Ra khỏi phòng ngủ của Lãnh Như Phong, Ưu Vô Song đi theo hướng mà tên ấy nói, quả nhiên đi không bao xa, đã thấy thiện phòng với ánh lửa sáng.
Nàng nắm lấy váy dài, bước nhanh qua đấy, một vị lão bá ở thiện phòng rất nhanh đã đưa đến món đồ mà nàng cần.
Ưu Vô Song bây giờ học thông minh rồi, nàng hỏi rõ lão bá ấy hướng về Liễu viện, mới rời khỏi thiện phòng, hướng Liễu viện mà đi, mới đi vài bước, nàng đột nhiên quay người đi trở lại thiện phòng, cả mặt tươi cười hỏi vị lão bá: “đại thúc, có bột ớt không? Cho ta một bình nhỏ.”
vị lão bá ấy có chút ngạc nhiên nhìn Ưu Vô Song, nói: “ngươi không phải đem đồ bổ đi cho vương gia sao? Lão nô nhớ là vương gia trước giờ không ăn cay mà.”
Ưu Vô Song vẫn tươi cười nói với vị lão bá: “đại thúc, hôm nay là vương gia đạc biết phân phó nô tì đem cho người một bình, càng cay càng tốt.”
Thiện phòng lão bá tuy có chút nghi hoặc, nhưng mà ông ta vẫn lấy từ trên giá xuống một bình nhỏ đưa cho Ưu Vô Song, vừa lắc đầu vừa nói: “không lẽ, vương gia thay đổi khẩu vị rồi? Ngài ấy trước giờ ghét nhất ăn cay mà?”
Ưu Vô Song nhận lấy bột ớt từ tay thiện phòng lão bá, sau đó rời khỏi rất nhanh.
Theo hướng ấy đi được một quãng, Ưu Vô Song dừng lại, nhìn xung quanh xem có ai không, nàng mới đặt khây trên tay xuống đất, sau đó mới bỏ toàn bộ bột ớt vào trong canh đại bổ của Lãnh Như Tuyết, nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại bóc lấy một nắm tuyết trên đát, sau đó lấy một nắm sình rải vào trong canh.
Làm xong mọi việc, Ưu Vô Song mới cầm lại khây, từ tốn đi về phía Liểu viện, gương mặt nhỏ tràn đầy nụ cười quái dị: Lãnh Như Tuyết, người để ta đường đường một vương phi làm một a hoàn thấp kém? Vậy ta sẽ để ngươi thưởng thức mùi vị món canh đại bổ này!
Rất nhanh, Ưu Vô Song về đến Liễu viện, nàng đẩy cánh cửa đang khép hờ, bước vào trong, và nàng phát hiện, hai người trong phòng ngủ căn bản không phát hiện ra nàng đã vào, vẫn tiếp tục diễn vở hương diễm kích tình như không ai bên cạnh.
Trên chiếc ghế nệm rộng lớn, Liễu Yên Nhiên đang y phục nửa cởi nằm trong lòng Lãnh Như Tuyết, y phục trước ngực nàng ta toàn bộ đã tản ra, lộ ra vùng da trắng như tuyết, chiếc áo yếm màu đỏ bên trong cơ hồ không còn che được cao phong của ả ta.
Lúc này đây, hai người đang nồng nàn hôn nhau, Liễu Yên Nhiên sắc mặt ửng hồng, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ưm ưm rợn người, có lẽ, đã động tình rồi. Còn Lãnh Như Tuyết, vẫn là bộ mặt đen tựa người chết, không có chút cảm xúc gì.
Ưu Vô Song tuy rất muốn thưởng thức màn biểu diễn kích tình miễn phí, nhưng mà thứ trước mắt khiến nàng cảm thấy ghê tởm, cho nên nàng từ từ đi đến bên bàn, sau đó “bộp” một tiếng, đặt mạnh chiếc khay trên tay xuống bàn.