Edit: ThienDa
"Mẫu hậu," Bạch Nhược vội vàng gọi, nói, "Tối hôm qua Thái tử đi tham dự tiếp phong yến của tỷ tỷ, biết được Lam lão gia tử đã khỏe mạnh, nếu Thái tử nạp tỷ tỷ làm thiếp, Lam gia sau này sẽ đứng về phía hắn."
"Thế nhưng..."
Bạch Nhan đã thất trinh, Thái tử nạp nàng làm thiếp, không phải là bội nhọ mặt mũi Hoàng tộc?
Dường như biết Hoàng hậu lo lắng, Bạch Nhược nở nụ cười xinh đẹp: "Mẫu hậu, việc này không truyền ra ngoài là đủ rồi, liền nói là ta nhớ tỷ tỷ, tuyên tỷ tỷ vào phủ Thái tử làm bạn, kỳ thực là để nàng làm thiếp hầu Thái tử, như thế, sẽ không là bôi nhọ Hoàng tộc."
Ánh mắt Ninh Đại khẽ chuyển, biết Bạch Nhược nói có lý, dù tiểu hoàng tôn thiên mệnh bất phàm, nhưng người để ý vị trí Thái tử rất nhiều, kéo thêm Lam gia, đối với Thái tử có bảo hộ lớn.
Đương nhiên, ý nghĩ trong lòng Ninh Đại sẽ không biểu lộ ra ngoài, nàng bày ra vẻ mặt đau lòng nhìn Bạch Nhược: "Nhược Nhi, nếu như vậy, chỉ ủy khuất ngươi."
Giường khác nằm bên cạnh, há để người ngủ say?
Lại có bao nhiêu nữ tử cam tâm tình nguyện vì phu quân nạp thiếp?
Bạch Nhược có thể quyết định như vậy, có thể thấy nha đầu này là một nữ tử hiền lương thục đức.
"Mẫu hậu, Nhược Nhi không ủy khuất, " Bạch Nhược lắc đầu, "Chỉ cần có lợi cho Thái tử, dù để Nhược Nhi từ bỏ vị trí Thái tử phi, Nhược Nhi cũng lập tức từ bỏ!"
Ninh Đại ánh mắt tán thưởng nhìn Bạch Nhược, không chút nào nhận ra thời khắc đáy mắt Bạch Nhược lóe lên tia âm lãnh.
Bạch Nhan, ngươi thật sự cho rằng có thể đặt vào mắt Thái tử? Không! Ngươi là nữ nhân đã thất trinh, Thái tử tuyệt đối không muốn chạm vào!
Ta chỉ muốn tiếp tục dẫm đạp ngươi dưới chân mà thôi!
"Người tới," Ánh mắt Ninh Đại lộ vẻ trấn an nhìn Bạch Nhược, phân phó, "lập tức ra ngoài An Bình cung chờ, Bạch Nhan một khi xuất hiện, lập tức đưa nàng tới gặp bản cung."
"Vâng, Hoàng hậu nương nương."
Cung nữ đang quỳ bê đĩa trái cây từ từ hạ xuống, hướng hoàng hậu cúi người chào, sau đó lui xuống.
Edit: ThienDa
Từ khi ma ma đưa Bạch Nhan tiến cung, nàng trực tiếp vào trong An Bình cung.
Khi một tiếng thông báo truyền vào, vải mành bên trong được vén lên.
Bạch Nhan ngước mắt nhìn, thấy một lão phụ nhân hiền từ được một cung nữ đỡ ra, khuôn mặt già nua trong chốc lát nhìn thấy Bạch Nhan hiện lên nụ cười từ ái.
"Ngươi là nha đầu Bạch Nhan? Nhiều năm không thấy, thì ra ngươi đã lớn như vậy."
Thái hậu cầm tay Bạch Nhan, có chút cảm thán nói: "Hài tử, năm đó ngươi đừng trách ta không thể bảo vệ ngươi, kỳ thực Hoàng thượng khăng khăng muốn từ hôn, coi như ta tin tưởng ngươi không phải loại người như vậy, cũng không cách nào thay đổi quyết định của Hoàng thượng."
Hoàng thượng cho dù rất hiếu thuận, nhưng hắn coi mặt mũi Hoàng tộc là trọng yếu, làm thế nào mà vì một câu của Thái hậu, liền để Bạch Nhan thân bại danh liệt vào Hoàng tộc?
"Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?" Thái hậu nhìn cung nữ xung quanh đứng một bên, nghiêm nghị nói, "Còn không dọn chỗ ngồi cho nha đầu Bạch Nhan?"
"Vâng, Thái hậu nương nương."
Cung nữ khom người lui ra, rất nhanh đem tới một cái ghế, đặt trước mặt Bạch Nhan.
"Thái hậu, ngươi ngày gần đây có phải hay không cảm thấy thân thể có chút khó chịu?" Bạch Nhan nhìn sắc mặt Thái hậu hơi xanh, sắc mặt nàng trầm xuống.
Thái hậu sững sờ, cười nói: "Nha đầu ngươi ngược lại là quan tâm ta, không sai, gần đây quả thật ta có chút khó chịu, hẳn là quá mức mệt mỏi, không sao."
"Chỉ sợ không có đơn giản như vậy..."