Yêu Thương Ngọt Ngào

Chương 12




Hoàng Vinh quay ra nhìn hai người thì cùng gặp hai cái gật đàu lia lịa đồng ý kiến. Thiên như muốn tắt thở, trời ơi là trời, cậu giờ mới hiểu thế nào là đánh ghen, tốt nhất là đừng dính vào, cứ nhìn Hoàng Vinh cũng biết bộ dạng anh ta là muốn giết người lắm rồi.

- Nhưng mà em gọi cậu ta là tình yêu?

- Vì trong Nhất Kiếm tụi em là vợ chồng mà, trong Au thì là người yêu? – Đan Phượng giải thích: – Game mà, không tin anh có thể gọi điện cho Cao Phong, anh Hai em và Phù Dung xác nhận. Họ có thể làm chứng cho em

Ánh mắt của Hoàng Vinh đầy nghi ngờ làm Đan Phượng nản không còn gì nản hơn nữa? Đồ đa nghi, làm sao để hắn tin là cô thích hắn và cô với Thiên là trong sáng. Bất ngờ, Đan Phượng tiến lại chỗ Hoàng Vinh, áp đôi môi mình vào môi anh trước sự ngạc nhiên của mọi người và tột đỉnh của ai kia. Mọi ánh mắt đổ dồn vào đôi tình nhân và sự dũng cảm của cô gái. Tình yêu đôi khi nên ít dùng lời nói mà thẳng thắn bằng hành động. Hoàng Vinh vô cùng ngây ngốc trước nụ hôn của Đan Phượng. Không phải là anh mơ chứ, môi cô ngọt lắm rất ngọt và đằm thắm. Là thật, cô thích anh? Hơ, hạnh phúc quá.

- Hai người có thôi cái màn hại mắt của mọi người không? – Thiên sau khi đã chụp được một loạt ảnh như mơ. Tối nay phải cho facebook mới được, à mà phải gửi cho anh Phong với chị dâu, anh Lâm Phong nữa. Hà hà, túm lại là tất cả mọi người. Coi như tính luôn giùm vụ ăn đòn oan này.

Đan Phượng vộ buông anh ra, đôi má hây hây đỏ. Anh cười trừ nhìn ánh mắt của mọi người đổ xô về phía mình đầy tò mò. Ngại quá, mà thôi cũng đáng, có được cô là hạnh phúc tốt rồi.

- Xin lỗi cậu nhá! – Hoàng Vinh gãi đầu hướng Cao Thiên nhận lỗi.

- Giảm cho tôi 50% tất cả các sản phẩm ở khu trung tâm này là lời xin lỗi chân thành nhất. -Cao Thiên vào thẳng vấn đề luôn. Chút thương tổn này thì không vấn gì, coi như trả nợ Đan Phượng đã mang tới tình yêu cho anh. Nhìn Minh Hằng là điều hạnh phúc nhất đời anh rồi.

- Không vấn đề gì? – Hoàng Vinh quay ra phía thư ký vẫn đang ngây ngốc khi chứng kiến sự kiện vừa rồi: – Đưa cậu ta nên phòng y tế xem vết thương rồi đưa cho thẻ Vip cho cậu ta. – Quay ra nhìn Cao Thiên đáp: – Giảm 80%, có giá trị vĩnh viễn. Còn nữa đưa thêm cho chị dâu cậu một cái nữa, bảo tùy ý mua sắm ở bất cứ hệ thống nào của công ty.

Cao Thiên gật đầu không thèm đáp lại lời anh liền kéo người yêu ra khỏi trốn thị phi này để lại Hoàng Vinh với đống lộn xộn này nha. Hoàng Vinh quay ra phía đám đông đang tò mò háo hức nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi đã làm phiền mọi người. Mọi việc đã ổn thỏa, ai về việc lấy thôi.

Đám đông thấy hết chuyện để xem rồi tản ra chỉ còn hai nhân vật chính đang ngượng ngùng nhìn nhau. Đan Phượng bĩu môi nói lẫy:

- Sao cho thẻ VIP mà không cho em?

- Em không cho? – Hoàng Vinh cười ôm eo cô kéo đi ra khỏi nơi này.

- Keo kiệt?

- Sau này đưa hết lương, hết thẻ của anh cho em nha. Chỉ cần cho anh một bầy heo con dễ thương như em là được rồi? – Anh thủ thỉ vào tai cô khiến đôi má kia đã đỏ giờ thì như trái cà chua chín. Cô đẩy anh ra:

- Ai thèm. Mà em không phải heo nái đâu?

Đan Phượng cáu lên nhưng anh càng ôm chặt lấy hơn. Tình yêu là vậy. Sau mưa trời lại sáng rồi. Đôi khi phải dũng cảm nếu không chỉ làm nhau đau khổ mà thôi, đừng giữ hết trong lòng thế nhé. Hãy nói hết chân tình, để hiểu hết về nhau và biết đâu có một tình yêu thực sự trong đời. Im lặng đôi khi không phải là tốt nhất là trong tình yêu.

********

Lâm Phong ngồi im không biết nên làm thế nào nữa. Anh không thể tập trung nổi vào công việc nữa. Chuyện đêm đó, dù say nhưng anh vẫn nhớ. Anh đúng là điên rồi, thật sự sao có thể làm chuyện tày trời với con nhà người ta, lại là lần đầu của người ta nữa chứ? Có chút bất ngờ, không nghĩ Thu Hương là kiểu con gái truyền thống, trông cô đầy vẻ khiêu khích đàn ông. Ngày trước anh nghĩ đó chỉ là thứ tình cảm đỏng đảnh của cô tiểu thư mà thôi, cả thèm chóng chán thôi. Không ngờ cô lại có thể yêu anh nhiều như vậy. Sau đêm đó, anh tìm mọi cách để liên lạc thậm chí là qua nhà nhưng không tài nào gặp được cô.

- Anh Phong? Đến phòng thẩm vấn thôi. Anh làm gì cứ ngẩn ngơ thế? – Cậu bạn đồng nghiệp lên tiếng nhắc nhở khiến Lâm Phong chợt nhớ rằng chiều nay có quá nhiều việc phải triển khai nhưng quả thật hiện tại anh không thể tập trung được nữa rồi.

Chán ghét bản thân mình quá, lần đầu tiên anh gặp tình huống khó xử này quá, còn hơn cả án khó nữa đấy. Lâm Phong cười nói với đồng nghiệp:

- Cậu theo cậu Thành nhé. Tôi có chút việc!

- Anh dạo này lạ lắm đấy. Làm việc chả tập trung gì cả? Lấy lại tinh thân đi nhé. Đánh án như anh có ngày lên ban thờ hít hương, ăn chuối cả nải ngắm gà hỏa thân thôi.

Lâm Phong vỗ vai cậu đồng nghiệp cười gượng. Giờ đúng là tâm trí anh không thể làm bất cứ điều gì? Phải xin nghỉ mấy hôm mới được, giải quyết tốt thì mới có tinh thân làm việc.

….

Phù Dung tròn mắt nhìn Lâm Phong, gầy guộc và hốc hác trông giống như cái bang. Đan Phượng mải mê yêu đương kiểu gì để ông anh trông tàn tạ thế này. Lâm Phong cười khổ trước cái nhìn ngạc nhiên của cô.

- Em bỏ ngay cái ánh mắt đấy đi cho anh được không? Trả lời anh thành thật, biết Thu Hương ở đâu không?

Phù Dung thấy thái độ của anh Lâm Phong liền hiểu ra chút vấn đề, nhìn bộ dạng kia cũng đủ hiểu anh bị hành hạ tâm trí thế nào?

- Chị lên Đà Lạt nghỉ ngơi, mấy hôm nữa sẽ bay sang Mỹ tu nghiệp. Anh tìm có chuyện gì không?

- Cô ấy còn nói gì nữa không? – Lâm Phong gấp gáp hỏi.

- Chị ấy lạ lắm? Hôm nọ hỏi em bà bầu cần làm gì và không làm gì? Mà trông chị đầy những tâm sự, lo lắng. Anh hỏi có chuyện gì?

- Không phải việc của em? Bà bầu gì mà tò mò thế hả? – Lâm Phong xoa đầu cô đáp.

- Anh này kỳ ghê cơ? – Phù Dung lè lưỡi đáp lại anh cười: – Chị Thu Hương rất tốt, anh nên trân trọng ha?



Lâm Phong gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Tâm trạng thất thần đi trên con phố đông sao anh cảm thấy lạc lõng và cô đơn thế không biết? Thu Hương, người con gái vô tình đi vào và chạm nhẹ vào tim anh. Lúc đầu quả thật là do cô ép nên anh mới đi với cô tới nhiều nhưng về sau, anh cảm thấy cô rất tinh tế lại dịu dàng. Anh theo ý bố mẹ mai mối vì anh hiểu hai người là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Cô sinh ra trong một gia đình giàu có, tiện nghi còn bản thân anh xuất thân từ một gia đình bình thường thử hỏi cô chịu được không. Ba mẹ anh theo truyền thống con dâu phải biết chăm lo gia đình, làm dâu làm vợ đảm đang, vì sự nghiệp của chồng mà hy sinh nhưng cô sao có thể từ bỏ một chức vị, tương lai sáng lạng để theo một anh công an suốt ngày đi đánh an bất kể ngày đêm. Làm vợ của một chiến sĩ công an thì phải chấp nhận hy sinh nhiều thứ, phải đảm đang cáng đáng công việc của hai bên nội ngoại, chấp nhận thời gian làm việc của chồng đồng thời chịu áp lực tâm lý khủng khiếp. Một tiểu thư như cô có chấp nhận nổi không.

Thực sự bản thân anh không biết mình phải làm sao nữa? Tình một đêm là thứ anh không bao giờ nghĩ tới được. Anh quen nếp sống dám làm thì dám nhận trách nhiệm, không thể lấy cớ say rượu để từ bỏ đi rằng anh và cô đã xảy ra quan hệ mà bản thân anh cũng không phải là không có khao khát với cô. Thu Hương cũng sắp đi tu nghiệp, anh không thể cản trở tương lai tốt đẹp của mình để chỉ làm một người vợ bình thường. Khó nghĩ quá! Phải làm sao bây giờ.

Thu Hương vuốt nhẹ bụng mình khẽ cười, không ngờ chỉ một lần mà đã trúng độc đắc rồi. Hey, sau khi dùng que thử, cô không tin được vào mắt mình, hai vạch đấy. Niềm vui này không thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào diễn tả được nữa rồi. Cô thuyết phục cả nhà đi tu nghiệp lấy thời gian đó để bình an sinh bé cưng, tình yêu của cô cuối cùng có trái dù nó không toàn vẹn nhưng cô sẽ cố gắng để con có điều kiện tốt nhất.

- Chị Hai đi thiệt à? – Phù Dung nặng nề ôm bụng đặt ly nước xuống bàn.

Thu Hương nhìn em gái đang sắp tới ngày sinh mà mừng cho hạnh phúc của nó, nhìn cảnh chồng chăm nó cũng đủ khiến ối người ghen tỵ rồi nha. Có lẽ trời bù đắp cho nó những tháng ngày có gia đình mà cứ bơ vơ. Tuy bề ngoài bà nội vẫn còn nặng nhẹ nhưng thực tâm bà cũng đã nhìn nhận lại rất nhiều. Ba mẹ dù vẫn ngượng ngập nhưng cố từ từ hòa nhập với cô con gái út ít này rồi, hỏi han quan tâm coi như bù đắp lại những tháng ngày xưa. Anh Hai thì khỏi nói cưng cô em tâm lý này lắm, không có em nó thì giờ anh vẫn còn đang đau tinh lắm. Đan Phượng với Hoàng Vinh quyết định cuối năm nay sẽ cưới, hai người này tốc chiến tốc thắng. Buồn cười nhất là Đan Phượng đến nhà cô còn ngượng ngập lắm vì ngày xưa lớn tiếng nhưng không có Đan Phượng thì cả nhà không nhận ra sai lầm của mình. Bà nội ưng cô cháu dâu này lắm, cuối cùng cũng có người trói được thằng cháu bất trị của bà rồi. Bà có thể yên tâm cùng con dâu, con trai lên Đà Lạt dưỡng già rồi.

- Chị! Chị có nghe em gọi ạ? Chị định đi thật à?

Thu Hương mỉm cười nhìn xa xăm nhớ về một bóng hình. Phù Dung xoa xoa cái bụng sắp đến ngày sinh của mình khẽ hỏi:

- Thế anh Lâm Phong thì sao đây? Hôm trước anh qua hỏi em về chị.

Thu Hương cười nhạt, anh hỏi về cô ư. Chắc vì chuyện đêm đó, với tính cách của anh thì sẽ nhận trách nhiệm với cô nhưng cô không cần một thứ gì gọi là trách nhiệm, cô muốn tình yêu của anh không muốn gượng ép, không muốn anh buồn mà muốn anh thật hạnh phúc. Giờ thì cô đã có đủ rồi, đã là của anh và đã mang trong mình giọt máu của anh. Thôi, không duyên không phận thì không cần gượng ép làm gì, hãy giữ lại trong nhau chút kỷ niệm đẹp.

- Em sắp sinh chưa? – Cô thay đổi chủ đề đau lòng này: – Đi đứng cẩn thận, đừng để Cao Phong nhảy lên. Trông chú ấy cứ loạn lên.

Phù Dung cười ngượng ngùng. Bà vú có lần gầm lên khi cô chỉ giúp chút việc cỏn con mà anh lao vào dành lấy làm hộ khiến bếp náo loạn vì gia đình không có truyền thống vào bếp, đến lúc dọn dẹp với rửa bát thì thêm phen náo nữa vì có thêm sự góp mặt của Hoàng Vinh nhất quyết sẽ làm không cho cô và Đan Phượng làm. Bực mình, hai cô phải dùng biện pháp mạnh đá hai người đàn ông này lên phòng. Thật tình!

Thu Hương cười cười không đáp chỉ mấy tiếng nữa thôi cô sẽ đáp chuyến bay cuối cùng sang Mỹ. Ba mẹ buông không hiểu lý do vì sao cô lại có quyết định bất ngờ như vậy, công ty đang bề bộn nhiều việc một mình anh Vinh e là không gánh nổi.

- Chuẩn bị đi? – Hoàng Vinh cười đáp khi thấy hai chị em đang yên lặng nhìn nhau. Đan Phượng lấp ló ngó đầu vào chen thêm câu:

- Hai người muốn trễ chuyến bay không? Đừng có sượt mướt hộ tôi không?

Phù Dung lườm Đan Phượng một cái càu nhàu ngó nghiêng hỏi: – Chồng tao đâu rồi?

Đan Phượng nháy máy bạn đáp: – Đi tìm một tên ngốc sẽ đến sau. Thôi nào chuẩn bị, biết đâu là sum họp không cần phải buồn ảnh hưởng tới con tao.

- Em nói lại cho anh coi? – Hoàng Vinh véo má Đan Phượng: – con nào? Bảo em sinh cho anh một đứa thì không chịu, giờ con nào nữa?

- Con Phù Dung? Em nhận làm mẹ nuôi nghen? – Đan Phượng phụng phịu đáp: – Không thèm sinh con cho anh đâu? Anh xấu, véo má em.

- Em ham thế à? – Hoàng Vinh cười hỏi.

- Sao không? Cao Phong chăm vợ rất tốt tất nhiên con sẽ bụ bẫm, có thể véo này, cắn này, thơm này, haha

Nhìn bọ dạng sắp chảy nước miếng của cô mà phát hoảng, Hoàng Vinh thương cho nhóc con sắp tới quá, chưa sinh ra đời đã bị người ta tìm cách bạo ngược.

- Anh đừng để ý đến nó! – Phù Dung trừng mắt đáp, con cô chưa ra đời đã muốn bạo hành là sao: – Nó háo sắc lắm, trẻ con trong làng bọn nó dê nhiều lắm. Chỉ cần bụ bẫm đáng yêu là nó không tha.

- Mày….

Đa

n Phượng lừ mắt nhìn con bạn, nếu không có nhóc con thì nó nghĩ lý do gì mà cô đến công ty nhà nó làm, bị chồng nó ngược đãi kiêm dụ dỗ để cô làm đến bán mạng cơ chứ. Đồ đáng ghét!

Thu Hương khẽ vuốt bụng cười nhìn mọi người đang um sùm tranh cãi. Không khí này thật ấm áp khiến cô không nỡ rời xa. Ai cũng nở nụ cười rạng rỡ, thế giới này luôn đơn giản như vậy thật tốt, được sống bên người mình yêu thật tốt.

Mọi người ai cũng buồn trước sự ra đi của Thu Hương, gia đình mới có chút không khí thì đi. Ai cũng hiểu nhưng bản thân cô là hiểu nhất. Cô không đủ can đảm nhìn anh bên người con gái khác và cũng muốn đứa nhỏ được bình an chào đời. Sân bay đông người qua lại, ánh mắt của mọi người khiến cô không thể rời chân. Lấy hết sự mạnh mẽ, cô quay bước vào trong, tránh cái nhìn đầy nước mắt của bà và mẹ, tiếng thởi dài của ba, đôi mắt hoe hoe của Phù Dung. Trốn tránh tất cả mọi thứ, nuốt những giọt nước mắt vào tim cô rảo bước vào phòng cách ly. Nụ cười yêu ớt vẫy tay mọi lần nữa. Bốn năm thôi mà đâu phải sinh ly tử biệt.

- Thu Hương! – Một giọng nói ấm áp quen thuộc đập vào tai khiến cô tưởng mình mơ. Là anh, anh đang tiến về phía cô trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Lâm Phong nhìn khiến cô có chút bối rối.

- Anh muốn nói chuyện với em, được không?

- Nếu là chuyện kia thì anh không cần. Đó là em tự nguyện.

- Không? – Lâm Phong nghiêm túc nhìn cô: – Anh chỉ là anh công an bình thường thui, lương anh thấp lắm.

Mọi người cứng đờ toàn tập. Đan Phượng chỉ muốn lao tới đập ông anh một trận cho bõ tức. Nói cái quái gì, Hoàng Vinh hiểu bạn gái mình quá đành giữ cô lại. Cao Phong nhìn vợ âu yếm lau những giọt mồ hôi cho cô cười trộm, tay này ăn to nói lớn ở đâu mà giờ nói toàn câu chuối thế.

- Anh … Anh muốn nói gì? – Thu Hương bắt đầu bước vào cái mê hồn trận của anh.

- Lương anh thấp nên không thuê người giúp việc nhưng anh hứa sẽ giúp em việc nhà. – Lâm Phong tiếp tục trong tình trạng hỗn loạn: – Lương anh thấp nhưng anh sẽ đưa tiền lương, thưởng, phụ cấp cho em không dư dả lắm đâu nhưng anh sẽ cố gắng.

- Tóm lại là anh muốn nói gì với em? – Thu Hương lặp lại lần nữa nghi ngại nhìn anh.

- Ý anh là… – Lâm Phong gãi đầu lúng túng nói: – Em làm vợ anh được không? Vợ của một chiến sỹ công an.

- Anh điên à? Không cần gượng em vì trách nhiệm đâu? Là em tự nguyện. – Thu Hương khóc khi nhìn anh, định quay đi thì anh nắm chặt tay lại ôm cô vào lòng khẽ nói:

- Anh nhận ra mình yêu em. Đáp ứng anh? Làm vợ anh nhé!

- Thật không? – Thu Hương thổn thức hỏi lại anh.

- Thật! Chỉ là em phải chịu thiệt thòi rồi. Nhà anh không được như là em.

Cô lắc đầu, chỉ cần ở bên anh thì lương anh thấp thì sao chứ, cô cũng đi làm mà, không thuê người làm được thì cô sẽ tự làm, được chăm sóc cho anh thi vất vả chút có sao, phải làm dâu cũng không sao, thay chồng đối nội đối ngoại cũng được mà, làm vợ công an phải chịu áp lực thì cô sẽ tập để anh yên tâm ra ngoài công tác.

Mọi người tròn mắt nhìn màn cầu hôn độc nhất vô nhị từ trước đến nay. Đan Phượng cười đến chảy nước mắt, ông anh trai cô thật độc đáo nha, Hoàng Vinh ngẩn ngơ nhìn đôi uyên ương kẻ khóc người đứng như ngẫn ngờ kia. Cao Phong nhịn cười ôm vợ xoa xoa cái bụng bự thầm nghĩ con trai sau này đừng có màn cầu hôn kiểu này kẻo ba con chết vì đau tim do phải nín cười.

Ba mẹ cùng bà nội ngơ ngẩn nhìn hai người đầy thắc mắc nhưng quyết nhịn lại, dù sao có người giữ chân Thu Hương lại là được rồi mà trông cậu nhóc này cũng đường hoàng, tử tế mặt mũi sáng sủa, tuy gia thế không được giàu có nhưng gia đình đâu cần mấy thứ đó. Con cháu hạnh phúc, gia đình hòa thuận là tốt rồi. Lâm Phong nhìn Thu Hương lắc lắc tay cô:

- Em chưa trả lời anh? Lấy anh nhá?

- Em được suy nghĩ không? – Thu Hương mang bộ dạng phân vân cười đáp.

- Không? Em phải trả lời anh nếu không anh sẽ bám dính em như sam cho coi. – Lâm Phong kiên quyết đáp.

- Anh thật không biết đạo lý, cưỡng hôn đến cùng là sao? Con mà giống anh thì em sẽ sao đây?

- Con! – Có người giờ ngẩn ngơ tập hai, Lâm Phong nhẹ chạm và bụng Thu Hương lắp bắp: – Ở đây… có… con… của… anh….

Thu Hương gật đầu cười. Mọi người hóa đá toàn tập để tiêu hóa vấn đề này. Cái này gọi là “ăn cơm trước kẻng” à nha. Người lớn nhìn nhau ý nhị, thôi để về nhà giải quyết nội bộ vậy. Đan Phượng e hèm một cái, ông anh cái gì cũng kém nhưng vấn đề này thì giỏi, phải gọi cho ba mẹ báo tin mừng. Hoàng Vinh trên cương vị của một ông anh thì nhất định sẽ phải hỏi thăm cậu ta cho đúng đạo lý nhưng trên một phương diện nào đó quyết định có nên tìm cậu ta học hỏi phương thức này để sớm rước được bà xã không. Vợ chồng nhà ai đó thì nhanh tiêu hóa vấn đề này liền ngó hai người kia một cái, Cao Phong nghĩ phải mở một bữa tiệc để mừng mới được, sau khi về nhà sẽ tiến hành ngay.

- Thế là em định mang con đi trốn. Anh mà không gặp em là em tính giấu anh cả đời đấy à? – Lâm Phong phục hồi tinh thần trợn mắt nhìn Thu Hương một cái.

- Huhu. Sao anh giữ được với em. Tại anh sắp có cô giáo viên nào đó rùi, đâu cần em?- Thu Hương nước mắt trực trào ra khiên Lâm Phong hoảng hốt.

- Anh sai. – Lâm Phong vội ôm cô vào lòng an ủi: – em đừng khóc kẻo ảnh hưởng tới con. Tại anh, tại anh cả. Lấy anh nhé, yêu em!

Thu Hương gật đầu lia lịa, Lâm Phong cười vuốt nhẹ tóc cô. Hạnh phúc đến rồi, có nhau trong đời là điều hạnh phúc nhất rồi!

Một kết thúc mỹ mãn cho những cặp đôi yêu nhau, dù đôi khi đời không được như mơ nhưng hãy mơ đi vì tình yêu mà. Con đường tình đôi khi đòi hỏi cũng có chút cố chấp, có chút ích kỷ, có chút ấm áp, có gian nan, có nước mắt, có vui có buồn, có đắng và có cay, có hờn có ghen, có tranh cãi. Tình yêu muôn màu muôn sắc! Cuối con đường đó là HẠNH PHÚC. MÃI MÃI!! Chỉ cần tin vào thế gian này có tình yêu thì dù mong manh nhưng nhất định có thể trở thành mãi mãi, chỉ cần dũng cảm đối mặt và nắm giữ. Nhất định bạn sẽ gặp tình yêu của mình. Nhất định thế!

Hải Phòng, ngày 12 tháng 03 năm 2011

Tuệ Minh

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.