Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 61: Tương ớt chỉ thiên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

“Tớ hiểu tớ hiểu, có lúc rõ ràng trong lòng có một đống lời muốn nói, kết quả lúc cãi nhau không nói ra được, khỏi phải nói uất ức cỡ nào.”

“Ai nói không đúng chứ, mỗi lần tớ cãi xong lúc bình tĩnh lại mới nghĩ ra câu phản bác tốt hơn, thế nhưng cãi cũng cãi xong rồi, dù sao cũng không thể đi tìm người ta nữa.”

Cho nên nói cãi nhau là một việc cần kỹ thuật, cãi nhau cũng còn đỡ, sau khi cãi xong rồi thực sự là càng nghĩ càng giận.

Các cô ấy nói xong dồn dập an ủi: “Có điều Huệ Huệ à, tình huống của cậu khác, tên đàn ông cặn bã chết tiệt đó dám bắt nạt người của ký túc xá chúng ta, không thể cứ bỏ qua như vậy, hôm nào chúng tớ cùng đi mắng gã ta với cậu.”

“Đúng vậy.”

“Có các cậu thật tốt.” Huệ Huệ cảm động vươn tay ôm lấy các cô ấy.

Mắt thấy nhà ăn sắp chuẩn bị đóng cửa, lúc này các cô ấy mới mau chóng đứng dậy rời đi.

Trên đường về ký túc xá, Huệ Huệ kéo cánh tay hai người bạn cùng phòng nói: “Tớ muốn tặng vài món cho Thất Thất, các cậu cảm thấy tặng cái gì thì tốt.”

“Tặng đồ ăn vặt đi, dù sao đưa những thứ khác không biết chị ấy thích gì, hơn nữa cũng chưa chắc chịu nhận.”

“Trái cây cũng được, chỗ tớ vừa khéo còn quýt đường cát mang từ nhà tới.”

Sau khi thương lượng tặng ít đồ ăn vặt trái cây cho Lâm Sở Trì, một nữ sinh trong đó nói: “Các cậu đều có bình chưa?”

“Bình gì?”

“Bình đựng tương ớt đó, ngày mai Thất Thất sẽ làm tương ớt, các cậu quên rồi à?”

“Cậu không nhắc tớ thiếu chút nữa quên thật, chúng ta mau mau đi mua bình đi.”

Bốn người quay đầu lại đi tới siêu thị, còn chưa mở miệng nhân viên bán hàng đã chủ động nói: “Đồ hộp ở bên kia.”

Các cô ấy đi theo hướng đối phương chỉ lấy được đồ hộp, lúc trả tiền nghi ngờ nói: “Sao chị biết bọn em muốn mua đồ hộp?”

“Ngày hôm nay sinh viên tới, mười người thì có chín người muốn mua đồ hộp rồi.” Đương nhiên, đây là do nhân viên bán hàng nói phóng đại thôi, có điều cũng chứng minh người mua đồ hộp rất nhiều.

Các cô ấy không khỏi cười lên, nâng đồ hộp vừa đi ra ngoài vừa nói: “Xem ra mọi người đều muốn dùng hộp đựng tương ớt.”

“Cũng chỉ có đồ hộp phù hợp nhất, dù sao nếu mua bình tương ớt trong thời gian ngắn cũng ăn không hết.”

Buổi tối ăn quá no, chờ khi trở về dưới lầu ký túc xá lầu, một nữ sinh trong đó có quan hệ khá tốt với dì quản lý ký túc xá ôm đồ hộp qua tìm bà ấy, muốn đổ đồ hộp ra nhờ bà ấy ăn.

Nhưng mà không chờ cô ấy mở miệng, dì quản lý ký túc xá vừa nhìn thấy đồ hộp trong tay cô ấy lập tức khoát tay nói: “Đừng đừng đừng, dì không ăn đồ hộp đâu, cháu giữ lại tự mình ăn đi.”

Cả ngày hôm nay đến thăm và an ủi bạn cùng phòng thất tình, nữ sinh cũng không có quan tâm diễn đàn thoáng lộ vẻ mặt ngơ ngác.

Có điều nếu dì đã từ chối, cô ấy đương nhiên không thể ép, chỉ có thể ôm đồ hộp xoay người cùng lên lầu với mấy cô bạn cùng phòng.

“Vậy đồ hộp phải làm sao bây giờ, tớ thực sự ăn không vô.”

“Đợi chút nữa ăn bữa khuya, không được vẫn có thể để ngày mai ăn sáng.”

Không ai giúp giải quyết đồ hộp, các cô ấy cũng chỉ có thể như thế, dù sao cũng không thể lãng phí.

Vốn dĩ chuyện bọn sinh viên mua đồ hộp, sau đó đưa một mạch thẳng đến chỗ dì quản lý lý túc xá, khiến người ta ăn tới ngán chỉ là một chuyện lý thú trong trường, nhưng sau khi có người chia sẻ bài đăng trên diễn đàn trường lên mạng, dẫn đến hơi hot một chút.

Các dân cư mạng ban đầu cảm thấy tiêu đề và bình luận của bài đăng hơi buồn cười, dồn dập tỏ ý đám sinh viên này thật thú vị.

Có điều chờ đến khi biết bọn sinh viên mua đồ hộp là bởi vì muốn đựng tương ớt, lập tức lại hiếu kỳ rốt cuộc là tương ớt gì ăn ngon như thế.

Tiếp đó đề tài kế tiếp đều đặt lên tương ớt, mọi người cùng nhau thảo luận lên trên thị trường loại tương nào ăn ngon nhất.

Người chia sẻ bài đăng lên mạng cũng là sinh viên đại học H, cậu ta nhìn thấy thảo luận ở khu bình luận, bèn đề cử tương ớt chỉ thiên.

“Tương ớt chỉ thiên phù hợp để nấu ăn, nếu nói vừa bắt cơm lại ăn ngon thì phải là tương thịt bò.”

“Tôi cảm thấy tương nấm hương cũng khá ngon.”

“Tương ớt thịt gà Mạc Can Ma ngon.”

Nhìn thấy các dân cư mạng không cho rằng tương ớt chỉ thiên có thể ngon chỗ nào, sinh viên chia sẻ bài đăng quyết định chờ ngày mai sau khi mua được tương ớt để cho bọn họ mở mang kiến thức.

Ngày hôm sau.

Nếu có người cố gắng quan sát sẽ phát hiện, sáng sớm hôm nay không ít sinh viên lúc đi ra khỏi ký túc xá, trong túi hoặc trong tay đều cầm cái bình không.

Cũng may bọn sinh viên không điên đến mức trời còn tờ mờ sáng đã giục Lâm Sở Trì làm tương ớt, nếu không lúc mọi người ăn sáng e là cũng bị nghẹn mất, dù sao độ cay của ớt chỉ thiên không phải nói đùa.

Đương nhiên, tuy rằng không giục, nhưng lúc bọn họ đến ăn sáng vẫn không nhịn được chạy đến bên ngoài ô cửa số bảy xem thử, mãi đến tận khi nhìn thấy một thau ớt chỉ thiên đỏ tươi trong phòng bếp mới yên tâm.

Nguyên liệu của tương ớt chủ yếu là ớt chỉ thiên và tỏi, đương nhiên còn phải dùng một ít gừng.

Sáng sớm Lâm Sở Trì đã rửa sạch nguyên liệu đặt bên cạnh cho ráo nước, chờ khi làm xong những việc khác, lượng nước trên ớt chỉ thiên cũng đã khô có thể bắt đầu làm tương ớt được rồi.

Ớt dùng máy móc đập nát sẽ dễ dàng hơn, nhưng dùng dao xắt ra sẽ càng phù hợp với tiêu chuẩn mà cô muốn, mùi vị cũng sẽ ngon hơn một chút.

Ớt chỉ thiên sẽ làm tay bị bỏng cay, Lâm Sở Trì sớm đã đeo bao tay mới bắt đầu xắt ớt.

Hai tay cô cầm dao thái ót, dao nhanh đến mức có thể lóe sáng, rất nhanh đã cắt xong toàn bộ ớt chỉ thiên, tỏi, gừng.

“Xắt thật nhanh.”

Có sinh viên đứng ngoài ô cửa thấy tốc độ xắt ớt của cô, há hốc mồm.

Rất nhanh, Lâm Sở Trì xử lý xong nguyên liệu, cô bật bếp đổ dầu, trước tiên vặn lửa nhỏ xào bơ tỏi và gừng, mùi thơm thoắt cái toả ra.

Sau khi tỏi được phi thơm, lại bỏ ớt vào, mùi cay xộc vào người trong nháy mắt bị k1ch thích ra.

Cô đã quen với mùi ớt xào, thêm vào có đeo khẩu trang, vì thế vẫn cảm thấy ổn, còn có thể cầm xẻng nhẹ nhàng lật xào.

Mà những sinh viên ngoài ô cửa thoáng chốc bị sặc, ho khan vài tiếng sau đó dồn dập lùi ra xa một chút.

Xào tương ớt cũng không cần quá lâu, xào một hồi là có thể bỏ những gia vị khác vào, xào chín một chút là có thể ra nồi.

Lâm Sở Trì làm hai nồi tương ớt to mới ngừng tay, mà lúc này toàn bộ nhà ăn đều lan tỏa mùi cay.

Bây giờ mới hơn chín giờ, có sinh viên không có lớp sáng vừa tới ăn sáng, cô ấy bị mùi cay làm hắt hơi sau đó thở dài nói: “Bỗng nhiên tớ cảm thấy ngay cả mì nước cũng có mùi cay.”

“Ha ha ha, cậu làm tớ nhớ tới kiểu cay ở Quảng Đông, muốn ăn cay chỉ cần tung ít ớt trong không khí là có mùi cay rồi.”

Ngoài ô cửa số bảy, sinh viên bị cay sặc thử thăm dò đi qua một lần nữa, không thể tiếp tục chờ nói: “Thất Thất có thể lấy tương ớt chưa?”

“Bây giờ còn rất nóng, chờ nguội một chút.” Lâm Sở Trì nói xong bắt đầu nấu cơm, hầm giò heo.

Giò heo mới vừa hầm, ngoài ô cửa bỗng nhiên có người gọi cô.

Lâm Sở Trì nghe tiếng bèn quay đầu, thấy là mấy nữ sinh hồi tối hôm qua.

“Làm sao vậy?”

Tầm mắt cô rơi lên người Huệ Huệ dẫn đầu, thấy mắt của đối phương không còn đỏ giống như tối hôm qua, trong lòng có chút vui mừng.

“Cám ơn khoai lang ngào đường và đường phèn lê tuyết của chị.” Huệ Huệ nói xong, nhét bọc đựng trái cây và đồ ăn vặt vào trong ô cửa rồi xoay người bỏ chạy.

Mấy nữ sinh đi cùng cô ấy chạy còn nhanh hơn, hoàn toàn không cho Lâm Sở Trì cơ hội phản ứng.

“Ai…”

Trong nồi còn hầm thức ăn, Lâm Sở Trì theo bản năng lên tiếng kêu nhưng cũng không có cách nào chạy ra ngoài đuổi theo được, chỉ có thể tạm thời đặt bọc đồ qua bên cạnh.

Đám người Huệ Huệ cũng không rời nhà ăn mà chạy thật xa sau đó vòng về xếp hàng phía sau.

Lúc gần mười giờ, sinh viên bên ngoài ô cửa số bảy bắt đầu nhiều lên, trong tay đều cầm bình thủy tinh rỗng.

Lâm Sở Trì hết bận bịu, thấy tương ớt trong thau đã nguội, lúc này mới bưng đến trước cửa sổ.

Gần đây giá ớt chỉ thiên, gừng, tỏi cũng không rẻ, thêm vào lại là tương ớt tự làm, bọn sinh viên đều rất tự giác, chủ động đưa ra giá cao hơn loại bán bên ngoài.

Có điều bởi vì kích thước bình trong tay bọn họ cũng không giống nhau, cuối cùng vẫn định giá theo số lượng muỗng, dùng muỗng canh tròn kích thước vừa phải múc tương ớt, một muỗng năm đồng.

Một bình nhỏ nhất muốn đựng đầy cũng phải năm, sáu muỗng, gần 30 đồng, trông còn đắt hơn tương bán bên ngoài, nhưng bọn sinh viên đều cảm thấy đáng giá.

“Thất Thất, tương ớt sắp thấy đáy rồi, còn không vậy?”

“Không phải chứ, tôi còn chưa mua nữa.”

“Mấy người phía trước đều thật quá đáng, không thể mua ít hơn hả?”

“Ai bảo mấy người không tới sớm một chút, trách tôi à?”

Cũng khó trách tương ớt bán nhanh như vậy, những người mang bình theo không nói, còn có người không có bình, nhưng khi nhìn thấy thau tương ớt hấp dẫn, cậu ta cầm chén không cũng muốn mua.

Lâm Sở Trì vốn đang xào thức ăn, nghe thấy bên ngoài sắp cãi nhau, chỉ có thể tranh thủ thời gian khích lệ nói: “Các em đừng nóng vội, đợi lát nữa chị làm tiếp một ít nữa.”

Cô cũng không nghĩ tới bọn sinh viên đều thích tương ớt như thế, còn tưởng rằng một thau to đã đủ chia rồi.

Nghe thấy lời của cô, lúc này bọn sinh viên mới không cãi nhau nữa, mà sinh viên mua được cơm và tương ớt càng đắc ý tìm chỗ ngồi xuống.

“Đệt, buổi sáng cậu có tiết mà, sao thằng nhãi cậu mua được tương ớt rồi?”

“Khà khà, bởi vì tôi chuồn ra từ sớm mà.”

Là một người không cay không vui, làm sao cậu ta có thể bỏ qua tương ớt thơm như vậy.

“Cho tôi ăn chút đi, tôi chỉ nghe người ta nói ngon, còn chưa từng ăn tương ớt này.”

“Tự mua đi.”

“Cậu đừng hẹp hòi như vậy, cùng lắm tôi mua rồi trả lại cho cậu được chưa?”

“Nói rõ trước, ăn nửa muỗng trả một muỗng.”

“Không phải tớ đã nói sẽ trả lại cậu sao, cậu còn không nỡ cho tớ ăn, lẽ nào tớ không thể ăn một muỗng trả hai muỗng à?”

“Cậu cho rằng đây là tương ớt bình thường à, còn không phải tớ sợ cậu cay sao?”

“Có thể cay cỡ nào chứ?”

Người nọ tự nhận ăn cay rất giỏi, tỏ vẻ không hề tin, dùng muỗng múc phết lên cơm mình rồi gắp bỏ vào trong miệng.

Tương ớt mới vừa vào miệng, trước tiên nếm được vị cay nằm trong phạm vi chấp nhập được, sau khi nhai trong miệng toàn là mùi thơm của tỏi lẫn với vị cay.

“Vẫn được, hít, cay thật.”

“Ha ha ha, tớ đã nói cay mà, mau ăn hai ngụm cơm cho đỡ cay.”

Sau khi thử ăn cơm trộn ớt, người nọ vẫn coi như có thể ăn cay, khen ngợi nói: “Tương ớt này thật là ngon, không phải kiểu chỉ có cay, mà là kiểu cay càng ăn càng thơm, cay một cách sảng khoái.”

“Thật, tớ cảm thấy tương ớt này mà ăn kèm với mì không cũng ngon.”

Đối với người có thể ăn cay mà nói, một muỗng tương ớt ăn kèm với cơm độ cay vừa phải, ăn rất k1ch thích vị giác.

Ô cửa số bảy ở nhà ăn số một là ô cửa được yêu thích nhất trong trường học, mỗi bữa cơm sinh viên có thể ăn ở đây dù sao vẫn là số ít.

Trong ký túc xá nào đó, có người lười biếng không đến nhà ăn mà gọi thức ăn ngoài ăn.

“Cái quỷ gì vậy, vì sao lại có thịt xiên khó ăn như vậy, đầy mỡ thì thôi, muối cũng không nỡ bỏ.”

Bạn cùng ký túc xá ăn cơm xong trở về nghe thấy cậu ta oán trách, không khỏi nói: “Ai bảo cậu muốn ngủ nướng, nếu như đi ăn cơm nhà ăn cùng với bọn tớ thì giờ đã ăn xong rồi, đâu cần ăn thức ăn ngoài.”

Nghe bạn cùng phòng nói, nam sinh ngồi ở trước bàn nghĩ đến cái gì đột nhiên ngẩng đầu: “Các cậu mua tương ớt hả?”

“Thằng nhãi cậu, bản thân không đi mua, cũng đừng nhớ nhung tương ớt của tớ.”

Lâm Sở Trì đã đánh giá thấp sự yêu thích của bọn sinh viên đối với tương ớt, bởi vì đến giờ cơm cũng không có thời gian làm quá nhiều tương ớt, thế nên cũng không phải tất cả mọi người đều mua được tương ớt.

Trong ba người chung ký túc xá trở về chỉ có một người may mắn mua được, lúc này vội vàng ôm chặt tương ớt không dễ có được của mình.

“Còn không phải là anh em tốt sao, có còn là anh em tốt không vậy, cậu nhẫn tâm để tớ đói bụng à?”

“Nhẫn tâm.”

“Cậu.”

Thấy không nói lại cậu ta, nam sinh ngồi trước bàn đứng dậy đi cướp, kết quả lại không cướp được.

“Cậu nói đi, làm thế nào mới bằng lòng chia ít tương ớt cho tớ.”

“Gọi cha đi.”

“Cha.”

“Cái đệt, thằng nhóc cậu cũng thật co được dãn được”

Người ta cũng đã gọi cha, cậu ta còn có thể làm thế nào, cũng không thể nhìn con trai ngốc của mình đói bụng được.

“Cho cậu, bỏ ít thôi đó.”

“Có người làm cha như cậu sao, hẹp hòi vậy.”

“Còn không phải tớ sợ cay chết cậu, sẽ mất con trai à?”

Hai người cãi nhau, nắp bình đã bị mở ra, hương cay đặc trưng của tương ớt lập tức bay khắp toàn bộ ký túc xá.

“Tương ớt này ngửi thôi đã thấy thơm.”

Nam sinh nói xong cũng múc một muỗng tương ớt bỏ vào trên nắp hộp đồ ăn, chấm thịt xiên với tương ớt.

Thịt xiên vốn dầu mỡ còn lạt nhách phối hợp với tương ớt trong nháy mắt trở nên ngon hơn, hơn nữa vị cay cũng giảm bớt không ít dầu mỡ.

“Ăn kèm với tương ớt ngon thật.”

Cậu ta đang cầm một xiên cà tím nướng trong tay, cà vốn đã rất thấm dầu, vì thế vừa nãy cậu ta cắn một miếng đã chê. Nhưng sau khi ăn kèm với tương ớt, cậu ta lại có một cảm giác như ăn cà tím nướng tỏi.

Cảm giác chán ăn ban đầu giờ được tương ớt gợi lên cơn thèm ăn, hai ba miếng cậu ta đã giải quyết xong cà tím rồi lại cầm xiên cá nướng.

Nướng xiên cá cần nướng thật giòn mới thơm, nhưng rõ ràng quán này không nướng đúng độ lửa, mặt ngoài con cá không hề giòn. Cũng may ăn kèm với tương ớt, thịt cá non mềm thêm vào mùi tỏi và vị cay, trái lại có cảm giác như ăn cá nướng ớt.

Ba bạn cùng phòng nhìn thấy cậu bạn mới vừa rồi còn ghét bỏ thức ăn ngoài bây giờ ăn kèm với tương ớt ăn được một miếng lại kêu lên một tiếng ngon, không khỏi đến gần ngỏ ý muốn nếm thử.

“Đừng đừng đừng, vẫn nên để một mình tớ chịu đựng thịt xiên khó ăn này đi.” Cậu ta vươn tay che bàn nói.

“Cha đối tốt với con như vậy, tương ớt cũng cho con ăn, con lại không hiếu theo, con có thấy có lỗi không?”

Chơi thì chơi, quậy thì quậy, cuối cùng ba người vẫn thử mùi vị của xiên nướng, không cần phải nói, xiên nướng kèm với tương ớt và không ăn kèm tương ớt quả thật là hai vị khác nhau.

“Thật đã ghiền, tương ớt này ăn chung với mì sợi chắc chắn cũng ngon, sáng ngày mai tớ nhất định phải thử.”

“Đừng nói mì sợi, dù là ăn với màn thầu cũng ngon.”

“Buổi chiều các cậu tự nghĩ cách mua đi, đừng nhớ nhung tương ớt của tớ nữa có nghe không?”

Nhìn thấy bọn họ thảo luận về các cách ăn tương ớt, người duy nhất mua được tương ớt hiện nay dấy lên cảm giác nguy hiểm trong lòng.

“Yên tâm, tớ chắc chắn phải đến mua.”

Nhờ có tương ớt mà nam sinh ăn hết tất cả xiên nướng vốn cho là sẽ lãng phí, cảm giác nếu như mình bỏ qua tương ớt ngon như thế thì chính là đồ ngu.



Tương ớt chỉ thiên

Trưa hôm đó kết thúc bữa ăn, khi Lâm Sở Trì đi ra ngoài tản bộ sẽ có một đống sinh viên hỏi cô chuyện tương ớt.

Thấy rất nhiều sinh viên lộ ra bình không bọn họ mang theo bên người, cô nàng còn có thể nói cái gì, chỉ có thể tỏ ý: “Được, buổi chiều chị sẽ làm nhiều hơn.”

“Thất Thất, có thể giảm độ cay của tương ớt xuống một chút không?”

“Vậy ngày mai chị mua ớt cayenne, dùng ớt cayenne làm thử xem.”

“Cảm ơn Thất Thất.”

Lâm Sở Trì làm tương ớt không chỉ bọn sinh viên yêu thích, nhân viên trong nhà ăn cũng muốn, đều nói với cô chờ lần tiếp theo cũng muốn mua một ít.

Ngày hôm nay cô cố ý về nhà ăn sớm một chút, xử lý ớt bắt đầu làm tương ớt.

Hồi trước khi cô nấu cá kho, đầu cá còn dư lại đều đem ra hầm canh, ngày hôm nay có lẽ làm quá nhiều tương ớt, cô bỗng nhiên muốn làm món đầu cá rưới ớt bằm.

Đầu cá rưới ớt bằm cũng không khó, chế biến đầu cá xong ướp muối lên, phết tương ớt lại hấp mười mấy phút là được. Hấp cá xong, thêm vào trong dầu ít hồi, hoa tiêu đun nóng, xối dầu sôi trên người con cá, mùi thơm trong nháy mắt lan tỏa.

Tiếp đó đợi khi các sinh viên cầm bình đến mua cơm, vui mừng phát hiện ngày hôm nay còn còn có đầu cá rưới ớt bằm ăn.

“Quá tuyệt vời, tớ thích ăn đầu cá rưới ớt bằm nhất.”

“Đầu cá rưới ớt bằm này trông ngon thật.”

“Quả nhiên mỗi lần đến sớm sẽ có niềm vui kinh ngạc.”

“Đầu cá và giò heo tớ đều muốn ăn, tớ còn muốn ăn canh.”

“Điềm Điềm, chúng ta ăn chung một phần đầu cá rưới ớt bằm, sau đó sẽ gọi phần cơm mà từng người muốn ăn, thế nào?”

“Được.”

Bọn sinh viên xếp hàng vui vẻ giống như đón năm mới, quét thẻ mấy lần sau đó vừa phải múc tương ớt, vừa phải cơm, còn phải cướp đầu cá rưới ớt bằm.

Có một sinh viên cực kỳ thích ăn đầu cá rưới ớt bằm gọi một phần cơm đầu cá, còn có người ăn nhiều thì gọi một phần cơm phần lại thêm đầu cá rưới ớt bằm, mà nhiều sinh viên thì gom hai đến ba người gọi một phần đầu cá rưới ớt bằm.

Buổi chiều Lâm Sở Trì cũng rất cố gắng, dùng gần hết ớt và tỏi trong phòng bếp, cuối cùng cũng không khiến bọn sinh viên mang bình rỗng tới thất vọng nữa.

Chen chúc ở ô cửa số bảy một hồi lâu, mãi đến tận khi đám sinh viên phía trước đều mua cơm xong mới khá hơn một chút.

Bọn họ ôm tương ớt trong lồ ng ngực, tay thì bưng cơm nước mau mau tìm chỗ ngồi xuống, không thể chờ thêm nữa bắt đầu ăn cơm.

Có đầu cá rưới ớt bằm, bọn họ cũng không nhất định phải mở tương ớt ngay bây giờ, dù sao trên con cá đã có sẵn ớt.

“Thịt cá thật mềm, thật ngon.”

“Đầu cá rưới ớt bằm ăn ngon thật.”

Thịt cá tươi mới mềm mượt vừa thơm vừa cay vào miệng, ăn ngon đến mức người trên bàn ăn liền mấy miếng cá, mãi đến tận khi cảm thấy hơi cay mới dừng lại, cúi đầu bắt đầu xới cơm.

“Trước đây vẫn không hiểu đầu cá có gì ngon, ngày hôm nay rốt cuộc đã hiểu.”

“Ai nói không đúng, trước đây tớ không thích ăn cá hấp, luôn cảm thấy hấp cá sẽ tanh, kết quả không hề tanh.”

“Chủ yếu vẫn là Thất Thất nấu ngon, nếu như chế biến không kỹ, cá quả thực sẽ tanh.”

“Cảm thấy món đầu cá rưới ớt bằm này rất hợp với cơm, tớ hơi muốn gọi thêm cơm rồi đấy.”

“Muốn thì đi đi, yên tâm, Thất Thất vẫn lo đủ cơm.”

Lúc trong nhà ăn đông vui náo nhiệt, bên ngoài trời cũng dần dần tối.

Sinh viên tới sau vừa vào nhà ăn đã ngửi thấy mùi cá mang theo hương cay, theo bản năng quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi bên kia.

“Đầu cá rưới ớt đỏ.”

Bề ngoài của đầu cá rưới ớt bằm có màu đỏ hấp dẫn, nhìn đã thấy ngon, không cần hỏi bọn họ đã đoán được, đầu cá rưới ớt bằm thơm như vậy nhất định là từ ô cửa số bảy.

Nghĩ đến đêm nay thậm chí có đầu cá rưới ớt bằm ăn, bọn họ mau chóng tăng nhanh bước chân chạy đi xếp hàng, nhưng mà chờ khi xếp tới phía trước lại không nhìn thấy cá, chỉ còn lại tương ớt không còn bao nhiêu.

“Thất Thất, còn đầu cá rưới ớt bằm không?”

Một con cá có thể làm ra rất nhiều phần cá kho, nhưng chỉ làm được một phần đầu cá rưới ớt bằm, đến bây giờ cũng đã sớm bán hết, Lâm Sở Trì đương nhiên chỉ có thể lắc đầu tỏ ý không có.

“A…”

Bỏ qua chính là vuột mất, cũng may tương ớt còn một chút, có thể bù đắp một tí thất vọng.

Có người mua cơm xong chưa từ bỏ ý định, bưng chén đi loanh quanh một vòng nhà ăn, quả thật tìm được người quen có đầu cá rưới ớt bằm, lập tức đi qua ăn ké.

“Cũng may mà có cậu, nếu không tớ không ăn được đầu cá thơm thế rồi.”

“Cậu nếm một chút là được rồi, tớ còn không nỡ ăn một miếng cá lớn thế đâu.”

“Đừng, hai người sao mà ăn đủ, ngày mai cậu lấy thẻ tớ quẹt, bữa cơm này coi như tớ mời.”

“Vậy còn tạm được.”

Đầu cá rưới ớt bằm không chỉ thịt mềm, tương ớt bên trên cũng nhuốm vị biển, người có thể ăn cay sẽ ăn kèm với thịt cá, không nỡ lãng phí một tí nào, người không ăn cay giỏi cũng phải gắp vào trong chén ăn chung với cơm.





Đầu cá rưới ớt bằm

Chờ khi ăn hết một dĩa đầu cá, trong dĩa chỉ còn xương cá và xương cá.

“Ăn no quá.”

“No thật.”

Ăn một bữa như vậy, không ít sinh viên đều vuốt bụng ợ một hơi.

Ăn uống no đủ còn mua được tương ớt, lúc bọn họ rời nhà ăn, trên mặt đều lộ sự hài lòng. Còn có người không nhịn được mở bài khoe khoang trên diễn đàn trường, không chỉ đăng ảnh tương ớt, còn đăng cả đầu cá rưới ớt bằm.

“Đáng ghét, tôi có việc nên tới trễ, đừng nói đầu cá rưới ớt bằm, đến ngay cả tương ớt cũng không có.”

“Hu hu hu, sớm biết vậy tôi sẽ không ra ngoài ăn cơm với bạn trai, vừa nãy lúc ăn cơm chúng tôi cũng gọi đầu cá rưới ớt bằm, trông không ngon như Thất Thất làm.”

“Buổi trưa mua được tương ớt, buổi chiều có việc tôi không tới nhà ăn số một, thế mà bỏ qua đầu cá rưới ớt bằm, tôi hận.”

“Ha ha ha, tôi thì khác, buổi trưa tôi mua được tương ớt, buổi chiều lại ăn được đầu cá rưới ớt bằm, tôi nói cho các cậu nghe, đầu cá rưới ớt bằm rất ngon, thịt cá vừa tươi vừa mềm còn ngon miệng, tương ớt trên đầu cá ăn chung với cơm cực kỳ ngon.”

“Không sao, tôi khóc một hồi là ổn rồi hu hu hu, khóc không được, Thất Thất ngày mai hẳn vẫn làm nhỉ?”

Lâm Sở Trì không biết trong diễn đàn đang thảo luận ngày mai cô còn có làm đầu cá rưới ớt bằm không, sau khi cô dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, trước tiên đi đưa một ít tương ớt chừa cho đám người dì Vương.

“Cũng may đã nói với Tiểu Lâm, nếu không nhìn tư thế của đám sinh viên, bọn dì chắc chắn không cướp lại.”

“Tương ớt ngửi đã thấy thơm, xào đồ ăn chắc chắn ngon.”

Sau khi bọn họ nhận được tương ớt thì rất vui, mở nắp ra ngửi một cái không nhịn được khen ngợi.

“Tiểu Lâm cháu thật là lợi hại, còn trẻ mà cái gì cũng biết làm.”

Lâm Sở Trì khiêm tốn vài câu rồi về trước ô cửa thu dọn đồ đạc, dù sao bên

ngoài có một đám mèo chờ cô cho ăn.

Đợi khi xách túi vải chuẩn bị chạy đi, cô chợt thấy túi đồ hồi sáng bị Huệ Huệ nhét vào, mở ra phát hiện bên trong còn có trái cây, nghĩ để ở nhà bếp cũng không được, chỉ có thể xách theo.

Cũng đúng lúc, cô mới ra khỏi nhà ăn không bao xa, vậy mà đúng trúng mấy người Huệ Huệ, lập tức bước qua muốn trả đồ lại.

Huệ Huệ đang mắng tên đàn ông cặn bã với các bạn cùng phòng, cuối cùng tinh thần thoải mái không còn uất ức nữa, cô vừa nhìn thấy Lâm Sở Trì, lập tức kéo mấy cô bạn cùng phòng nhanh chân bỏ chạy, chỉ để lại một câu: “Đây là trả món khoai lang ngào đường và lê hấp đường phèn hồi hôm qua của chị, Thất Thất chị đừng khách sáo, nếu không lần sau em cũng ngại đi ăn cơm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.