Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 135: Chán nản đau lòng




Edit: Yêu tà

Beta: hoa hồng

Cái gì, cỏ Phượng Hoàng lại có thể bị hắn lấy được... Sắc mặt lão đạo kích động nhìn về phướng hướng mà trước đây không lâu là một rặng mây đỏ, chỉ là, vì sao không thấy Kim cô nương? Tìm trái tìm phải, cuối cùng vẫn không tìm được bóng dáng của nàng, trong lòng nhất thời vang lên một dự tính không tốt.

“Sư phụ, thời giand đã hết, ông vẫn còn muốn giết bổn công tử?” Nâng mắt nhìn sắc trời, lại nhìn Lôi công Điện mẫu đã sớm khoanh tay đứng ở một bên, bỗng nhiên Lộ Nhi nhìn thấy gì đó, nhếch miệng cười khẽ.

“Ngươi đang cười ta giết không được ngươi sao?” Hung ác giận tái mặt, Xà tiên không vui nhếch hai hàng lông mày, “Dù thời gian đã hết thì như thế nào, bây giờ ta chính là thần tiên, giết chết yêu nghiệt nhà ngươi, làm sao có tội chứ?”

Xem ra, chấp niệm của ông ta đã rất sâu, đáng tiếc, cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, lại không thể thay đổi với hành động.

Sắc mặt như ngọc Lộ Nhi khẽ lắc đầu cười một tiếng, thật sự bản thân không làm gì được ông ta, cho dù hận ông ta nhiều năm như vậy, nhưng như vậy thì sao, qua mấy trăm năm, nỗi hận trong lòng mình, thật ra thì, đã đang dần dần tiêu tan, bởi vì cũng đã quên mất rất nhiều tình cảm không thấy trong đó.

“Sư phụ, chỉ sợ ông không giết được ta rồi, hơn nữa, tốt nhất ông nên rời đi nhanh lên.” Trầm tư trong chốc lát, hắn mở miệng nói.

“Hừ, ngươi cho rằng ăn một viên cỏ Phượng Hoàng thì tiên khí sẽ có thể áp đảo trên ta? Nằm mơ! Nó nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi thành tiên mà thôi, hơn nữa, bởi vì thể chất của ngươi đặc thù, nhiều nhất cũng chỉ có thể tăng thêm cho ngươi hai trăm năm công lực, chỉ bằng như thế, ngươi cũng muốn giết ta? Buồn cười, thật sự là buồn cười, ha ha ha ha...” Đôi mắt màu bạc tức giận đến đỏ bừng, Xà tiên cười đến hết sức điên cuồng, giữa lông mày ngưng tụ sát khí màu đen cùng với tiên khí quanh thân chợt biến đổi, những thứ này ông ta vẫn chưa phát hiện.

Nhưng mà, bầu trời bỗng nhiên an tĩnh lại, cùng với mây đen dầy đắc đang từ từ tản ra, khiến ông ta không hài lòng ngừng nói, đang muốn xoay người lại quát lớn Lôi công Điện mẫu, để bọn họ tiến hành công kích, nhưng mà, vừa mới quay đầu lại, tất cả sát khí trên người đã biến mất không thấy bóng dáng, còn dư lại, cũng chỉ là cung kính.

“Xà tiên, đã lâu không gặp.” Vẻ mặt Thái Bạch Kim Tinh nặng nề quan sát từ xa, ngũ quan già mà không yếu này có một loại tôn nghiêm làm cho người ta không dám mạo phạm, “Lôi công Điện mẫu, hai người có thể đi trước trở về Thiên Đình phục mệnh.” Quơ quơ phất trần, một loạt ánh sao lóng lánh tản ra, chỉ thấy Lôi công Điện mẫu cung kính gật đầu rồi lập tức biến mất.

“Thái Bạch Kim Tinh, vì sao phải để cho bọn họ trở về trước? Còn chưa chém chết được yêu nghiệt kia, đây là bổn phận của Thất tiên.” Mắt thấy trợ thủ lại bị điều động rời đi, Xà tiên bất mãn hỏi.

“Thời gian đã hết, hắn chưa chết ở trong Thiên kiếp, chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể trở thành một phần tử của Thiên Đình, tại sao lại nói là yêu nghiệt? Xà tiên, ngươi dám cả gan dối trên gạt dưới, muốn tự mình giết hại Xà công tử, mạo phạm quy củ của Thiên Đình, phải bị tội gì? Các vị tiên gia ở trên trời xem trong Thiên kính, đã sớm thấy rõ ràng các hành động bừa bãi của ngươi, ngươi đã nhập vào ma đạo, Thiên đế phái ta tới thu phục ngươi, mau cùng ta trở về, nhận trừng phạt!” Từ trong tay áo trắng nhạt lấy ra thủ dụ của Thiên đế, Thái Bạch Kim Tinh huơ phất trần trên tay ra lần nữa, một loạt ngôi sao chợt rơi xuống, kết thành một chiếc lồng sắt vững chắc, bao Xà tiên lại.

Cái gì! Thiên kính? Vốn sắc mặt cường ngạnh Xà tiên im lặng mềm nhũn ra, ông ta, ông ta vẫn không tránh thoát được Thiên kính, như vậy, tất cả tội của mình, đều sẽ bị đưa ra truy xét, hơn nữa, lồng sao của Thái Bạch Kim Tinh là được luyện chế trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân tám tám sáu tư lần, mình có chạy trốn cũng không xong.

Năm ngón tay của Thái Bạch Kim Tinh nhẹ co lại, chỉ thấy lồng sao kia cũng từ từ thu nhỏ lại, mà Xà tiên bị nhốt trong đó cũng bị đánh trở về nguyên hình, thành một con giun lớn giống như bạch xà, ống tay áo duỗi ra một cái, cả lồng sao lập tức bay vào trong.

Thấy Xà tiên bị kết quả như thế, Trúc Hồng không khỏi vỗ tay liên tục, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Xà công tử không có bất kỳ biểu cảm gì, ngược lại vô cùng kinh ngạc.

“Thái Bạch Kim Tinh, ta không bị bất kỳ tổn thương gì, mong rằng xin ngài thay ta cầu Thiên đế tha thứ, để cho ông ta một con đường sống.” Coi như là hết duyên phận thầy trò cuối cùng đi. Lộ Nhi tiến lên từng bước, chắp tay nói.

“Thật là một người dễ dạy, trên người ngươi đã thay da đổi thịt, nếu ngươi nguyện ý, ngày mai, liền tới Thiên Đình báo cáo đi.” Mỉm cười gật đầu, vẩy ra trầm phù, bóng dáng Thái Bạch Kim Tinh liền biến mất, chỉ để lại giọng nói ấm vọng về từ không trung.

Mây đen tản đi, trên bầu trời cuối cùng lộ ra một vùng bầu trời màu vàng kim, cùng một nửa mặt trời hạ xuống, không nóng như ngày thường, mà còn lại ánh sáng, ấm áp và sự hòa hợp.

Lão đạo sĩ mừng rỡ nhìn một màn này, ông vừa vui ve vừa lo lắng, vui vẻ là, Xà công tử bình yên tránh thoát được Thiên kiếp, lo lắng, cũng là...

“Nàng thế nào rồi?” Vẻ mặt không có biểu cảm gì bỗng nhiên nhiên ảm đạm xuống, không có quay lại nhìn mặt Trúc Hồng, sống lưng Lộ Nhi căng thẳng, mím chặt đôi môi, tròng mắt xanh thẳm bình tĩnh giống như mặt hồ.

Cắn cắn môi dưới, Trúc Hồng lo lắng vặn xoắn tay ngọc, có chút suy nghĩ liếc nhìn về phía hắn, cuối cùng, vẫn làm ra một quyết định.

“Bảo Nhi cô nương... Chết rồi.”

“Chết... Quả thật là chết, nếu như ngươi cứu nàng, mất đi trăm năm tinh lực của ngươi, dĩ nhiên sẽ bị đánh trở về nguyên hình, nhưng mà, bây giờ ngươi có thể lấy hình dạng thiếu nữ đứng ở trước mặt ta thì thật sự nàng đã chết rồi.” Khổ sở khẽ động khóe miệng, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, dường như mỗi một câu nói được nói ra, giống như là được nặn ra từ trong lỗ kim, mang theo đau buồn vô cùng, giống như cầm mất đi sắt, không cách nào sẽ hòa minh. (*cầm và sắt, tên hai thứ đàn cổ, hoà thanh với nhau; dùng để ví tình vợ chồng hoà hợp, gắn bó)

“Công tử, ta...” Trúc Hồng kích động còn muốn nói gì đó, lại bị Lộ Nhi giơ tay lên bảo ngừng.

Vẫn không quay đầu lại, hắn nâng đầu ngón tay giữa hơi run rẩy lên, lấy lực đạo người thường không thể chú ý, hình như chỉ là hoảng hồn đứng thẳng bình thường, một lúc lâu sau, nhanh nhẹn xoay người, màu áo bào trắng mang theo một trận gió mát, sau khi trên chuông phát ra một tiếng giòn tan, cuối cùng không còn bất kỳ tiếng vang nào, giống như đang thương tiếc người yêu mất đi, mất đi năng lực lên tiếng.

“Ta biết ngươi đã cố hết sức, không phải là lỗi của ngươi.” Gương mặt tuấn mỹ mất đi vẻ tươi sáng thường ngày, nhưng hắn gượng ép khẽ mở khóe miệng, cười đến ánh mặt trời rực rỡ, “Thật ra thì vừa bắt đầu ta đã tính toán ngày mất của nàng tốt rồi, không nghĩ tới, một ngày này, cuối cùng vẫn muốn tới, thôi, cũng chỉ là đợi thêm hai mươi năm, hai mươi năm sau, nàng nhất định sẽ trở về nữa...”

Công tử! Trúc Hồng kinh ngạc, trong con ngươi chớp động đủ loại cảm xúc khác thường, cuối cùng vẫn bị khống chế xuống, nghẹn ngào nhẹ nhàng gật đầu, chỉ cần hắn nguyện ý, nhất định mình sẽ cùng chờ đợi với hắn.

Không mở miệng đi hỏi Kim Bảo Nhi chết ở nơi nào, không mở miệng đi hỏi nàng được an táng ở nơi nào, dường như chỉ là rời nhà đi xa, Lộ Nhi nhàn nhạt cười, vẫn nhớ như cũ, bóng lưng nàng lên núi trước kia, kiên cường mà lại cô đơn, cho dù đau lòng cho yếu ớt dưới sự kiên cường kia, cùng với cô đơn trong tịch mịch, hắn vẫn muốn cười nhìn nàng rời đi như cũ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.