Cô bắt đầu ngồi dậy nhưng
" Ứm.."
Thứ to lớn kia lại một lần nữa đâm vào bên trong cô vì căn bản từ nảy đến giờ cô vẫn chưa rút nó ra
" Tỷ..tỷ.."
Cô gái nhỏ lại bắt đầu mếu máo
" Được rồi! Đi tắm đã nào "
Hân Nghiên nhấc Hiểu Tinh lên lấy thứ to lớn đó ra khỏi người cô gái nhỏ.
Tinh d* bắt đầu chảy ra, chảy hẳng lên người Hân Nghiên
" Đi tắm nào! "
Cô bế sốc Hiểu Tinh lên rồi đi vào phòng tắm.
Bồn tắm rất rộng nước cũng đã chuẩn bị sẵng không quá lạnh cũng không quá nóng
" Để tôi giúp em tắm "
Cả người Hiểu Ting chi chít vết răng có chỗ gướm cả máu
30 phút sau
Hân Nghiên quấn Hiểu Tinh vào một cái khăn lớn rồi bế cô ngồi lên giường
" Em muốn mặc đồ ở bệnh viện hay là đồ ở nhà "
Cô vừa hỏi vừa lấy khăn lau tóc cho Hiểu Tinh
" Em..sao cũng được "
Hân Nghiên bước ra ngoài hé cửa lấy một bộ đồ ngủ tay dày
" Mặc vào đi! Tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho em "
Hiểu Tinh có vẻ rất mệt mõi tinh thần cũng khá là tệ mặt thì cứ rủ xuống mặc đồ xong thì cứ ngồi đấy không nhút nhích tí nào hình như cô gái nhỏ đang nghĩ gì đấy
Hân Nghiên mặc một bộ đồ khá sang trọng tóc xõa dày
( Tiểu yêu tinh nhỏ này sao luôn khiến người khác lo thế này )
Cô đi đến trước mặt Hiểu Tinh khụy gối hạ thấp người xuống trước mặt cô gái nhỏ
" Làm sao vậy? Mệt lắm à "
Hiểu Tinh lại lắc nhẹ đầu
" Tôi phải đi làm rồi! Em ngoan ngoãn ở đây tivi tạp chí điện thoại em cứ sử dụng bánh trái cây mõi giờ tôi đều dặn người đưa vào cho em, phòng này cũng rộng rãi sẽ không khiến em ngột ngạt đâu "
Hân Nghiên xoa xoa tay nhỏ rồi đứng dậy
Bỗng
Tay Hiểu Tinh nắm lấy vạt áo của Hân Nghiên
" Tỷ tỷ! Khi nào mới về "
" Tôi cũng không biết nữa! Khi nào tôi rảnh tôi sẽ đến với em ngay "
Hân Nghiên rời đi
Quả thật như lời Hân Nghiên nói mọi thứ đều rất đầy đủ cứ cách mõi giờ lại có một cô hầu gái đi vào chăm sóc cho Hiểu Tinh.
Hiểu Tinh ngồi cả tiếng trong phòng thật sự rất chán nhưng cô muốn ra ngoài bọn họ liền không cho cô đi.
Đồ ăn vô cùng dinh dưỡng mõi món mõi khác không bao giờ giống nhau
Hiểu Tinh cứ như thế ở đấy liên tục mấy ngày.
Hân Nghiên mấy ngày qua cũng không đến thăm Hiểu Tinh
( Tỷ tỷ không về! Nhớ tỷ tỷ quá )
Ở đó cũng hơn cả tuần Hiểu Tinh ăn càng ngày càng ít số lượng ốm nghén lại càng tăng ngày nào cũng mệt mõi ủ rủ tâm trạng không hề tốt chút nào
Vài ngày kế tiếp thì Hiểu Tinh được xuất viện.
Ngày xuất viện chỉ có người quãn gia đến đón cô trở về căn biệt thự to lớn