Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 32




Theo tiếng quát này, Lý Mục mở mắt ra.

Hắn xoay mặt, đưa mắt nhìn Lạc Thần, thấy nàng vén màn đi xuống giường đi chân không xỏ vào giày thêu, đứng ở trước sập của mình, không vui nhìn mình chằm chằm thì chậm rãi ngồi dậy.

Ánh mắt Lạc Thần rơi xuống trên ngực hắn, hai mắt đột nhiên trợn to.

– A!

Nàng vụt đưa tay lên che mắt của mình lại.

– Huynh mau mặc áo vào đi!

Trong giọng nói của nàng mang theo sự xấu hổ và giận giữ, trách móc xong thì xoay người đi.

Lý Mục cúi nhìn người mình.

Thì ra là áo trên người hắn không được buộc lại, hắn vừa ngồi dậy thì vạt áo bị bung ra.

Hắn sửa sang lại mình, nói:

– Xong rồi.

Lạc Thần chậm chạp quay sang, thấy hắn đúng là đã buộc vạt áo lại, che lại lồ ng ngực tr@n trụi kia rồi, hiện đang khoanh chân ngồi trên giường, hai mắt nhìn mình, lấy lại bình tĩnh lại trừng mắt với hắn lần nữa. Cái người này bất kể lúc ngủ hay lúc dậy, lúc cười hay không cười, lúc nói chuyện hoặc không nói chuyện thì toàn thân trên dưới đều không chút thuận mắt nào.

Càng nhìn càng không vừa mắt.

– Có chuyện gì? – Hắn hỏi.

– Tôi hỏi huynh, chuyện hôm nay đại huynh tôi đưa ra, vì sao huynh lại từ chối?

Giọng điệu của nàng cứng nhắc.

– Thì ra là việc này.

Lý Mục nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng của nàng, nở nụ cười.

– Là tại ta không tốt, lẽ ra nên trao đổi với nàng trước. Chẳng qua là lúc đó đại huynh hỏi quá đột ngột, ta cũng không kịp nghĩ nhiều mà trả lời luôn.

Lạc Thần liếc xéo hắn, mặt lạnh đi.

Lý Mục vẫn không nhanh không chậm nói:

– Về phần nguyên do thì ta đã giải thích với đại huynh nàng rồi. Ta ở thượng du mọi việc đều thuận lợi, huống chi Dương tướng quân có ơn tri ngộ với ta…

– Lý Mục, rốt cuộc vì sao huynh trăm phương ngàn kế cứ nhất định phải cưới tôi?

Lạc Thần không kiên nhẫn nghe hắn lặp lại mấy câu này với mình, ngắt lời hắn.

– Huynh đã cứu a đệ của tôi, lẽ ra nhà họ Cao chúng tôi vô cùng cảm kích huynh, ngoài chuyện này ra, bất kể huynh đề ra yêu cầu nào, cha tôi chắc chắn sẽ vẻ vẻ gật đầu. Nhưng huynh lại muốn làm khó tôi, làm khó cả nhà tôi.

Lạc Thần càng nghĩ càng giận. Đột nhiên nghĩ đến những lời nói mà ban ngày vô tình nghe được từ chỗ a Cúc, trước mắt hiện ra dáng vẻ Tạ Tam nương, không nhịn được hừ lên:

– Chẳng phải trước đó huynh đã có người nói chuyện cưới gả rồi à? Đồ bội tình bạc nghĩa! Huynh coi tôi là ai? Huynh cầu hôn tôi rốt cuộc là có mưu đồ gì?

Lý Mục có vẻ như bị bất ngờ, nhìn vào nàng, không biết phải nói gì.

– Huynh nhìn tôi như thế làm gì? Lẽ nào tôi sợ huynh chắc?

Lạc Thần hếch cằm lên:

– Tôi cứ muốn mắng huynh đấy! Lý Mục là kẻ phụ lòng! Lý Mục là kẻ vô sỉ!

Lý Mục nhíu mày:

– Nàng nghe được từ đâu là trước đây ta đã có người cưới gả rồi?

Lạc Thần cười lạnh:

– Sao, huynh dám làm mà không dám nhận à? Người kia chẳng lẽ không phải Tạ Tam nương tử?

Nụ cười bên môi Lý Mục biến mất, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đột ngột đứng dậy, đi về phía nàng.

Lạc Thần ngừng nói, nhưng không lui lại mà ngược lại còn ưỡn ngực, ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn.

– Ai nói với nàng ta với Tam Nương tử từng nói chuyện cưới gả?

Giọng của hắn vẫn ôn hòa nhưng thần sắc lại hết sức nghiêm túc.

– Huynh đừng hỏi ai nói! Huynh dám nói không phải không?

Lý Mục nói:

– Đương nhiên không phải! Phụ thân của Tam Nương tử chính là chủ bảo của Tạ gia năm xưa, từng có hỗ trợ nhau với tổ tiên nhà ta. Tạ gia bị diệt trước Lý gia ta, Tam Nương tử khi đó còn nhỏ, cùng với người nhà đến nương tựa Lý gia ta. Mấy năm sau, Lý gia ta cũng bất hạnh bị diệt vong, bấy giờ mới cùng nhau dắt díu xuôi nam đến Kinh Khẩu. Từ nhỏ đến lớn, ta coi Tam Nương tử giống như A Đình, hai năm trước cùng cô ấy mười tám tuổi ta đã nhận cô ấy làm nghĩa muội, có mấy nghĩa huynh chứng kiến. Chuyện này người ở Kinh Khẩu ai ai cũng biết. Mẫu thân ta lại càng biết rõ từ lâu, nào có chuyện cưới gả mà nói…

Hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm vào Lạc Thần, ánh mắt sắc bén.

– Nàng lấy tin tức ở đâu mà hiểu lầm đến như thế?

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh, sự tự tin vừa rồi của Lạc Thần giống như một quả bóng bị đâm thủng, từ từ xẹp xuống.

Hai người nhìn nhau một hồi, nàng cắn môi, cuối cùng cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt của hắn, bất đắc dĩ nói:

– Huynh nói hay lắm! Đã không thẹn với lương tâm, thế hôm nay Tam Nương đến, lúc a gia tiễn chị ta, vì sao chị ta lại bộc lộ sự đau khổ trước mặt a gia?

– Nàng có chính tai nghe thấy cuộc đối thoại giữa a mẫu và muội ấy nói rằng ta phụ lòng cô ấy không?

Lạc Thần không trả lời được.

– Có phải hạ nhân nàng nghe được mấy câu thì quay ra tố cáo trước mặt nàng không?

A Cúc phái người theo đuôi lén đi theo Lý mẫu cùng Tạ Tam nương, dù là dự tính ban đầu là để bảo vệ chủ, nhưng thành thật mà nói, đó thực sự là một hành vi rất thiếu tôn trọng.

Nghiêm trọng hơn mà nói, chính là nhà họ Gao không biết lễ nghi lễ tiết là gì.

Tuy rằng loại hành vi dò xét bí mật của nhau này, cho dù gia tộc có tôn quý đến đâu gặp phải nội trạch tranh đấu khó tránh khỏi thường xuyên diễn ra, nhìn quen cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng hành động âm thầm cùng với bị người ta bắt tại trận hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Lạc Thần biết rõ, lúc này phía bên mình đuối lý, dần dần thấy chột dạ. Nhưng ở trước mặt hắn nàng không muốn bị rơi vào thế yếu, gắng gượng làm như trấn tĩnh, chỉ nghiêng mặt đi, cắn môi không nói gì.

Lý Mục nhìn nàng, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

– Vú già hạ nhân của nàng âm thầm theo dõi mẹ ta, dò xét được vài câu thì đã đi tố cáo trước mặt nàng, bà ta trung thành với nàng, nhưng hành động tự cho là đúng như thế, về sau không cho phép có lần thứ hai. Thà lén nghe bép xép thì không bằng thẳng thắn hỏi thẳng a mẫu đi.

Giọng điệu của hắn vẫn rất bình thản, không nghe được chút tức giận bên trong, nhưng ý tứ dạy dỗ trong lời nói rất rõ ràng.

Chiếc cằm của Lạc Thần vẫn hếch lên như cũ, cũng không nhìn Lý Mục, nhưng gương mặt xinh đẹp kia đã dần dần đỏ bừng lên.

Lý Mục nhìn nàng:

– Không còn gì nữa, đi ngủ đi!

Nói xong, hắn chờ giây lát, bắt gặp nàng vẫn đứng thẳng đầy quật cường bướng bỉnh, duy trì tư thế nguyên bản ban đầu, không nhúc nhích, thì đầy bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, quay người đến trước cây nến, tắt nến đi.

– Ta tắt nến rồi. Nàng lên giường ngủ đi.

Ánh nến vừa tắt, nước đã chứa đầy trong mắt đôi mắt của Lạc Thần trong một thời gian dài đột nhiên lăn xuống.

Chịu nhục trước mặt Lý Mục, lại bị hắn dạy cho một bài học như vậy, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ và khó chịu, thế nhưng lại không thể tái phạm.

Vừa rồi ở dưới mí mất hắn nàng cố gắng duy trì sự kiêu ngạo của mình, lúc này đèn vừa tắt, dù sao hắn cũng không nhìn thấy, xấu hổ cùng với uất ức đã tích lũy thật lâu cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Nàng vẫn đứng như thế mà rơi lệ.

Một lát sau, người đã nằm trên giường dường như cảm giác được lại đứng lên, thắp đèn sáng lên.

Lý Mục nhìn dáng vẻ của nàng, lắc đầu:

– Còn không đi ngủ?

Lạc Thần không nhúc nhích, nước mắt rơi càng dữ dội, như là được nhào nặn bằng nước.

Lý Mục nhìn nàng cố chấp hếch cằm khóc không ngừng, nhíu mày, đột nhiên sải bước đi về phía nàng.

Lạc Thần còn chưa kịp phản ứng, cả người chợt hẫng lên, hai chân treo lơ lửng trên không, cả người bị ôm lấy. Nàng giật mình, tim đập nhanh, kêu thất thanh “Thả tôi ra”, rồi vô thức giãy giụa, dùng tay liều mạng đánh hắn, hai chân đá lung tung, giày thêu cũng bị đá bay ra ngoài.

Lý Mục tựa hồ không để ý, đặt thẳng nàng nằm xuống dưới gối, cầm lấy một mảnh khăn tay, sau đó ngồi ở mép giường, hơi cúi người, đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng.

Sắc mặt Lạc Thần càng đỏ hơn, nàng giật lấy khăn trong tay hắn tự lau qua quýt mấy lần rồi quay mặt đi, nhắm mắt lại không nhìn hắn.

Lý Mục đắp chăn cho nàng.

– Chuyện cưới nàng, trong lòng mẫu thân ta vẫn luôn bất an. Về sau, hễ là chuyện của Lý gia ta, nếu nàng không hiểu thì cứ lên tiếng hỏi, mẹ ta sẽ không lừa gạt nàng.

– Đừng nghĩ nhiều nữa. Đi ngủ đi.

Giọng của hắn rất dịu dàng, lại vén góc chăn cho nàng xong rồi đứng lên, buông rèm xuống.

Lạc Thần lặng lẽ mở mắt ra, bắt gặp hắn cúi xuống nhặt chiếc giày thêu bị đá bay của mình lên, đặt lại trước giường, rồi lại một lần nữa tắt đèn.

Bên tai truyền đến một vài âm thanh lên giường rất nhỏ, sau đó trong phòng yên tĩnh trở lại.

Một đêm này, Lạc Thần vừa xấu hổ vừa hổ thẹn vừa khó chịu buồn bực, tất cả cảm giác cuồn cuộn trong lòng, lăn lộn khó ngủ, sáng hôm sau thức dậy càng không muốn nhìn thấy Lý Mục chút nào. Cũng may hắn dường như rất hiểu biết, không hề xuất hiện ở trước mặt nàng, dậy rất sớm đã ra khỏi phòng rồi.

Sáng sớm phải đưa tiễn Cao Dận rời khỏi Kinh Khẩu.

Lạc Thần đè nén sự buồn bực trong lòng xuống, cũng thức dậy. A Cúc cùng với mấy người Quỳnh Thụ, Anh Đào tiến lên, hầu hạ nàng rửa mặt mũi.

A Cúc chải tóc rất giỏi, bà cho thị nữ lui ra, vừa chải tóc cho Lạc Thần vừa thấp giọng hỏi:

– Tiểu Nương tử, đêm qua Lý Lang quân trở về, tôi có nghe trong này hình như có động tĩnh. Là có việc gì vậy ạ?

Không nhắc tới còn tốt, nhắc đến một cái tâm tình của Lạc Thần càng khó chịu cực độ, quay sang A Cúc.

– Cúc ma ma, cháu biết bà tốt với cháu, nhưng về sau đừng có làm chuyện như ngày hôm qua nữa.

A Cúc chần chừ:

– Lý lang quân biết rồi à? Hắn tức giận, nên có hành vi vô lễ với cháu?

Đêm qua hắn đâu chỉ vô lễ, mà phải nói là quá vô lễ đi!

Lạc Thần nhớ đến cảnh tượng hắn cưỡng ép ôm mình vào giường, trong lòng càng thêm xấu hổ giận giữ, cắn môi:

– Bà nhớ kỹ, sau này không được phép làm như thế nữa.

– Mẫu thân hắn rất tốt bụng, cháu không muốn bà ấy xem thường quy củ Cao gia chúng ta!

Nàng nói thêm một câu.

A Cúc giật mình nhìn vào Lạc Thần. Trông thấy hai mắt nàng sáng ngời, thần sắc có chút kỳ lạ, nhất thời cũng không đoán được nàng đang nghĩ gì, đè nghi ngờ trong lòng xuống, gật đầu nói:

– Tiểu nương tử nói đúng. Tại tôi cân nhắc không chu toàn. Về sau sẽ không để chuyện như này xảy ra nữa.

– Tiểu nương tử, Lý Lang quân gọi em đến hỏi là cô đã dậy chưa? Sáng nay đại huynh sẽ đi, nếu cô không đi thì sẽ muộn mất.

Một thị nữ đứng bên ngoài cửa bẩm báo vào trong.

A Cúc vội vàng cài một chiếc trâm ngọc trai lên mái tóc Lạc Thần, Lạc Thần đứng dậy ra khỏi phòng.

Lý Mục đang chờ ở ngoài.

Lạc Thần lên xe, cả đường không nói chuyện, theo Lý Mục đi vào bến tàu, nàng giữ nét cười trên mặt, lưu luyến tiễn đại huynh. Lúc quay về, vừa về đến là nàng lập tức đóng cửa, khóc một mình ở trong phòng một lúc tâm tình mới hồi phúc một chút.

Mấy ngày kế tiếp, Lý Mục không hề đề cập chuyện lần trước, Lý mẫu thậm chí càng không biết chuyện này. Nhưng trong lòng Lạc Thần vẫn luôn thấy xấu hổ, mặt mày lúc nào cũng ủ dột, càng không muốn nhìn thấy người kia. Cũng may Lý Mục dường như rất bận rộn, ban ngày đã không thấy người đâu, về phần buổi tối trở về thì Lạc Thần đã lên giường từ sớm, thế mà đôi bên đều sống yên ổn phần của mình.

Buổi sáng hôm nay, nàng cùng Lý Mục cùng hầu Lư thị ăn điểm tâm sáng, Lư thị nói:

– A Di à, mấy ngày này A Đình vẫn cứ ríu rít trước mặt mẹ nói là muốn đi xem tòa trang viên kia. Con có thể đưa nó đi dạo chơi ngắm nghía được không?

Lạc Thần vội đáp vâng dạ.

Lư thị quay sang con trai:

– Ngày nào cũng thấy con bận, thế con đang bận cái gì mà cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu? Hôm nay con đưa A Di với A Đình qua đó đi!

Lý Mục đưa mắt nhìn Lạc Thần, đáp:

– Vâng con biết rồi ạ.

Hết chương 32

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.