Yêu Thương Ngọt Ngào

Chương 11




Hoàng Vinh và Thu Hương rời khỏi nhà Phù Dung trong tâm trạng phức tạp. Không khí trong ô tô đầy lặng lẽ, hai người nhìn một hướng đầy mông lung, buồn bã. Thu Hương với lấy lon bia mà anh trai vừa mua về cười nhạt nhìn Hoàng Vinh:

- Sao? Đau lòng không anh Hai?

- Em nói người mà không sờ mặt mình sao? Em hơn anh chắc. – Hoàng Vinh nhếch môi tu hết lon bia: – Không nghe người ta nói sao? Cuối năm đấy? Người ta dịu dàng, ngoan hiền lại có thể có thời gian chăm sóc gia đình. Em xem em lúc nào cũng ngập đầu. Từ bỏ đi.

- Anh nghĩ em điếc sao mà phải nhắc lại. – Thu Hương tu lon bia đáp: – Thấy người ta quấn quýt vỡ tim chưa anh? Cao Thiên trẻ hơn anh, đảm đang việc nhà nữa chứ. Không thấy cậu ta làm việc nhà thành thạo không? Anh chỉ biết ăn, đến quét nhà không biết.

- Anh khinh? Đàn ông phải làm công to việc lớn, chui vô bếp thật mất mặt.

- Nhưng người con gái anh yêu lại thích. Anh có biết người ta nhỏ tuổi hơn anh mà quản lý 4 công trình lớn không chút sai sót lại đảm đang việc nhà. Anh thua chắc. – Thu Hương nhấm nháp vị bia đắng ngắt trong miệng cười nói nhớ tới Lâm Phong làm cô nhói đau.

- Chưa chắc? – Hoàng Vinh đáp đầy tự tin nói: – Anh không thua đâu? Cô ấy là tim là cuộc sống của anh. Chưa cô gái chạm sâu trái tim anh như vậy. Anh không can tâm. – Lon bia bị bóp méo không còn nhận ra hình dạng nữa, cơn giận đang bùng nổ. Anh tiếp tục uống hết lon bia này đến lon bia khác. Cảm giác khó chịu khi hình ảnh đó quấn lấy tâm trí anh như cào nát trái tim mình. Thu Hương thở dài uống tiếp mong quên đi hình bóng đó, từ bỏ được không. Chỉ thêm chút dũng cảm nữa thôi mà, sao cô lại không làm được.

Thu Hương lắc đầu nhìn mọi thứ đầy vô vọng. Cô từng hy vọng có cùng anh có một gia đình thật ấm êm, hạnh phúc và những đứa trẻ của họ, cô sẽ từ bỏ mọi thứ để ở nhà làm một người vợ hiền, một cô con dâu thảo. Đứa trẻ sẽ giống anh. Đúng rồi, con của Lâm Phong. Không thể cùng anh thì cũng có dáng người, là hạnh phúc dịu ngọt của cô nhưng làm sao làm được đây đây. Tu tiếp lon bia trong tay, Hương miên man suy nghĩ. Hoàng Vinh gục xuống vai vô lăng ngủ vùi sau khi làm hết nửa thùng bia.

*******

Phù Dung cười nhìn chồng đang cắm cúi gấp quần áo của hai người. Đúng là ông chồng mẫu mực nhỉ. Cao Phong thấy vợ cứ chằm mình mà cười liền vất đống quần áo đang gấp dở chạy lại ôm vợ, giọng thủ thỉ:

- Thấy chồng đẹp trai không? Nhìn hoài là mòn đó?

- Da anh dày thật đấy! – Phù Dung dí chán chồng một cái tiện tay véo má anh một cái. Đáng ghét, tự khen hoài. Nhóc con mà giống ba thật là phiền.

- Em định mưu sát chồng đấy à? – Cao Phong xuýt xoa vuốt nhẹ má mình: – Anh mà chết là tối ngủ không có người ôm đâu.

- Mưu sát được anh. Da dày có dao đâm không thủng.

Phù Dung lườm chồng một cái cho bõ ghét. Ôm cô vợ vuốt nhẹ cái bụng tròn tròn khiến cho Cao Phong sung sướng đến tê người. Phù Dung ngồi trong vòng tay chồng cảm nhận hơi ấm của anh làm cô cảm thấy bình yên, ngọt ngào. Gia đình nhỏ của cô. Hạnh phúc quá!

Tiếng gõ cửa nhẹ khiến hai người buông nhau ra. Cao Phong càu nhàu làm mất không gia riêng tư của vợ chồng người ta. Đan Phượng mỉm cười với anh đầy vẻ mặt vô tội.

- Không làm phiền hai người chứ?

- Nếu tôi bảo phiền thì sao? – Cao Phong chống tay vào cửa nhìn Đan Phượng.

- Oh, thế thì trót đi.

- Trước 10 giờ giả vợ cho tôi.

- Được, keo kiệt! – Đan Phượng le lưỡi nhìn bóng Cao Phong khuất sau phòng Cao Thiên. Tối nào ăn cơm ở nhà vợ chồng này là cô ngủ lại luôn để cùng Cao Thiên luyện kiếm thế. Hai người khá hợp nhau về khoản game này nên thường rủ nhau luyện thông đêm khi có điều kiện vì tên ma vương Cao Phong luôn đưa cho họ cả đống việc để có thời gian rảnh lượn lờ cùng vợ. Tên keo kiệt, cô muốn cùng bạn thân tâm sự cũng phải nhìn sắc mặt hắn. Đi chết đi!

- Đan Phượng à? Vào đi. Đứng tần ngần ngoài cửa làm gì?

- Vào đây? Mày ngồi yên đi không chồng mày lại nhảy Au bây giờ?

Phù Dung cười trước càu nhàu của bạn. Kéo Đan Phượng ngồi xuống giường, cô nhìn bạn:

- Sao gặp chàng? Vui không?

- Vui cái con gì? Mà chàng cái gì? – Đan Phượng gào lên: – Mày nói linh tinh cái quái gì đấy?

- Mày đừng nói với tao là mày vô tâm trước anh Vinh nha? – Phù Dung cười đáp.

- Ờ thì? – Đan Phượng lúng túng đáp hai má đỏ hồng lên.

- Tiến thui. Mày cứ thế anh Vinh ngỡ mày không có tình cảm bỏ mất thì sao?

- Này lão giúp gì mà mày tán lão cho tao khủng thế? – Đan Phương cau có nhìn bạn. Biết thế không tâm sự với nó nữa. Đúng là cô có tình cảm với Hoàng Vinh. Anh khờ khạo quan tâm tới cô một cách vụng về nhưng chân thành. Làm việc với nhau một thời gian làm cô hiểu anh rất tốt, luôn hòa đồng với nhân viên, đối xử tốt với mọi người không có dáng của công tử nhưng là….

- Mày đừng nghĩ lung tung. Đừng vì tao mà xóa bỏ hạnh phúc của mình. Với lại đứng ở cương vị của anh ấy thì không thể làm bà nội buồn được. Cả đời bà vì gia đình hy vọng về già được cùng ông hưởng phúc nhưng tất cả biến mất lại gánh vác trọng trách quá lớn. Dù sao bà cũng mang cho tao một ông chồng tốt. Mày đừng cố chấp nữa!

Như hiểu được ý bạn nên Phù Dung khẽ giải thích với bạn. Hạnh phúc là do mình chứ. Đan Phượng nhìn mông lung suy nghĩ. Bạn mình nói cũng không phải không có lý nhưng mà nghĩ tới bà lão đó làm cô khó chịu với lại cô xém nữa đưa nhà họ ra tòa còn mắng người ta ra gì không kiêng ai nể ai. Ai da, thở dài một cái. Suy nghĩ đau đầu quá.

- Mày à? Từ từ rồi nghĩ xem thế nào đã? Kệ mà này tao thấy mày tính làm mối ông anh ngố của tao với chị mày đấy à? Tính đem cả hai anh em tao đá vào nhà mày cả đấy à?



Đan Phượng liếc Phù Dung, con bạn tính toán gì chả nhẽ cô không hiểu sao? Không thì uổng quá mấy năm thân thiết như chị em.

- Cùng là tấm chân tình mà!

Chân tình nghe mà nhẹ nhưng sao là cả một chặng đường dài đầy chông gai để hiểu. Yêu mà, đắng đấy nhưng rồi ngọt đấy, lạnh đấy mà ấm áp vô cùng. Tấm chân tình nhận hay không nhận, nắm bắt hay không là ở mỗi người vì tình đó là trái tim, là Nguyệt lão se duyên bằng hàng ngàn sợi tơ mong manh thành một sợi dây trói lấy hai người và từ đó hợp hay tan là tùy thuộc vào sự cố gắng của mỗi người.

“Là duyên, là phận, là tình

Ngàn năm mới có mối lương duyên mình.”

*******

Thu Hương bước chân vào bar với ánh mắt hâm mộ của bao người. Đôi môi mọng đỏ với bộ đầm đen đầy duyên dáng và khiêu khích, mái tóc uốn cong hòa hợp làn mi được uốn cong khiến cô đầy nét quyến rũ đến mê người. Bước chân đầy uyển chuyển đến quầy bar sau khi từ chối tất cả lời mời. Tâm trạng cô chỉ muốn một mình yên tĩnh uống rượu để thư thả. Cô không thể lạc quan như anh Hai được, quấn lấy bà vú đòi học làm việc nhà khiến cả nhà suýt ngất. Tận mắt nhìn thấy anh đi cùng cô gái đó khiến cô cảm thấy mình đã hết hy vọng. Đúng là dịu dàng, đoan trang thích hợp để làm một người vợ hiền dâu thảo. Nực cười, gọi ình một ly rượu mạnh nhấm nháp từng chút khiến tâm trạng cô dịu đi. Ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh khiến cô muốn ngừng hô hấp? Sao anh lại ở đây. Lâm Phong bằng da bằng thịt đang ngồi trước mặt cô. Anh thấy sự xuất hiện của cô nở nụ cười xã giao rồi tiếp tục với ly rượu trong tay mơ hồ nghĩ điều gì đó.

- Không nghĩ anh lại ở đây?

- Sao cô nghĩ thế? – Anh lắc lắc ly rượu trong tay hỏi lại cô.

- Anh không hợp với nơi này? – Thu Hương uống nốt ly rượu của mình rồi với tay gọi bồi thêm ly nữa. Đúng là duyên, không nghĩ gặp anh ở đây.

- Cô thì hợp chắc? – Lâm Phong ghé sát vào tai cô, hơi thở phả vào khiến Thu Hương bủn rủn. Nó quá ấm, quá ngọt ngào khiến tim cô muốn ngừng. Cánh tay anh vươn qua ôm lấy eo cô về phía mình nụ cười quyến rũ: – Mà hợp với cô, tối nay trông cô đầy khêu gợi.

Anh có vẻ uống nhiều rồi nên mới có hành động đó vì nó không hợp với tính cách thường ngày của anh. Lâm Phong có tâm sự chăng và nó liên quan tới phụ nữ. Đàn ông chỉ uống rượu khi thất bại trong sự nghiệp hay tình yêu. Công việc của anh rất tốt vừa mới được thăng cấp. Vậy đấy là… Một chút nhói đau trong tim nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh của mình, Thu Hương nâng ly rượu lên khẽ cười duyên:

- Vậy chúng ta cạn ly rượu này vì điều đó?

Lâm Phong cười uống cạn ly rượu của mình rồi rót tiếp ly khác, vòng tay anh vẫn giữ cô và càng siết chặt lấy khiến Thu Hương cảm thấy ngọt. Lần đầu tiên cô gần anh đến thế. Hai người cùng nhau uống không nói thêm bất cứ câu nào.

Khi hai người rời khỏi quán bar thì Lâm Phong đã say lắm rồi. Anh bước đi loạng choạng víu chặt vào Thu Hương. Hai người sát lấy nhau, trời đã quá khuya nên gọi mãi mà không có taxi nào cả. Cô chật vật mãi mới đưa anh đến khách sạn gần nhất và đã đưa ra quyết định cuối cùng của mình. Đêm nay anh sẽ là của cô, duy nhất là của cô mà thôi. Đặt anh lên giường cô mới có thể nhìn kỹ Lâm Phong. Hôm nay, anh không mặc quân phục mà mặc áo sơ mi với quấn Jin tôn nên thân hình cân đối của mình. Hôn nhẹ lên bờ môi anh làm Thu Hương rung lên, hương vị rượu cùng mùi sữa tắm dịu nhẹ của anh khiến cô mê mẩn. Bàn tay cô vuốt nhẹ lên anh đầy quyến luyến, lợi dụng anh say mà làm loạn. Lắc đầu cười bản thân mình, biết yêu không có lối thoát mà vẫn lao vào.

Lâm Phong mơ màng khi có bàn tay vuốt nhẹ mình khiến anh có những cảm giác mà chưa bao giờ được trải qua. Bờ môi nào đó chạm nhẹ vào môi anh khiến rung lên những cảm xúc mê người, Lâm Phong ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia. Bờ ngực khẽ cọ vào người khiến anh không thể kìm nén cùng với hơi rượu, Lâm Phong trườn nhẹ lên thân hình đó khát khao bờ môi đỏ đó. Hương vị thật tuyệt và quen thuộc, dịu dàng đến mê hoặc. Tham lam quyến luyến thân ảnh, anh theo bản năng vuốt nhẹ dùng tất cả sức lực tháo bỏ những gì gò bó giữa hai người, quay cuồng trong những đam mê.

Thu Hương mỉm cười thỏa mãn trong vòng tay anh. Dẫu biết lợi dụng anh say rượu mà làm loạn nhưng cô không ân hận, một chút cũng không hối hận. Tình yêu này là cô đã lựa chọn, là một tình yêu sét đánh nhưng lại là khắc cốt ghi tâm. Ngắm nhìn anh, tham lam siết nhẹ ôm lấy anh. Tình một đêm thôi, mong sau khi anh tỉnh dậy sẽ quên để bên người vợ dịu dàng mà anh đã lựa chọn. Cô chỉ là giấc mơ thoáng qua mà thôi, đ

au trong tim nhưng tham lam chỉ có thể dừng lại ở đây thôi. Mong anh hạnh phúc. Đắp lại chăn cho Lâm Phong, Thu Hương nhẹ nhàng bước vào phòng tắm. Một đêm hạnh phúc nhất đời cô!

*******

Đan Phượng không ngờ Cao Phong nổi hứng lười liền đá cô sang bên Hoàng Thái. Cố giữ vẻ bình tĩnh, cô mang quyết toán sang bên Hoàng Thái để chuyển sang giai đoạn tiếp theo. Thằng cha mắc dịch, lười chỉ muốn ôm vợ là sao? Cô đang độc thân nha lại chuẩn bị tốt nghiệp nữa chứ! Vợ lão tốt nghiệp thì cô được miễn chắc? Muốn giết người! Hy vọng gặp Thu Hương, gặp người kia chắc cô mất bình tĩnh quá. Ghét cái mặt, dạo này không thèm đến trường đón cô cũng không thèm nhắn tin, gọi điện như trước nữa. Suýt nữa nghe Phù Dung xúi dại mở lòng, đồ giết người không dao.

Hôm nay trong bộ váy đen, trang điểm đậm để che dấu cảm xúc thực của mình khi gặp ai đó, Đan Phượng tự tin bước tiếp không ngờ người tiếp cô là kẻ đáng ghét kia. Nở nụ cười tươi trước đối tác, nói qua tình hình và đề án của bên kia. Hoàng Vinh gần như bùng nổ, mắt tối sầm khi thấy bộ dạng của Đan Phượng. Quá sexy, quá trễ hở đôi vai trần cùng bờ ngực căng tròn, lại quá ngắn nữa lộ hết đôi chân thon dài. Cô tưởng công ty là chốn nào, quá hấp dẫn hay là muốn đàn ông vỡ tim mà chết. Trang điểm kiểu quái gì vậy, quá đậm, làn mi cong được chuốt mascara lại thêm đôi môi mọng đỏ kia nữa. Anh không phải cố giữ bình tĩnh thì hiện tại đang muốn ném cô ra khỏi cửa. Không được, không chấp nhận được và chẳng thể chờ đợi cô nói xong, Hoàng Vinh bật dậy kéo cô đi trước sự bất ngờ của Đan Phượng. Cô thét lên:

- Anh điên sao? chúng ta đang bàn công việc mà.

- Tốt nhất là em nên yêu lặng cho tôi. – Hoàng Vinh nắm chặt tay cô đang kháng cự. Thấy bộ dạng đáng sợ của anh, Đan Phượng đành im lặng đi theo không dám ý kiến.

Toàn bộ nhân viên đang tròn mắt khi thấy giám đốc đang nắm tay một cô gái, bộ dạng rất khủng bố nên ai cũng hiểu ý tránh ra xa một chút. Hoàng Vinh không ngần ngại kéo Đan Phượng một mạch xuống quầy mỹ phẩm khu mua sắm ở tầng dưới của công ty.

- Cô cho tôi một bộ tẩy trang, loại tốt nhất!

Cô nhân viên gật đầu vội vã lấy cho Hoàng Vinh. Anh không thèm để ý tới Đan Phượng đang cũng muốn bùng nổ.

- Anh làm quái gì đấy? Muốn mua tẩy trang làm gì? Cho bạn gái à? Vậy kéo tôi làm gì? – Đan Phượng bĩu môi nói: – Nhanh để còn bàn nốt công việc, tôi về.

- Em im ngay? Không cần em nói? – Hoàng Vinh lấy từ tay cô nhân viên liền chả nề hà kéo cô tiếp về quầy trang phục nữ. Quẳng cho cô cái nhìn đe dọa hãy ngồi im, anh phăng phăng tiến vào kiếm kiếm cái gì đó đầy vẻ suy tính, lựa hết cái này tới cái khác. Đan Phượng bắt đầu bốc hỏa, anh ta kiếm cho bạn gái của mình liên quan gì đến cô mà bắt cô ngồi như phỗng ở đây. Phù Dung, mày chuẩn bị tiếp chiêu của tao đi, lăng xê ông anh gớm. Xem, đến xem lão làm gì đây này?

Hoàng Vinh nhìn bộ dáng bốc hỏa của Đan Phượng mà không thể không bật cười. Yêu quá đi mất? Vẫn giữ bộ dáng dọa người, anh quẳng cho cô đống đồ, lãnh đạm nói:

- Đi tẩy trang và thay đồ cho tôi?

- Sao tôi phải làm thế chứ? Tôi thấy mình mặc rất đẹp mà? – Đan Phượng sau một hồi ngây ngốc đã khôi phục kịp bộ dạng chanh chua của mình: – Rất đẹp và quyến rũ phải không anh? – Đan Phượng liền vòng qua vai anh đầy thân mật nở nụ cười mê người. Hoàng Vinh không ngần ngại ôm lấy eo cô làm cho hai người đang dán chặt vào nhau, cười lạnh:

- Tốt nhất em nghe lời tôi? Nếu không tôi cũng không ngần ngại cùng em diễn một màn mùi mẫn đâu. Một nụ hôn nồng nàn thì em nghĩ sao?

Hoàng Vinh kề sát môi anh gần môi cô, khiến Đan Phượng phát hoảng vội buông anh ra. Ngượng quá, bao nhiêu người nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ có, tò mò quá. Điên, hất tay anh ra, Đan Phượng không ngần ngại đánh giá lại xem độ xác thực của lời nói vừa rồi và sau khi bắt gặp ánh mắt thì khẳng định anh dám làm thật.

- Được, làm thì làm. Wc ở đâu?

Hoàng Vinh chỉ tay cho cô xong liền gặp ánh mắt muốn giết kia liền bật cười. Loanh quanh đợi cô khiến anh có cảm giác đang hẹn hò vậy. Thật thú vị, có nên mời cô đi ăn cơm không? Đang phân vân thì nghe giọng nói quen thuộc đập vào tai mình.

- Hôm nay mua sắm thoải mái nha em? – Cao Thiên đang rất vô cùng thân mật với một cô gái trông vô cùng dễ thương. Vậy Đan Phượng, Hoàng Vinh như nổ tung khi thấy cảnh đó. Cô ấy… Tên khốn đấy, không ngần ngại anh chạy lao đấm thẳng vào Cao Thiên không chút nương tay trước sự bất ngờ của mọi người và ngay nhân vật đang bị đánh. Cô gái hoảng hốt nhìn anh rồi lao vào phía Cao Thiên đang ngã nhào dưới đất, máu me be bét trước cú đánh trời dáng của Hoàng Vinh.

- Hoàng Vinh! Anh điên à? – Cao Thiên hét lên khi nhận ra người đánh mình là ai.

- Tao điên! Mày phản bội Đan Phượng. Sao cô ấy có thể tin yêu cái dạng mày cơ chứ? – Hoàng Vinh mất hoàn toàn lý trí lao vào đập Cao Thiên. Không gian náo động trước cảnh hai người lao vào đánh nhau như hai con thú gào thét. Nhân viên an ninh tính lao vào can hai vị khách trước sự hoảng loạn của khách hàng nhưng mà nhận ra vị giám sát vị giám đốc trẻ của mình thì họ hơi chùn xuống. Đúng là tiến thoái lưỡng nan, ai dè vị giám đốc thân thiện, hiền lành dáng vẻ thư sinh lại dũng mạnh như thế, nghe nói là tranh giành một cô gái.

- Anh hiểu lầm… – Cao Thiên chưa kịp nói tiếp thì bị uýnh tiếp. Hoàng Vinh như con thú bị điên cứ lao vào không nghe thấy bất cứ điều gì cả?

Đan Phượng đang ung dung bước ra khỏi Wc đầy hứng khởi, khuôn mặt được tẩy trang trông dịu dàng, mái tóc búi cao được buông xõa khiến trông cô đáng yêu, thay đổi đến 3600 chứ không phải 1800 đâu nhé? Lúc trước cô như một Sexy girl giờ thì giống một baby girl ấy. Đồ đáng ghét! Sao lại là váy hồng trông ngây thơ chit đi được thế này đã thế lại thêm cái áo khoác ngoài làm tôn thêm dáng thướt tha, yểu điệu. Cái váy đen của cô đẹp thế mà sao không ặc, người ta thường nói đàn ông thích phụ nữ sexy, khêu gợi sao. Là cô đã cố tình chọn cho anh chiêm ngưỡng, sao anh không thích nhỉ? Đúng là khác người. Đang thoải mái đi ra không biết thái độ của anh như thế nào khi thấy bộ dáng này của cô đây? Chợt thấy một đám đông đang tụ tập vốn bản tính tò mò, Đan Phượng cũng tiến vô góp đông vui kia. Đánh nhau, vui đấy nhưng mà trông quen quen. Hai người đàn ông đánh nhau này sao mà quen nhỉ? Đang nghi vấn thì bỗng nghe giọng nói thân thuộc.

- Chị Đan Phượng. Mau giúp đi. Anh Thiên bị người ta đánh đau lắm mà chẳng ai can cả. Em làm hết sức rồi.

Là Minh Hằng, em họ cô đây mà. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Minh Hằng làm Đan Phượng lắp bắp không thành tiếng chỉ vào hai người đang vần nhau kia:

- Là Thiên à? Cậu ta làm gì mà bị uýnh thế kia?

- Em không biết? Chúng em đang đi dạo thì người đàn ông kia lao vào đánh anh ấy thôi.

Minh Hằng nước mắt lưng tròng. Đan Phượng vội tách đám đông nhìn kỹ là Hoàng Vinh. Thấy cô, Cao Thiên hét lên:

- Cô đứng nhìn làm gì? Ngăn tên điên kia lại cho tôi. Tại cô hại tôi đấy.

Đan Phượng vội nhảy vào tách Hoàng Vinh, trông anh lếch thếch mặt mũi tím bầm, xem ra Cao Thiên cũng không nhẹ tay chút nào đâu. Anh quẹt vết máu nhưng anh mắt nhìn Cao Thiên vẫn hằn lên tia máu, cô phải vất vả lắm mới giữ cho anh không lao tới phía Cao Thiên.

- Anh điên à? Làm sao đánh Thiên? – Đan Phượng hỏi.

- Em còn gọi cậu ta thân mật thế là sao? – Hoàng Vinh chỉ thẳng vào mặt Cao Thiên: – Cậu ta đang tình tứ bên cô gái khác mà em thản nhiên như thế là sao? Em bị điên à? Hay mù vì tình.

- Anh hiểu lầm rồi? Không phải như anh đang nghĩ đâu? – Đan Phượng cố giải thích nhưng hình như tất cả những lời cô nói đều từ tai trái rồi qua tai phải anh thì phải. Hoàng Vinh vẫn như muốn lao đến đánh tiếp, bàn tay tạo thành nắm đấm. Đan Phượng sắp không giữ nổi anh nữa rồi. Cô liếc Thiên với ánh mắt đầy hối lỗi nhưng Thiên không thèm để ý, quay ra trấn an cô gái, Điệu bộ anh càng làm Hoàng Vinh điên lên, ánh mắt Đan Phượng làm anh tưởng lầm cô đang đau lòng, van xin tình yêu của cậu ta. Anh muốn điên lên tiếp tục lao vào đánh Thiên khiến cậu nhóc rất bất ngờ. Đan Phượng lúng túng vội hét lên:

- Anh hiểu lầm rồi? Em không phải thích Thiên, người em thích là anh.

Không gian đột nhiên ngưng đọng và có người đang hung hổ bỗng im lặng đứng ngây ngốc quay lại nhìn cô như không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Anh nhìn cô đầy nghi ngờ, Đan Phượng đôi mắt cô ngấn lệ gật đầu khẳng định điều mình nói.

- Em nói thật chứ? Không lừa anh chứ? Không phải bảo vệ cậu ta chứ?

Đan Phượng lắc đầu đáp: – Anh nghĩ em hiền đến thế sao? Nếu em và Thiên yêu thật mà cậu ta dám sau lưng em làm chuyện này thì cậu ta chán sống rồi sao? Hơn nữa Minh Hằng là em họ em, không tin anh cứ hỏi họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.