Biến Thái

Chương 71: Cuối cùng…




Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Em rốt cuộc đang trốn tránh tôi, hay đang trốn tránh bản thân?

Những lời ngày vừa nghe tuy không có gì, nhưng sau khi nghĩ lại, lại khiến cả người Tô Bắc chấn động, sắc mặt trắng bệch.

Tiêu Tịnh là chất vấn trái tim cậu.

Rốt cuộc trong lòng Tô Bắc đang suy nghĩ gì, cuồn cuộn hỗn độn, ngay cả chính cậu cũng không hiểu rõ.

Trên đời này, có mấy ai hiểu được bản thân?

Đặc biệt là những ý niệm đặc biệt bí ẩn trong đầu?

Tay Tiêu Tịnh trên phân thân nóng bỏng không ngừng vuốt ve.

Thẳng đến khi cậu bắn ra dịch thể dinh dính.

Tiêu Tịnh vươn đầu lưỡi, liếm liếm chất dịch trên tay, khóe miệng khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười tà ác, “Hương vị thật không tệ, em muốn nếm thử không, hửm?”

Tô Bắc vừa nghe vậy, lập tức sống chết lắc đầu.

Đáng tiếc, Tiêu Tịnh chỉ thuận miệng hỏi chơi, không định suy xét ý kiến của cậu.

Hai ngón tay quẹt dịch thể, không chút khách khí chui vào trong miệng cậu, đùa bỡn cái lưỡi mềm mại.

Động tác *** mỹ, khiến Tô Bắc xấu hổ nhắm chặt hai mắt.

Cậu căn bản không dám nhìn thẳng vào biến thái.

Thời điểm Tô Bắc đang nghĩ rằng, xem ra không thể thoát khỏi, Tiêu Tịnh rút ngón tay lại, buông cậu ra.

Tiêu Tịnh dùng ánh mắt khó lường nhìn sắc mặt hồng nhuận, tản ra mùi vị sắc tình của Tô Bắc.

“Trốn đi, trốn bao lâu cũng được, tôi đều kiên nhẫn chờ em.” Anh dùng ngón tay dính đầy nước miếng vẽ lung tung trên ngực cậu, bờ ngực trắng nõn bị ngón tay quẹt qua, lưu lại một đường trong suốt.

Ngực Tô Bắc phập phồng không ngừng, để lộ cảm xúc kích động của cậu.

Phục vụ khách sạn mang quần áo tới.

Không hề e dè dưới ánh mắt Tiêu Tịnh, Tô Bắc tận lực bảo trì trấn định mặc quần áo vào.

Được mặc quần áo, giống như có thêm một tầng bảo hộ.

Tô Bắc ngồi đối diện Tiêu Tịnh, giữa hai người cách bởi một chiếc bàn thủy tinh, trên bàn để những bữa ăn sáng phong phú.

Tiêu Tịnh vẫn nhìn chăm chú Tô Bắc.

Tô Bắc dưới ánh mắt anh, bất động như núi.

Thời gian lâu như vậy, cậu đã sớm miễn dịch cực mạnh với biến thái.

Tô Bắc bình tĩnh tự nhiên cầm miếng sandwich trên bàn, nhét vào miệng, nhai nhai.

Động tác Tô Bắc so với những lần thô lỗ khác có vẻ văn nhã hơn nhiều.

Ăn xong, Tô Bắc đẩy dĩa ra, ngồi nghiêm chỉnh.

Tô Bắc muốn nói chuyện với Tiêu Tịnh về lời tuyên bố lúc nãy, cậu không còn là Tô Bắc trước kia, trải qua hai năm, trái tim cậu đã sớm thành thục, không bao giờ trở thành thiếu niên vô tri trước kia mặc cho người đàn ông này chà đạp.

“Anh nói tôi đang trốn tránh?” Tô Bắc chậm rãi hỏi.

Trên mặt Tiêu Tịnh không có biểu tình nào, khiến người khác nhìn không thấu lòng anh đang nghĩ gì, anh bình tĩnh nhìn Tô Bắc, ánh mắt giống như biển rộng không gió, tiềm tàng nguy hiểm.

Tô Bắc nói tiếp, “Anh cũng nói, sẽ cho tôi trốn.”

Những lời này, khiến Tiêu Tịnh ngẩn người, anh lập tức gật đầu, “Đúng vậy, tôi đã nói thế.”

“Tốt lắm.” Trong mắt Tô Bắc xẹt qua một tia hào quang, “Tôi hi vọng anh nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay, ngay bây giờ, tôi chủ động chơi trò chơi với anh, nội dung trò chơi chính là: Tôi trốn, còn anh chịu được bao lâu thì chịu, có thể chờ bao lâu thì chờ, nếu như anh không chờ nổi nữa, mà tôi vẫn có thể trốn, anh liền thua, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi, chơi hay không?”

Tiêu Tịnh khẽ nâng mi, ánh mắt anh âm u như ngọn lửa ma trời.

Tô Bắc bị ánh mắt anh dọa hoảng sợ.

Đang lúc cậu suy nghĩ cái đề nghị kỳ lạ muốn khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của Tiêu Tịnh sẽ khiến anh bùng nổ, Tiêu Tịnh lại đột nhiên nở nụ cười nhàn tản, anh đẩy bàn thủy tinh ra, đứng dậy, ngồi xuống ghế sô pha.

Nửa dưới anh chỉ bọc một cái khăn tắm.

Lúc này hai chân để chéo, lộ ra bắp đùi thon dài, ***g ngực rắn chắc, phi thường gợi cảm.

Tiêu Tịnh chuyên chú nhìn Tô Bắc, “Tôi đáp ứng em. Bất quá có thêm mấy điều kiện cần thêm vào.”

Tô Bắc sớm biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, “Anh nói…”

Tiêu Tịnh nói thật nhẹ giống như đang thì thầm, “Rất đơn giản, từ bây giờ, em không được cùng với bất cứ người nào ái muội với nhau, không được từ chối tôi tiếp cận, đương nhiên, trừ phi em cho phép, tôi tuyệt đối không ôm em hôn em sờ em tiến vào em…”

Loại lời nói không mấy trong sáng này, dễ dàng thốt ra từ miệng Tiêu Tịnh.

Tô Bắc nghe xong liền mặt đỏ tai hồng.

Thân thể cậu dưới lời nói khiêu khích, có hơi nóng lên.

“Được rồi, anh đừng nói nữa, tôi đồng ý.” Tô Bắc mau chóng ngăn chặn lời kế tiếp của Tiêu Tịnh.

Đột tiên, Tô Bắc giống như nhớ tới cái gì, cậu giảo hoạt đảo tròng đen, ho khan một tiếng, “Nếu là như thế, vì tính công bằng… Anh không được có bất cứ tình nhân nào, dù chỉ lên giường cũng không được.”

Tiêu Tịnh rất đương nhiên gật đầu, “Được thôi.”

Vì thế, hiệp nghị cứ như vậy đạt thành.

Đây là cuộc thi Marathon so sức nhẫn nại.

Ai đủ kiên nhẫn, ai đủ kiên trì, ai có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, Tô Bắc cảm thấy người chiến thắng nhất định là mình.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cậu cảm thấy người như Tiêu Tịnh không thể trải qua cuộc sống thanh tâm quả dục được.

Trong thời gian hai năm ở đại học, Tô Bắc luôn kiên trì.

Chuyện này rất không dễ dàng.

Trong lúc ở chung, mọi người luôn phát ra hormone tìm bạn tình, đề tài mỗi ngày luôn là mấy loại sắc dục, sinh viên bình thường khó tránh việc miệng khô lưỡi đắng, tâm viên ý mã*.

(*) Ám chỉ cái tâm không đứng yên và cái ý phi nhanh như con ngựa.

Tuổi sinh viên vốn là lúc tinh lực dồi dào nhất.

Tuy rằng có thể dù tay phải, nhưng sau khi hưởng qua tư vị ***, sẽ luôn cảm thấy kém một chút.

Khi Tô Bắc dùng tay giải quyết dục vọng của mình, trong đầu tự nhiên xuất hiện, không thể khống chế tái hiện lại hình ảnh cậu và biến thái dây dưa một chỗ.

Mỗi khi bắn ra, kích thích biến mất, chỉ còn lại một loại hư không nghĩ mà sợ.

Nếu khuất phục trước dục vọng kia, quả thật đáng buồn.

Tiêu Tịnh trước sau như một sắm vai một thầy giáo tốt, một người bạn tốt.

Thời gian trôi qua, lại sắm vai một anh em tốt, một người tiền bối tốt.

Ngay cả Tô Bắc cũng không biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Bỗng có một ngày, cậu đột nhiên phát hiện, chính mình cư nhiên sinh ra oán hận từ những chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống sinh hoạt.

Tô Bắc gian nan nhận ra, người đàn ông trước mắt này đã thấm thấu vào cuộc đời của cậu.

Bởi vì anh kiên nhẫn, anh lắng nghe, anh thuyết phục, anh cường đại, khiến cậu vô tri vô giác một lần lại một lần muốn tìm hiểu giải đáp anh.

Tô Bắc giống như con mèo bị kinh sợ, nhảy sang bên một.

Tiêu Tịnh đứng tại chỗ như cũ, mang theo nụ cười bao dung nhìn cậu.

Hai năm trôi qua, Tô Bắc tốt nghiệp, nhưng trò chơi vẫn chưa kết thúc.

Hai bên đều kiên trì.

Tô Bắc không biết, kế hoạch báo thù của Tiêu Tịnh, phải âm thầm tiến hành tốn mất mười năm, mới hoàn thành.

Mà hiện tại, đối với Tiêu Tịnh, hết thảy chỉ mới bắt đầu.

Còn Tô Bắc, vô luận so tính nhẫn nại, hay tâm cơ, đều kém Tiêu Tịnh quá xa.

Tốt nghiệp Đại Học, Tô Bắc không chọn kiếm việc làm, mà chọn ngao du với chiếc ba lô.

Trước khi rời trường học, cậu nói với Tiêu Tịnh, không cần đi theo cậu, cậu muốn tự mình đi đây đó, nhìn xung quanh, tiện thể hiểu được nhiều điều, cậu cần không gian và thời gian để suy nghĩ.

Tiêu Tịnh nghe xong, vươn tay ôm cậu vào lòng, nói một câu, “Đi đi.”

Vì thế, Tô Bắc rời đi.

Cậu đi rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người.

Tô Bắc không có kinh nghiệm sống, gặp không ít người tốt cũng ăn không ít khổ cực. Bị một tên trộm ‘thăm hỏi’ khiến Tô Bắc không xu dính túi, sau đó được đôi vợ chồng già bán hàng ven đường thu lưu, cấp ăn cấp uống, da mặt Tô Bắc dày, thuận lý thành chương ở lại, giúp đỡ đôi vợ chồng già mở quán bán này nọ.

Quán của đôi vợ chồng già bán đồ ăn sáng, thực đơn gồm chút cháo đậu xanh, sủi cảo hấp, bánh bao chiên linh tinh.

Tô Bắc vì phơi nắng nhiều khiến da hơi đen, bất quá tinh thần cậu rất tốt.

Một người thanh niên mang theo ngại ngùng đứng bên cạnh quán nhỏ, lập tức khiến người có hảo cảm.

Những quán ăn bên cạnh ai cũng hâm mộ đôi vợ chồng già vì có đứa con biết giúp đỡ làm việc như thế.

Tô Bắc nghe xong, chỉ xấu hổ cười cười, cũng không giải thích.

Qua một tháng, Tô Bắc định rời đi.

Đôi vợ chồng già tuy rất luyến tiếc, nhưng cũng biết không có bữa tiệc nào không tàn.

Người vợ già mang mang xấp tiền nhỏ tản ra mùi khói dầu nhét vào lòng bàn tay cậu, bảo rằng đây là tiền lương, Tô Bắc biết nếu mình không lấy tiền khẳng định đi không được, hốc mắt cậu đỏ hoe cầm tiền, cẩn thận bước chân rời đi.

Đến tối, Tô Bắc lén lút đi vào nhà đôi vợ chồng già.

Đem tiền, cộng thêm một lá thư để trên cái bàn gỗ mục.

Tô Bắc tiếp tục lưu lạc trên đường.

Dừng rồi lại đi, chiêm ngưỡng phong cảnh, quan sát đám đông.

Cảnh tượng nơi nơi thật rõ ràng.

Nhìn nhiều, cảm thấy câu chuyện lớn trong lòng, dường như không là gì cả.

Trời đất bao la, mỗi người đều bận rộn giãy dụa trong cuộc sống.

Còn có chuyện gì đáng giá để cân nhắc mà không thể bỏ xuống được?

Hai năm nữa trôi qua.

Hôm nay, Tô Bắc tới một tòa thành nhỏ.

Tòa thành này nằm trên núi.

Trên bản đồ không có đường dẫn tới nơi Tô Bắc muốn, cho nên cậu vẫn tùy ý đi.

Trên đường đi, Tô Bắc nghe người xung quanh bảo nơi này hảo sơn hảo thủy, nhất là một đoạn tường thành cổ, vừa nghe xong, Tô Bắc liền nổi lên hứng thú, lập tức tìm xe đến đấy.

Không nghĩ tới, xung quanh tòa thành đều là núi.

Ngồi ô tô, xóc nảy ước chừng bảy tiếng đồng hồ.

Khi xuống xe, hai chân đều tê liệt.

Tô Bắc thuê một ngôi nhà ở tương đối sạch sẽ.

Bỏ toàn bộ đồ dùng xuống khỏi người, mang tay không, nhàn nhã đi bộ trên con đường núi.

Nơi này không hề bị nền văn minh ăn mòn.

Kiến trúc ven đường theo phong cách cổ xưa và văn nhã.

Tô Bắc không nghiên cứu về kiến trúc, bất quá đi nhiều nơi, ít nhiều gì cũng biết một chút, nơi này hẳn vào thời Minh Thanh, bảo tồn hoàn hảo như vậy, quả thật hiếm thấy.

Nếu không phải chỗ này hẻo lánh, chắc đã sớm đã bị khai thác thành nơi du lịch.

Tô Bắc đi tới đoạn tường thành cổ.

Đoạn tường thành này cao ba trượng, rất dày.

Vừa thấy liền biết dùng để chống lại các cuộc chiến tranh và phong ba.

Ngọn núi này không lớn, Tô Bắc nhàn nhã đi hết một buổi chiều.

Đến tối, cậu tìm chỗ ăn cơm.

Hương vị đồ ăn đặc sản nơi đây không tệ, Tô Bắc ăn thật vừa lòng.

Ăn xong, cậu đi ra khỏi tiệm cơm, lười biếng duỗi eo, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh.

Lúc này, một vài người đàn ông lén lút tới gần.

Dọc đường Tô Bắc đi, chịu không ít giáo huấn.

Vừa nhìn thấy bộ dáng mấy người này liền biết họ không có ý đồ tốt, cậu lập tức đề cao cảnh giác.

Quả nhiên, mấy người này thấy có người lạ từ bên ngoài vào, định kiếm chút lợi lộc.

Tô Bắc lạnh lùng hừ một tiếng.

Không nói hai lời, lập tức nhào lên đánh.

Dùng thân thủ cậu giáo huấn mấy người này, dư dả.

Thế nhưng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Lúc Tô Bắc đánh mấy người này khiến họ quỳ rạp trên mặt đất, lại bị một người dùng gậy đánh trúng gáy.

Đau nhức khiến cậu sờ sờ gáy, trong tay toàn là máu.

Tô Bắc nhìn máu trong tay, loạng choạng ngã xuống.

Khi tỉnh lại, trong đầu giống như có ba ngàn con vịt luống cuống kêu, đau nhức không chịu nổi.

Tô Bắc rên rỉ một tiếng.

Tiếp, cậu nghe thấy tiếng người bên cạnh nói chuyện.

Một người dùng chân nhẹ nhàng đá cậu.

“Lần này trúng mánh rồi, phỏng chừng kiếm được năm nghìn.” Một người nói.

“Tất nhiên, tuổi trẻ rắn chắc, làm mới đã.” Một người đàn ông trả lời.

Cậu gặp phải bọn buôn người?

Tô Bắc nhíu mày, sao cậu lại xui như vậy.

Tay và chân cậu đều bị trói, không thể động đậy, muốn thoát không tính khó, nhưng phí nhiều thời gian.

Cậu không biết mình hôn mê bao lâu.

Có lẽ mới vài tiếng, có lẽ đã một ngày.

Cậu hơi đói bụng.

Những người này thuộc dạng già đời, trông coi vô cùng nghiêm ngặt, rất khó tìm được cơ hội.

Vì muốn để người bị bắt mất năng lực phản kháng, bọn họ chỉ cho ăn chút cháo và nước.

Là một người đàn ông, chỉ nhiêu đó, đương nhiên không thể thỏa mãn.

Mới một ngày, do mất máu quá nhiều cộng thêm đói khát, khiến mọi thứ trước mắt Tô Bắc biến thành màu đen.

Hơn nữa còn cảm thấy trong đầu dần dần nặng nề.

Hình như cậu phát sốt, chuyện này rất không tốt.

Vết thương ngay phần gáy không được xử lý gì, đã muốn bị nhiễm trùng.

Lúc này, một người đàn ông bên cạnh phát hiện cậu sắp tỉnh.

Hùng hùng hổ hổ đi tới, đem một chậu nước lạnh tới trước mặt Tô Bắc, tạt thẳng vào mặt cậu.

Tô Bắc nhíu chặt mắt, rồi mở.

Cậu tự nói với bản thân, phải nhẫn.

Nhưng mà, không đợi cậu nghĩ biện pháp trốn, ngoài cửa đã vang lên một trận dị động.

Đầu tiên là thanh âm ồn ào va chạm với nhau, sau đó bốn bề đều im lặng.

Một người đàn ông đi từ bên ngoài vào.

Tô Bắc bị sốt tới thần trí không rõ, miễn cưỡng mở to mắt, một bóng người quen thuộc mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Bóng người ngồi xổm trước mặt cậu, dùng bàn tay mát mẻ trùm lên cái trán Tô Bắc.

Tô Bắc thoải mái thở dài một tiếng, cọ cọ bàn tay anh.

“Tôi đến đón em.”

Tô Bắc nghe được có người ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói.

Giọng nói rất quen thuộc, cũng rất êm tai.

Tô Bắc gật đầu, lộ ra một nụ cười mơ hồ, “Em biết.”

“Đừng chạy nữa.” Giọng nói kia nói tiếp.

“Ừm.” Tô Bắc hàm hồ phun ra một chữ.

Chung quanh giống như ngưng đọng.

Dừng lại một khoảng.

Tiếp, Tô Bắc bị người gắt gao ôm trong ***g ngực ấm áp.

Cậu nghe thấy một tiếng cười:

“Mặc kệ em có thanh tỉnh hay không, dù sao em cũng đã đáp ứng rồi.”

Hoàn chương 71/ Hoàn toàn văn.

Tác giả có lời muốn nói: [còn khó hơn edit truyện]

Tiểu thuyết này không thể nghi ngờ tràn ngập hương vị xấu xa và đầy đủ thú vị của tác giả.

Có người nói biến thái không đủ biến thái, đó là bởi vì lúc viết tôi đã nương tay.

Quá mức bạo lực và sắc tình sẽ đem hài hòa của tôi đánh rớt.

Cũng là vì suy nghĩ cho phần lớn mọi người, từ phương diện lo lắng đến năng lực tâm lý thừa nhận.

Những gì trong đầu tôi, không thể nghi ngờ hung ác hơn so với thiên văn này nhiều lắm.

Thiên văn này khiến tôi cực kỳ hài lòng ở chỗ — phần trung gian không bị phá vỡ.

Tính đánh vỡ kỷ lục người bất lương, hy vọng về sau có thể tiếp tục bảo trì.

Vốn đang còn nội dung viết tiếp, nhưng tôi nghĩ không cần phải tiếp tục.

Hơn nữa với mấy vạn chữ (trung quốc), thiên văn này không cần viết thêm và khuyến mãi gì nữa.

Dừng tại đây, là một lựa chọn không sai.

Tôi muốn cảm ơn những người đã theo tôi tới cùng. Chính vì mọi người, đúng hơn là bởi vì mọi người, tôi mới có khả năng viết xong thiên văn, tôi mới có thể viết xong thiên văn.

Đối với những lời cổ vũ và duy trì của mọi người, tôi phi thường cảm ơn, cũng phi thường cảm động.

Chỉ hy vọng mình có thể viết ra gì đó, đủ mang đến một ít sung sướng cho mọi người, không khiến mọi người quá mức thất vọng.

Vì thế, thiên văn kết thúc tại đây.

Xin vẫy tay, hữu duyên mà nói, chúng ta tạm biệt thiên văn này.

Chúc mọi người khoái trá ^^

Thần: Lúc chưa hoàn muốn nói nhiều lắm, mà giờ chẳng biết nói gì.

Cảm ơn những người đã theo dõi từ đầu, ủng hộ từng chương truyện, như tác giả nói, không có mọi người chắc mình không edit hoàn nổi. [ gì chứ mình nhớ từng tên nick mọi người đấy XD ]

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ các dự án sắp tới của nhà phongdicoc.

Thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.