*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười giờ sáng, giò heo hầm đậu tương đã hầm xong, mùi thơm nồng nặc bay ra từ trong phòng bếp, thơm đến độ bọn sinh viên vốn ngồi dưới đất đều theo bản năng đứng lên.
Rõ ràng mới ăn sáng xong không bao lâu, lúc này bọn họ ngửi thấy mùi bỗng nhiên lại cảm thấy đói bụng.
“Thất Thất, giò heo hầm xong rồi hả? Có phải có thể ăn cơm không?”
“Thơm quá, cuối cùng cũng có thể ăn giò heo hầm đậu tương mà hồi tối nhung nhớ rồi.”
Lâm Sở Trì nghe thấy giọng nói hưng phấn của bọn họ, quay đầu nói: “Các em nhất định phải đến sớm thể để ăn cơm à?”
“Nhất định.”
“Thất Thất chị không biết đâu, tối hôm qua có một thằng quỷ thiếu đạo đức phóng độc đêm khuya ở diễn đàn, làm em thèm cả đêm.”
“Giờ em rất muốn ăn cơm.”
“Thất Thất, ăn ăn cơm cơm.”
Cơm nước cũng đã chín, thấy bọn họ đều bày tỏ muốn ăn cơm, Lâm Sở Trì bèn múc ra bưng đến trước ô cửa.
“Quá thơm, chính là mùi vị này.”
“Ô, rốt cục cũng có thể ăn, em muốn ăn hai phần.”
Lâm Sở Trì thấy có người nói qua nói lại một hồi, thật sự nuốt nước miếng, bật cười nhắc nhở: “Em kiềm lại chút đi, không được thì chị múc cho em.”
“Không có gì đâu Thất Thất, để em tự làm.” Cậu ta nói xong ngậm chặt miệng, múc cơm xong đi qua bên cạnh hai bước mau chóng dùng tay cầm một miếng giò heo nhét vào trong miệng.
Lâm Sở Trì thấy cậu ta nhét toàn bộ giò heo vào trong miệng, có hơi lo cậu ta mắc nghẹn.
“A, quá ngon.”
“Ngon thì em ăn từ từ thôi, chớ nói chuyện.” Lâm Sở Trì nhắc nhở một câu mới tiếp tục xoay người đi làm việc.
Thời gian này, bình thường các sinh viên đến nhà ăn số một ăn cơm trưa cũng đều đã tới, bọn họ nhìn thấy thậm chí đã có người ăn cơm giò heo hầm đậu tương, trước kinh ngạc sau đó vui.
“Quá hạnh phúc, thế mà vừa đến đã có cơm ăn.”
“Hôm nay là ngày lành gì vậy, không cần chờ mà cũng có giò heo ăn.”
Sinh viên tới trước nghe vậy lập tức nói: “Bởi vì chúng tôi tới từ sáng sớm, Thất Thất không muốn chúng tôi chờ lâu mới làm sớm, các người chẳng qua là dính ánh sáng của chúng tôi thôi.”
Bọn họ không thèm để ý đã chiếm ánh sáng của ai, chỉ biết là có cơm giò heo sẵn, người nào người nấy đứng xếp hàng trên mặt đều mang theo nụ cười.
“Đúng vậy đến sớm không bằng đến đúng lúc.”
Ngày hôm qua sáng sớm đậu tương mới bắt đầu ngâm, chỉ ngâm mấy tiếng, hôm nay đậu tương đã ngâm một đêm, vì thế đậu tương được hầm mềm hơn.
Đối với người thích ăn chay mà nói, đậu tương được hầm mềm dẻo quả thật còn ngon hơn giò heo, ăn không rất ngon, dùng để ăn chung với cơm càng ngon.
“Thất Thất, có tương ớt không, em muốn cay thêm chút.” Có một nữ sinh không cay không vui đi mua cơm đồng thời hỏi người trong ô cửa.
Lâm Sở Trì biết cô ấy muốn cay hơn, lấy ra tương ớt chỉ thiên của mình làm từ trong tủ lạnh hỏi: “Cái này có được không?”
Trong bình thủy tinh trong suốt, ớt chỉ thiên đỏ rực kèm với mỡ tỏi bóng loáng, chỉ nhìn cũng làm miệng người ta ch ảy nước miếng.
“Có thể có thể, chỉ cần là tương ớt là được, cảm ơn Thất Thất.”
Nữ sinh dứt lời nhận lấy, cô ấy mới vừa vặn nắp ra, một làn hơi vừa thơm vừa cay trong nháy mắt xông vào mũi.
Cô ấy chỉ ngửi mùi đã cảm thấy chắc chắn ngon, vội dùng muỗng sạch múc hai muỗng phết lên trên cơm.
“Thất Thất, em cũng muốn tương ớt.”
Lâm Sở Trì nghe vậy bèn đặt tương ớt ở trên ô cửa, bảo bọn họ muốn ăn thì tự bỏ thêm.
“Tương ớt này trông thật ngon.”
Lâm Sở Trì nghĩ đến cái gì nhắc nhở một câu: “Tương ớt dùng ớt chỉ thiên đấy, ăn rất cay, người sợ cay thì bỏ ít chút.”
“Ớt chỉ thiên với ớt Cayenne ớt nào cay hơn?” Một sinh viên không có khái niệm gì về ớt hỏi.
“Ớt chỉ thiên còn cay hơn ớt cayenne.”
Ớt Cayenne ở trong mắt rất nhiều sinh viên đã rất cay, nghe Lâm Sở Trì trả lời, có người vốn muốn thêm ít tương ớt đều vội vàng thu tay về.
Đương nhiên, cũng có người rõ ràng không thể ăn cay lắm, nhưng quá hiếu kỳ, không nhịn được bỏ thêm một ít vào trong chén, chờ tới khi ăn cay tới mức ch ảy nước mắt.
“Hít hà, cay quá đi.”
“Cậu có ngốc không vậy, không biết ăn cay còn dám ăn tương ớt.”
Có người bị cay muốn ăn mấy ngụm cơm giảm bớt cay, nhưng mà cơm nóng hổi vừa vào miệng, cậu ta chỉ cảm thấy vừa nóng vừa cay.
Bạn cùng bàn thấy vậy, mau chóng chạy đến ô cửa khác mua hai bình sữa bò về cho cậu ta.
Người bị cay uống một hơi hết cả bình sữa bò, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện: “Tớ nào có biết dùng đũa lấy một ít mà cũng cay như thế, hít, cảm thấy còn cay hơn thịt xào ớt.”
“Cậu thật biết tự tìm chuyện, Thất Thất nói toàn là ớt chỉ thiên, độ cay của ớt chỉ thiên một người không thường ăn cay như cậu có thể ăn nổi sao?”
“Hô, đừng nói nữa, tương ớt này cay thì cay, nhưng thơm, cũng rất ngon.”
Cậu ta nhìn tương ớt còn thừa lại trong chén, dù cho mới vừa rồi bị cay rất khổ sở, hiện tại lại vẫn không nỡ ném đi, mà phết đều tương ớt lên cả chén cơm.
Vốn cũng không có bao nhiêu tương ớt, sau khi phết đều gần như không tìm được bóng dáng của quả ớt, nhưng cậu ta ăn một miếng cơm vẫn có thể nếm được mùi thơm của mỡ tỏi và vị cay nằm ở mức chấp nhận được.
“Ăn ngon.”
Giò heo hầm đậu tương phối hợp với tương ớt mỡ tỏi lại là một phong cách khác, ăn vẫn ngon như thế.
Đối với người không cay không vui mà nói, Lâm Sở Trì làm tương ớt quả thực ngon đến mức khắc vào trong tim bọn họ.
“Tương ớt này thật là tuyệt, ăn rất sướng.”
“Lần đầu tiên phát hiện tỏi làm tương thơm như thế, chỉ là ớt này cay quá.”
“Lúc mới vừa ăn còn không cay như vậy, cảm thấy rất thơm, nhưng sau đó thì quá đủ rồi.”
Một bình tương ớt cũng không bao nhiêu, rất nhanh đã được chia hết. Đây còn là bởi vì tương ớt khá cay, rất nhiều người không dám bỏ quá nhiều, nếu không còn ăn hết nhanh hơn.
“Thất Thất, tương ớt hết rồi.”
Trong phòng bếp cũng chỉ có một bình, Lâm Sở Trì nghe vậy cũng chỉ có thể nói thật cho bọn họ biết.
“A, em còn chưa được ăn.”
“Quả nhiên xếp hàng vẫn phải đúng lúc, tới chậm toàn bỏ qua thứ tốt.”
Lâm Sở Trì nghe thấy giọng điệu tiếc nuối của bọn họ, tỏ ý chờ có thời gian sẽ làm nhiều hơn.
Cô vừa dứt lời, lập tức có sinh viên bắt đầu hỏi.
“Thất Thất, có thể mua tương ớt không, em muốn mua một bình.”
“Đúng đúng đúng, em cũng muốn mua.”
“Em cũng muốn mua.”
Trong trường học nhiều người như vậy, muốn bữa nào cũng được ăn cơm cô nấu là không thể, nếu như có thể mua được tương ớt cô làm, mọi người cảm thấy dùng để ăn chung với cơm chắc chắn ngon.
Lâm Sở Trì nghe nhiều sinh viên đều muốn mua tương ớt, lắc đầu nói: “Chị nào có nhiều bình đựng tương ớt như vậy.”
“Chúng em có thể tự mang bình theo.”
“Đúng, Thất Thất chị cứ làm là được rồi.”
“Thất Thất chị tốt nhất.”
“Lúc học nhiều không thể xếp hàng ăn cơm chị nấu được, nếu có tương ớt chị làm hẳn là rất tốt.”
Từ trước đến giờ Lâm Sở Trì không chịu nổi bọn họ làm nũng tỏ ra đáng thương, làm tương ớt cũng không khó, bèn gật đầu đồng ý.
“Buổi chiều làm ngay nhé.”
Thấy bọn họ vội như vậy, đáy mắt Lâm Sở Trì lộ ra chút bất đắc dĩ: “Ngày mai đi.”
“Được, vậy ngày mai em mang bình đến.”
“Thất Thất chị thật tốt.”
Thấy cô đồng ý, bọn sinh viên vui vẻ không thôi.
Chờ lúc ngồi vào trên bàn ăn cơm, bọn họ vẫn thảo luận về tương ớt.
“Lại nói, các cậu đều có bình à?”
“Muốn một cái bình còn không dễ sao, đi siêu thị mua bình dầu ăn không phải là có sẵn bình thủy tinh rồi à.”
“Đúng nha, sao tớ không nghĩ tới, ăn cơm xong chúng ta đi siêu thị mua bình.”
Những người đề xuất muốn mua tương ớt chỉ có đám sinh viên xếp hàng lúc đó, có điều chờ tin tức ngày mai Lâm Sở Trì sẽ làm tương ớt truyền ra, trong phòng ăn có rất nhiều sinh viên đều quyết định muốn mua một bình, đặc biệt là những người ăn được tương ớt.
“Tương ớt này, tớ cảm thấy ăn chung với cơm hay mì đều ngon, Chú Ba, mai cậu mua một bình giúp tớ nha.”
“Tự cậu không biết mua à?”
“Một mình tớ mua hai bình nhất định sẽ bị nói, ngược lại cậu không biết ăn cay, tiện tay mua giúp tớ đi.”
“Không được, tớ cũng muốn ăn.”
“Cậu bị cay tới khóc còn ăn à?”
“Mỗi lần tớ ăn một chút ít không được sao.”
“Thằng nhãi này, cậu cũng bắt đầu học ăn cay rồi à, lúc trước tớ bảo cậu không ăn cay sẽ mất đi rất nhiều niềm vui cậu còn không tin, giờ biết rồi chứ?”
Trong siêu thị trường, sau cơm trưa lục tục có sinh viên đến mua đồ hộp.
“Bình này khá được, miệng rất lớn.”
“Tớ cảm thấy kích thước này là vừa vặn, gần giống bình đựng tương ớt.”
“Các cậu xem hộp vải này thế nào?”
Người đi cùng nhìn thấy hộp nhỏ giống như hộp vải trong tay cậu ta, tức giận nói: “Cậu định đựng bao nhiêu tương ớt hả?”
“Đúng thế, cậu đựng xong rồi chúng tớ có còn để ăn không.”
Ban đầu nhân viên siêu thị còn chưa xem là chuyện to tát gì, chờ phát hiện liên tục có sinh viên đến mua hộp, lập tức cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Bạn học, trường học có hoạt động gì sao, sao các em đều lại đây mua đồ hộp vậy?”
Bọn họ cũng lười giải thích là vì cần bình đựng tương ớt, thuận miệng nói: “Không có gì đâu, chẳng qua là đột nhiên muốn ăn đồ hộp thôi.”
Nhân viên siêu thị muốn tin tưởng, nhưng cũng không thể đồng thời có mười mấy sinh viên đột nhiên muốn ăn đồ hộp trong cùng một lần.
“Sao còn dư lại toàn là đồ hộp to thế hả? “
Người mua rất nhiều, độ hộp loại vừa trên kệ hàng cũng đã sạch bách, chỉ còn dư lại những chai lọ cực to, bọn họ chỉ có thể đi hỏi nhân viên bán hàng: “Xin hỏi có còn đồ hộp nhỏ một chút hay không?”
“Ngày hôm nay sao các em đều tụ tập mua đồ hộp vậy?” Nhân viên bán hàng không trả lời mà hỏi lại.
“Vì lấy bình đựng tương ớt, những cái bình này quá lớn, còn bình nhỏ không ạ?”
Nhân viên bán hàng giải quyết được một nghi hoặc sau đó lại có thêm một nghi hoặc: “Tương ớt gì mà ngon thế, làm các em còn cố ý mua bình đựng.”
“Tương ớt trong nhà ăn.”
Thỏa mãn được lòng tò mò, nhân viên bán hàng rốt cục đi vào trong kho hàng chuyển đồ hộp cho bọn họ.
Sinh viên đi tới siêu thị, lúc rất nhiều người mua đồ hộp cũng sẽ thuận tiện mua đồ khác, nhờ phúc của Lâm Sở Trì, ngày hôm nay mức tiêu thụ của tăng cao hơn thường ngày không ít.
Thứ như đồ hộp, có người thích ăn, có người không thích ăn, người thích ăn sẽ tự mình giải quyết đồ hộp rồi giữ hộp lại là được, người không thích ăn thì mời người khác ăn.
Sau khi dì quản lý ký túc xá được mấy sinh viên chia đồ hộp, lại nhìn thấy có người cầm đồ hộp đến bèn xua tay: “Đừng đừng đừng, cháu giữ lại tự ăn đi.”
Chủ yếu là nếu như đưa kèm hộp cho bà ấy còn đỡ, đổ đồ hộp ra thì không để lâu được, bà ấy ăn mấy hộp đã quá đủ rồi.
“Dì ơi dì đừng khách sáo.”
“Cháu nói xem các cháu cũng thật là, không ăn tại sao phải mua, dì ăn không nổi thật, cháu tìm người khác đi.”
Xế chiều hôm đó, một bài đăng hot trong diễn đàn trường là “Dì quản lý ngửi mùi đồ hộp đã biến sắc, là nhân tính vặn vẹo hay là suy đồi đạo đức?”
“Ha ha ha ha, cười chết tôi, vậy thì có ích lợi gì với mấy người không?”
“Đám người mấy người cũng có độc, trường học nhiều người như vậy, làm gì mà nhét hết đồ hộp tới chỗ dì vậy.”
“Lầu trên đừng nói nữa, cậu cho rằng người bị hại chỉ có dì quản lý ký túc xá à, chú bảo vệ cũng không tránh được kiếp nạn này.”
“Đúng thế, sau này nếu như dì vừa thấy đồ hộp đã ăn không vô, tất cả mấy người không có một ai vô tội.”
“Đồ hộp ăn ngon như vậy, sao mấy người không tự ăn?”
“Tôi thật sự không thích ăn đồ hộp, nếu không phải vì cái bình, đánh chết tôi cũng sẽ không mua thứ này.”
“Như vậy vấn đề đến rồi, mấy người đều cần bình làm gì?”
“Đựng tương ớt, cậu không biết sao, Thất Thất đồng ý ngày mai làm tương ớt.”
“Tương ớt hả, trưa hôm nay tôi có việc nên không qua nhà ăn số một, đã bỏ qua cái gì vậy?”
“Ha ha ha, cậu bỏ lỡ tương ớt của Thất Thất làm, tương ớt này vừa thơm vừa cay, ăn chung với cơm rất ngon.”
“Cái đệt tôi nói mà sao bạn cùng phòng tự nhiên khóc lóc van nài muốn tôi ăn hết đồ hộp.”
Xế chiều hôm đó, sau khi bữa tối bắt đầu, có rất nhiều sinh viên đến xếp hàng đều xác định lại với Lâm Sở Trì, có phải là ngày mai muốn làm tương ớt thật không.
“Các em muốn ăn thì chị nhất định sẽ làm, có điều ăn chung với cơm các em không cảm thấy cay à?”
Lâm Sở Trì làm tương ớt chỉ thiên là để thỉnh thoảng dùng để xào thức ăn, cũng không nghĩ tới sẽ được sinh viên thích như thế.
“Hơi cay một chút, có điều cũng rất ngon.”
“Em cảm thấy vẫn được, chỉ cần không ăn không, vẫn có thể chấp nhận.”
“Chủ yếu là bên trong có mỡ tỏi, có thể giảm bớt độ cay, nếu đều là ớt chỉ thiên vậy thì em ăn không nổi.”
Lâm Sở Trì nghe vậy, cảm thấy bọn họ ăn cay giỏi thật.
Giò heo hầm đậu tương ra nồi, sự chú ý của mọi người lập tức lại chuyển từ tương ớt lên giò heo.
Những món ăn khác ở ô cửa số bảy vẫn đủ ăn, trên căn bản xào một chảo cũng rất nhanh, chỉ có giò heo muốn ăn hoặc là tốn thời gian chờ, hoặc là dựa vào vận may, nếu đến đúng lúc, vậy không cần chờ lâu cũng có thể ăn.
Vận may của mấy nữ sinh phòng ký túc xá 206 đúng là rất tốt, trước khi bữa tối kết thúc, mua được mấy phần cơm giò heo hầm đậu tương cuối cùng.
“Hu hu hu.”
Lâm Sở Trì đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng khóc, nghĩ cũng không đến nỗi có người không mua được cơm mà khóc đấy chứ, vội quay đầu nhìn sang.
Ngoài ô cửa có bốn nữ sinh đang đứng, người gào khóc chính là một nữ sinh tóc dài trong đó.
“Đừng khóc Huệ Huệ, cậu xem hôm nay vận may của chúng ta thật tốt, mua được mấy phần cơm giò heo hầm đậu tương cuối cùng.”
“Đúng thế, không phải cậu thích ăn món này nhất à?”
Huệ huệ được các cô ấy khuyên vài câu, giơ tay lau sạch nước mắt, thế nhưng lại không ngừng khóc được.
“Không sao chứ?”
Lâm Sở Trì thấy cô bé đứng ngoài ô cửa của mình khóc liên tục, cũng không thể thờ ơ không quan tâm.
“Em dìu em ấy vào ngồi trước đi.”
Ba cô bạn cùng phòng phân công rõ ràng, một người đỡ Huệ Huệ đi tìm vị trí ngồi, một người bưng hai chén cơm đuổi theo, người cuối cùng bưng hai chén cơm còn lại, trước khi đi không quên giải thích một câu với Lâm Sở Trì: “Cậu ấy không sao, chỉ là thất tình nên hơi khó chịu.”
“Không sao thì tốt rồi, vậy các em an ủi em ấy một hồi đi.”
Nữ sinh gật đầu, bưng hai chén cơm qua.
Quan hệ của mấy cô gái phòng 206 rất tốt, giò heo hầm đậu tương thơm ngon đặt ở trước mặt cũng không chú ý tới ăn mà chuyên tâm an ủi bạn cùng phòng trước.
“Đàn ông đều là đồ móng heo, Huệ Huệ đừng đau lòng, gặm cái giò heo này như gặm tên cặn bã đó đi.”
“Tên cặn bã đó nào có thơm bằng giò heo, Huệ Huệ cậu đừng khó chịu, ăn cơm trước đi có được không?”
“Đúng vậy, buổi trưa cậu không ăn, buổi tối không nữa ăn dạ dày sẽ đau đấy.”
Trong lòng Huệ Huệ thật sự khó chịu, thế nhưng thấy bạn bè cùng phòng không ăn cơm mà đi an ủi mình, cố gắng hít mũi nói: “Tớ không sao, các cậu ăn cơm đi, lát nữa là tớ ổn thôi.”
Thấy cô ấy cố gắng bình tĩnh lại, lúc này bạn bè cùng phòng mới bưng cơm lên, vừa ăn vừa dời đi sự chú ý của cô ấy.
“Thất Thất nấu giò heo hầm đậu tương vẫn ngon như vậy, hình như giò heo hầm đậu tương càng hầm nhừ, càng ngon.”
“Thật, Huệ Huệ cậu cũng mau nhân lúc còn nóng ăn đi.”
“Thật đó.”
Huệ Huệ không muốn để cho các cô ấy lo lắng, duỗi tay cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, thế nhưng còn chưa gắp được một miếng cơm đã nhớ tới chuyện tối hôm qua, nước mắt lại không nhịn được.
“Bé ngoan ngoan nào, đừng khóc.”
Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh cô ấy thấy vậy, vội bỏ đũa xuống ôm cô ấy dỗ dành.
“Tớ không sao, tớ khóc một lát là ổn thôi.”
Huệ Huệ nói xong chui ra từ trong lòng cô bạn, để đũa xuống gục xuống bàn.
Đồ khốn nạn chết tiệt.
Để cô ấy khóc thoải mái cũng tốt, ba nữ sinh không nói gì nữa, mà vừa cắn giò heo vừa mắng trong lòng.
Trong ô cửa số bảy, sau khi Lâm Sở Trì thu dọn nhà bếp gần xong quay đầu phát hiện cô gái vừa nãy hình như vẫn đang khóc, ngẫm lại bèn xoay người cầm hai củ khoai lang trong tay.
Khoai lang gọt vỏ cắt miếng, đồng thời cô mở lửa hai nồi nhỏ, một nồi đun nóng xào khô khoai lang, một nồi nấu đường, nước đường được nấu tan sau đó tắt lửa thừa dịp khoai lang vừa chiên xong đổ vào trong nồi ngào đường.
Khoai lang tẩm đường ra nồi vàng óng, cực kỳ ngon mắt.
Sáng nay lúc Lâm Sở Trì thức dậy thấy cổ họng hơi khô, cố ý nấu lê hấp đường phèn cho mình, vừa vặn còn một ít chưa uống hết. Lúc này cô đổ lê hấp đường phèn còn thừa vào trong chén, bưng ra cùng với khoai lang ngào đường.
Lê hấp đường phèn
Khoai lang ngào đường
“Nghe nói đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng trở nên tốt lên.”
Cô đặt dĩa lên bàn bốn cô gái, nói xong thì xoay người rời đi.
“Huệ Huệ mau nhìn đi, xem Thất Thất làm món gì cho cậu này.” Cô mới vừa đi ba nữ sinh khác lập tức hưng phấn kêu lên.
Huệ Huệ lau hết nước mắt mới ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy dĩa khoai lang ngào đường và lê hấp đường phèn trên bàn có hơi ngơ ngác.
“Đây là Thất Thất đặc biệt nấu cho cậu đó, cậu mau nếm thử.” Nói xong, cô ấy dứt khoát gắp một miếng khoai lang ngào đường lên đút ăn.
Khoai lang được bao bọc trong đường chỉ trông rất ngọt, người không ăn cơm trưa lúc ngửi thấy mùi thơm ngọt xông vào mũi, sẽ theo bản năng hé miệng.
Khoai lang ngào đường ngoài giòn trong mềm, thơm ngọt ngon miệng nhưng không ngấy.
Có lẽ khoai lang ngào đường ngọt ngào tiến vào lòng người quả thật làm cho tâm trạng của Huệ Huệ tốt hơn một chút, cô ấy hít mũi không khóc nữa.
Ba nữ sinh thấy vậy trong lòng thở ra một hơi, mau chóng nhét một miếng khoai lang vào trong miệng cô ấy.
“Có ngon không?”
Huệ Huệ gật đầu, thoáng chốc ngại ngùng nhận lấy đũa từ trong tay cô gái đang đút mình ăn.
“Còn có lê hấp đường phèn, cậu uống một ít sau đó nhanh ăn cơm đi.”
Huệ Huệ bưng chén lên nhấp một ngụm lê hấp đường phèn, khóc lâu cuống họng khó chịu trong nháy mắt thoải mái, cả người cũng thư giãn hơn.
Cô ấy uống liền hai ngụm sau đó mới tới cái gì, mau chóng đặt chén xuống đứng dậy.
“Cậu đi đâu vậy?”
Hành động của cô ấy khiến trái tim của các bạn cùng phòng lại nhấc lên cao, biết cô ấy đi cám ơn Lâm Sở Trì mới hạ xuống.
Có lẽ do vừa nãy Huệ Huệ khóc quá lâu, thêm vào buổi trưa còn không ăn cơm, thân thể hơi yếu. Chờ khi cô ấy bước chậm chạp đến trước ô cửa số bảy, Lâm Sở Trì vừa vặn đi ra từ bên trong.
“Thất Thất cám ơn chị.”
“Không có gì.” Lâm Sở Trì thấy cô ấy khóc mắt đỏ như con thỏ, giọng điệu không khỏi mềm mỏng hơn, “Khoai lang ngào đường vừa miệng không?”
“Ăn rất ngon, rất ngọt.”
“Vậy em ăn nhiều một chút, ăn xong thì về nghỉ đi.”
“Dạ.”
Lâm Sở Trì thấy cô ấy nói chuyện còn hơi nức nở, động viên vỗ bả vai cô ấy sau đó mới rời khỏi.
Huệ Huệ nhìn bóng lưng của cô, nghĩ đến vừa nãy mình đang múc cơm lại khóc trước ô cửa của cô, còn để cô đặc biệt làm khoai lang ngào đường dỗ mình, cảm thấy hơi mất mặt.
Có lẽ thấy cô ấy đứng tại chỗ không nhúc nhích, một cô gái cùng ký túc xá vội vàng đi đến kéo cô ấy về chỗ ngồi.
“Giò heo nguội sẽ không ngon đâu, trước tiên thừa dịp còn nóng ăn cơm đi.”
Huệ Huệ gật đầu, cầm đũa lên lần nữa cuối cùng cũng có thể ăn cơm thật ngon.
Vào thời tiết này ngược lại cơm nước không lạnh quá nhanh, ăn giò heo vào trong miệng vẫn nóng hổi, da mềm thịt nhừ, bên trong vị mặn có kèm vị ngọt lúc hầm nước đường.
Cô ấy ăn rất nghiêm túc một miếng giò heo một miếng cơm, các bạn học cùng bàn thấy vậy cuối cùng cũng có thể an tâm ăn cơm, đều bưng chén to lên ăn không.
Giò heo hầm đậu tương thơm ngát càng ăn càng thèm, không bao lâu các cô ấy đã ăn sạch sẽ không còn một mống.
Được mọi người quan tâm thương yêu và mỹ thực an ủi, tâm trạng của Huệ Huệ cuối cùng cũng coi như hồi phục lại, nghĩ đến ngày hôm nay gây ra không ít phiền phức cho mấy cô bạn cùng phòng, chủ động đẩy khoai lang ngào đường lên giữa bàn bảo các cô ấy ăn chung.
“Vậy tớ sẽ không khách khí.”
Dưới ánh đèn nhà ăn, khoang lang ngào đường màu vàng nhìn cũng rất hấp dẫn, từ lúc Lâm Sở Trì bưng đến các cô ấy nhìn chằm chằm rồi.
Đổi thành Huệ Huệ lúc bình thường chắc chắn không nỡ chia sẻ món ngon như thế, nhưng ngày hôm nay không phải tình huống đặc biệt sao, cô ấy chỉ có thể vừa gật đầu, vừa nghĩ ngày mai mang vài món gì đưa cho Lâm Sở Trì.
“Ngọt thật, ăn ngon quá.”
“Không hổ là Thất Thất, đường chỉ bên ngoài khoai lang được kéo thật đẹp.”
“Lần đầu tiên tớ ăn khoai lang ngào đường đấy, thì ra ngon như vậy, bên ngoài trong vắt, bên trong khoai lang vừa mềm vừa dẻo.”
Huệ Huệ thấy các cô ấy ăn không ngừng, cô cũng mau mau cầm đũa ăn.
“Thật thần kỳ, rõ ràng khoai lang ngọt vô cùng, bên ngoài tẩm đường cũng ngọt, nhưng lại không cảm thấy ngấy.”
“Cậu đã ăn ba miếng rồi, ăn từ từ thôi.”
Có lẽ đối với các cô ấy mà nói, ăn cơm là một dạ dày, ăn tráng miệng lại là một dạ dày khác. Rõ ràng vừa nãy ăn cơm xong cảm thấy rất no, bây giờ ăn khoai lang ngào đường nhưng ai cũng không ngừng tay trước.
Mãi đến tận khi ăn hết, các cô ấy mới hài lòng buông đũa xuống, mà lúc này ngoại trừ viền mắt của Huệ Huệ vẫn đỏ chưa hết hẳn thì đã không còn thấy khó chịu nữa.
“Tớ đã nói rồi, không có gì là một bữa cơm ngon không thể giải quyết, nếu có thì ăn thêm hai bữa nữa.”
“Nói đúng, đàn ông cặn bã nào có thơm bằng cơm, chia tay cũng vừa khéo, chúng ta lại có thể ăn cơm chung với nhau mỗi ngày.”
“Được rồi các cậu.” Đừng có tự vạch áo cho người xem lưng, dỗ người ta khóc cũng không giỏi bằng dùng khoai lang ngào đường.
Huệ Huệ nghe các cô ấy an ủi trong lòng rất ấm áp, nhưng vẫn giải thích một câu thay bản thân: “Cũng không phải đều là do chia tay tớ mới đau lòng như vậy, chủ yếu là cảm thấy cãi nhau mà cũng không cãi được, càng nghĩ càng giận.” Cô ấy cảm giác mình ăn nói vụng về, rõ ràng chia tay là lỗi của đối phương, kết quả lúc đó tức giận chỉ biết khóc.
Cô ấy vừa nói như thế, ba người lập tức đều tỏ ra đã hiểu.