Căn Hộ Có Quỷ

Chương 18




Nghiêm túc mà nói, Tử Dạ là quỷ, còn tôi lại là một cô gái trẻ tuổi “tay trói gà không chặt” thì có thể làm được gì đây? Lỡ như cứu cậu không được, mà bản thân lại gặp chuyện thì phải làm sao? Tuy vậy, tại thời điểm này, tôi không nghĩ được nhiều đến vậy, tôi chỉ muốn mau chóng tìm ra cậu ấy!

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã là một giờ đêm.

Tôi có nên đợi tới sáng mai rồi hẵng tìm người? Tới lúc đó có đỡ sợ hơn lúc này không nhỉ? Nhưng mà Tử Dạ đã kêu cứu rồi! Hẳn là vô cùng khẩn cấp! Không thể chờ đợi lâu hơn được nữa!

Hay là kiếm người nào đó đi tìm Tử Dạ chung với tôi? Nhưng mà tìm ai bây giờ? Hàng xóm hay gia đình? Bạn bè hay đồng nghiệp đây? Hay là gọi cho mấy anh thợ sửa chữa? Thật sự tôi không biết phải nhờ vả người nào hết, mà loại chuyện này làm sao có thể báo cảnh sát được đây?

Thôi hết cách rồi, tôi tự mình đi tìm Tử Dạ vậy.

Tôi kiếm một cây đèn pin, bỏ bút phòng vệ vào trong túi rồi bắt đầu hành động. Cũng may những người thợ sửa ống nước lần trước vẫn còn để lại cái thang gỗ ở ngoài hành lang chưa lấy đi, thậm chí cửa gác mái cũng chưa đóng chặt.

Tôi vịn thang gỗ bò lên trên, chiếc thang chịu lực đung đa đung đưa, bàn tay tôi bám lấy trần nhà vì sợ ngã. Tôi đẩy mạnh cánh cửa gác mái nhưng nó không di chuyển, vậy nên tôi chỉ có thể dùng vai đẩy từng chút một. Bụi bặm bay mù mịt, nhưng cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra. Bằng sức lực trâu bò của mình, tôi đỡ lấy mép cửa và cố gắng leo lên.

Căn gác mái vẫn giống hệt như lần trước, khá rộng rãi, diện tích cỡ hơn 100 mét vuông, có lẽ là thông cả hai căn 601 và 604. Mái nhà có kết cấu chữ A, phần chính giữa cao và hai bên nghiêng dần đều xuống. Ngoài ra, trần nhà còn cũ kỹ và ẩm mốc, vì được xây theo lối kiến trúc cũ và không được xử lý chống thấm nên lâu ngày bị dột, sàn gỗ cũng bị ăn mòn, chỉ cần có trọng lượng nặng đè lên sẽ phát ra tiếng cót ca cót két. Gác mái hết sức lộn xộn, ngoài ống thông gió ra còn ngổn ngang rác rưởi, gạch ốp, khung sắt, tấm tôn trong các góc. Có một con chuột mập ú bò ngang qua dưới ánh nhìn của tôi. Tôi thật sự nghi ngờ rằng căn gác này trước đây từng có người ở, nhưng giờ đã dọn đi rồi. 

Tay trái cầm đèn pin, tay phải nhặt một thanh sắt, tôi khom lưng quan sát thật kỹ. Tôi dùng thanh sắt để xới tung đống rác trong góc, có một chiếc quần jean rách nát dính chặt vào sàn nhà như hợp nhất thành một thể, có một đôi giày vải mốc meo, có một quyển sách cơ hồ bị cháy sém gần hết, trông như một quyển album ảnh, còn có một con búp bê Tây bị đứt mất chân tay.

Một viên bi bỗng lộc cà lộc cộc lăn ra, tạo thành một vệt nước dài trên sàn gỗ.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi nhìn xuống sàn nhà. Trên sàn đóng một lớp bụi dày cui, nhưng chỉ cần soi đèn liền nhìn ra được dấu vết lôi kéo, mà phương hướng chính là…

Lần theo dấu vết kia, tôi nhìn về phía bên trái. Bỏ qua những viên gạch chất đống, tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ khi phát hiện ra có một cánh cửa hình vuông, hoặc nói cách khác đó là một cái cửa sổ có khóa tay nắm tròn phổ biến. Tôi vặn thử tay nắm thì quả nhiên đã mở ra được.

Phía sau cánh cửa là một lối đi đen sâu hun hút, không nhìn thấy được gì.

Thôi thì đã tới tận đây rồi, tôi cũng không thể sợ hãi mà chùn bước.

Tôi cắn cây đèn pin trong miệng, tay cầm thanh sắt bò từ từ vào.

Địa hình trong đây gập ghềnh tứ phía, nền gạch ẩm thấp phủ một tầng rêu mỏng bên trên.

Trong lúc bất cẩn, tôi vô tình chạm phải một vật gì đó mềm mềm!

Á!

Tôi la lên một tiếng!

Chít chít!

Tôi dùng đèn pin quét một lượt xung quanh. Là một chú chuột nhắt còn đỏ hỏn!

Trán tôi toát cả mồ hôi lạnh, tôi cần phải bò nhanh hơn nữa.

Có một lớp màng khô treo lơ lửng xuất hiện ngay trước mắt tôi. Vừa rọi đèn để nhìn kỹ hơn thì toàn bộ lông trên người tôi đều dựng đứng lên hết. Bởi đó là một lớp… da rắn!

A A A má ơi! 

Lạy “ông” rắn, “ông” cứ tiếp tục ngủ đông đi, không cần tỉnh dậy làm gì đâu ạ.

Tôi vừa bò vừa lẩm bẩm cầu khấn.

Trên thực tế, cái con đường hầm này dài độ hai hay ba mét, chỉ là với tốc độ rùa bò này, tôi những tưởng nó phải dài tận mười mét!

Cuối cùng, tôi cũng đã nhìn thấy một cánh cửa nhỏ khác ở cuối đường hầm, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở ra. Tôi nhảy xuống, kết cấu không gian bên này cũng tương tự với không gian bên kia của tôi. Rất nhanh sau đó tôi liền nhận ra căn hộ tôi thuê vốn là một tòa chung cư lớn, một tầng lầu có 6 hộ, mỗi mặt 2 hộ. Toàn bộ tầng gác mái vốn dĩ thông với nhau bởi những “đường hầm nhỏ”, mà không gian tổng thể của nó tương đối lớn, e rằng trong đó có tổng cộng ba căn gác mái nhỏ với diện tích hơn 100 mét vuông mỗi căn. 

Cẩn thận mò mẫm trong căn gác mái thứ hai, tôi cảm nhận được rõ ràng không khí xung quanh mình càng ngày càng ẩm ướt, mùi máu tanh cũng càng lúc càng nồng nặc. Cơ thể tôi mỗi lúc một lạnh hơn. Hệ thống sưởi trong phòng tôi ở tầng 6 vốn đã không đủ ấm mà nay với không gian ẩm ướt như thế này lại càng tôi khiến tôi lạnh run bần bật, chứ không còn run rẩy vì sợ nữa. Tôi vô cùng hối hận khi đã không mang theo miếng dán nhiệt giữ ấm cơ thể!

Thình lình, tôi nghe được một tiếng vang bất thường. Là âm thanh va chạm của kim loại, cách tôi rất gần!

Nhất định là Tử Dạ đang ở bên trong “căn gác mái thứ ba”. Chính linh tính đã mách bảo tôi như thế!

Tôi hét lớn: “Tử Dạ? Em có đó không?”

“Chị ơi!”

“Chị ơi!”

“Chị ơi!”

Đó là giọng của cậu ấy!

Đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng. Tôi vội vã mở cửa hầm và bò với tốc độ nhanh nhất có thể.

Là Tử Dạ!

Nhất định là cậu ấy!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.