[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Quyển 3 - Chương 22-2: Part 2




Bạch tổng lý trở lại phòng họp, lại nghe mọi người thảo luận một hồi, cuối cùng trầm giọng nói: “Cứ ông một câu tôi một câu, nói mấy chuyện không đâu như thế thì chẳng bằng cứ hành động thức tế đi. Trách nhiệm của việc này sẽ giao cho cục cảnh sát, Chu thính trưởng phải dốc toàn lực làm việc. Về phương diện ngoại giao, hiện tại đã có rất nhiều đại biểu tới nội thành, Từ bộ trưởng nhớ chu toàn một chút. Về phần tôi, tôi cũng sẽ cố gắng làm tròn nhiệm vụ. Vẫn là câu đó, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực làm việc.”

Đến lúc này, hội nghị kết thúc.

Mọi người thấy sắc mặt Bạch tổng lý sau khi trở về phòng họp rất khó coi, chắc là lúc nhận điện thoại phải chịu nhiều tức giận, e sợ bản thân trở thành bao cát trút giận, nghe tiếng tan họp đều thầm thở phào.

Tất cả đều đứng lên rời đi.

Bạch tổng lý gọi một bóng lưng cao lớn trong đám người, “Bạch Tuyết Lam, cậu ở lại.”

Bạch Tuyết Lam đành phải nán lại.

Chờ mọi người trong phòng hội nghị đều đi sạch, chỉ còn anh em hai người bọn họ.

Bạch Tuyết Lam muốn hỏi có chuyện gì, lại bị ánh mắt Bạch tổng lý cản lại.

Bạch tổng lý trầm giọng nói: “Cậu đi theo tôi.”

Nói xong, hắn ra khỏi phòng họp trước, đi về phía cầu thang.

Bạch Tuyết Lam hết cách, đi theo sau anh họ, ngoan ngoãn lên lầu, vào thư phòng Bạch tổng lý.

Đóng cửa, vừa quay đầu, áo đã bị người ta hung hăng kéo lại.

Gáy Bạch Tuyết Lam đập đến phanh một tiếng lên ván cửa cứng ngắc.

Chóp mũi Bạch tổng lý gần như dán lên mặt Bạch Tuyết Lam, tàn bạo hỏi: “Có phải cậu là kẻ đã gây vụ án trong thành không? Nói! Có phải cậu làm không!?”

Bạch Tuyết Lam không ngờ anh họ mình lại lợi hại như vậy, lên lầu xong, quay người một cái liền đánh hơi ra được. Hắn chỉ trầm mặc hai giây, lập tức gật đầu, trầm giọng đáp: “Là tôi.”

Bạch tổng lý ngẩn ra.

Nháy mắt sau, đôi mắt hắn đỏ quạch như máu, quát: “Con mẹ nó! Thằng sói mắt trắng khốn kiếp này!”

(Sói mắt trắng: là một danh từ chỉ kẻ vô tình vô nghĩa, vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn độc ác)

Hai tay siết chặt cổ Bạch Tuyết Lam.

Cổ bị siết đến đau đớn, Bạch Tuyết Lam tung sức mạnh trong cơ thể ra ngoài, đẩy Bạch tổng lý ngã lên chiếc ghế sô pha.

Bạch Tuyết Lam đứng thẳng người, thở phì phò hỏi: “Anh định giết người thật đấy à?”

Bạch tổng lý chửi lớn tiếng, “Lão tử còn muốn một súng bắn chết mày nữa!”

Đi ngay đến bên bàn đọc sách, mở ngăn kéo, lấy khẩu súng lục bên trong.

Bạch Tuyết Lam nhảy vọt tới, đoạt khẩu súng trong tay hắn, tháo đạn bên trong thả hết xuống tấm thảm dày.

Bạch tổng lý còn muốn đi nhặt súng, Bạch Tuyết Lam dứt khoát đẩy hắn một cái từ phía sau, vặn ngược tay hắn, ép mặt hắn dán sát lên tường, quát hỏi: “Bạch Mẫn Tân, anh có biết nói lý không hả?”

Bạch tổng lý giận đến nghiến răng nghiến lợi, chửi ầm: “Mụ nội nó! Cậu cướp hiệu buôn dương hành, bắt cóc người ngoại quốc, ăn cơm của lão tử, thế nhưng lại đạp đổ bát cơm của lão tử! Cậu thì biết nói lý chắc? Con mẹ nhà cậu, đi gặp Diêm Vương mà nói lý! Hai tên vệ binh chịu đòn kia, tôi cũng biết thừa là do cậu giở trò! Chẳng phải bọn họ là người đè thằng đó, bắt nó quỳ trong thư phòng tôi đó hả?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Ai dám đụng vào người của tôi, tôi sẽ khiến kẻ đó sống không yên.”

Bạch tổng lý phẫn nộ, phổi như muốn nổ tung, “Được, giỏi! Uổng cho tôi coi cậu như em trai ruột thịt. Chỉ vì dạy dỗ cái thằng ẻo lả kia của cậu, cậu liền đâm một đao đau điếng sau lưng tôi. Tôi đúng là mù mắt rồi! Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu tôi phải xử lý nó thật sạch sẽ, một viên đạn bắt chết nó! Chặt nó ra cho chó ăn.”

Bạch Tuyết Lam cả giận: “Anh còn nói vậy? Anh còn dám nói vậy!”

Cổ Bạch tổng lý nổi đầy gân xanh, lớn tiếng nói: “Lão tử giết chết nó! Lập tức giết chết nó!”

Khuỷu tay huých ra sau, đánh thẳng lên vết thương của Bạch Tuyết Lam, khiến Bạch Tuyết Lam đau đớn nhíu chặt mày, lui về phía sau.

Bạch tổng lý không muốn buông tha, hắn nhào người tới, giáng thẳng một cái tát lên mặt Bạch Tuyết Lam.

Hai người lăn lộn trên thảm mà quần ẩu, xô ngã cả bàn uống trà bằng thủy tinh và một chiếc sô pha nhỏ, mọi thứ trên đó đều đổ hết ra đất, may mà có thảm dày đỡ lấy nên không vỡ nát.

Tiếng động bên này thực sự quá lớn, rất nhanh, bên ngoài có người lo lắng gõ cửa, “Tổng lý? Tổng lý? Có phải có chuyện gì không? Trong đó xảy ra chuyện gì vậy?”

Thể trạng Bạch tổng lý cao lớn, đánh cùng Bạch Tuyết Lam khó phân thắng bại, ngươi đè ép cánh tay ta thì ta chèn chặt đùi ngươi, nằm trên thảm không đứng dậy nổi, nghe bên ngoài có người muốn tông cửa xông vào, Bạch tổng lý thở hổn hển quát, “Không được vào! Tôi không sao!”

Cả tiếng quát mấy lần liên tục thì bên ngoài mới im lặng.

Hai người trong thư phòng đánh nhau một trận, cả người đều đẫm mồ hôi.

Tuy rằng phẫn nộ đến cực điểm, nhưng ai cũng hiểu, đánh mãi cũng chẳng được gì.

Lại chẳng thể thực sự bắn chết kẻ trước mặt mình.

Cho dù bắn chết, lúc trở về quê nhà, phải bàn giao thế nào với các vị trưởng bối?

Thấy sức lực anh họ dần rút hết, Bạch Tuyết Lam vội vàng thu tay chân lại. Bạch tổng lý đứng lên khỏi mặt đất, đi về phía chiếc ghế da sau bàn làm việc, đặt mông ngồi xuống, mặt mày xanh lét.

Đến liếc cũng chẳng buồn liếc Bạch Tuyết Lam.

Không nói lời nào.

Bạch Tuyết Lam rất khéo léo, lúc này liền ngoan ngoãn như một con cừu, dựng lại bàn trà lẫn chiếc sô pha, những thứ rơi trên đất cũng được nhặt lên để lại như cũ, lượm súng lục và đạn trên đất rồi lặng lẽ đặt lên bàn làm việc trước mặt Bạch tổng lý, cũng không dám ngồi xuống, buông thõng hai tay, đứng đó với vẻ mặt vô cảm.

Cuộc giằng co căng thẳng đó kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.

Bạch tổng lý chưa nguôi giận, trong lòng nghĩ, cho dù cậu có đứng đấy đến chết, lão tử cũng chả thèm để ý, còn ước gì cậu chết luôn ở chỗ đó cho rồi!

Khóe mắt liếc qua, chợt nhìn thấy trên chiếc áo khoác quân trang của Bạch Tuyết Lam thấm ra một vệt máu cực đậm màu.

Hắn là kẻ lớn lên trong gia đình quân phiệt, rất quen thuộc với mùi máu và sắc máu, vô cùng kinh hãi, bật thốt lên hỏi: “Làm sao lại bị thương thế này?”

Vừa mở miệng liền hối hận, không nên cho thằng nhóc thối tha này cơ hội mới đúng.

Quả nhiên, Bạch Tuyết Lam chớp lấy thời cơ, lập tức tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Hôm nay bị trúng một phát đạn, nhưng cũng không có gì đáng ngại, chỉ trầy da xước thịt chút thôi.”

(Nguyên văn “Bạch Tuyết Lam đả xà tùy côn thượng”. Câu đả xà tùy côn thượng là một điển cố, ý chỉ người đó lợi dụng đúng cơ hội để thuận thế tiến lên, tranh thủ đạt được nhiều lợi ích hơn nữa. Đồng thời, khi nói đến việc tranh đấu: Người bị công kích giỏi lợi dụng kẽ hở trong thủ đoạn của đối phương mà phản ứng lại một cánh linh mẫn, khiến đối phương cảm thấy lúng túng)

Bạch tổng lý hung hăng nói: “Đáng đời, sao không chết luôn ở đó đi hả?”

Bạch Tuyết Lam cư nhiên lại cười thật tươi, “Anh họ, anh nhẫn tâm quá đấy.”

“Cợt nhả vừa thôi! Cậu đã làm chuyện như vậy mà còn mong được tha thứ sao, vậy thì cậu cứ nằm mơ đi!”

Nói xong, hất mặt qua một bên, bỏ thuốc vào ống tẩu, bực dọc phun khói thuốc phì phì.

Bạch Tuyết Lam càng dịch người về phía trước, chậm rãi nói: “Hiệu dương hành Charts thật ra đã cấu kết cùng quân Quảng Đông, vũ khí trong trận chạm trán hôm nay mang lực sát thương rất lớn. Mặt ngoài, bọn họ chỉ giả buôn bán vải sa tanh. Anh nghĩ thử xem, sắp đến hội đàm sáu nước rồi, trong thành giấu một lượng “hàng” lớn như vậy, chẳng phải là mối họa hay sao? Tuy nhiên, Charts là thân thích của đại sứ Anh quốc, rất khó đắc tội. Về phần quân Quảng Đông, anh lại bắt phải dẹp ổn định trước…”

Bạch tổng lý cứng rắn: “Cậu đi mà đem mấy cái lời vớ vẩn giả đường hoàng ấy nói cho mấy thằng ngu si nghe ấy. Chẳng lẽ cậu định giải thích, nguyên nhân cậu làm ra chuyện này không dính líu chút xíu nào với tên Tuyên phó quan kia của cậu? Cậu có thể đâm tôi một đao, nhưng đừng nghĩ tôi là thằng ngu. Cậu làm như vậy là gây sự với tôi, là trút giận cho hắn. Cậu đặt tay lên tim mình rồi chỉ cần trả lời tôi một câu thôi, có phải trong lòng cậu đã nghĩ như vậy hay không?”

Bạch Tuyết Lam không lên tiếng.

Bạch tổng lý càng giận, đề cao giọng hỏi: “Cậu biết hắn chịu tủi nhục ở chỗ tôi, buồn bực không nơi phát tác, cho nên đã sớm nghĩ xong biện pháp trả thù tôi thế này, có đúng không?”

Miệng ở ngay đó, nhưng không hồi đáp, có vẻ như đã thừa nhận.

Bạch tổng lý ném chiếc tẩu, lại bắt đầu mắng vốn: “Ngu si! Súc sinh! Vì một thằng ẻo lả mà cậu bán cả người nhà! Súng ống đạn dược cái gì, người ngoại quốc hợp tác quân Quảng Đông cái gì, cậu coi tôi như trò đùa nên mới không thương lượng một chữ, cậu đây là đang giết gà dọa khỉ! Con mẹ nó! Cậu tưởng rằng bản thân rất thông minh phải không? Cậu thì là cái thá gì? Cậu bị thằng ẻo lả kia mê hoặc đến mê muội đầu óc, đã quên mất bản thân mình mang họ Tuyên hay họ Bạch rồi!”

Lồng ngực Bạch Tuyết Lam hơi phập phồng, yên lặng nghe xong một trận, hắn ngẩng phắt đầu, nói với Bạch tổng lý: “Nếu tôi không mang họ Bạch, không nghĩ rằng anh là anh họ của tôi, thì chỉ cần dựa vào cái hành động anh giày vò người của tôi, tôi đã sớm cho anh một phát đạn, còn cần phải đi đường vòng bảy tám bận thế này chắc? Không sai! Tôi cướp hiệu dương hành kia mà không nói với anh một chữ, đúng là có ý đó! Chính là cảnh cáo anh! Lần sau anh còn dám làm cậu ấy bị thương, để tôi phát điên con bà nó lên, tôi sẽ trực tiếp cắn chết anh!”

Bạch tổng lý tức giận nhảy dựng lên khỏi chiếc ghế da, chỉ thẳng vào Bạch Tuyết Lam: “Cậu lập lại lần nữa xem!”

Bạch Tuyết Lam ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao vừa được mài dũa, nghiến răng nói: “Tôi động vào một gã ngoại quốc, anh liền kêu trời gọi đất đến mức này. Anh động đến người trong tâm khảm tôi! Thì anh có coi tôi là anh em của anh không? Nếu anh coi tôi là anh em trong nhà, thì con mẹ nó, anh ít đụng chạm đến cậu ấy đi! Tuyên Hoài Phong chính là tính mạng của Bạch Tuyết Lam tôi!”

Bạch tổng lý lửa dồn lên não, vầng trán biến thành sắc đen, vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn ném thẳng lên người Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam không chịu tránh ra, đứng thẳng bất động, trúng một đòn rất mạnh.

Vết máu trên quân trang lại lan rộng hơn.

Bạch tổng lý vốn đang muốn đánh, thấy máu, đúng là khó xuống tay tiếp. Hắn ném chiếc gạt tàn thuốc đã nắm trong tay lên tường đến “phanh” một tiếng, những mảnh thủy tinh trong suốt vỡ nát vương đầy mặt đất.

Hắn cụt hứng ngồi trở lại chiếc ghế da dày dặn, chỉ vỗ vỗ trán, tay trượt xuống che mắt, nản lòng thì thào, “Từ thúc nói đúng, cậu chính là một con chó điên, thực sự là một con chó điên.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Không sai, tôi chính là một con chó điên. Người ta không cản đường tôi, tôi sẽ không xông lên cắn người.”

Bạch tổng lý quay đầu lại, trừng mắt lườm hắn, sau lại quay đầu qua nơi khác, chẳng thể làm gì.

Nâng tay lên không trung khua hai cái, nói: “Đi, đi. Cậu đi đi, đừng đứng trước mặt tôi nữa.”

Bạch tuyết Lam nói: “Cho dù muốn tôi đi thì cũng phải thương lượng công việc xong mới đi.”

Bạch tổng lý nói: “Có gì đáng để thương lượng? Tôi thật lòng đang muốn thương lượng xem, phải làm thế nào để tống cậu vào ngục giam, làm thế nào để bắn chết cậu.”

Sau những lời hung tợn đó lại là một màn trầm mặc hít thở không thông.

Bạch Tuyết Lam vẫn cậy mạnh đứng đó, vừa nãy bị điện thoại đập thẳng lên vết thương quả thực vô cùng đau đớn.

Lúc này, hắn ngồi xuống ghế, suy nghĩ một lát liền dùng giọng điệu hiền hòa của một cậu em trai, nói với Bạch tổng lý: “Anh là anh trai, chẳng lẽ thật sự muốn đưa tôi đi bắn chết sao? Huống chi, tôi làm như vậy dẫu có sai, thì trên một số phương diện vẫn là vì đất nước.”

Bạch tổng lý hừ mạnh một tiếng, biểu thị coi thường những lời này.

Bạch Tuyết Lam chẳng để tâm, tiếp tục nói: “Cổ nhân nói rất đúng, có lúc họa là phúc, có lúc phúc là họa. Vụ án đã xảy ra rồi, chỉ cần xử lý tốt sẽ không nhất định là chuyện xấu.”

Bạch tổng lý nói: “Tôi thật sự không hiểu, đã như vậy rồi thì sao có thể không thành chuyện xấu được.”

Bạch Tuyết Lam liền cười thần bí: “Anh họ, thời buổi bây giờ ấy mà, việc trị an khó nói trước lắm. Những chuyện cướp bóc thế này ngày nào chẳng phát sinh? Bởi vậy, nếu chính phủ nương theo vụ án lớn này mà bày ra một loạt hành động, khơi lên khí thế vạn quân sấm vang chớp giật, bắt được giặc cướp, cứu con tin ngoại quốc trở về, vậy thì đến lúc tổ chức hội đàm sáu nước, chúng ta có thể tạo ra một thành tích rạng rỡ cho chính phủ. Tin tức oanh động thế này, đám truyền thông ưa nịnh hót kia sẽ chỉ để ý đến việc truyền tụng công đức chính phủ mà thôi.”

Sắc xanh Bạch tổng lý từ từ hòa hoãn.

Ngẫm nghĩ một hồi, hỏi Bạch Tuyết Lam, “Tên Charts kia… còn sống?”

Bên môi Bạch Tuyết Lam hiện nụ cười nhạt, trả lời: “Đương nhiên còn sống. Tôi chọc ra đống rắc rối lớn như vậy cho anh họ, chung quy cũng phải nghĩ đến một đường lui. Bằng không, tôi không phải là con chó điên nữa, mà là một con sói mắt trắng hại người.”

Bạch tổng lý hung tợn lườm hắn, “Con chó điên nhà cậu còn đang đắc ý phải không?”

Lại hỏi tiếp: “Thế nhưng, nếu giải cứu được gã Charts kia, liệu hắn có đứng ra chỉ điểm cậu hay không? Đó là một nhân chứng sống sờ sờ, hắn mà mở miệng chỉ điểm cậu, cậu chỉ còn đường chết mà thôi.”

Bạch Tuyết Lam khẳng định: “Yên tâm đi, lúc chúng tôi hành động, tất cả đều che mặt. Tôi làm việc thế này, có thể không thận trong sao?”

Hai anh em ngồi lại cùng nhau, thấp giọng thảo luận vài vấn đề chi tiết.

Sự việc tiến triển thế nào, lí do thoái thác phía chính phủ ra sao, tất cả đều được cân nhắc qua một lượt.

Đến cuối cùng, sự tình đúng là rất khả thi.

Tâm trạng Bạch tổng lý cực kỳ phấn chấn, nhớ đến vết thương trên người Bạch Tuyết Lam, hắn bèn lên tiếng: “Được rồi, cứ làm theo những gì vừa bàn bạc đi. Lát nữa tôi sẽ phê chuẩn một công văn, ra chỉ thị cho cục cảnh sát hợp tác cùng hải quan tổng thự giải quyết việc này. Tuyết Lam, một chiêu này là tìm đường thắng trong hiểm cảnh, cậu phải làm cho thật thỏa đáng, đừng để người ta nhìn ra bất luận vấn đề gì.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Anh yên tâm.”

Bạch tổng lý nói: “Cậu ngồi đấy, tôi đi tìm chút cồn và băng gạc. Còn nữa, cậu không thể cứ mặc bộ quân trang thấm máu này ra ngoài được, vóc người chúng ta không khác mấy, tôi tìm một chiếc áo khoác sạch đến để cậu thay. Chúng ta là anh em họ, cậu ở chỗ tôi trò chuyện đến khuya, tắm rửa xong, thay bộ quần áo khác cũng không có gì lạ.”

Nói xong liền đứng dậy.

Bạch Tuyết Lam vươn một tay kéo hắn lại, gọi một tiếng: “Anh.”

Sau đó chẳng nói gì nữa.

Chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm có thần kia nhìn thẳng về phía Bạch tổng lý.

Bạch tổng lý hỏi: “Cậu là muốn thế nào?”

Bạch Tuyết Lam cực kỳ nghiêm túc đáp: “Sau này, anh không được đụng vào Tuyên Hoài Phong nữa. Lời của tôi, không phải nói đùa.”

Hai hàng mày Bạch tổng lý dựng thẳng lên, giọng điệu mang theo sự tức giận, hỏi ngược lại hắn: “Cậu đang uy hiếp tôi đấy hả?”

Bạch Tuyết Lam thản nhiên nói: “Có phải uy hiếp hay không thì anh cứ tự nghĩ đi. Tôi sẽ hành động ra sao, trong lòng anh ắt đã có suy đoán.”

Nói xong, lập tức thả lỏng năm ngón tay, thu tay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.