Cung Linh năm nay tuy 32 tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng bất quá 27-8. Tô Trạch Lạc 18 tuổi, có thể là vừa vào đại học, khí chất học sinh trung học còn chưa rút đi, nhưng cũng không khoa trương đến mức bị ngộ nhận thành học sinh trung học, Tô Trạch Lạc yên lặng tính tính, nếu cậu thật là nhi tử Cung Linh, này nam nhân hẳn là vài tuổi sinh chính mình?
"Đúng là trùng hợp, nhi tử tôi, lần đầu tiên gặp mặt, không tính đưa chút lễ vật gặp mặt?"
Cung Linh liếc mắt nam nhân một cái, không khách khí cãi lại.
"......"
Tô Trạch Lạc.
"Tiểu bộ dáng lớn lên thật ra rất không tồi, cầm mua kẹo ăn."
Nam nhân nghe Cung Linh nói cũng không phản bác, móc ra một cái thẻ đặt trước mặt Tô Trạch Lạc, cười hì hì nói.
Tô Trạch Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Cung Linh —— Mẹ nó đây là tình huống gì?!
Nhưng người bên ngoài nhìn, đây là hướng gia trưởng xin chỉ thị —— Ba ba, có thể nhận sao?
"Nhận lấy đi."
Cung Linh làm lơ Tô Trạch Lạc nghi hoặc, nhàn nhạt nói.
Tô Trạch Lạc tuy rất muốn kéo cổ áo nam nhân mắng: Ai mẹ nó là nhi tử anh?!!! Cư nhiên chiếm tiện nghi!!!! Nhưng trên mặt vẫn thực nghe lời biệt biệt nữu nữu nhận thẻ, nhưng không mở miệng gọi người. Cúi đầu tiếp tục ăn.
"Không nghĩ tới hiền chất thẹn thùng như vậy a, tôi không quấy rầy."
Nam nhân nhìn một loạt động tác Tô Trạch Lạc, trong lòng mỉm cười, tránh ra.
"Đây là ai a? Không phải tình nhân cũ đi."
Đám người đi rồi, Tô Trạch Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn Cung Linh, mẫn cảm hỏi.
"Ghen tị?"
Cung Linh nhìn Tô Trạch Lạc biệt biệt nữu nữu tiểu bộ dáng giả vờ rộng lượng, trêu ghẹo nói.
"Ghen cái gì, người ta còn đưa tôi lễ vật đâu. Ai ai, người này cũng thật là, đưa thẻ, cũng không nói mật mã. Có ý tứ gì a."
Tô Trạch Lạc bất mãn, vừa nói còn cầm lấy cái thẻ nhìn nhìn, xác định mặt trên không viết mật mã.
"Hắn là đồng sự của tô, thích nói giỡn, không cần để ý đến hắn."
Cung Linh cười cười.
Quỷ mới tin chỉ là đồng sự!!
Tô Trạch Lạc xem thường, tiếp tục ăn.
"Uống đi."
Cung Linh rót cho Tô Trạch Lạc một ly rượu nhỏ.
Tô Trạch Lạc thử nhấp một ngụm, so trong tưởng tượng dễ uống hơn, vì thế không khách khí uống lên.
Cung Linh cơ hồ không ăn, vẫn luôn nhìn Tô Trạch Lạc bận rộn ăn uống, hắn đột nhiên ảo tưởng một chút, nếu cùng Tô Trạch Lạc xem TV, cùng nhau ưu nhã dùng cơm, ngẫu nhiên nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu, trên mặt mang theo cười khách sáo, loại cảnh tượng này —— quả nhiên, ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười a...
"Anh như thế nào cũng chưa như ăn a?"
Tô Trạch Lạc ngẩng đầu nhìn Cung Linh cơ hồ không động thức ăn, nhíu nhíu mày —— hảo lãng phí a!!!
"Tôi không phải rất đói bụng, ăn no sao?"
Ngữ khí Cung Linh thực ôn nhu, xứng với mặt tuấn dật cùng hơi hơi câu môi, tuyệt đối là sát thủ thiếu nam thiếu nữ, Tô Trạch Lạc lại lần nữa cảm thán, thật sự rất tuấn tú a.
"Anh hảo lãng phí, tôi giúp anh ăn đi."
Tô Trạch Lạc đối với hành vi chính mình hoa si vô cùng ảo não, bị nam nhân này biết chính mình cư nhiên đối hắn phát hoa si, khẳng định không biết cười nhạo mình như thế nào.
"Em còn nuốt trôi?" Cung Linh nghi ngờ nói.
"......"
Tô Trạch Lạc sờ sờ bụng, lại nhìn đĩa một chút Cung Linh, giống như thật sự ăn không vô.
"Hừ, lãng phí đáng xấu hổ." Tô Trạch Lạc căm giận nói.
"Tiểu hài tử nhà ta nguyên lai tiết kiệm như vậy a."
Cung Linh cười cười, vì để Tô Trạch Lạc không lẩm bẩm nữa, ăn mấy muỗng.
Hai người cơm nước xong liền chuẩn bị về nhà.