Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 15




Lục Thanh quay đầu tìm trong điếm:“Lão bản ở nơi nào?”

“Lão bản đang nghỉ ngơi trong phòng, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi gọi lão bản đến.”

Tiểu nhị buông ấm trà trong tay xuống, dùng tốc độ nhanh như chớp mà chạy đi, không qua bao lâu thì thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở bên trong Thực Vi Thiên. Lão nhân tuy rằng đã hai thứ tóc, thế nhưng ánh mắt sáng ngời hữu thần, vừa nhìn thấy Lục Thanh thì ánh mắt lập tức lượng lượng.

“Hừ, tiểu tử ngươi cuối cùng còn nhớ rõ trở lại đây, ta đã nghĩ ngươi bị lão hổ trên núi tha đi rồi chứ”.

Tuy rằng ngoài miệng Tần Hải là châm chọc, nhưng khi hắn nhìn thấy Lục Thanh đến thì đôi mày vốn nhíu lại lập tức giãn ra, có thể thấy được, hắn đúng là đã đợi Lục Thanh trong thời gian dài. Mắt thấy một tửu lầu trăm năm như Thực Vi Thiên ngay tại trong tay mình mà xuống dốc thì một người bình tĩnh như Tần Hải cũng không tránh khỏi sốt ruột.

“Lão hổ lão hổ!”

Vừa nghe đến hai chữ lão hổ này thì Tiểu Ngốc Tử có chút hưng phấn. Lục Thanh mừng thầm, may mắn Tiểu Ngốc Tử  không  có nói là muốn ăn lão hổ, không thì phu quân như hắn thật sự sẽ gặp khó khăn a……

Mắt thấy tất cả mọi người đều đang chờ mong nhìn mình, Lục Thanh cười thần bí, sau đó lấy ra một tờ giấy từ trong gói đồ của mình. Trên giấy là thực đơn mà hắn dựa vào trí nhớ của mình ở hiện đại mà viết ra. Lúc này, khi Tần Hải nhìn vào thực đơn thì ánh mắt lộ ra nét kinh ngạc,  sau đó ngưng đọng lại,

“Tiểu tử, thực đơn này đích xác không tệ, chỉ là nếu không có nguyên liệu thì cho  dù có thực đơn, Thực Vi Thiên cũng không làm được a.”

“Về nguyên liệu thì ngươi yên tâm, ta có chuẩn bị rất nhiều.” Lục Thanh nhớ tới mấy bao lớn ớt và tiêu trong nhà gỗ của mình liền  tràn ngập tự tin. “Chẳng qua mấy thứ nguyên liệu này cần phải trải qua xử lý trước một chút,  nếu không thì sẽ bị hư thối rất nhanh.” Lục Thanh giải thích.

Tần Hải nhíu chặt mày, tựa hồ đang cân nhắc một quyết định rất quan trọng. Cuối cùng, hắn vẫn là thỏa hiệp, nhìn thoáng qua Lục Thanh, ánh mắt thâm trầm nói với Lục Thanh:“Ngươi theo ta.”

Không biết lão nhân thần bí này lại đùa giỡn gì nữa, Lục Thanh âm thầm đề phòng đi theo sau Tần Hải, xuyên qua đại sảnh cùng phòng bếp của Thực Vi Thiên, rồi đi đến phía sau cùng của gian cổ trạch này. Lục Thanh nhìn thấy trước mắt là một cái giếng nước bình thường, không biết trong đó có huyền cơ gì.

“Tuy rằng nhiệt độ trong giếng đích xác là thấp, thế nhưng muốn vượt qua toàn bộ mùa đông chỉ sợ còn chưa đủ.”

Lục Thanh suy tư một phen, sau đó nói. Đợi đến thời gian gieo trồng thì hắn sẽ trồng thêm nhiều ớt cùng tiêu, thế nhưng để cho chúng sinh trưởng cũng còn  cần thời gian, trước khi chúng chín, nếu không nghĩ cách mà bảo tồn cho tốt thì tất cả ớt đều sẽ bị hư, như thế, thật sự làm người ta đau đầu.

Tần Hải có chút đắc ý hừ lạnh một tiếng:“Ai nói cho ngươi giếng  này là bình thường, Thực Vi Thiên có thể dưới tình huống bị tửu lâu của Lục gia phong tỏa nguyên liệu nấu ăn mà còn có thể trụ lâu như vậy, tất nhiên chúng ta cũng không phải là ăn chay.”

Mỹ thực đại tái mỗi ba tháng một lần thật sự làm người ta chán ghét, khi thất bại thì sẽ mất quyền chọn nguyên liệu nấu ăn trong ba tháng tiếp theo, mà liên minh của Lục gia dần dần mở rộng, cho nên nguyên liệu nấu ăn cấp cho Thực Vi Thiên thật sự không tính là nhiều, càng không nói đến là ngon. Nhưng  mà dù như thế thì cũng không có gặp qua trường hợp Thực Vi Thiên bị đóng cửa,  xem ra thực lực của một tửu lầu trăm năm là không thể khinh thường.

Lục Thanh đi lên phía trước,  một trận hơi lạnh thấu xương từ dưới giếng bốc lên, nếu là trước đây hắn nhất định sẽ chịu không nổi mà run, nhưng hiện tại Lục Thanh chẳng những ngăn cản được giá lạnh, mà còn có thể duy trì được hành động mà tiếp tục nhìn xuống. Lúc này hắn thấy bên trong giếng bốc lên từng sợi khói trắng,bộ dáng như bị khoét thành từng ngăn vuông, có ô vuông trống, cũng có ô vuông chứa đầy các loại rau dưa. Lúc này Lục Thanh mới minh bạch, đây chính là một dạng tủ lạnh thiên nhiên, nguyên liệu nấu ăn đích xác có thể được bảo tồn rất tốt.

“Ta hiểu được, ta ngày mai sẽ mang nguyên liệu xuống núi, chỉ hy vọng cái giếng này đủ lớn để có thể chứa hết.”

Đến lúc này, Lục Thanh cũng không tàng tư, bởi vì đám ớt đã được hái xuống kia nếu tiếp tục để lại trong nhà mà không kịp xử lý thì sớm hay muộn đều sẽ hư.

“Tần lão bản, không dối gạt ngươi, ta cùng với Lục gia đích xác đã ở vào đối nghịch, nay chúng ta chính là người cùng thuyền, nhất vinh đều vinh nhất hủy đều hủy, cũng hi vọng trong quá trình hợp tác sau này, Tần lão bản có thể tương trợ, như thế mới có thể làm thành đại nghiệp.”

Tần Hải không có tàng tư, như vậy Lục Thanh tự nhiên cũng sẽ không tàng tư,

Chỉ là hai người còn chút thành kiến đối với đối phương, nếu không thể xóa đi thành kiến này thì chỉ sợ ngày sau sẽ sinh ra bất hòa. Tần lão bản thì phòng ngừa thân phận của hắn, mà hắn thì phòng Tần lão bản dùng Tiểu Ngốc Tử để uy hiếp hắn. Trong quá trình hợp tác, nếu song phương không thể tín nhiệm nhau thì chính  là một điều tối kỵ. Tần Hải là người thông minh, hắn đương nhiên cũng biết ý tứ trong lời nói của Lục Thanh, hắn cười sờ sờ chòm râu,

“Chuyện của Lục gia ta đã điều tra xong, yên tâm, ngươi nếu có thể đá hỏng mệnh căn của tiểu nhi tử mà Lục lão bản thương yêu nhất thì lão nhân ta lại có thể nào không tín nhiệm ngươi, chuyện trước đây liền cứ để nó theo gió mà đi đi.”

Tục ngữ nói địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Những lời này có thể được áp dụng giữa hai người Lục Thanh cùng Tần Hải. Hai người nhìn nhau cười, rốt cuộc có thể thả lỏng.

Lục Thanh cùng Tần lão bản bước trở vào, vừa đi hắn vừa nghĩ, nếu muốn, hắn vẫn có thể kiếm cho mình một tửu lầu, thế nhưng nếu hắn bắt đầu từ con số không thì tốc độ sẽ rất chậm, lúc đó nếu muốn có thể chống lại Lục gia thì không biết cần bao nhiêu năm. Nay có thể dựa vào Thực Vi Thiên, dù sao cũng là may mắn.

Vì nghênh đón tân sinh của Thực Vi Thiên, các đại trù họp lại làm một bàn đồ ăn thật lớn, Tiểu Ngốc Tử ăn bất diệc nhạc hồ. Nhưng không được hoàn mỹ chính là các đầu bếp còn không có học được cách dùng ớt cùng hoa tiêu, cho nên thức ăn trên bàn cơm đều là thực thanh đạm, Lục Thanh lấp đầy bụng xong thì cũng không ăn thêm miếng nào nữa. Tần Hải cũng buông đũa xuống nói:

“Sắp tới sẽ là mỹ thực đại tái ba tháng một lần, không biết Lục Thanh ngươi có phương pháp ứng đối gì không?”

Nghe được lời của Tần lão bản, Lục Thanh cũng là một trận tâm động. Nếu có thể lấy được quyền ưu tiên chọn nguyên liệu nấu ăn, như vậy đối với việc trọng chấn Thực Vi Thiên là có chỗ tốt thật lớn. Thế nhưng Lục gia làm sao sẽ để cho Thực Vi Thiên dễ dàng trở mình được, cho nên mỹ thực đại tái này nhìn thì thấy đơn giản, kì thực là hung tàn đến cực điểm a……

“Không biết mỹ thực đại tái này, đến tột cùng là thi đấu như thế nào?” Lục Thanh nghi hoặc nói.

Nếu Lục gia thông qua tiền tài mua chuộc giám khảo, như vậy cho dù Lục Thanh có bản lĩnh làm ra thức ăn ngon hơn chỗ Lục gia thì cũng khó lấy được kết quả tốt.

“Năm mươi mốt bình thẩm, tửu lâu được phiếu nhiều nhất sẽ thắng.” Tần Hải giải đáp nghi hoặc của Lục Thanh, nhưng như thế lại khiến mày Lục Thanh nhăn lợi hại hơn. “Nhưng năm mươi mốt bình thẩm này đều là chọn ngẫu nhiên từ trong những người vây xem, tính công bình hẳn là có.” lúc này mày Lục Thanh mới giãn ra.

Nếu là như thế thì khả năng Thực Vi Thiên thắng sẽ tăng lên vài phần. *Nhất là lúc này đây tuyệt địa phản kích*, nói vậy có khả năng vị đầu bếp thần bí của tửu lầu Lục gia cũng sẽ không để Thực Vi Thiên, cho nên, nếu bọn họ có thể lợi dụng điểm này thì phần thắng lại có thể tăng thêm vài phần.

“Vậy khi nào thì mỹ thực đại tái tổ chức?”

“Hai ngày sau.”

Hai ngày ……Quả thật gấp gáp không thôi, nhưng như vậy là đủ rồi.

“Tần lão bản, ngày mai ta mở tiệc tại Thực Vi Thiên đãi bằng hữu, vốn định sử dụng hai loại đồ gia vị mà ta mang đến kia, hiện tại xem ra phải tạm thời bảo mật.”

Trừ vài người ở Thực Vi Thiên, biết đến sự tồn tại của ớt và hoa tiêu càng ít càng tốt, tuy rằng Lục Tahnh  thực tín nhiệm các thôn dân kia, thế nhưng người nhiều khó tránh khỏi miệng tạp, biết đâu sẽ bị ngẫu nhiên tiết lộ. Vì muốn giành thắng lợi tại mỹ thực đại tái, hắn phải thật cẩn thận. Về phần dùng cái gì để ứng phó đại tái, trong lòng Lục Thanh đã có chủ ý.

Lục Thanh nói  Tần Hải mang ra giấy và bút, sau đó viết tất cả những thứ hắn cần ra, sau đó hai người phân nhau bắt đầu chuẩn bị.

Hết thảy đều là vì thắng lợi của Thực Vi Thiên.

Lần này thi đấu không chỉ liên quan đến tính mạng của Thực Vi Thiên, mà còn là vì đây chính là lần đầu tiên  Lục Thanh chính thức chống lại Lục gia. Cho nên hắn buộc phải thắng.

Lục Thanh dựa theo địa chỉ mà Tần Hải đưa cho,  nắm tay Tiểu Ngốc Tử đi tới trước cửa một hiệu rèn có tiếng ở huyện Phương Lâm.

“Chưởng quầy, thứ này có thể làm không?”

Lão bản nương trông cũng rất mạnh mẽ vừa nhìn thấy bản vẽ, cười nói:“Đương nhiên có thể làm, chỉ cần có bản vẽ thì cái gì cửa hàng nhà chúng ta cũng đều có thể làm.”

Lục Thanh vừa lòng gật đầu:“Ta cần làm thật nhanh.”

“Nhanh nhất là buổi tối ngày mai, ngài xem như thế nào?” Lão bản nương nói.

Lục Thanh gật đầu thanh toán tiền đặt cọc, buổi tối ngày mai là rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.