"Tô Trạch Lạc, cùng ăn cơm đi."
Mới vừa tan học, nữ sinh bên cạnh liền nói với Tô Trạch Lạc.
Nữ sinh này chính là nữ sinh trước đó vài ngày nói chuyện với Tô Trạch Lạc cùng đạo sư cùng nhau ăn cơm.
"Không được, hôm nay thúc thúc tới đón tôi."
Cung Linh hôm nay đã trở lại, hôm qua cố ý gọi điện thoại nói cho mình hôm nay trở về cùng hắn ăn cơm.
"Như vậy a, tôi có thể cùng hai người cùng ăn được không?" Nữ sinh thử hỏi.
"Chuyện này...... Hôm nay thúc thúc tôi mời khách, nhưng thúc thúc tôi không quá thích cùng người xa lạ cùng nhau ăn cơm." Tô Trạch Lạc khó xử.
Vậy được rồi, tái kiến.
Nữ sinh cũng không lại dây dưa, thực dứt khoát tránh đi.
Tô Trạch Lạc còn có chút hơi xấu hổ, nhân gia đều mở miệng còn cự tuyệt, dù sao cũng là một nữ hài tử, da mặt mỏng, hẳn là sẽ thực ngượng ngùng đi.
Chỉ là cùng Cung Linh tách ra vài ngày, thật sự không nghĩ mang theo bóng đèn a.
Tô Trạch Lạc trong lòng lung tung rối loạn mà rối rắm một phen, động tác trên tay lại một chút cũng không chậm trễ. Thu thập tốt liền ra khỏi phòng học.
Xe Cung Linh ngừng ở dưới lầu, Tô Trạch Lạc liếc mắt một cái liền thấy được. Hảo đi, dưới lầu tổng cộng có ba chiếc xe, xe Cung Linh là màu đen, hai chiếc bên cạnh đều là màu trắng.
"Anh đến khi nào?"
Tô Trạch Lạc mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, hỏi.
"Vừa đến không lâu." Cung Linh chờ cậu ngồi hải mới khởi động xe.
"Nhớ tôi không?"
"Một chút cũng không nhớ." Tô Trạch Lạc cố ý nói.
"Nga?"
Cung Linh ý vị không rõ phát ra một tiếng nghi vấn.
"Mệt tôi còn cấp người nào đó mang theo lễ vật trở về, nguyên lai người nào đó một chút cũng không nhớ tôi a."
Nói xong còn làm ra một bộ biểu tình thương tâm.
"Lễ vật gì?"
Tô Trạch Lạc hiển nhiên biết hắn không thương tâm thật sự. Bất quá, đối với lễ vật không biết vẫn là chờ mong.
"Em đều không nhớ tôi, còn cùng tôi muốn lễ vật?" Cung Linh bất mãn hỏi lại.
"Được rồi được rồi, tôi có một chút nhớ anh, bất quá, thật sự chỉ có một chút, một chút mà thôi." Tô Trạch Lạc chột dạ cường điệu.
Cung Linh khóe môi theo cậu nói giãn ra.
"Về nhà lại cho em, hiện tại đi ăn cơm."
Cung Linh đứng đắn nói, Tô Trạch Lạc cũng không nghĩ nhiều.
Hai người ngồi xe đi vào một nhà hàng Tây. Gọi hai đĩa bò bít tết, một phần salad hoa quả, còn gọi một chai rượu vang Tô Trạch Lạc không biết niên đại.
Trước kia bọn họ cũng đã tới nhà hàng này, kia vẫn là trước kia hai người ở chung, lúc ấy Cung Linh là không cho Tô Trạch Lạc uống rượu, luôn gọi cho Tô Trạch Lạc ép nước chanh, không biết, thật sự cho rằng hai người là quan hệ hậu bối.
Tô Trạch Lạc cũng muốn cùng Cung Linh lãng mạn một chút, những sáng nay có khóa, buổi sáng lại không ăn, bụng thật sự hảo đói...
"Đói bụng ăn đi."
Cung Linh rốt cuộc xuất phát từ hảo tâm mở miệng.
Thật không biết nếu chính mình không mở miệng nói, đứa nhỏ này có thể hay không ngốc nhìn chằm chằm vào, ánh mắt kia, thật như bị mình ngược đãi.
"Không khách khí."
Tô Trạch Lạc cơ hồ là lập tức cầm lấy dao nĩa, mỹ thực nhà hàng này là bò bít tết phối một cà rốt, khoai tây, các loại rau dưa. Tô Trạch Lạc ăn trước một khối khoai tây, khoai tây nấu rất chín, cơ hồ không cần nhai liền có thể nuốt xuống, Cung Linh cầm ly rượu mỉm cười nhìn bộ dáng cậu đáng yêu ăn ngấu nghiến.
Tô Trạch Lạc ăn một ngụm khoai tây, cảm giác khẩu vị cả người đều mở ra, dao nĩa toàn diện hoạt động lên.
"Trùng hợp như vậy, đây là... Tư sinh tử(con riêng~) của cậu?"
Một giọng nam không cao không thấp truyền đến, Tô Trạch Lạc nghe tiếng ngẩng đầu —— Một nam nhân tây trang giày da.