Yêu anh đã 20 năm

Chương 29




Ngày ba tháng hai, là ngày thứ bảy. Tiểu Tần dẫn tôi đến gặp mẹ chồng của cô ấy. Nguyên nhân chính là tình trạng mù tạm thời của mắt tôi càng xuất hiện nhiều lần hơn, những lúc đứng lên bất chợt trước mắt bỗng nhiên tối đen. Duy trì trong khoảng thời gian rất ngắn, chỉ vài giây thôi. Đôi lúc, tôi cảm thấy trước mắt mình xuất hiện rất nhiều, rất nhiều mảng màu trắng, hoặc là giống như những con sâu trong suốt cứ bay tới bay lui, nhẹ nhàng bay nhảy. Nhưng chỉ sau một cái lắc đầu, liền không thấy đâu nữa.

Mẹ chồng của Tiểu Tần là một bác sĩ khoa mắt rất nổi tiếng, tôi đã từng thấy bài phỏng vấn của bà ấy trên báo, đức cao vọng trọng. Bà ấy mang mắt kính, dùng sức tách mí mắt dưới của tôi ra, lại dùng lực nhấn ấn xuống, đầu của vệch nhỏ kia liền hiện ra. Đúng như Triển Tường đã nói, giống như đầu của một con giun, chỉ là nó có màu đỏ sậm. Bà ấy nói: “Không sao cả, đây là bệnh thường thấy ở khoa mắt, gọi là Chalazion (Chắp mắt). Là một dạng viên vô khuẩn u mãn tính. Nhưng mà bệnh của cháu đã bị một thời gian dài, vệch đó khá lớn, đến bệnh viện làm tiểu phẩu là được. Đừng sợ. Mắt còn có vấn đề gì khác nữa không?” Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói không, chỉ bị sưng thế này thôi. Cũng không nói những hiện tượng mù tạm thời mà tôi thường thấy cho bà ấy nghe. Vì Tang Thần từ bên ngoài bước vào.

Tôi từ chối ý tốt mời dùng cơm của Tiểu Tần, cười nói một vài lời cám ơn, rồi chào từ biệt, bước ra khỏi đó đã là tám giờ. Ánh sáng rực rỡ phát ra từ ngọn đèn làm tôi lóa mắt. Cô đơn một mình, dạo bước trên đường phố đông đúc, bỗng nhiên tôi có cảm giác vô cùng buồn bã và thê lương.

Tôi dùng tay phải sờ sợi dây màu đỏ mà Triển Tường đã quấn trên ngón tay giữa bàn tay trái của tôi. Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn trời, không có sao, thất vọng rồi lại thất vọng. Nó đã không còn giống với bầu trời mà tôi thấy khi còn thơ ấu nữa. Cứ ngẩng đầu lên như thế, ngẩng cao hơn, ngày một cao hơn. Biết rõ chỉ có như thế nước mắt mới không chảy xuống, trong miệng đọc nhẩm bảng hiệu đặt ở ven đường, thế là tôi thấy được rất nhiều thứ mà trước đây tôi chưa từng chú ý: Khu phố thương mại Phùng Nguyên có đèn trên mặt đất, rất kỳ lạ! Trên mái nhà cửa hàng Jusco có màn hình hiển thị rất lớn, đang phát sóng lặp đi lặp lại quảng cáo mới nhất của công ty, trong cửa hàng McDonalds đang mừng sinh nhật của bạn nhỏ nào đó, đội mũ mừng sinh nhật. Tôi vẫn không biết chữ Mạch Đương Lao (麦当劳 – McDonalds) này viết như thế nào, thế là cứ đứng trước cửa nhìn chăm chú, Mạch Đương Lao – McDonalds. Cuối cùng cũng biết. Tôi đi đến bãi đỗ xe trước cửa hàng Gome, hơi cúi đầu đi đến phần đường dành cho người đi bộ, nước mắt lại tuôn rơi.

Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: Mắt của tôi bị bệnh.

Tôi nghĩ tôi rất thích khóc. Tuy rằng, nước mắt rơi trong đêm tối không ai biết được, nhưng, có trời biết, cho nên, ông ấy đã trừng phạt tôi.

Ngày năm tháng hai, thứ hai phải đi làm, tôi chỉ mất có mười phút đã viết hoàn tất và cả in ra lá đơn từ chức. Tôi trình lên cấp trên, ông ta ngạc nhiên đến mức vẻ mặt không khác gì khi nghe được tin đồn trên thế giới này còn khủng long. Ông ta nhìn lá đơn từ chức của tôi ba lần, sau đó nói, Tiểu Hạ, cô nên biết, tuy rằng cô là người của bộ phận này, nhưng tôi không có quyền quyết định việc đi hay ở của cô.

Tôi cầm bản báo cáo đi tìm cô Kim. Cô ta nhìn một lúc, lại nhìn đến mắt của tôi, sau đó dẫn tôi đến gõ cửa phòng Tổng giám đốc.

Cô ta dùng tiếng Nhật giải thích với Tống giám đốc, tôi đứng bên cạnh, nhìn bức tranh vẽ treo trên tường, đó là một bức tranh được ghép từ những chiếc lá bằng vàng.

Tống giảm đốc nhìn dò xét mắt phải của tôi, tôi thản nhiên nghênh đón ánh mắt của ông ta.

Cô Kim nói: “Tổng giám đốc đồng ý cho cô nghỉ phép một tháng, để cô trị liệu. Nếu, nếu như không có gì trở ngại, công ty vẫn hoan nghênh cô trở về làm lại.”

Tôi cười lắc đầu, nói không, tôi muốn từ chức. Tôi không được nhìn máy vi tĩnh nữa.

Thật ra, tôi đã khuếch đại bệnh tình của mình trong lá đơn từ chức. Sự thật là tôi vẫn tìm cho mình một lý do để rời khỏi. Một lý do kiên quyết. Lý do sẽ không làm tôi lo lắng và do dự nữa. Rời khỏi công ty này, rời khỏi nơi có chú Triển Tường của tôi.

Chúng tôi nói khá nhiều. Tổng giám đốc hỏi tôi rất nhiều, tôi cũng trả lời ông ấy đầy đủ. Kết quả cuối cùng là tôi sẽ rời khỏi cương vị công tác sau khi tôi hoàn thành xong tập san nội bộ công ty số sau.

Tôi phải mang ơn vì điều này. Phải biết rằng, trong thời hạn hợp đồng, nhân viên muốn rời khỏi cương vị công tác hiện tại thì phải trình báo sớm ba mươi ngày, hơn nữa phải gánh chịu mức xử phạt như đã giao ước.

Tôi bắt đầu đếm ngày, ngày mười tháng này là thứ bảy, nếu như ngày chín tôi có thể hoàn thành khâu in ấn tập san nội bộ công ty, nếu vậy, tôi có thể rời đi càng sớm hơn.

Không nói cho ai biết. Cô Kim cũng là một người mồm miệng kín đáo, cô ta chỉ thông tri đến quản lý bộ phận hành chính, thông báo tuyển dụng nhân viên mới.

Tôi bắt đầu tăng ca đến tối muộn, lúc mắt đau nhỏ Rohto. Tôi muốn tranh với thời gian, tôi phải rời khỏi đây, thật xa.

Tôi khiến bản thân mình bận rộn. Buổi tối uống thuốc Diazepam (Thuốc an thần),đề phòng nằm mơ.

Ngày tám tháng hai, tập san nội bộ công ty số hai mươi bốn đã hoàn thành khâu in ấn.

Ngày chín tháng hai, trong buổi lễ sáng sớm, quản lý bộ phận hành chính tuyên bố có thay đổi nhân sự mới: Sama Hạ bộ phận vi tính vì sức khỏe không tốt, đã xin rời khỏi cương vị công tác hiện tại. Công ty căn cứ vào điều lệ công ty, thông qua đơn xin từ chức của Sama Hạ. Hy vọng cô ấy sẽ có đủ thời gian để phối hợp trị liệu với bác sĩ, sớm khỏi bệnh. Hy vọng sau này lúc cô ấy nhớ đến thời gian làm việc cho công ty, trong lòng sẽ vui vẻ.

Tôi biết, vào thời điểm này bản thân mình phải nói chút gì đó, thật ra tôi đã nghĩ xong: “Rất cám ơn công ty đã thông cảm, cũng cảm ơn sự giúp đỡ và ủng hộ của các vị đồng nghiệp dành cho tôi trong những năm qua. Tôi rất quyến luyến những ngày làm việc cùng mọi người, nhưng vì nguyên nhân sức khỏe nên không thể không từ chức. Cũng hy vọng tất cả mọi người hãy bảo trọng.”

Rất nhiều ánh mắt tập trung lại trên gương mặt của tôi.

Sau khi buổi lễ sáng sớm kết thúc, cô Kim gọi tôi đến phòng hội nghị. Tổng giám đốc đã ở bên trong. Tôi ngồi xuống, ông ta đẩy một phong thư đến trước mặt tôi, cô Kim nói: “Ngày hôm qua, Tổng giám đốc đã điện thoại cho sếp tổng nhiệm kỳ trước, dù sao người khởi xướng tập san nội bộ công ty cũng là sếp tổng lúc trước. Dựa theo giao ước trước kia, Tống giám đốc đã chuẩn bị một ít lòng thành, hy vọng cô sẽ nhận. Sau này, nếu cô gặp chuyện gì khó khăn, có thể đến công ty, nếu trong khả năng của mình, ông ta nhất định sẽ giúp đỡ.”

Tôi nhìn người đàn ông Nhật Bản chưa già tóc đã bạc ở trước mắt, có một cảm giác thân thiết mà chưa từng có trước đây. Không phải vì số tiền cao ngất của ông ta, mà là ông ta dành cho tôi sự tôn trọng và khẳng định vô tận, còn có thấu hiểu và bao dung. Tôi là một học trò vừa mới bước ra xã hội, không thể không làm sai một chuyện gì đó. Nhưng, ông ta vẫn dùng giọng điệu tán thưởng nói: “Sama Hạ, tôi tin cô có thể làm được.”

Tôi gần như sắp rơi nước mắt nói: “Cho dù tôi không còn là nhân viên của công ty nữa, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ là người tiêu thụ của công ty.”

Từ phòng hội nghị bước ra, Tiểu Tần kéo tôi đến nhà vệ sinh. Bên trong đã có sẵn mấy chị đồng nghiệp đứng chờ, tôi nhìn cái bụng đã gồ lên của Tiểu Tần, cười hi hi nói: “Mọi người tuyệt đối không được đa cảm, em không muốn trong thời gian làm việc khóc lóc ồn ào.”

Tiểu Tần kéo tôi vào lòng, tôi nói: “Này! Cẩn thận em bé kìa!”

Cô ấy ôm tôi thật chặt, mấy đồng nghiệp khác cũng bước đến, một người rồi một người bọc tôi ở giữa.

Mũi tôi rất cay.

Cố nén không khóc. Từ khi biết tin đó, tôi vẫn trốn tránh nước mắt. Tôi không muốn khóc nữa.

Cả một buổi chiều, công việc của tôi là giao tiếp. Rất hỗn loạn, rất bối rối. Trong thời gian đó tôi còn phải viết email từ biệt, đây là truyền thống của công ty. Trong khung người nhận, là toàn bộ danh sách address book của công ty. Tôi do dự một lúc, rồi lại hủy bỏ thư đã gửi được hơn một nửa đến địa chỉ của Triển Tường.

Không có lý do, chỉ là tôi không muốn nói cho anh biết. Không muốn lại nói chào tạm biệt anh một lần nữa.

Tôi muốn anh ấy hối tiếc cả đời!!!

Anh cứ trách tôi độc ác đi!

Hơn nữa chúng tôi, không phải là đã chào tạm biệt nhau rồi sao?

Buổi tối, tôi cùng vài đồng nghiệp đến Nồng Nồng dùng cơm. Là bữa tối cuối cùng.

Người chị bộ phận hành chính nói, lúc tôi mới đến công ty dáng vẻ rất ngốc nghếch; Tiểu Tần nói, sau khi cậu đi không biết ai sẽ chọn món cà ri cá ở căn tin đây. Mọi người ai cũng nhớ lại, nhớ lại những việc nhỏ nhặt mà có thể nhớ đến trong ba năm qua. Trong lúc bọn họ đang hồi tưởng lại, tôi dốc sức ăn bánh tráng mỡ hành.

Tôi biết, ở những thành phố khác, hoặc là trong bóng tối, tôi sẽ không tìm được những hình ảnh này nữa. Không nhìn thấy nhà hàng có cách trang trí như vậy nữa, không nhìn thấy nụ cười của những người bạn cũ đang trước mặt và bộ dạng ăn như chết đói của Triển Tường

Không có Triển Tường, tôi không nhìn thấy bất kì thứ gì cả.

Không nhìn thấy bầu trời, màu xanh thất vọng.

Không nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp, không nhìn thấy chim nhạn trên bầu trời, không nhìn thấy gì cả, bốn bề đều là bóng tối bất tận.

Vực sâu tối tăm vô cùng vô tận.

Đúng là em muốn bốc đồng như thế đấy, ngay cả một câu chảo hỏi cũng không gửi, lặng lẽ rời khỏi! Em muốn anh lo lắng! Em muốn anh tiếc nuối! Em muốn anh một ngày nào đó về sau, những lúc bất chợt nhớ đến Hạ Linh Hội, anh sẽ áy náy, anh sẽ buồn!!! Em muốn anh chỉ cần nhớ đến em, anh sẽ thương cảm ngay từ đầu đến chân!!!

Vì chỉ có như thế, anh mới vĩnh viễn nhớ rõ em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.