Bao Dưỡng - Xuân Vũ Sa Lạp

Chương 8




Cuối tuần này hai người cũng không đi ra ngoài chơi, cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV, nằm trên ghế ở ban công phơi nắng, cũng nhàn nhã thoải mái.

Tóm lại, hai người oa ở nhà lười biếng vượt qua cuối tuần.

Sau khi hai người chính thức ở chung, có rảnh cùng nhau ăn cơm, thời gian dư chút liền lắn giường, Cung Linh mỗi lần đều thích đem Tô Trạch Lạc chọc tạc mao, Tô Trạch Lạc cũng quen nam nhân độc miệng, dưới nam nhân mọi cách trêu chọc học xong tự mình thuận mao(vuốt lông, ý nói tự bình tĩnh~).

"Tô Trạch Lạc, Tô Trạch Lạc, cậu chờ một chút......"

Tan học, Tô Trạch Lạc lưng mang cặp sách liền rời phòng học, ân, ngươi hỏi y hôm nay vì cái gì gấp như vậy? Hôm qua Cung Linh đáp ứng hôm nay lại dẫn cậu đi ăn tiệc lớn.

"Chuyện gì vậy?"

Tô Trạch Lạc bất đắc dĩ dừng lại bước chân, vì cái gì a?

Bởi vì người nọ đã chạy đến trước mặt cậu, muốn làm bộ không nghe thấy, làm sao giả vờ không phát hiện đây?

"Chúng ta là cùng một đạo sư(thầy, người hướng dẫn), muốn cùng cậu thương lượng, có thời gian gặp đạo sư đi."

Gọi Tô Trạch Lạc chính là em gái lớn lên cũng không tệ lắm, xác thực mà nói, lớn lên thực không tồi, đáng tiếc Tô Trạch Lạc là cong. Liếc mắt đưa tình đều không dùng được a.

"Nga, mọi người quyết định hảo, tôi không thành vấn đề."

Tô Trạch Lạc nghe vậy không sao cả nói.

"Là thế này, tổ chúng ta bốn người, mặt khác hai người là một đôi, tôi cùng bọn họ không quá quen thuộc, cho nên mới tới tìm cậu thương lượng." Nữ sinh giải thích nói.

"Nga, vậy cậu tính toán khi nào đi?" Tô Trạch Lạc hỏi.

"Ân, là thế này, chúng ta về sau chính là cùng đạo sư, muốn mời cậu ăn bữa cơm, làm quen lẫn nhau một chút. Cậu có rảnh không?" Nữ sinh ngượng ngùng.

"A, không hảo. Như vậy đi, tôi mời cậu ăn cơm đi."

Tô Trạch Lạc nghĩ nghĩ, chính mình ở đại học cũng không kết giao bằng hữu gì, nếu là một cái đạo sư, về sau tiếp xúc khẳng định cũng nhiều, không bằng quen thuộc liền quen thuộc đi.

"Kia như thế nào không biết xấu hổ a." Nữ sinh kinh hỉ nói.

"Không quan hệ, cậu muốn ăn cái gì?" Tô Trạch Lạc hỏi.

Gần đây Cung Linh đi công tác, chính mình một người lập tức có thơi gian nhiều hơn.

"Đều có thể." Nữ sinh trả lời. Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

"Cậu có phải không trọ trong trường học hay không?"

Hai người đi vào một nhà hàng nhỏ phụ cận trường học, vừa ăn vừa nói chuyện.

"Sao cậu lại biết?"

Tô Trạch Lạc không phủ nhận, bất quá chuyện của mình hẳn là cũng chỉ có mấy người trong ký túc xá biết đi.

"Bởi vì em đều không học tiết tự học buổi tối a." Nữ sinh cười.

"Nga, tôi quên."

Tô Trạch Lạc thật sự đã quên còn có loại chuyện tự học.

"Trước kia thường xuyên nhìn thấy có soái ca tới đón cậu, hôm nay như thế nào không tới?" Nữ sinh bát quái.

"Hắn đi công tác." Tô Trạch Lạc trả lời.

"Người kia là ca ca cậu sao?" Nữ sinh tiếp tục hỏi.

"Sao cậu không đoán hắn là thúc thúc(chú~) của tôi?" Tô Trạch Lạc trêu ghẹo.

"A, thúc thúc cậu tuổi hảo trẻ." Nữ sinh kinh ngạc.

"Ân, còn có thể. Hắn chỉ là thoạt nhìn trẻ tuổi, kỳ thật hắn đều đã lớn tuổi." Tô Trạch Lạc cố ý khoa trương.

"A? Không thể nào." Nữ sinh miệng mở lớn.

"Thật sự." Tô Trạch Lạc mặt không đổi sắc ăn thức ăn.

"Thúc thúc cậu là đang làm nghề gì a, thoạt nhìn tuổi hảo trẻ." Nữ sinh lại hỏi.

"Hắn a, cả ngày không làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng,chạy xe ngoạn khắp nơi." Tô Trạch Lạc tiếp tục bịa chuyện.

"Thúc thúc cậu là phú nhị đại a."

Nữ sinh hiển nhiên bị hoảng sợ.

Người kia thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, cả người tản ra mị lực nam nhân cư nhiên chỉ là phú nhị đại chơi bời lêu lổng?

"Xem như đi."

Tô Trạch Lạc trong lòng một trận vui sướng, cho anh ngày thường áp bức tôi. Hôm nay nhất định hảo hảo hủy hình tượng anh.

"Kia hẳn là đã sớm kết hôn đi."

Nữ sinh giống như vô tình nhắc tới.

"A, không có." Tô Trạch Lạc sửng sốt một chút, buột miệng thốt ra.

"A? Không kết hôn?" Nữ sinh hiển nhiên thực kinh ngạc.

"Thúc thúc tôi có bệnh không tiện nói ra, không tính toán kết hôn."

"Cậu làm sao vậy? Quan tâm thúc thức tôi như vậy."

Tô Trạch Lạc thấy nữ sinh một bộ trợn mắt há hốc mồm vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, dùng tay ở trước mắt nàng quơ quơ.

"Không, chính là cảm thấy rất đáng tiếc. Thúc thúc cậu lớn lên rất tuấn tú." Nữ sinh xấu hổ hoàn hồn.

"Nga."

Tô Trạch Lạc tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.