Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

Chương 75: - Không thể làm gì




"Khục khục khục..." trong ngục giam âm u vẳng vẳng ra tiếng ho khan, có một bóng người ngồi trong góc phòng đen kịt, toàn thân không ngừng run rẩy. Tuy rằng căn phòng âm u, nhưng theo mái tóc dài của người nọ cùng thân thể gầy yếu, cũng có thể đoán được đó là một nữ nhân.
"Két!" một tiếng, cửa ngục giam như thường ngày lại mở ra, một nữ nhân mặc đồng phục cảnh sát mang khay thức ăn thô lỗ đặt trên mặt đất, chán ghét liếc nhìn Mộ Kiệt rồi lại vội vàng rời đi . "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy,..." Mộ Kiệt lẩm bẩm đếm thức ăn bầy đặt ở cửa ra vào (hả?)
Ở chỗ này không có một đồ vật nào, thậm chí ánh sáng mặt trời cũng là một hy vọng xa vời, Mộ Kiệt chỉ biết dựa thức ăn đặt ở đó để có thể biết được mình đã bị nhốt bao nhiêu ngày rồi. Bởi vì ngục giam là nơi tối tăm ẩm thấp nên đã khiến cho thân thể vẫn còn kém của Mộ Kiệt đã xuất hiện hư thoát bệnh trạng, nàng giật giật thân thể đã cứng ngắc, cố sức đem thức ăn đặt ở cửa ra vào chuyển đến trong góc.
Dù hiện tại bản thân yêu ớt, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép Mộ Kiệt làm điều gì trái ngược lại với tính cách của mình. Muốn nàng ăn những thức ăn kia ? Thà rằng giết nàng đi. Nghĩ đến cái chết, nàng cũng không sợ hãi, nội tâm lại ẩn ẩn mong chờ. Lòng của mình sớm đã chết không phải sao ? Hiện tại nơi này chỉ còn lại một cái xác không hồn mà thôi, giữ lại làm gì. .
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong không gian u tối này lại nghĩ đến con người là động lực duy nhất của nàng. Tiêu Nhược Thiên, em có phải hay không vẫn còn hận tôi ? Hận tôi phụ đi tình yêu của em ?
"Ha ha.. . Ha ha. . . !" Mộ Kiệt bỗng nhiên cười như điên dại, nàng không biết rằng người kia có thể hay không nghe thấy, nhưng là nàng vẫn muốn cười, nụ cười này đối với người kia là trào phúng cùng khinh thường "Tôi không cần biết ông là ai, mặc kệ ông có mục đích gì, lần này là ông ông thắng ! Bất quá không phải là ông đánh bại tôi, mà là tôi tự nguyện thua trận!"
———————————————————-
Diệp Nhiễm sắc mặt nghiêm trọng nhìn những người ngồi trong phòng, giấy cầm trong tay không ngừng bị nàng nhào thành một đoàn, sau đó hung hăng ném xuống đất "Tôi gọi các người đến, là để các người cứu người! Không phải để nghe các người nói nhảm!" Lời này vừa nói ra, nhiệt độ trong phòng liền giống như lập tức hạ xuống 0 độ, những người đang ngồi trên trán đều xuất hiện rậm rạp mồ hôi.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào. "Diệp. . Diệp tiểu thư , thứ cho chúng ta nói thẳng, cầm súng giết người, buôn lậu thuốc phiện, mua bán súng ống đạn dược, ám sát nhân viên quan trọng của chính phủ, cấu kết hắc đạo, nguy hại đến an toàn quốc gia. Mộ tiểu thư chạm phải những hành vi phạm tội này, chỉ cần một điều cũng đủ đưa đến án tử hình. Nhưng bây giờ, tất cả. . . tội trạng đều gắn lên người Mộ tiểu thư, hơn nữa còn có những chứng cứ kia, dù chúng tôi là thủ tướng cũng vô dụng a "
Diệp Nhiễm nghe xong lời người kia nói, chán nản ngồi lại trên ghế, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống. Chẳng lẽ thật không còn biện pháp cứu nàng ? Chẳng lẽ phải nhìn nàng thật như vậy chết đi sao ? Rốt cuộc là ai ? Ai có thể lợi hại làm ra những chuyện như vậy ? Không chỉ có bản án vụ việc ám sát chính phủ năm xưa , mà ngay cả những chữ kí trong sổ sách buôn bán súng ống đạn dược, Mộ Kiệt đã kí trong thời điểm làm bang chủ Mặc Long Bang cũng quang minh chính đại bị đưa ra
Diệp Nhiễm híp mắt lại, trực giác nói cho nàng biết, người khởi xướng tất cả sự tình này, rất có thể có quan hệ rất lớn đến Mộ Thiên, nhưng chắc chắn không phải Mộ Thiên.
Cho dù Mộ Thiên có tức giận đến mấy, nhưng là hắn không có tài chính, không có thế lực, chỉ dựa vào một mình hắn thì không thể làm được những chuyện như vậy. Kẻ đứng sau Mộ Thiên rốt cuộc là ai ?
Hít sâu một hơi, Diệp Nhiễm nhìn đoàn luật sư đã bị mình làm cho mặt mày tái mét "Tôi biết rõ rằng vụ án này rất khó, nhưng nếu không khó, tôi cũng sẽ không đưa ra tài lực lớn như vậy để đấu cùng quan tòa. Tóm lại, tôi hy vọng vào phiên tòa ngày mai, các người có thể đem mối nguy hại giảm xuống mức thấp nhất. "
Diệp Nhiễm vừa nói xong, lập tức liền rời khỏi phòng. Nhìn Diệp Nhiễm ly khai, đoàn luật sư lập tức đều nhẹ nhàng thở ra. Từ lúc đến tìm, đã vội vội vàng vàng bị gọi vào phòng họp, sau đó lai nghe vị nữ vương này nói ra sự kiện lão bản của Mặc Long Bang bị án bỏ tù gây chấn động trong thời gian gần đây. Hơn nữa còn yêu cầu toàn bộ luật sư trong sở sự vụ ngưng hết lại những bản án đang xử lý, toàn tâm tham gia vào vụ án này. Bất kể là ai, muốn người cả ngày không ăn cơm, còn phải quay mắt nhìn về phía khuôn mặt lạnh như băng, ngữ khí hung ác, còn là nữ vương có chỗ dựa là xã hội đen... đều không thể chịu đựng nổi a.
Diệp Nhiễm lên xe, đem đầu tựa vào ghế. Sau khi Mộ Kiệt bị bắt vào tù, nội bộ Mặc Long Bang lập tức sinh ra rung chuyển. Một số lão gia hỏa có thân phận địa vị lập tức một lần nữa đưa ra tuyển cử cho vị trí bang chủ Mặc Long Bang. Dù cho Diệp Nhiễm nhiều lần áp chế cũng không cách nào ngăn cản tình huống như vậy phát sinh, dưới tình thế cấp bách, đành phải tìm đến Lý thúc cùng một ít vị bằng hữu có vị thế hỗ trợ, không nghĩ đến cuối cùng những người bảo thủ kia cũng chỉ lui về phía sau một bước nhỏ, mà tình trạng hiện giờ, ngày mai đã là ngày mở phiên tòa xét xử Mộ Kiệt.
Diệp Nhiễm vô lực xoa lấy huyệt thái dương đau nhức, xuống xe vào trong nhà. Lại không nghĩ rằng vừa vào cửa, liền bị một cái ôm ấm áp ôn hòa bao bọc lấy. Diệp Nhiễm hô lên một tiếng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tất cả phòng ngự sở hữu trong nháy mắt sụp đổ, nàng an tâm đem toàn bộ sức năng thân thể giao lên người đang đứng phía sau.
"Nhiễm, em gầy hơn rồi" Hoa tỷ vuốt nhẹ tấm lưng gầy nhỏ của Diệp Nhiễm, ôn nhu mà nói. Hai ngày nay, mình cứ phải trông chừng cái tên tam hồn bay đi sáu phách Tiêu Nhược Thiên kia, Diệp Nhiễm cũng vội vàng sự tình của Mộ Kiệt, hai người dường như không có thời gian gặp mặt. Không nghĩ tới vừa nhìn thấy lại chứng kiến cái người này gầy đi một vòng, ôm vào trong ngực cũng không cảm thấy cảm giác mềm mại của nơi kia, ngược lại giống như ôm lấy một khúc gỗ vậy.
Diệp Nhiễm nghe thấy ngữ khí đau lòng của Hoa tỷ, khóe môi nhẹ nhàng cười "Nàng như thế nào rồi ?" Sắc mặt Hoa tỷ lập tức trầm xuống, "nàng" kia thi ai cũng biết tất nhiên là chỉ Tiêu Nhược Thiên. "Nàng, thật sự là không tốt, mỗi ngày đều uống rượu từ sáng đến tối muộn, còn muốn tôi cố ý tìm cho nàng một cái ghế lô (?), uống say nằm ngủ, tỉnh ngủ lại uống ".
Lông mày Diệp Nhiễm khẽ nhíu chặt lại "Hoa, em không tin là Tiểu Kiệt sát hại phụ thân của Tiêu Nhược Thiên, em cảm giác có chuyện gì đang xảy ra, hẳn là có người muốn đưa Mộ Kiệt vào chỗ chết mới bày ra trò khôi hài tình nhân phản bội nhau này, lợi dụng thế lực và tài lực của hắn, đưa ra tất cả chứng cớ bất lợi cho Mộ Kiệt".
"Nhiễm, tuy tôi cùng Mộ Kiệt không quá quen thân, nhưng tôi cũng có cảm giác nàng không phải hung thủ, nhưng nàng vì cái gì lại không giải thích nhỉ ?" Diệp Nhiễm nghe xong lời Hoa Tỷ nói, thở dài . "Nếu như người yêu của chị vừa vào chỉ nhìn thấy đã không tin chị, chị còn có thể giải thích sao ?"
Hoa tỷ nghe xong lời Diệp Nhiễm nói liền lâm vào trầm mặc, hoàn toàn chính xác ! Tiêu Nhược Thiên từ đầu đã cho rằng Mộ Kiệt là hung thủ, thậm chí còn không cho Mộ Kiệt cơ hội để giải thích. Tất cả tại sao lại trùng hợp như vậy, lúc Tiêu Nhược Thiên biết được chân tướng cũng là lúc Mộ Kiệt gặp cha của Tiêu Nhược Thiên, sau đó Tiêu thúc thúc bị giết, còn có những chứng cớ kia. Hết thảy hết thảy giống như một cái lưới lớn, lợi dụng lúc Mộ Kiệt không để ý nhốt nàng chặt chẽ ở bên trong nó.
"Hiện tại, chúng ta không thể nào biết được tên kia là ai, nhưng quan trọng nhất là phải cứu được Mộ Kiệt. Em cảm thấy trong cục cảnh sát cũng có người muốn hãm hại Mộ Kiệt, nàng ở trong đó không an toàn"
"Ân" Hoa tỷ đơn giản đáp lại, sau đó ôm lấy Diệp Nhiễm lên lầu.
——————————————
Hai người tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, Hoa tỷ nhìn Diệp Nhiễm, ôn nhu đem nàng ôm vào trong lòng ngực "Hiện tại cái gì cũng đừng quá sức, nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị cho ngày mai". Diệp Nhiễm tiến vào trong ngực Hoa tỷ, đem mặt chôn vào cổ nàng, không lâu lắm, liền nặng nề thiếp đi.
Một người, khi mất đi tất cả hy vọng, sẽ như thế nào ? Nếu như đến cả người mình yêu nhất cũng không tin chính mình, nội tâm sẽ đau đớn nhiều ra sao ?
————————————–
Mộ Kiệt bị hai người dẫn ra ngoài, ba ngày ba đêm sống trong ngục giam ẩm ướt, thân thể lạnh lẽo đã gần đến cực hạn, cổ tay cũng sớm đã bị còng tay làm cho rướm máu, không thể đi nổi. Đi ra ngục giam, nhìn ánh mặt trời đã lâu không thấy, ôn hòa như thế, nhưng lại khiến cho Mộ Kiệt muốn rơi lệ. Mãi cho đến khi bị áp lên xe, cảm giác thân thể khó chịu kia cũng phần nào giảm bớt.
Lần này trông giữ Mộ Kiệt trong xe không phải là hai nam cảnh sát như lần trước, mà là hai nữ cảnh sát thấp bé gầy yếu. Mộ Kiệt tự giễu cười cười, xem ra bọn họ đã xác định mình không có đường ra vậy sao ? Cả hai nữ cảnh sát nhìn thấy Mộ Kiệt cười, một người có vẻ nhỏ tuổi hơn vậy mà đỏ mặt.
Nàng đã sớm nghe nói lần này áp giải tội phạm là một nữ nhân, hơn nữa còn là trọng phạm tội ác tày trời. Nhưng tại thời điểm nàng nhìn thấy Mộ Kiệt, nàng vẫn bị chấn kinh. Nhìn nữ nhân này dáng người cao nhưng lại gầy đến dọa người, tiểu nữ cảnh sát trong nháy mắt cảm thấy đau lòng. Người này thật sự như bọn hắn nói là tội ác tày trời ? Nhưng vì cái gì một nữ nhân luôn cho người khác cảm giác không an toàn, lại luôn tản ra nhàn nhạt ưu thương ?
Dù cho sắc mặt nhợt nhạt doa người, ánh mắt không có lấy một tia ánh sáng, nhưng lại không thể che dấu được mị lực, trái lại hình tượng chán chường này, cho người ta một loại cảm giác như hoa sĩ lang thang (?!). Đương nhiên vị nữ cảnh sát bé nhỏ này không hề biết, người trước mặt này đích thật là một họa sĩ, hơn nữa danh tiếng không hề nhỏ.
Đường xe rất ngắn, ngay tại lúc nữ cảnh sát ánh mắt si mê nhìn về phía Mộ Kiệt, Mộ Kiệt ngẩn người, xe đã đi đến trước cổng của tòa Thẩm Phán. Mộ Kiệt nhìn hai bên đại môn là hai thanh trường thương được điêu khắc bằng vàng ròng, bất đắc dĩ cười, có lẽ cùng đợi chính mình đúng là cái kia a.
Diệp Nhiễm khẩn trương ngồi trên ghế quan sát, nhìn nhân chứng là Tiêu Nhược Thiên cùng Phó Lăng Giang đang ngồi ghế ở trên. Nàng không nghỉ tới Tiêu Nhược Thiên sẽ đến, Diệp Nhiễm không biết hiện tại tình cảm của Tiêu Nhược Thiên đối với Mộ Kiệt đến cùng là như thế nào, nếu như Tiêu Nhược Thiên khai hết nội tình của Mộ Kiệt ra, hậu quả kia thật không thể lường được.
Theo phiên tòa nói lên hai chữ "Bắt đầu", mọi người liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đi đến. Tiêu Nhược Thiên im lặng ngồi trên ghế nhân chứng, tay không ngừng đổ mồ hôi, nói ra cảm xúc khẩn trương của nàng. Sáng sớm hôm nay, cục cảnh sát tìm tới quán bar đem mình kéo đến pháp viện. Tiêu Nhược Thiên biết rõ rằng hôm nay mình nhất định phải tham dự, nhưng trong lòng vẫn âm thầm không muốn.
Nàng một chút cũng không muốn mình ở tại tòa án chỉ ra và xác nhận Mộ Kiệt chính là người kia, nàng không hề hy vọng Mộ Kiệt sẽ nhận hình phạt. Tiêu Nhược Thiên luôn cho rằng tình cảm của mình dành cho Mộ Kiệt sau sự việc kia sẽ không còn lại bao nhiêu, nhưng là khi nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của người kia, Tiêu Nhược Thiên một lần nữa lại bị hãm sâu vào.
Nhìn hai cảnh sát đưa Mộ Kiệt đi ngang qua, tâm Tiêu Nhược Thiên ê ẩm đau nhức. Vì cũng là một cảnh sát, nàng đương nhiên biết rõ sống trong ngục giam là cực khổ cỡ nào. Nhưng lại không nghĩ rằng chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, người kia đã bị tra tấn thành như vậy. Cũng giật mình còn có Diệp Nhiễm cùng Hoa tỷ, các nàng nhìn Diệp Nhiễm đứng ở chỗ bị cáo. Đừng nói đến Diệp Nhiễm quen thân cùng Mộ Kiệt mà ngay cả Hoa tỷ không quen thuộc lắm với Mộ Kiệt cũng thấy mũi ê ẩm.
Mộ Kiệt dùng hết sức tập trung của mình quét mắt nhìn dưới dài. Chỉ một cái liếc mắt, cũng đã ngơ ngẩn, nàng nhìn thấy Tiêu Nhược Thiên, mà Tiêu Nhược Thiên cũng đang nhìn nàng. Hai người bị cáo cùng nhân chứng cách nhau một dãy bàn, cứ như thế mà nhìn nhau. Chỉ là... nhân chứng hai chữ kia khiến Mộ Kiệt nghẹn ngào.
Chẳng lẽ, em và chị rốt cuộc không thể quay lại được nữa sao ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.