Đây là em trai của con.”
Bỏ lại những lời này, ba liền xoay người đi, rồi lại quay đầu thản nhiên nói một câu:” Em con tên là Lam Vũ.”
” Dạ.” Tôi thấp giọng hồi đáp.
Ngẩng đầu lên nhìn đến cái người gọi là em trai, Lam Vũ lạnh lùng nhìn tôi. Tôi ở trong lòng hít một hơi, thật không hổ là cha con, quả thực là giống hệt ba lúc trẻ. Vóc dáng cao hơn tôi nửa cái đầu, lộ ra trên khuôn mặt tuấn tú không thua gì thiên sứ là tràn ngập khinh thường.
Thật sự tôi không hiểu, vì cái gì đều cùng là con của ba, Lam Vũ có thể di truyền toàn bộ ưu điểm, mà tôi chỉ có thể kế thừa khuyết điểm của ba và mẹ chứ? Trên thực tế, nói như vậy đối với ba là không công bằng, bởi vì những điểm trên người tôi cũng chỉ có di truyền từ mẹ mà thôi.
” Anh chính là Lam Thiên?” Lam Vũ nhìn tôi từ trên xuống dưới, tao nhã ngồi vào sô pha,phun ra vài từ.
” Đúng vậy.”
Lam Vũ từ trong lỗ mũi ” hừ ” một cái, kỳ thật Lam Vũ không cần làm như vậy, tôi cũng đã thực khẩn trương.
” Muốn uống nước không?” vì làm dịu đi không khí, tôi không thể không gian nan tìm đề tài.
Nhưng là em trai này của tôi không nói đến cùng cũng là không nói, tôi chỉ có thể xấu hổ đứng ở nơi đó, một bộ dáng giống như ăn trộm bị quan toà thẩm phán. Sau lưng, quần áo tôi dần dần bị mồ hôi thấm ướt dán sát trên lưng.
” Đem mắt kính của anh tháo xuống.”
” Hả? ”
Không đợi tôi phản ứng lại, Lam Vũ đã đứng lên, trực tiếp tháo xuống mắt kính của tôi, trước mắt tôi liền trở thành một mảnh mơ hồ.
” Thì ra anh lớn thành cái dạng này, trên người không mang một chút di truyền nào từ ba cả!”
Lam Vũ nở nụ cười, thanh âm châm chọc ở bên tai tôi vang lên. Tôi chỉ cảm thấy bên tai cùng hai má bị một luồng khí nóng thổi qua, toàn bộ thân thể không tự chủ được biến cứng ngắc.
” Thiếu gia, ăn cơm.”
Hạnh Tử kịp lúc xuất hiện đã cứu tôi, nếu không tôi thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
Trên bàn cơm, đối với thái độ lạnh nhạt của ba, tôi vẫn mỉm cười, nhìn ba kiên nhẫn nói chuyện với Lam Vũ, tôi thật có chút hâm mộ.
Thật ra, tôi không có tư cách gì để oán giận, ở trong mắt ba tôi bất quá chỉ là một đứa con mà ba cùng một nữ nhân ông không thương sinh ra mà thôi, ngay cả một chút giá trị lợi dụng cũng không có. Nguyên nhân mà ba vẫn không vứt bỏ tôi, ông đã nói từ 3 năm trước lúc tôi 13 tuổi: [[ Nếu như vứt bỏ mày mà không phải đi giải thích với đám truyền thông phiền toái kia, tao đã sớm đem mày ném đi. Thấy mày giống mẹ của mày,tao liền ghê tởm. Về sau cách tao xa một chút ]].
Đó là câu nói dài nhất mà ba nói với tôi, từ đó về sau, tôi tận lực hạn chế sự hiện diện của mình ở trước mặt ba. May mắn là bởi vì chuyện làm ăn bận rộn, ba một năm trở về nhà cũng không có bao nhiêu lần.
“…… Nghỉ ngơi hai ngày, ba đã ghi danh cho con vào ‘trung học Thánh Đức ‘, ngoan ngoãn đến trường. Không được nghịch ngợm.” Ba một bên nhẹ nhàng nói một bên cưng chiều lấy tay xoa xoa tóc Lam Vũ.
” Biết rồi, ba thật dài dòng mà!” Phản ứng của Lam Vũ trái ngược hoàn toàn với thái độ vừa rồi đối với tôi, cười thật tươi trả lời ba.
Tôi ở bên cạnh nhìn đến ngây người. Tôi chưa bao giờ biết ba có thể ôn nhu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có một người khi cười rộ lên lại động lòng người như vậy.
” Con phát ngốc cái gì?” Thanh âm ba ở bên tai tôi vang lên.
Tôi hoảng sợ, vội vàng nói: ” Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Chân mày của ba nhíu lại. Ánh mắt Lam Vũ cũng phóng lại chỗ tôi, nhẹ nhàng bâng quơ nói:” Anh hai đại khái là có cái gì không hài lòng đi.”.
” Không, không phải.” Tôi vội vàng giải thích.
” Có cái gì không hài lòng thì anh hai cứ việc nói thẳng!” Lam Vũ mỉm cười nói, nhưng trong lời nói không hề có ý cười. ” Em còn muốn nhờ anh hai chiếu cố nhiều hơn mà! Phải không? Ba?” Lam Vũ chuyển hướng nhìn ba hỏi. Ba tựa hồ cũng hiểu được dụng ý của Lam Vũ, rất phối hợp nở nụ cười.
Tôi chỉ cảm thấy như vừa bị ai đâm, trong lúc nhất thời nước mắt ở hốc mắt lưu chuyển, thiếu chút nữa thì chảy xuống. Chỉ cần liên tưởng tới hôm nay chính là một cái bắt đầu mới, tôi liền hận không thể chính mình có thể nhanh chóng trốn đi. Nhưng mà yếu đuối như tôi thì không cách nào hạ xuống quyết định này được…