Biến Thái

Chương 70: Về sau…




Mấy ngày nay của Tô Bắc trôi qua rất thích ý.

Tiêu Tịnh biến mất vài ngày, nghe nói anh qua nước ngoài tham dự hội nghị.

Tô Bắc giống như mãnh hổ chịu khổ đã lâu, grừ một tiếng, nhào vào cái ôm ấp của tự do.

Liên tục chơi game hai ngày, Tô Bắc lau mặt, đây mới là cuộc sống của người thường.

Ngẫm lại hai năm nay, cậu giống như mấy vị tiểu thư khuê các không bước một chân khỏi cửa lớn, cả ngày học tập, học tập, tiếp tục học tập, một khi lơ là, sẽ bị Tiêu Tịnh gây đủ loại khó dễ.

Nước sôi lửa bỏng, không đủ để hình dung thảm trạng.

Ngay cả Tô Bắc cũng không biết đã mình kiên trì như thế nào, có lẽ là liều mạng không chịu thua.

Vì phòng ngừa có người nào đó nhiều chuyện, quấy rầy cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp của cậu, Tô Bắc không hề do dự tháo pin điện thoại ra.

Hôm nay, Tô Bắc chơi suốt một đêm, quả thật sắp không chống đỡ nổi nữa, lúc định ngủ một giấc lại tái chiến giang hồ sau, bạn cùng phòng quay trở về, từ lúc Thẩm Cẩm Trạch không ở ký túc xá, một bạn nam sinh khác vào thế chỗ.

Phòng ngủ bây giờ, đã giống như phòng ngủ của các nam sinh đại học bình thường.

Bẩn, loạn, nghèo, tràn ngập hơi thở sinh hoạt, quan hệ cả đám phi thường hòa hợp.

Ba bạn cùng phòng mang theo biểu tình *** đãng — đúng vậy, nụ cười kia quả thật trông rất đáng khinh và *** đãng

Tô Bắc nhìn bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo của họ, cười thầm trong lòng.

Cậu ném một quyển sách qua, đập trúng đầu bạn cùng phòng, “Nè, A Lực, mau thu hồi vẻ mặt *** đãng kia đi, nếu bị người cậu thích thấy được, khẳng định không có cơ hội.”

A Lực xua xua tay, “Đi, đi, đi. Có hoạt động, cậu muốn theo không?”

“Hoạt động?” Tô Bắc không chút để ý chộp lấy quyển sách A Lực ném về, “Hoạt động gì?”

“Quan hệ hữu nghị, ha ha, lần này là một phòng mỹ nữ, thật vất vả mới khiến các cô nàng đáp ứng.” Một bạn cùng phòng, ngoại hiệu “Đại cường”, mắt nhỏ cười thành một đường.

Quan hệ hữu nghị là một hoạt động rất được tất cả mọi người trong Đại Học thích nghe ngóng, đặc biệt là khi có sự tham gia của các nữ sinh viên ngành kỹ thuật và ngành giáo viên, dùng mọi thủ đoạn cũng muốn đi tới quốc lộ “Đường cong cứu nước”, không biết tạo thành bao nhiêu mối tình vườn trường, những cậu chuyện yêu hận tình cừu.

Trước đây Tô Bắc luôn vùi đầu chuyên tâm học tập, đối với loại hoạt động này một mực xin miễn.

Ba người còn lại đành phải xin đi nhờ xe phòng khác.

Lần này, khi bọn họ thấy Tô Bắc mê muội chơi game trong phòng mấy ngày nay, ban đầu nghĩ thằng bạn này có vẻ bị điên, chỉ không ngờ lại điên vài ngày liên tục như vậy, hơn nữa thoạt nhìn không có chuyển biến tốt, chẳng lẽ thằng bạn muốn trở về vòng tay ôm ấp của đại chúng?

Thời điểm nên tiêu xài thanh xuân, sẽ không muốn yêu thương tất cả.

Thời điểm nên hưởng thụ cuộc sống, sẽ không muốn do dự gì nữa.

Người trẻ tuổi, nên có bộ dáng của người trẻ tuổi, trải qua rồi sẽ không tìm lại được. (X)

A Lực vỗ vỗ bả vai Tô Bắc, “A Bắc, cậu nên suy nghĩ cẩn thận, thật khó khăn, suy nghĩ đã hai năm rồi a. Ca vì chờ cậu mà ngay cả tóc cũng bạc trắng rồi.”

Khóe miệng Tô Bắc trừu rút, lại động kinh gì nữa đây?

Chuyện cứ quyết định như vậy.

Ngày hôm sau, cả phòng bốn người, ăn mặc theo kiểu khuông cẩu dạng*, bước ra khỏi trường học.

(*) chỉ người có hành vi bên ngoài thoạt nhìn rất ngăn nắp, đứng đắn, kỳ thực nội tâm đê tiện hoặc tính tình yếu đuối. Phần lớn dùng để trào phúng. [Nguồn]

Tô Bắc nhìn A Lực một thân tây trang hàng hiệu, cái này là do hắn đoạt từ trong tay cậu.

A Lực kiên quyết già mồm át lẽ phải, cậu lớn lên đã như vậy, còn ăn mặc như vậy, chẳng lẽ muốn đem mỹ nữ cướp sạch hết sao? Dù gì cũng phải để lại cho thằng bạn này một chút, quần áo này xem như tôi giúp cậu mặc nhé.

… Tô Bắc còn có thể nói gì nữa, chỉ đành mặc đại cái áo sơ mi hiệu T bình thường rồi đi.

Thời gian hai năm, trong lúc lơ đãng, khiến Tô Bắc có sự thay đổi rất lớn.

Thiếu niên thanh tú hướng nội lúc trước, trở thành vẻ thong dong lạnh nhạt.

Ngay cả vẻ bề ngoài, tựa như câu nói ‘tướng do tâm sinh’ kia, đã xảy ra biến hóa lớn.

Mặt mày nao núng trước kia trông có vẻ đen tối khiến cậu khó có thể gây hảo cảm và khiến người khác chú ý, nhưng giờ đây, khuôn mặt của cậu đã trở nên tuấn mỹ cộng với đường cong tinh tế, mi mục nhu hòa và hơi thở trong suốt.

Nhìn càng lâu, sẽ càng khó dời mắt.

Kỳ thật hứng thú Tô Bắc với quan hệ hữu nghị này không lớn, bất quá cậu lại hứng thú với những hoạt động mà bạn cùng phòng ham thích.

Quan hệ hữu nghị thôi mà, chỉ là ăn cơm cộng thêm hoạt động hát hò này nọ.

Tố chất mấy nữ sinh vừa đến quả không tồi, tố chất này đương nhiên chính là vẻ bề ngoài, ngay cả Tô Bắc cũng phải kinh ngạc, ánh mắt đám bạn cùng phòng như lóe ánh sáng màu lục, Tô Bắc có thể tưởng tượng ra bộ dáng chó sói hú dưới ánh trăng của họ.

Tô bắc ngồi một bên, chậm rãi ăn uống không ngừng.

Bởi vì Tô Bắc quá lãnh đạm đối với nữ sinh, từng hai ba lần bị bạn cùng phòng trêu chọc, hết Liễu Hạ Huệ* chuyển thế, lại tới giới tính nam nên chỉ ham muốn nam, Tô Bắc chưa từng giải thích qua, bởi vì cậu biết bạn cùng phòng rất thích nói đùa.

(*) Liễu Hạ Huệ là người không háo sắc. Một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Có lẽ do từng trải qua những chuyện trước kia, cho nên bây giờ đối với mấy chuyên yêu đương chỉ đành thứ tha cho kẻ bất tài cậu.

Nói tiếp, cho đến giờ cậu chưa từng quên một điều, rằng bên cạnh mình tồn tại một quả bom hẹn giờ.

Tuy rằng anh thoạt nhìn như một ngọn núi lửa chết, nhưng khó tránh việc nếu cậu hành động thiếu suy nghĩ, sẽ dẫn đến bùng nổ đột ngột.

Lại nói, Tô Bắc không có tâm tình để xây dựng một mối tình lãng mạng.

Nghĩ vậy, cậu nhịn không được chua sót.

Không muốn gì cả, chỉ khi lo lắng tràn ngập trong thâm tâm cậu biến mất mới hoàn toàn tiêu tan.

Có lẽ vĩnh viễn sẽ không.

Tô Bắc cầm chai bia, uống một ngụm.

Nữ sinh ngồi đối diện thường nhìn trộm cậu, trong khi những người khác ồn ào cầm mấy chai bia giơ lên, cô đỏ mặt nói với cậu, “Tôi tên Dương Dung, rất hân hạnh được quen biết cậu.”

Tô Bắc giơ chai bia lên, cụng với cô một cái, “Tô Bắc.”

Dương Dung nhìn Tô Bắc chỉ nói tên xong liền ngậm miệng không nói gì nữa, cúi đầu than thở một câu, “Khốc ca thật khó chơi.” (X)

Tô Bắc nghe xong, chỉ cười cười.

Ăn cơm xong, cả đám tới quán K hát hò.

Vào trong phòng, cô nữ sinh bất mãn vì bị Tô Bắc dùng thái độ lạnh lùng đối đãi lúc này, liện tuc chuốc rượu cho Tô Bắc.

Tô Bắc không từ chối, uống một ly lại một ly, cho dù độ cồn bằng với bia, nhưng dần dần có chút men say, cậu lắc lắc đầu đứng dậy, “Tôi đi toilet, mọi người tiếp tục chơi đi.”

Vẫn là A Lực có lương tâm, “Cậu say như vậy, có tìm được toilet không, hay để tôi đi với cậu?”

Tô Bắc lắc đầu, “Không sao, tìm toilet dễ mà.”

A Lực nhìn cậu nói chuyện có vẻ tính táo, do dự nhìn thêm một cái, lại bị nữ sinh kế bên kéo ngồi xuống.

Tuy nhìn bề ngoài không ra, kỳ thật Tô Bắc say tương đối lợi hại.

Cậu vừa ra khỏi phòng liền nghiêng ngã lảo đảo, lập tức dựa vào bức tường, kéo áo ra, thở phào một hơi.

Bầu không trí bên trong thật sự ngộp ngạt.

Sau khi ra ngoài, mới đỡ hơn một chút.

Lúc này, một người phụ nữ đi giầy cao gót, mặc bộ đồ ngắn cũn cỡn, dáng người lay động đi lướt sang người cậu.

Quả là một người phụ nữ đầy quyến rũ.

Tô Bắc nhịn không được nhìn một cái.

Chính vì cái nhìn này, khiến người phụ nữ vừa lướt qua đột ngột dừng lại.

Người phụ nữ quay đầu qua, đôi mắt màu tím tràn ngập khiêu khích, tay cô nhẹ nhàng đặt trên ngực Tô Bắc, ẩn ý gảy gảy cúc áo Tô Bắc, động tác cực kỳ phiến tình.

“Cậu vừa mới nhìn chị?” Hơi thở người phụ nữ như hoa lan nói khẽ bên tai cậu.

Sắc mặt Tô Bắc đỏ bừng, không được tự nhiên cựa quậy người.

“Đẹp sao?” Người phụ nữ hỏi cậu.

Tô Bắc cảm thấy mùi hương tản ra trên người phụ nữ này khiến thân thể cậu bỗng nóng lên.

Cậu mờ mịt nhìn khuôn mặt diễm lệ trước mặt, gật gật đầu.

“Có muốn xem tiếp không?” Người phụ nữ cười khẽ.

Tô Bắc nghĩ kế tiếp mình nên gật đầu.

Sau đó…

Chuyện phát sinh kế tiếp, cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Lúc cậu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong khách sạn.

Cả người trần truồng, khắp người toàn là dấu hôn đỏ đỏ, ngay cả nơi bí mật như đùi trong cũng không buông tha.

Tô Bắc cả kinh nhảy dựng.

Sau đó dùng sức sờ sờ trên người mình.

Tiếp theo, cậu nhẹ nhàng thở ra.

Hoàn hảo, không phải như vậy (?), chẳng lẽ cậu làm với một người phụ nữ?

Tô Bắc nằm trên giường, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.

Đúng lúc này, có lẽ ông trời cho rằng cậu không chịu đủ đả kích, phòng tắm khách sạn bỗng mở ra.

Một người đàn ông nửa thân trên xích lỏa, nửa người dưới quấn một chiếc khăn màu trắng, người đàn ông dùng cái khăn lông lau lau mái tóc ướt sũng còn tích nước.

Tô Bắc trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi này — Tiêu Tịnh.

Tiêu Tịnh nhìn cậu một cái, ném cái khăn lên mặt bàn thủy tinh.

“Anh, anh, anh…” Tô Bắc chỉ Tiêu Tịnh, lắp bắp, không nói được một câu đầy đủ.

Đả kích này thật sự quá lớn.

Vốn nghĩ tạm thời không gặp người đàn ông này nữa, anh lại đột nhiên xông ra.

Tô Bắc nhất thời muốn móc mắt mình ra, cư nhiên bị biến thái qua mặt, nhưng âm mưu cường hãn này kéo dài hơi quá lâu rồi, thời gian hai năm, không hề lộ ra chút manh mối, đến khi cậu buông bỏ phòng bị, Tiêu Tịnh lại cho cậu một kích trí mạng.

“Anh, anh, anh, tại sao anh lại ở đây.” Tô Bắc hầu như rít gào câu nói này.

Tiêu Tịnh nhìn Tô Bắc từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên ánh sáng khó lường.

Tô Bắc nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện chăn bị lệch sang một bên, cả người trần truồng đập vào mắt Tiêu Tịnh, cậu lập tức cầm chăn, quấn quanh toàn thân từ dưới lên trên.

Tô Bắc tuyệt đối không thừa nhận, dưới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Tịnh, cậu toàn thân cao thấp ẩn ẩn nóng lên.

“Nếu tôi không ở đây, có lẽ em đã bị người đã bị tiên nhân khiêu* chơi đến không thể thoát thân.”

(*) Tiên nhân khiêu chỉ một loại bẫy dùng nữ sắc để lừa gạt. Thông thường thì hai người nam và nữ sẽ phối hợp với nhau. Người nữ dùng *** để câu dẫn đàn ông, để khi hai người thân mật các nước với nhau thì tên đàn ông sẽ xuất hiện như người bắt kẻ thông *** và cưỡng chế lấy tài sản. [Nguồn]

“Tiên, tiên nhân khiêu? Nghĩa là sao?” Vẻ mặt Tô Bắc ngây thơ.

“Nghĩa là em bị lừa gạt, người đêm qua chủ động đến gần em, tỏ vẻ coi trọng em, định cùng em tạo thành một đêm gặp ngỡ bất ngờ chính là người phụ nữ nổi danh nhất Móc — A, đứa ngốc em chắc không biết Móc là gì đúng không? Móc là chỉ trường hợp những đứa ngốc bị tiên nhân khiêu đứa vào bẫy rập.”

Tô Bắc nghe xong, nhất thời nhen nhúm cảm giác thẹn thùng và tức giận dưới đáy lòng.

Quan trọng nhất, vì sao bộ dáng chật vật của cậu cứ bị biến thái thấy được.

Tô Bắc không tìm thấy đối tượng trút giận, chỉ có thể thầm hận trong lòng.

Đêm qua rõ ràng rất kì lạ, cậu tuy uống rượu nhưng không đến mức say như chết.

Người đàn bà kia nhất định đã dùng thủ đoạn gì đó khiến cậu mất đi thần trí.

Tô Bắc hít một hơi thật sâu, quan trọng hơn, dấu vết người cậu là do ả đàn bà kia để lại, hay do… Vấn đề này không thể nghi ngờ rất quan trọng đối với cậu, trong lòng Tô Bắc, thà bị ả đàn bà kia tiên nhân khiêu, còn hơn bị tên biến thái trước mắt cướp trinh tiết. (X)

“Người phụ nữ kia, ả đã làm gì?” Tô bắc vội vã bổ sung một câu.

“Cái gì ả cũng chưa kịp làm.” Tiêu Tịnh rất bình tĩnh trả lời.

Tô Bắc bỗng cảm thấy nhiệt độ không khí chung quanh giảm đi vài độ, lạnh đến mức khiến cậu run cả người.

“Vậy… vậy…” Tô Bắc lại bắt đầu nói lắp.

“Dấu vết trên người em, đều do tôi để lại, tôi không có biện pháp, chỉ tại em quấn quít lấy tôi không buông.” Tiêu Tịnh khoanh hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Anh nói bậy, không có khả năng.” Tô Bắc nghe xong, mém chút nhảy dựng trên giường.

Cậu tình nguyện quấn quít một con gấu Bắc Cực, cũng tuyệt đối không quấn quít lấy biến thái trước mắt.

“Tôi biết em sẽ trở mặt không nhận mà, thật may vì tôi luôn chuẩn bị chu toàn.” Tiêu Tịnh lười biếng lấy một cái điều khiển từ xa, vươn tay nhấn một nút.

Lập tức, trên màn hình rộng xuất hiện hình ảnh hai người đàn ông.

Một người là anh, một người là Tô Bắc.

Tô Bắc chỉ xem một đoạn, sắc mắt đen tới mức có thể tích ra mực.

Qua thật, giống như Tiêu Tịnh nói, là cậu quấn quít lấy anh.

Trên màn hình, Tô Bắc một bên cởi quần áo mình, một bên quấn quít lấy Tiêu Tịnh, cầm tay anh sờ trên người cậu.

Trong lúc sờ còn phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ đen tối.

Tiếng rên rỉ kia, khiến Tô Bắc vừa nghe liền mặt đỏ tai hồng.

“Tắt, tắt, mau tắt.” Tô Bắc che lỗ tai, kêu to.

Tiêu Tịnh rất nghe lời tắt TV.

Vừa mới bị hình ảnh kia kích thích, Tô Bắc dần dần mơ hồ nhớ ra chuyện đêm qua.

Nóng bóng, liều lĩnh dây dưa.

Thân thể ma sát, nụ hôn kịch liệt, tất cả mọi thứ.

Cho dù không còn trong đầu cậu, nhưng thân thể đã nhớ kỹ, mà xúc cảm từ thân thể so với trí nhớ càng thêm sâu sắc khó quên.

Tô Bắc thở dốc, muốn đem một màn trong đầu xóa sạch đi.

Sau đó, cậu bi ai phát hiện, phía dưới của mình cư nhiên có phản ứng.

Thân thể cấm dục hai năm, không chịu nổi khiêu khích, một kích thích dù rất nhỏ cũng khiến thân thể trẻ tuổi phấn khởi lên.

Tiêu Tịnh đột nhiên bước lên giường, khóa chặt Tô Bắc, “Nơi này có phản ứng, vừa nhớ ra gì đó?”

Tô Bắc giống như con tôm luộc chín, toàn thân màu hồng, ngay cả hai bên tai cũng hồng, “Anh, anh buông ra.”

Tiêu Tịnh thở dài một tiếng, “Rõ ràng có cảm giác với tôi, vì sao muốn phủ nhận?”

Tô Bắc thẹn quá thành giận, mắng: “Thiên tài mới có cảm giác với anh, đừng tự mình đa tình nữa, tôi cho dù có cảm giác với heo cũng không có cảm giác với anh.”

Tiêu Tịnh nở nụ cười, ánh mắt trầm xuống.

Tay anh lần xuống dưới, chuẩn xác bắt được bộ vị sinh long hoạt hổ của Tô Bắc.

“Vậy, cái này tính thế nào?” Tiêu Tịnh ở bên tai Tô Bắc liếm liếm.

Phản đồ, Tô Bắc trong lòng thầm thóa mạ vị “Tiểu huynh đệ” của mình.

Điểm chết người bị người chộp trong tay, Tô Bắc không dám tiếp tục dùng miệng lưỡi lợi hại, nếu chọc giận biến thái, lỡ như anh dùng thêm lực nắm, Tô Bắc dù chỉ tưởng tượng, cũng cảm thấy da đầu run lên, tên biến thái tâm ngoan thủ lạt tuyệt đối làm được chuyện này.

Bởi vì câu nói vừa nãy, đã khiến Tiêu Tịnh tức giận.

Tuy rằng trên mặt Tiêu Tịnh luôn treo nụ cười, nhưng Tô Bắc biết anh tức giận.

Sâu trong ánh mắt Tiêu Tịnh hiện ra một tia ánh sáng ảm đạm mà tàn khốc, lóe lên không ngừng, giống như tùy thời vỡ tung ra.

Loại năng lực cảm ứng thần kỳ này, trước kia từng liên tiếp xuất hiện qua.

Dựa theo cách nói của Tiêu Tịnh thì là hai người ngày càng trở nên ăn ý, càng ngày càng thông minh sắc xảo, chỉ cần thêm thời gian, nhất định có thể nước chảy thành sông, tâm ý tương thông.

“Là đàn ông đều sẽ phản ứng, không nói lên được điều gì.” Tô Bắc cậy mạnh.

“Thật vậy sao?” Tiêu Tịnh cúi xống, lúc nhẹ lúc mạnh xoa nắn thứ kia của Tô Bắc.

Tô Bắc vặn vẹo eo, hốc mắt ướt át, trong khoái cảm trộn lẫn một tia đau đớn, mà đau đớn này lại khiến cậu sắp lên đỉnh.

Tô Bắc giãy dụa giữa lửa với băng, quay cuồng, cái eo không tự chủ được di động lên phía trước, truy đuổi cảm giác thỏa mãn mà người kia đem lại.

Người kia chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.

Tô Bắc giống như con cá trên vỉ nướng, không chiếm được khát vọng giải thoát.

Tiêu Tịnh cúi xuống, mở miệng Tô Bắc, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, đấu đã lung tung trong miệng Tô Bắc.

Lửa nóng vượt quá yêu cầu, khiến não Tô Bắc trướng đến choáng váng.

Tiêu Tịnh dị thường khát cầu cậu, phát ra dục vọng mãnh liệt trên người cậu, làm Tô Bắc không nhịn được phát run, cậu tuyệt không thừa nhận, trong lúc sợ hãi hỗn loạn xuất hiện một tia không bỏ qua dục vọng rất nhỏ.

Thời điểm bị hôn sắp tắt thở, Tiêu Tịnh rốt cuộc buông môi Tô Bắc ra.

Tiêu Tịnh nhìn Tô Bắc thở hổn hển không ngừng, nhẹ giọng nói:

“Tô Bắc, rốt cuộc em đang trốn tránh tôi, hay đang trốn tránh bản thân?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.