Huống chi, ở trong cung còn có cừu nhân của nàng...
...
Phượng Loan cung.
Mỹ phụ lười biếng nằm trên ghế quý phi, váy áo màu vàng nhạt, hiện lên khí chất ung dung cao quý.
Hai cung nữ quỳ ở bên cạnh phục thị, trong tay một người bưng đĩa trái cây, một người khác bưng chén trà lên trên đỉnh đầu, rất cung kính.
"Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi cầu kiến." Một cung nữ từ ngoài cửa đi vào hành lễ, tôn kính nói.
Ninh Đại cầm lấy chén trà trong tay cung nữ, đưa tới bên môi uống một ngụm, rồi chậm rãi đặt xuống.
"Để cho nàng vào."
"Vâng, Hoàng hậu nương nương."
Cung nữ lĩnh mệnh lui ra.
Không quá lâu, Bạch Nhược được cung nữ này dẫn tới.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Bạch Nhược uốn gối, cúi đầu, thanh âm mềm mại dễ nghe.
Thần sắc Ninh Đại thư giãn, vung tay lên: "Nhược Nhi nhanh đứng dậy, hôm nay tìm đến mẫu hậu là có chuyện gì?"
Nghe vậy, Bạch Nhược đứng thẳng người, trên gương mặt tuyệt sắc không có chút vui vẻ nào, từ từ đi tới bên cạnh Ninh Đại.
"Mẫu hậu, Nhược Nhi tìm đến mẫu hậu, đầu tiên là muốn thỉnh an, thứ hai... là Nhược Nhi nghe nói Tháu hậu cho người mời tỷ tỷ Nhược Nhi là Bạch Nhan tiến cung."
Bạch Nhan?
Vừa nghe cái tên này, Ninh Đại không nhịn được mà nhíu mày, đáy mắt không giấu được tia chán ghét.
"Một nữ nhân bất trinh bất khiết, cũng dám bước vào cửa cung của ta? Nhược Nhi, chẳng lẽ ngươi lại muốn gặp nữ nhân kia?"
Bạch Nhược có chút khó khăn, chung quy là vì Ninh Đại nhìn chằm chằm, nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Dù sao ta với nàng cũng là tỷ muội, nhưng bởi vì ta cướp đi Thái tử của nàng, nàng đối với ta có ý kiến, khẳng định không muốn gặp ta, còn xin mẫu hậu giúp đỡ gọi tỷ tỷ đến một chút, cũng tốt cho tỷ muội gặp nhau."
"Ngươi cướp đi Thái tử? Bạch Nhan nghĩ như vậy?" Ninh Đại đập tay lên bàn, sắc mặt rất khó coi, "Bản cung cùng Thái tử đều không ngại nàng là phế vật, kết quả phế vật này còn bôi nhọ Hoàng tộc. Dạng con dâu này, bản cung thế nào mà ưng? Bây giờ, rõ ràng là lỗi của nàng, còn muốn đổ lên đầu ngươi?"
"Xin mẫu hậu bớt giận," Bạch Nhược vội vàng quỳ xuống, khóc không thành tiếng, "Tỷ tỷ năm đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mới có thể phạm sai lầm, nếu như mẫu hậu trách tội, thì hãy trách tội Nhược Nhi, nếu không phải Nhược Nhi không trông chừng tỷ tỷ tốt, nàng cũng sẽ không... sẽ không làm ra chuyện nhục nhã như vậy."
Khuôn mặt Ninh Đại đang tức giận, chợt nhìn thấy Bạch Nhược quỳ gối trước mặt mình, bất đắc dĩ thở dài: "Thôi, bản cung không trách tội, đứng lên đi, ngươi không cần thiết gánh tội thay nàng."
"Tạ mẫu hậu," Bạch Nhược từ từ đứng lên, "Không quản tỷ tỷ đối với ta có bao nhiêu hiểu lầm, nhưng mẫu thân từ nhỏ đã dạy ta tỷ muội phải yêu thương nhau, cho nên, nàng phạm bất cứ sai lầm nào, ta cũng đều tha thứ."
Hay cho một bộ dáng tỷ muội tình thâm!
Năm đó, rõ ràng nàng hãm hại Bạch Nhan, lại được mọi người tán thưởng, Bạch Nhan thì bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió.
"Với lại..." Bạch Nhược có chút sốt sắng, "Có lời này, Nhược Nhi không biết có nên nói hay không."
"Nhược Nhi, ngươi có chuyện gì có thể nói thẳng, ở trước mặt mẫu hậu không cần câu nệ."
Hiển nhiên, đối với người con dâu này, Ninh Đại rất là hài lòng, nếu như năm đó Thái tử thật sự cưới Bạch Nhan, nàng có thể sẽ tức chết!
Bạch Nhược cắn cắn môi: "Nhược Nhi thỉnh cầu mẫu hậu, để tỷ tỷ trở thành thiếp hầu hạ Thái tử."
"Cái gì?" Lông mày Ninh Đại dựng lên, tức giận nói, "Một tiểu tiện nhân thất trinh, sao xứng trở thành tiểu thiếp Hoàng tộc?"